Chương 10: Cướp Măng

Mạch Tuệ dõi theo bóng lưng nàng ta, từ tận đáy lòng dâng lên nỗi cảm động khôn xiết. Quả thật cả nhà Tôn gia đã giúp đỡ nàng rất nhiều.

Mặc dù Tôn Đại Ngưu ít khi nói chuyện nhưng lại giúp đỡ bằng tất cả khả năng của mình, hết vá các chỗ thủng ở nhà Mạch Tuệ đến gia cố bức tường xập xệ, còn giúp Mạch Tuệ dọn sân, rót đầy cả chậu nước, xong xuôi hết mới chịu ngồi xuống nghỉ ngơi.

Mạch Tuệ đưa cho hắn ta một bát nước sôi để nguội.

Tôn Đại Ngưu uống xong thì nhướng mày, nhìn về phía Mạch Tuệ. Nàng đang kéo giá ra phơi chăn ngoài sân.

Hắn ta thấy mằn mặn trong miệng, chứng tỏ nước này có muối. Muối không rẻ chút nào, chắc chắn Tuệ nha đầu đã bán măng để mua, thế mà nàng lại chịu làm bát nước muối cho hắn ta. Vừa không keo kiệt vừa biết báo đáp, lại cần cù siêng năng, nàng là một nha đầu tốt, giúp nàng không thiệt chút nào.



Mạch Tuệ đang ngồi trong sân phơi nắng lim dim, hai đứa nhỏ và thỏ con cũng ăn no uống đủ phơi nắng nhắm mắt một lát. Đột nhiên một một trận gõ cửa mạnh mẽ đánh thức ba người Mạch Tuệ.

Xuyên qua tường rào tả tơi thấp bé nhìn ra ngoài, chỉ thấy một nữ nhân cơ thể đẫy đà ăn mặc rất ấm áp đang đập cánh cửa rõ ràng sắp rơi xuống nhà nàng, còn vừa đập vừa gọi tên nàng. Mạch Tuệ thẫn thờ một lát mới từ trong trí nhớ của nguyên thân nhớ ra đây là tức phụ của con trai cả do bà ngoại kế xấu xa kia sinh - Hồ Khả Nhi.

Sau khi bà ngoại bất lương gả cho Bạch lão cha sinh tổng cộng ba đứa con.

Đứa lớn nhất đã đón dâu, con gái thứ hai cũng lấy chồng ở xa, con trai nhỏ nhất tuổi cũng tầm Tôn Đại Ngưu.

Cộng thêm con vợ trước đã qua đời của Bạch lão cha, cũng chính là bà ngoại ruột của Mạch Tuệ thì vốn dĩ có tổng cộng năm đứa.

Trên mẹ nguyên thân còn có một người tỷ tỷ, chỉ có điều đã gả đi, nhiều năm rồi không trở về. Chỉ là bây giờ mẹ nguyên thân đã qua đời, Bạch lão cha bị bệnh, bên trên không có người lớn hơn chèn ép, Hồ Khả Nhi là tức phụ của con cả dĩ nhiên chính là chủ nhà, đi theo bà ngoại xấu xa cấu kết làm việc xấu, bắt nạt nhà Mạch Tuệ không ít lần. Lần này ả tới nhất định không có chuyện gì tốt lành.

"A tỷ, nhất định cữu mẫu lại tới lừa lấy đồ." Mạch Cốc ôm thỏ con vào kho củi, Mạch Lạp nhớ tới cháo rau dại buổi trưa bọn họ chưa ăn hết, lập tức chạy vào nhà bếp chặn cửa từ bên trong.



Bọn nó đều có một suy nghĩ: Tuyệt đối không thể để cữu mẫu lừa mất đồ ăn, thỏ cũng là thịt!

Mạch Tuệ cười cười, hai đứa nhóc này cũng rất lanh lợi. Nàng sợ Hồ Khả Nhi đập rớt cửa nhà mình nên đứng dậy đi mở cửa, chỉ đứng ở cạnh cửa chặn người trước cửa.

"Có chuyện gì?"

"Ơ, Tuệ nha đầu, có khí phách đấy, nói chuyện với cữu mẫu như vậy, cũng không mời ta vào ngồi chơi." Hồ Khả Nhi liếc xéo, quái gở nói.

"Cữu mẫu nói ở đây luôn đi, cữu mẫu béo tốt rắn chắc, nhà cháu cũ nát, không tiện vào, cháu muốn tốt cho cữu mẫu thôi."

Quái gở, ai mà không biết chứ.

Hồ Khả Nhi là một người hấp tấp thiếu kiên nhẫn, thấy xung quanh không có ai cũng chẳng muốn giải mù sa mưa với nàng, một giây sau đã để lộ vẻ mặt đáng ghê tởm: "Nghe nói hôm qua cháu đào được nhiều măng mùa đông, măng mùa đông chính là đồ ngon, đồ nha đầu không có lương tâm nhà cháu, cũng không biết lấy một chút biếu cho ông ngoại còn đang mang bệnh."

Thì ra là tới vì chuyện này, cũng may nàng đã bán hết số măng còn lại, đi lúc sáng sớm nên trong thôn cũng không có nhiều người thấy. Vì vậy ả cho rằng vẫn còn một sọt măng lớn, cho dù không bán cũng nhất quyết không để cho ả láy đi.

Mạch Tuệ thấy có người ở ngoài thì cao giọng hỏi ả: "Cho nên hôm nay cữu mẫu tới là để cướp măng của cháu à?"

Mấy hàng xóm láng giềng đi ngang qua ngừng chân tò mò nhìn về phía này, Hồ Khả Nhi có chút xấu hổ: "Cướp cái gì, đó là ông ngoại ruột của cháu, đều là người một nhà, sao nha đầu cháu lại lòng dạ hẹp hòi như vậy?"

"Hộ khẩu cũng không ở chung một chỗ, người một nhà cái gì?" Mạch Tuệ cười hỏi lại:

"Năm đó là bà ngoại làm chủ phân bọn cháu ra ngoài, bảo là "Sau này các ngươi sống hay chết không liên quan gì tới Bạch gia bọn ta". Sau này cha cháu bệnh nặng, mẹ cháu cũng đi theo, đâu có thấy người Bạch gia tới thăm hỏi. Dùng qua là bỏ, đây chính là người một nhà mà cữu mẫu nói đấy hả?"