Chương 8: Quốc Pháp Gia Quy
Trình Cung, tại sao là hắn, sao hắn lại tới chỗ này.
Chẳng lẽ bởi vì vừa cưỡиɠ ɠiαи thị nữ, sợ lão gia tử trừng phạt cho nên chạy đến đây, Trương Càn đột nhiên chứng kiến Trình Cung cũng thật bất ngờ, nhưng trên nét mặt cũng không có một chút sợ hãi.
- Thiếu gia nhà ta cùng Âu Dương thiếu gia đang ở bên trong thưởng thức trà, người không có phận sự tự nhiên không thể tới gần, nếu như ngài muốn đi vào tự nhiên không có vấn đề, chỉ là hào khí cùng tư tưởng ở đây, chỉ sợ ngươi không thích.
Mặc dù Trình Cung là cháu ruột của Trấn Quốc Công Trình Tiếu Thiên, nhưng Trương Càn rất rõ ràng vị đứng đầu Tứ đại hại Vân Ca Thành này sợ nhất cái gì, ngoại trừ Trình lão gia tử ra, người Trình Cung sợ gặp nhất là Trình Lam. Mặc dù Trình Lam là đệ đệ Nhị thúc gia của Trình Cung, nhưng từ nhỏ thông minh tuyệt đỉnh, văn võ toàn tài.
Hôm nay Trình Lam thi trúng lưỡng nguyên, đã là danh dương Vân Ca Thành, ở bên trong đế đô Tứ đại tài tử, bài danh cầm kỳ thư họa đã ẩn ẩn vượt qua Chu gia Chu Dật Phàm. Chỉ cần hai tháng sau hắn có thể trúng Trạng Nguyên, thì là liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên, tuyệt đối có thể trở thành đứng đầu Tứ đại tài tử. Trình Lam chẳng những kỳ nghệ siêu quần, khẩu tài càng không giống bình thường, nói chuyện dẫn chứng phong phú, nói có sách, mách có chứng, chính nghĩa cùng thắng lợi vĩnh viễn đều đứng ở bên hắn. Lúc còn rất nhỏ có lần Trình lão gia tử bị tức muốn động thủ cùng Trình Cung, cuối cùng không có biện pháp lại để cho Trình Lam đi huấn hắn, kết quả Trình Cung bị giáo huấn đến độ muốn thổ huyết, về sau ít gặp mặt cùng Trình Lam, địa phương có Trình Lam, khẳng định hắn cũng cố ý tránh đi. Cũng chính là bởi vì như thế, Trương Càn mới tự tin nói lời này.
Không gian trong khoang thuyền vô cùng to lớn, cửa sổ tầng hai mơ hồ có thể chứng kiến tình huống bên cạnh bờ, về phần thanh âm càng rõ ràng truyền vào trong đó.
Bên cạnh một lò hương, một bình trà, có một nam nhân mặc quần áo tơ lụa màu xanh nhạt, lông mày cong cong hiển nhiên trải qua xử lý tỉ mỉ, làn da non mịn, ngón tay dài nhỏ cho dù nữ nhân thấy cũng cảm giác xấu hổ, giờ phút này ngón cái cùng ngón giữa tay phải đang cầm một quân cờ màu trắng, chậm rãi ưu nhã đặt quân cờ trên bàn.
- Đại thiếu nhà các ngươi đã đến, ngươi cũng không ra đi xem, đừng để cho bọn hắn ở loại địa phương này tranh giành cãi lộn, đừng để cho đám gia hỏa dơ bẩn kia khiến nơi này chướng khí mù mịt, ảnh hướng tới nơi thanh tịnh của Tuyết cô nương.
Thanh âm nhu hòa, so với nữ nhân còn nữ nhân hơn, bên hông có một khối Bảo Ngọc đặc biệt, ở đế đô cũng rất nổi danh, đúng là đế đô Tứ đại tài tử Âu Dương Ngọc Bảo.
- BA~
Thanh niên cầm cờ đen nhẹ nhàng thu cây quạt, mặt như quan ngọc, hai mắt như đầm, khuôn mặt có vài phần tương tự như Trình Cung, chỉ là cách ăn mặc càng lộ ra vẻ anh tuấn không nói, trên nét mặt còn vĩnh viễn mang theo vô cùng tự tin, thản nhiên nói:
- Chỉ là sự tình ở giữa binh sĩ, nếu như ngay cả một ít chuyện này đều xử lý không tốt, về sau cũng không cần ở bên cạnh ta rồi.
Cách bọn hắn không xa có một tầng rèm cừa, một người, một cầm, nhẹ nhàng khảy đàn, phảng phất giống như hoàn toàn cách biệt thế giới này.
- Đại thiếu, ta không nhìn lầm a, ngươi. . . thân thể này. . . ngươi. . . ngươi. . . còn sống?
Tống Phúc đột nhiên gặp được Trình Cung, cũng có chút không dám tin. Bởi vì vị lão đại này của mình vừa mới làm một sự tình khϊếp sợ đế đô, không, là khϊếp sợ thiên hạ.
- Ngươi trước coi chừng thân thể của mình a, đã như vậy còn chơi, ta nhìn ngươi sớm muộn cũng sẽ bị sắc hạ thành quỷ.
Thấy Tống Phúc gầy như que củi, giống như là một bộ xương phủ lên một lớp da, Trình Cung cũng lo lắng vì hắn.
- Ha ha. . . Đại thiếu vẫn là đại thiếu, quả nhiên là ngưu, làm ra chuyện lớn như vậy, ta còn tưởng rằng ít nhất một năm nửa năm không thấy được ngươi chứ. Cái này tốt rồi, đi, hôm nay chúng ta hảo hảo chúc mừng thoáng một phát. Từ năm mười tuổi, lần đầu được ngươi mang đến uống hoa tửu đến nay, ta cho rằng ở phương diện nữ nhân đã siêu việt đại thiếu ngươi rồi chứ, nhưng mà lúc này ta là triệt để phục rồi, về sau ngươi là lão đại của ta.
Tống Phúc nói xong, lôi kéo Trình Cung nói:
- Tại đây chỉ có thể xem không thể động, không có tí sức lực nào, kỳ thật ta đã sớm chuẩn bị, ta ở đâu cái gì cũng có, hắc. . .
- Hừ. . .
Trương Càn nhìn Tống Phúc lôi kéo Trình Cung đi, khóe miệng nổi lên một tia cười trào phúng, đã biết rõ hai người này không có đảm lượng, hiện tại bọn hắn cũng là ốc còn không mang nổi mình ốc, huống chi sau lưng mình còn có Trình Lam thiếu gia. Đều nói chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, trên thực tế tất cả mọi người đều đồng dạng, sở dĩ người quốc gia cường đại có cảm giác ưu việt, là bởi vì sau lưng bọn hắn có quốc gia cường đại. Mà ở trong một quốc gia, ai có quan hệ càng gần cùng người cầm quyền hạch tâm, thì sẽ càng lợi hại. Hiện tại cũng vậy, đợi về sau chủ tử của mình khai phủ, chỉ cần mình có thể hầu hạ tốt chủ tử của mình, cho đến lúc đó có mấy người dám trêu vào mình.
- Bành!
Không có báo hiệu, Trình Cung đột nhiên đá ra một cước, đá thẳng vào bụng của Trương Càn, cả người Trương Càn trực tiếp bị đạp bay ra ngoài.
Người chung quanh Trương Càn ngây dại, mà ngay cả Tống Phúc cũng ngây dại, vốn là hắn muốn kéo Trình Cung ly khai cũng là vì tránh cho Trình Cung xung đột cùng Trình Lam. Hiện tại Trình Lam phong sinh thủy khởi, có mấy lần răn dạy Trình Cung không phản bác được, tuy không có tổn thương gì nhưng lại xấu hổ vô cùng.
Trước kia tuy Trình Cung quần là áo lượt, mang bọn hắn làm ra không ít sự tình hoang đường khác người, nhưng thời điểm tự mình động thủ lại rất ít, bởi vì lực lượng bọn họ đều rất yếu. Ở Lam Vân đế quốc võ phong thịnh hành, đây cũng là nguyên nhân mà bọn hắn có được gia thế cường đại, lại bị ngoại nhân chế nhạo xưng là đế đô Tứ đại hại.
Hơn nữa tuy Trương Càn này không phải cao thủ gì, nhưng năm nay gần ba mươi, cũng đã hỗn đến Thoát Thai kỳ tầng thứ tám, làm sao có thể bị một cước đạp bay chứ.
Trương Càn cũng không thể tin được đây là thật, hắn căn bản không nghĩ Trình Cung sẽ ra tay, hắn có thể ra tay. Ở bên trong ý nghĩ của hắn, cho dù phế vật chỉ có Thoát Thai kỳ tầng thứ tư này nổi giận muốn đánh mình, mình cũng có thể đơn giản tránh đi, nhưng một cước kia quá nhanh, quá đột nhiên.
- Ah. . .
Sau khi Trương Càn bay ra ngoài rơi xuống mặt đất, liên tiếp nhổ ra vài bún máu, bụng đau đớn như là bị cắn nát. Cái phế vật này, cái quần là áo lượt này lại dám đánh ta, vốn là xem thường Trình Cung, giờ phút này càng là nộ chạy lên não:
- Còn nhìn cái gì, các ngươi mù sao, cho ta đánh.
- Ta thao, ngăn bọn hắn lại, lão đại tránh mau. . .
Tống Phúc kéo Trình Cung một phá, lòng bàn chân như bôi mỡ.
Tay Trình Cung khẽ động, chấn khai Tống Phúc ra, đưa tay lấy ra một tấm lệnh bài, bên trên có khắc một chữ Trình, phía dưới là một hàng chữ nhỏ. Không có nói một lời, ánh mắt lạnh lùng đảo qua những người đang muốn xông lên kia, những người này có mấy cái là Hoán Cốt kỳ, nhưng mà dưới ánh mắt của Trình Cung, bọn hắn lại cảm nhận được một loại hàn ý. Tại đây đa số là thủ hạ của Trình Lam, là người Trình gia, coi như là người của Âu Dương Ngọc Bảo cũng biết lệnh bài kia, lệnh bài cháu ruột của Trình gia.
Trước kia những đại thiếu quần là áo lượt này trong lúc có chuyện, hỗn chiến, loạn chiến, đánh nhầm bọn hắn cũng là chuyện bình thường, nhưng hôm nay những người này lại hoàn toàn bị khí thế của Trình Cung chấn nhϊếp. Tuy Trình Cung không có lên tiếng, mà hắn lộ ra lệnh bài cũng chỉ là lệnh bài thân phận, cũng không nói lực lượng gì lớn. Một điểm trọng yếu nhất là, dù sao chủ tử chính thức của bọn hắn không có ở đây, nếu thực xảy ra chuyện thì ai sẽ gánh vác.
Thẳng đến lúc này, những thị vệ, hạ nhân này mới vừa rồi còn rất đắc ý mới phát hiện, nguyên lai chủ tử không có xuất hiện lại chênh lệch nhiều như vậy.
- Ngăn hắn lại. . .
Trương Càn nhìn Trình Cung đi tới, thân thể lui về sau, miệng đầy huyết ôm bụng gào thét.
- Bành!
Lại là một cước, trực tiếp đá lên mặt Trương Càn, thanh âm xương cốt vỡ vụn răng rắc, Trương Càn cũng bị đá bay lên trên đầu thuyền.
Thanh âm xương cốt vỡ vụn kia, còn có tình cảnh miệng Trương Càn phun đầy máu, người chung quanh nhìn thấy mà một hồi phát lạnh, quá hung hãn rồi. Tống Phúc càng văn vê tròng mắt, mình không nhìn lầm a, vài ngày trước Trình đại thiếu vẫn chỉ là Thoát Thai kỳ tầng thứ tư mà thôi, trước kia cho dù để cho hắn tùy tiện đánh, cũng rất khó trong thời gian ngắn đánh Trương Càn thành như vậy ah, Trương Càn này rõ ràng bị phế đi.
- Đã đủ rồi, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, coi như là hạ nhân phạm sai lầm cũng không tới phiên ngươi ở nơi này giáo huấn, bẩm báo gia tộc tự nhiên có người chấp pháp xử trí, huống chi hắn còn là người của ta. Bên đường đánh chửi nô tài nhà mình, là sự tình sáng suốt sao?
Lúc này, đột nhiên trong khoang thuyền truyền ra thanh âm của Trình Lam, cũng không có bởi vì Trương Càn bị đánh mà nổi giận, thanh âm nói chuyện rất bình thản. Chỉ là cách nói chuyện, lại giống như trưởng bối giáo huấn vãn bối vậy.
Nghe được Trình Lam nói, Âu Dương Ngọc Bảo lộ ra vẻ tán thưởng, Trình Lam này quả nhiên là càng ngày càng lợi hại, gần đây Chu Dật Phàm không có xuất hiện một thời gian ngắn, hắn đã ẩn ẩn trở thành đứng đầu Tứ đại tài tử rồi.
Vốn là những người bị Trình Cung hù sợ cũng đều nhẹ nhàng thở ra, Trình Lam nói chuyện, sự tình sẽ được giải quyết.
Ngay thời điểm tất cả mọi người nghĩ như vậy, Trình Cung đã phi thân lên thuyền, một cước đá bay Trương Càn vừa mới giãy dụa muốn đứng lên lần nữa, lần này vị trí hắn đá là trái tim.
- Bành. . . Rầm Ào Ào. . .
- Ah. . .
. . .
Trương Càn trực tiếp bay đến tầng hai, đánh vỡ cửa sổ nện vào bên trong, Âu Dương Ngọc Bảo kêu một tiếng, thân thể trực tiếp lóe lên đã bay qua một bên. Bàn cờ trực tiếp bị nện nát, buồng nhỏ trên tàu cũng loạn thành một bầy, cây quạt trong tay Trình Lam phe phẩy, máu cùng các mảnh vụn bay tới hắn đều bị ngăn cản.
- Đã chết.
Âu Dương Ngọc Bảo che miệng, không dám tin nhìn thi thể Trương Càn.
Trình Lam ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, nhưng máu bên trên cây quạt, còn có thi thể Trương Càn trên mặt đất cũng làm cho hắn rất là ngoài ý muốn, đồng thời trong mắt hiện lên một tia tức giận. Đánh chó còn phải xem chủ nhân, hắn cũng dám ở trước mặt mình gϊếŧ Trương Càn. Không đúng, tuy Trương Càn cũng là phế vật, nhưng dù sao cũng là Thoát Thai kỳ tầng thứ tám, làm sao có thể mấy cước đã bị người đá chết?
- Cùng ta giảng quốc pháp, gia pháp, ta là ca ca của ngươi, ta đã đến ngươi còn dám ngồi ở đó làm đại gia, trách không được dạy dỗ nô tài cũng dám hạ lệnh động thủ đối với chủ tử. Còn tài tử nữa chứ, trước hết để cho ca ca dạy ngươi làm người như thế nào, ác nô dám khiêu chiến cùng chủ tử, chết. Về sau nhớ kỹ, quản tốt chó của ngươi, nếu không gặp một ta sẽ gϊếŧ một, gặp hai ta sẽ gϊếŧ một đôi.
Trình Cung lạnh lùng nhìn thoáng qua trên lầu, sau đó cất bước lên bờ, ánh mắt nhìn lướt qua những người khác, những người kia sợ tới mức vội vàng cúi đầu lui về phía sau.
Tuy Trình Cung nói không nhiều lắm, nhưng lại làm cho Trình Lam không lời nào để nói, cái này đối với tự cho tài hùng biện của mình là vô song Trình Lam, còn là lần đầu tiên. Bởi vì Trình Cung là trưởng nam Trình gia, tuy Trương Càn là nô tài của mình, nhưng nói tiếp Trình Cung cũng là chủ tử của hắn, nô tài dám hô động thủ đối với chủ tử, chết cũng là đáng tội.
Càng làm cho Trình Lam nghĩ mãi mà không rõ chính là, phế vật Trình Cung này lúc nào thì động thủ gϊếŧ người, sao hắn có được bản lĩnh gϊếŧ người, chết một Trương Càn ngược lại là không có gì, nhưng Trình Cung biến hóa lại khiến người ngoài ý rồi, sao hắn lại nói ra loại lời nói này?
- Đi, Sắc Quỷ, đi uống rượu cùng ta.
Trình Cung đi đến bên cạnh Tống Phúc, vỗ Tống Phúc còn đang kinh ngạc đến ngây người một cái, bởi vì Tống Phúc cũng đã gần giống, gần thành, gần bằng xương bọc da, còn chơi không ngừng, vì vậy thời gian dần trôi qua có ngoại hiệu này, nói cho dù hắn làm quỷ cũng đồng dạng háo sắc. Đi hai bước lại quay đầu nhìn thoáng qua Phiêu Tuyết Thuyền. Sự tình vừa mới xảy ra như này, nhưng mà tiếng đàn lại không bị một chút ảnh hưởng, lúc này còn thanh thanh đạm đạm khảy đàn, quan trọng nhất là lúc này có bông tuyết bay xuống, thiên địa một mảnh trắng noãn, Phiêu Tuyết Thuyền này ngược lại có chút ý tứ.
- Ta không nhìn lầm a, vừa rồi lão đại ngươi đá chết Trương Càn, quá hả giận rồi, khi nào thì lão đại ngươi lợi hại như vậy. Không phải là đồn đãi có sai, ngươi đã cưỡиɠ ɠiαи được công chúa, âm dương điều hòa thần công mới có thể tiến nhanh. . . .
Đi theo Trình Cung ra ngoài vài bước Tống Phúc mới thanh tỉnh lại, lập tức vô cùng sùng bái nhìn Trình Cung.
- Có cần ta tìm một trăm phụ nhân giúp ngươi tu luyện thần công này thoáng một phát hay không.
- Cái này. . . Cũng không cần rồi, hắc hắc, chỉ cần lão đại ngươi giảng chuyện cùng công chúa một chút là được rồi.
- Ta đá chết ngươi. . .
- Đừng, đừng, trước nói xong hãy đá.