Chương 1: Trình Cung Trọng Sinh
- Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi!
Lam Vân đế quốc, đế đô
Vân Ca Thành, trong phủ nhất đẳng Trấn Quốc Công Trình Tiếu Thiên, một
nam nhân có thân hình cao lớn đang nổi trận lôi đình, nhìn về phía trên
giống như một còn cự hùng nổi giận:
- Có phải tiểu vương bát đản
này muốn chọc giận chết ta mới cam tâm hay không? Không ngờ lại làm ra
cái chuyện hư hỏng đó, cưỡиɠ ɠiαи, nhưng lại con mẹ nó chưa thành!
Người nổi trận lôi đình kia là tộc trưởng thế hệ này của Trình gia, có danh
xưng Bạo Hùng, là nhị đẳng Bá tước Trình Vũ Phi, mà "Tiểu vương bát đản" trong miệng hắn, chính là đứa con độc nhất của hắn, quần là áo lượt nổi danh đệ nhất Vân Ca Thành, phá gia chi tử, đứng đầu Tứ đại hại đế đô,
Trình Cung Trình đại thiếu.
Trình Vũ Phi càng nói càng tức, thân
hình giống như cự hùng nổi giận đi tới đi lui trong đại sảnh, thân thể
như thượng cổ cự hùng, mặt đất cũng đang run rẩy, địa phương hắn đi qua
đều nhao nhao vỡ vụn.
Tuy trong miệng mắng chửi tiểu vương bát
đản, nhưng ánh mắt nhìn về phía phòng ngủ trong nội viện lại mang theo
thần sắc vô cùng lo lắng, bởi vì vừa rồi từ khi nhi tử trở về, tình
huống rất không ổn.
- Lão. . . Lão gia, Lão thái gia bảo ta truyền lời cho ngài, là … là lập tức lăn qua đây.
Nhưng vào lúc này, một hạ nhân vội vàng hấp tấp chạy đến, người chưa tới âm
thanh đã tới trước, sợ hơi chậm một chút thì Trình Vũ Phi sẽ đá bay hắn.
Lăn qua đây, còn lập tức, ở bên trong toàn bộ Lam Vân đế quốc, cũng chỉ có
một người dám nói như thế. Mới vừa rồi Trình Vũ Phi còn nổi trận lôi
đình lập tức biến sắc, nhưng cũng không dám có chút chậm trễ, bước nhanh về phía nội viện. Từ nhỏ Trình Vũ Phi đã bị Trình Tiếu Thiên dùng quân
lệnh quản giáo, Bạo Hùng hắn không sợ trời không sợ đất, nhưng mà nghe
được quân lệnh của phụ thân lại không dám chậm trễ chút nào.
Nội
viện Trình gia, ở trong tầng tầng trận pháp, Trấn Quốc Công Trình Tiếu
Thiên đang lẳng lặng đứng ở trên mặt hồ, dưới chân của hắn chỉ có một
nhánh cây bằng ngón tay, cá phía dưới không ngừng du động ở chung quanh, hồ nước này căn bản không giống như một loại hồ chết do người kiến tạo, bên trong sinh cơ dạt dào. Trình Tiếu Thiên mặc trường bào rộng thùng
thình, tuy đã qua tuổi thất tuần nhưng râu tóc đen nhánh, thoạt nhìn
chưa tới năm mươi. Cả đời chinh chiến, với tư cách binh mã Đại Nguyên
Soái của Lam Vân đế quốc, thống soái mấy trăm vạn tướng sĩ, trên người
có một cổ sát khí uy nghiêm, lúc tuổi còn trẻ càng là gương cho binh sĩ, tung hoành thiên hạ.
Mà giờ khắc này hắn đứng ở chỗ kia, đúng là mượn nhờ hoàn cảnh nơi này để hóa giải đi sát khí quá nặng thời tuổi
trẻ. Hôm nay Trình Tiếu Thiên đã sớm nhiều năm không lãnh binh, hơn nữa
là đang nghĩ đột phá cảnh giới trước mắt như thế nào.
Bản thân
Trình Tiếu Thiên cũng là một trong số ít người ở trong Lam Vân đế quốc
đạt tới Thoát Tục kỳ tầng thứ sáu, lúc tuổi còn trẻ chém gϊếŧ trên chiến trường, trung niên thì thống lĩnh trăm vạn hùng binh, vì nước chinh
chiến, tuy thiên phú không tầm thường, lại không có biện pháp toàn tâm
tu luyện. Hôm nay niên kỷ đã lớn, nhưng Trình Tiếu Thiên còn chưa có
buông tha, Đại Nguyên Soái có thể thống lĩnh trăm vạn hùng binh, làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ không sợ hãi. Hôm nay hai đứa con trai cũng đã trở thành Đại tướng quân, quốc gia cũng không còn chiến tranh quá lớn, hắn
cũng có thể yên lòng chuyên tâm tu luyện.
- Tiểu vương bát đản
này, khẳng định lần này sẽ bị lão gia tử răn dạy rồi, sao ngươi không
thể học một ít bản lĩnh của Trình Lam, ngươi làm cho lão tử ta cũng
không may theo ngươi. Một hồi phải biết nói sao cùng lão gia tử. . .
Lúc này, Trình Vũ Phi đã đi tới hành lang, trong miệng nhẹ giọng lầm bầm.
Cái này là Dũng Vũ đại tướng quân dám mang theo đội ngũ ngàn người sát nhập vào vạn dặm cảnh nội của địch quốc, một đường liên tục chiến đấu ở các
chiến trường năm hành tỉnh, gϊếŧ chết mấy trăm tên quan viên, cướp bóc
hơn vạn phú hộ. Thống lĩnh ba vạn người đối chiến hai mươi vạn địch
nhân, còn có thể lấy ít thắng nhiều, lúc này lại là lông mày trói chặt,
sầu mi khổ kiểm lầm bầm lầu bầu, đang nghĩ nên ứng đối phụ thân như thế
nào.
- Bành!
Trình Tiếu Thiên đứng trên nhánh cây, nhánh
cây dưới chân mãnh liệt trầm xuống trong hồ, khí tức trên người hắn lập
tức khuếch tán, đàn cá phía dưới điên cuồng chạy thục mạng, có một ít bị khí tức này chấn hôn mê, nổi lềnh bềnh trên mặt hồ.
Trên mặt uy
nghiêm của Trình Tiếu Thiên lập tức lộ ra vẻ vô cùng tức giận, dưới chân phát lực, lập tức trong cơ thể có một cổ nguyên khí cường hoành, mặt hồ dưới chân bị áp bách, xuất hiện một lõm nước sâu chừng hai mét. Sau một khắc, Trình lão gia tử đã vọt tới, khoảng cách hơn mười mét chỉ lóe lên là tới, trực tiếp vọt tới trước người Trình Vũ Phi.
- Cái gì. . . Người. . .
Trình Vũ Phi cảm giác được có người vọt tới, lực lượng trong cơ thể lập tức
tăng lên. Nhưng hắn đường đường là Dũng Vũ đại tướng quân, nổi danh Bạo
Hùng của đế quốc, tự nhiên sức chiến đấu không kém, trước bốn mươi tuổi
đã đạt tới Siêu Phàm kỳ tầng thứ tám, quanh năm chém gϊếŧ càng làm cho
hắn tùy thời có thể lập tức bộc phát nghênh địch. Siêu Phàm, Siêu Phàm,
một khi Phạt Mạch kỳ có thể vượt qua một bước này, tiến vào Siêu Phàm
kỳ, thì triệt để tiến vào một thế giới mới, lực lượng cũng sẽ phát sinh
cải biến bản chất.
Mặc dù nói di sơn đảo hải còn có chút khoa trương, nhưng đã có được lực lượng siêu phàm, không phải nhân lực có thể chiến thắng.
Nhưng mà lần này lực lượng của hắn vừa mới bộc phát, thời điểm hắn còn chưa
hiểu rõ chuyện gì xảy ra, đã bị một cước đạp bay ra ngoài. Thân thể trực tiếp đυ.ng nát mấy hành lang, sau một khắc, Trình Tiếu Thiên tiến lên
đánh mấy quyền.
- Hắn là tiểu vương bát đản, vậy là ngươi cái gì, lão tử ngươi là cái gì. . .
Trình Tiếu Thiên hoàn toàn mất hết bình tĩnh như lúc tu luyện vừa rồi, bạo
tính hoàn toàn bộc phát, trực tiếp đánh nhi tử một chầu.
- Được. . . Ta biết ngay sẽ không may. . .
Bị lão gia tử đạp bay, Trình Vũ Phi đã biết chuyện gì xảy ra rồi, rất có
kinh nghiệm ôm đầu không tránh không né, rất ngưu bức a. Tất cả đều là
tiểu vương bát đản kia gây họa, nếu không phải hắn bị thương, xem ta thu thập hắn như thế nào.
Trình Tiếu Thiên ngoại trừ cước thứ nhất
dùng một chút nguyên khí, phía sau thì không có sử dụng, đánh mấy quyền
cũng hết giận không ít. Đừng nhìn thời điểm Lão gia tử thống lĩnh trăm
vạn quân đội thì tĩnh như giếng cổ, gợn sóng không sợ hãi, bình tĩnh
thong dong, văn thao vũ lược. Nhưng chút ít lão huynh đệ trước kia hoặc
là người Trình gia đều biết, nếu lão gia tử thật sự nổi giận, tính tình
sẽ bạo phát vô cùng.
- Đừng có nằm đó ăn vạ, ngươi đã đạt tới
Siêu Phàm kỳ tầng thứ tám rồi, da dày thịt béo, đánh ngươi mấy cái còn
chưa tới mức như vậy.
Đánh một hồi tâm tình đỡ hơn một chút, thấy Trình Vũ Phi một bộ thống khổ, Trình lão gia tử thiếu chút nữa bị bộ
dạng kia chọc cười.
Trình Vũ Phi nghe xong lập tức đứng thẳng
thân thể, từ nhỏ sinh trưởng trong gia đình quân nhân, đứng như tùng,
ngồi như chung, đi như gió, những điều này đều là cơ bản nhất, nhưng
tiểu vương bát đản nhà mình kia được xưng đế đô đệ nhất quần là áo lượt, đứng đầu tứ đại hại lại là ngoại tộc. Thực nghĩ mãi mà không rõ, kinh
nghiệm năm đó lão gia tử quản dạy mình cùng đệ đệ đâu rồi, nếu như hắn
quản dạy tiểu vương bát đản kia như năm đó đối đãi mình cùng đệ đệ, đoán chừng hắn sẽ không biến thành như vậy, kết quả còn đổ trách nhiệm lên
đầu mình, khổ ah!
- Hừ
Thấy Trình Vũ Phi nghĩ không ra, Trình Tiếu Thiên hừ lạnh một tiếng:
- Biết rõ vì sao ta đánh ngươi không?
- Hài nhi không biết cách dạy con, để cho tiểu vương...Xú tiểu tử kia làm nhục danh dự gia tộc, cho nên. . .
- Cái rắm!
Trình Tiếu Thiên không đợi Trình Vũ Phi nói xong đã tức giận nói:
- Trình Tiếu Thiên ta mười lăm tuổi nhập ngũ, mười chín tuổi làm Tướng
quân, hai mươi hai tuổi lĩnh mười vạn đại quân bình định phản loạn, hai
mươi lăm tuổi lĩnh trăm vạn đại quân khai cương khoách thổ cho đế quốc,
để cho đế quốc từ hai mươi sáu hành tỉnh tăng đến hôm nay là ba mươi
chín hành tỉnh, ba mươi hai tuổi phong làm Đại Nguyên Soái thống lĩnh
binh mã thiên hạ, bốn mươi mốt tuổi phong Trấn Quốc Công, năm mươi lăm
tuổi mang huynh đệ các ngươi ngăn cản liên quân của ngũ quốc. Sáu mươi
tuổi, từ dân nghèo đến thống lĩnh thiên hạ binh mã Đại Nguyên Soái,
phong Trấn Quốc Công, đã gặp phải bao nhiêu chỉ trích, bất công. Quý tộc Đế quốc cho dù đến bây giờ, cũng không nhận thức Trình gia chúng ta là
huyết thống quý tộc, coi chúng ta là mãng phu, như thế thì đã sao. Danh
dự gia tộc, chó má, danh vọng của Trình gia chúng ta là dựa vào nắm đấm
đi ra, là dựa vào quân công đổi lấy, những nghị luận chó má kia tính là
cái gì.
Khi còn bé ta đánh người, hơi chút gây sự thì lão gia tử
liền thu thập ta, thời điểm ta không chú ý thì hắn nói ta làm nhục danh
dự gia tộc, hiện tại sao lại thay đổi trái ngược như vậy. Người với
người sao đãi ngộ bất đồng như thế, chẳng qua nếu như không phải là vì
cái này, tại sao lão gia tử lại tức giận như thế?
- Vẫn không rõ
sao, ngươi làm phụ thân người ta như thế nào vậy, nhi tử bị đánh thành
như vậy, ngươi ngay cả cái rắm cũng không có.
Thấy vẻ mặt Trình Vũ Phi mờ mịt nghi hoặc đang nhìn mình, Trình Tiếu Thiên thực sự có xúc động muốn động thủ lần nữa.
- Ah!
Trình Vũ Phi nghe xong lập tức vẻ mặt đau khổ:
- Người tiểu. . . tử này muốn cưỡиɠ ɠiαи là công chúa, ta không chiếm lý. . .
- Chiếm lý, cái gì gọi là chiếm lý, lúc nhỏ những hài tử vương công quý
tộc bị ngươi đánh còn thiếu sao? Mà ngay cả đương kim bệ hạ cũng bị
ngươi đánh qua, lúc kia ngươi có chiếm lý không, lần nào không phải lão
tử giúp ngươi đỡ đòn.
Thấy Trình Vũ Phi còn có chút không phục, Trình Tiếu Thiên nói:
- Lão tử trở về giáo huấn ngươi như thế nào, cái kia là sự tình trong
nhà, cưỡиɠ ɠiαи công chúa, không phải còn chưa thành sao, đã thành mới
gọi cưỡиɠ ɠiαи, không có thành chính là cái gì cũng chưa có làm. Hôm nay Lão tử là muốn hỏi ngươi, ngươi dạy nhi tử như thế nào, ngay cả một
công chúa cũng cưỡиɠ ɠiαи không được, nhớ rõ trước kia lão tử tứng nói
cho ngươi không, ở bên ngoài ngươi đánh người, trời sập xuống cũng có
lão tử đỡ đòn cho ngươi, bị người đánh, trở về lão tử đánh chết ngươi.
Ta dạy nhi tử như thế nào, ngươi dạy con của ngươi như thế nào, ngay cả
con mình cũng không bảo hộ được, lăn.
Trình Tiếu Thiên nói xong, lại đá một cước, trực tiếp đạp bay Dũng Vũ đại tướng quân ra ngoài.
Nhưng mà lần này lực lượng vô cùng xảo diệu, sau khi Trình Vũ Phi bay ra
ngoài hơn mười thước thì xoay người rơi xuống đất, vuốt vuốt bụng. Sau
đó gãi gãi đầu, vừa rồi lão gia tử nói có ý tứ gì đây? Chẳng lẽ nhi tử
mình cưỡиɠ ɠiαи công chúa không thành, bị đánh trọng thương, còn muốn
mình đi tìm bệ hạ nói lí lẽ, hay là, lão gia tử không cao hứng vì con
mình không đủ dũng mãnh, không có gạo nấu thành cơm. Ân, hẳn là ý tứ
này, lập tức nghĩ lại lời vừa rồi của lão gia tử, Bạo Hùng Trình Vũ Phi
ưỡn ngực, không được, việc này không thể cứ như vậy được, ai nói ta
không bảo hộ được con mình.
- Tiểu vương bát đản, làm phụ thân của ngươi thật không dễ dàng.
Nhìn nhi tử hầm hầm đi ra, Trình Tiếu Thiên lầm bầm lầu bầu nói. Sau đó sắc mặt của hắn trầm xuống:
- Tra cho ta, chuyện này đến cùng là như thế nào, Trình gia ta không tìm
người khác gây phiền toái, bọn hắn nên ở nhà thắp nhang thơm cầu nguyện
rồi, bây giờ lại có người dám đυ.ng đến cháu ruột Trình gia ta, chẳng lẽ
bọn hắn thật sự cho rằng lão hổ không ra oai giống như mèo sao.
- Vâng.
Trình Tiếu Thiên vừa dứt lời, ở hành lang có một thanh âm truyền đến, nhưng
hành lang trống trải lại nhìn không thấy bất luận kẻ nào.
. . .
Hai linh hồn bất đồng dung hợp, tràn đầy thống khổ, trí nhớ bị xé thành vô
số mảnh vỡ, thôn phệ dung hợp lẫn nhau, thậm chí có thời điểm, ngay cả
Trình Cung cũng có chút không phân biệt được, rốt cuộc mình là Cửu Châu
thập đại Đan đạo đại sư Trình Cung, hay là đế đô đệ nhất phá gia chi tử, đứng đầu Tứ đại hại Trình Cung. . .
- Tiểu tử này thật là một nhân tài. . .
Cho dù dùng kiến thức rộng rãi như Trình Cung, sau khi tiêu hóa hết trí nhớ của "Trình Cung" này, cũng nhịn không được hít sâu một hơi, nếu như
những trí nhớ kia nói ra, có thể viết ra mấy trăm bản tiểu thuyết cấm
- Ồ, có cổ quái. . .
Trong đầu hắn hiện lên màn cưỡиɠ ɠiαи chưa thành kia, thời điểm Trình Cung
nhìn đến đây cũng không có chú ý, đột nhiên nhíu mày, tình huống lúc đó
tựa hồ có chút không đúng. . .
Theo tình huống lúc đó xem ra, tựa hồ là tiểu tử này muốn xé quần áo nữ nhân kia, hai tay nữ nhân kia dốc
sức liều mạng ôm trước ngực, muốn chống cự Trình Cung xâm phạm, hết thảy thoạt nhìn tựa hồ là hợp tình hợp lý, nhưng mà nhớ lại lần nữa, Trình
Cung lại đột nhiên phát hiện, tựa hồ ánh mắt nữ nhân kia quá tỉnh táo,
đúng vậy, xác thực là có thể dùng tỉnh táo để hình dung. . .
- Cái này. . . Cái này quá giả a?
Sau khi Trình Cung tỉnh lại, vẫn trợn mắt há hốc mồm đứng phía trước gương, thần thái cùng biểu lộ kia, căn bản không giống như đang soi gương,
giống như là đang quan sát một con kiến muốn cưỡиɠ ɠiαи voi.
Bất quá cái này cũng không trách được Trình Cung ngạc nhiên. . .
Nếu đổi thành ai khác, phát hiện mình biến thành một người khác, chỉ sợ cũng trợn mắt há hốc mồm như Trình Cung.
Đây không phải giả. . . Đây là con mẹ nó quá giả!
Đây quả thực so với con kiến cưỡиɠ ɠiαи voi càng thêm không thể tưởng tượng. . .
Điểm chết người nhất chính là cho tới bây giờ, đầu mối duy nhất của Trình
Cung chỉ là ở chỗ sâu trong thức hải, một đống mảnh vỡ trí nhớ loạn thất bát tao.
Trình Cung không thể không xấu hổ thừa nhận, mình rất
có thể là chiếm cứ thân thể của một thằng quỷ không may nào đó, cũng là
đoạt xá trong truyền thuyết. . .
May là ở trong thức hải có một
đống trí nhớ loạn thất bát tao, để cho Trình Cung tìm được một chút manh mối, từ mớ lộn xộn kia, bây giờ hẳn là mình chiếm cứ thân thể của một
người, nói đến tên không may này ngược lại là có chút ý tứ, không ngờ
danh tự cũng là Trình Cung. . . Chỉ có điều không phải là Trình Cung một trong Cửu Châu thập đại Đan đạo đại sư, mà là cháu trai của Trấn Quốc
Công Trình Tiếu Thiên, nhi tử của Dũng Vũ đại tướng quân Trình Vũ Phi
Trình Cung.