- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Dẫn Sói Vào Nhà
- Chương 50
Dẫn Sói Vào Nhà
Chương 50
Kim đồng hồ tích tắc vang lên, trong văn phòng thỉnh thoảng truyền đến tiếng gõ bàn phím và tiếng lật xem tài liệu, Hạ Chi Tình ngồi tại chỗ tăng ca đến mức "trời đất u ám, ngày đêm không ánh sáng", hận không thể chém mình thành mười mảnh mà dùng.
Giám đốc Lâm đáng chém ngàn đao! Cô đã từng cho rằng "giáo chủ" giám đốc Lưu hay lải nhải bị phái đi công tác, thiên hạ xem ra đã đại cát đại lợi, bây giờ nghĩ lại thật là too young too simple! Giám đốc Lâm mới là "trong bông có kim", "đại ma đầu gϊếŧ người không chớp mắt", một giây một phút cũng phải đem sức lao động của bạn bòn rút ngay cả một giọt cũng không thừa.
Cô ở trong lòng đem mười tám đời tổ tông giám đốc Lâm từ mồ kéo ra từng người hỏi thăm một lần, cô cũng không phải người không nói lý lẽ, muốn đem case cho cô cũng không phải không thể, nhưng mấu chốt là có thể đưa cho cô sớm một chút được hay không a, chờ cô sắp tan làm mới đem nhiệm vụ giao cho cô, đây chẳng phải không muốn cho cô về nhà sao? Nhiều tài liệu như vậy, cô cho dù nỗ lực cả buổi tối cũng nhất định sẽ không hoàn thành! Cô nỗ lực hồi tưởng một chút, cũng không có nhớ là đã từng đắc tội thiết diện vô tư giám đốc Lâm này chỗ nào, chẳng lẽ…… Hay là…… Tất cả lại là do Tống An Thần sao? Bởi vì ở gần anh cho nên khắc cô, làm cô lúc nào cũng ở xui xẻo?
Hạ Chi Tình nhìn một tá tài liệu thật dày trong tay mà rớt nước mắt, cuộc sống này khi nào mới kết thúc a, cô chính là bó cải thìa còn giám đốc Lâm và Tống An Thần chính là nhà tư bản độc ác a!
Lúc này Hạ Chi Tình chỉ cho rằng cô “bất hạnh”, có khả năng là bị Tống An Thần khắc, hoàn toàn không ngờ rằng kỳ thật một tay hủy diệt buổi hẹn hò của cô cũng như làm cô khổ sở tăng ca, phía sau màn độc thủ này đó chính là vị Boss khắc tinh — Tống An Thần, chờ đến khi cô biết thì đã gạo nấu thành cơm, tất nhiên đây là nói về sau.
Cô vặn vẹo cái cổ cứng đờ, từ tài liệu ngẩng đầu lên, nhìn đồng hồ một chút, vừa lúc 9 giờ tối, các đồng nghiệp đã sớm lục tục đi về, cả văn phòng to như vậy chỉ còn lại có một mình cô, cô nhìn lướt qua góc đen nghìn nghịt, trong đầu nhịn không được nhảy ra mấy bộ phim kinh dị đã xem qua, cô rùng mình một cái, liền ở ngay lúc này bên ngoài hành lang vang lên một trận âm thanh của tiếng giày khi ngừng khi đi.
“Thịch thịch thịch……”
Cô quay cái đầu cứng đờ nhìn một mảnh đen nghìn nghịt phía ngoài hành lang, toàn thân nổi cả da gà, lúc này chẳng lẽ còn có những người khác giống cô ở lại cực khổ tăng ca?
Tiếng giày càng ngày càng gần, rõ ràng là đi tới chỗ cô bên này, cô nuốt một ngụm nước miếng, khẩn trương mà nhìn hành lang, hai mươi giây…… Mười giây…… Một bóng dáng thon dài rốt cuộc đã xuất hiện ở cửa văn phòng, Hạ Chi Tình tập trung nhìn vào, người đứng ở cửa chính là "năm đó lên Hoa Sơn luận kiếm võ công độc bộ thiên hạ được xưng là một đóa hoa lê áp hải đường hiếm có đại sư Thiếu Lâm Tự thiểu năng trí tuệ nhận nuôi tiểu hoà thượng năng lực kém yêu con chó Vượng Tài dẫm bẹp con gián Tiểu Cường kết bái huynh đệ bọ hung từng lăn quá một bãi cứt" Tống đống phân — bạn học Tống An Thần sao?
Hạ Chi Tình ngẩn người, rốt cuộc tìm về giọng nói của mình, “Anh, sao anh lại ở chỗ này?”
Tống An Thần vẻ mặt chính trực, bộ dáng giống như vừa mới phát hiện cô đang tăng ca, hơi hơi có chút kinh ngạc nói: “Em vẫn chưa về, chẳng lẽ cũng đang tăng ca?”
Hạ Chi Tình có cổ xúc động muốn trợn trắng mắt, thời gian này ngồi ngốc ở văn phòng, trừ bỏ tăng ca cô còn có thể làm gì? Chẳng lẽ còn có thể xem văn phòng trở thành nhà mà ngủ sao? Nhưng chửi thầm thì chửi thầm, ngoài mặt cô vẫn là một bộ dáng cấp dưới cung kính, vuốt mông ngựa nói: “Hoá ra Tống tổng ngài cũng đang tăng ca, Tống tổng ngài vất vả!”
Đều nói tiềm lực của người là vô hạn, trước khi gặp được Tống An Thần, Hạ Chi Tình chưa bao giờ biết mình hoá ra cũng có thể a dua nịnh hót như vậy, chỉ hươu bảo ngựa mà vuốt mông ngựa người ta.
Tống An Thần đối với cái loại nghĩ một đằng nói một nẻo vuốt mông ngựa này hoàn toàn khinh thường xem, khóe mắt đảo qua trên bàn, mày đẹp khẽ nhếch hỏi: “Công việc làm xong chưa?”
Nghe vậy, khóe miệng cô liền lập tức gục xuống, đau khổ mà lắc đầu nói: “Cách mạng còn chưa thành công, đồng chí còn cần nỗ lực!”
Tống An Thần đi qua chỗ cô, đi đến bàn làm việc của cô, cầm lấy tài liệu trên bàn, lật xem vài tờ, nhàn nhạt nói: “Em có phát hiện hay không, cái case này mà vào tay em, kỳ thật so với kết quả mà khách hàng muốn hoàn toàn là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.”
Hạ Chi Tình đi lên phía trước vài bước, ghé đến bên người Tống An Thần, nghiêng đầu nhìn tài liệu, “Phải không? Chỗ nào?…… Mong rằng đại anh hùng không tiếc chỉ giáo!”
Tống An Thần rũ mắt nhìn thoáng qua cái đầu đen đang thò qua chỗ anh, lại không mặn không nhạt nói, khóe miệng nhấp nhấp, ngón tay thon dài trắng nõn của anh nâng lên chỉ lên trên tài liệu, bảo cô ghi chú mấy chỗ rồi giải thích kỹ càng tỉ mỉ cho cô.
Tống An Thần giải thích rất độc đáo, lời ít mà ý nhiều, nhưng lại đi vào trọng tâm, Hạ Chi Tình sau khi nghe anh phân tích xong, bế tắc được giải khai, quả thực là "nghe quân nói một buổi, thắng mười năm đọc sách", dưới sự chỉ đạo của Tống An Thần, cô đem bản phương án đã ngồi làm tăng ca ba tiếng bỏ đi, lại dùng một tiếng tiếp theo làm một bản phương án mới, cuối cùng sửa chữa, xét duyệt tái thẩm hạch, bảo lưu, đóng dấu, hết thảy mới đại công cáo thành.
“Hoàn thành!” Hạ Chi Tình duỗi cái eo lười hoan hô nói, duỗi xong cái eo lười mới nhớ tới quân sư Tống Boss Tống An Thần vẫn luôn đứng yên lặng ở bên cạnh cô.
“Tống tổng, đêm nay rất cảm ơn anh.” Hạ Chi Tình ngồi thẳng, nghiêng người ngẩng đầu nhìn Tống An Thần chân thành nói.
Đêm nay nếu không phải Tống An Thần chỉ điểm cho cô, cô phỏng chừng tăng ca đến một giờ sáng cũng nhất định không thể làm ra một phương án chất lượng cao như thế, nếu cầm phương án lúc trước cô làm kia đưa cho giám đốc Lâm, khẳng định sẽ bị chọc lỗ mũi mắng đến máu chó phun đầy đầu, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cô nhớ tới hình ảnh khủng bố kia liền nhịn không được mà run run khóe miệng, “Lâm thiết diện” hay còn gọi giám đốc Lâm, biệt danh "thiết diện vô tư" này cũng không phải là hư danh.
“Vậy…… Em định cảm ơn anh như thế nào?” Khóe miệng Tống An Thần cong lên, phác họa ra một độ cong rất dụ hoặc người.
Hạ Chi Tình cảm giác trong nháy mắt kia, đôi mắt cô bị ánh đèn hung hăng loé một chút, tim cũng đập mạnh vài cái, yêu nghiệt, quả nhiên là yêu nghiệt a, năm đó có Dương Quý Phi cười đến nghiêng nước nghiêng thành, bây giờ có Tống An Thần cười đến câu hồn muốn mạng người! Một lúc lâu cô mới hồi phục tinh thần lại, làm bộ trấn định mà khụ khụ, hai mắt không dám nhìn anh mà nói: “Vậy anh muốn tôi cảm ơn gì?”
Động tác nhỏ bởi vì nhìn anh mà thất thố của Hạ Chi Tình tất nhiên không tránh được hoả nhãn kim tinh của Tống An Thần, động tác nhỏ cô chột dạ dời đi cũng làm anh sung sướиɠ, tâm tình anh rất tốt mà cười cười. Bỗng nhiên, mắt phượng thon dài của anh hiện lên một tia thần sắc tràn ngập hứng thú, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, anh duỗi tay nắm cằm Hạ Chi Tình nâng lên, đồng thời cúi thân mình xuống, cùng cô chóp mũi đối chóp mũi.
Giọng trầm thấp nói: “Nếu…… Anh muốn em lấy thân báo đáp thì sao?”
Động tác của không có dấu hiệu báo trước, nhanh như gió như điện, liền mạch lưu loát, Hạ Chi Tình dưới tình huống không có chuẩn bị tâm lý gì mà bỗng nhiên bị nắm cằm, trước mắt phóng to một khuôn mặt tuấn mỹ, hai người chóp mũi chạm vào nhau, cô dường như có thể cảm nhận được hơi thở anh phun ra trên mặt cô, thật ấm áp, làm cả người cô run lên, nhịn không được lại nổi da gà toàn thân.
“Anh, Tống An Thần, anh buông ra, nếu bị…… Bị người khác thấy sẽ không tốt.” Cô quýnh lên liền nói lắp, vừa nói lắp chỉ số thông minh cũng co lại.
Tống An Thần cong môi cười nhạt: “Nếu Tiểu Tình Nhi là lo lắng chuyện này thì cứ việc yên tâm, lúc này sẽ không có ai tới, nơi này chỉ có em và anh, cho nên chúng ta cho dù ở chỗ này làm chuyện xấu gì cũng sẽ không có người phát hiện.”
Làm chuyện xấu? Lời này nói ra có bao nhiêu ái muội liền có bấy nhiêu ái muội, lời này không cần người thứ ba nghe được, ngay cả làm đương sự là cô đây đều nhịn không được mà miên man bất định, “Anh, anh, anh nói bậy bạ gì đó a?”
“Câu nào của anh nói bậy?”
Anh phun hơi thở xuống dưới làm cho da cô hơi ngứa, cô muốn gãi, mới vừa duỗi tay đã bị một tay khác của Tống An Thần bắt được, anh đem bàn tay nhỏ của cô bao vây trong lòng bàn tay to rộng của anh, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của cô.
Hạ Chi Tình sau khi trải qua hoảng hốt một lúc, lý trí và lá gan không biết vì sao lại to lên rồi, cô trừng mắt nhìn Tống An Thần nói: “Đều nói bậy!”
Giọng điệu và bộ dáng này của cô đối với Tống An Thần mà nói, không những không có nửa phần bộ dáng bá đạo, ngược lại có loại bộ dáng tiểu nữ nhân ngạo kiều đáng yêu, anh tiếp tục trêu cô nói: “Bao gồm cả câu lấy thân báo đáp kia sao?”
“Kia còn cần phải nói sao!” Hạ Chi Tình trợn trắng mắt, đang muốn dùng tay khác đẩy Tống An Thần ra, không ngờ Tống An Thần cư nhiên trước cô một bước buông lỏng tay cô ra, cũng đứng thẳng thân mình, rũ mắt nhìn cô, nghiêm túc nói:
“Tiểu Tình Nhi, đêm qua lời anh nói với em không phải nhất thời nổi hứng mà nói, càng không phải đùa giỡn với em, anh là nghiêm túc, quyết định này là sau khi trải qua suy nghĩ cặn kẽ mà nói ra, anh muốn cùng em ở bên nhau, anh hy vọng em cho anh, cũng đồng thời cho chính mình một cơ hội, cho đoạn tình cảm này một cơ hội, có lẽ…… Anh có những khuyết điểm mà em nói, nhưng anh có thể vì em mà thử thay đổi, cũng có lẽ khi em và anh ở bên nhau em sẽ chân chính hiểu được con người của anh, em sẽ phát hiện ra anh cũng không phải kém như em nghĩ như vậy, đương nhiên, anh sẽ tôn trọng tất cả lựa chọn và quyết định của em, trước khi em chấp nhận anh theo đuổi, anh sẽ không đυ.ng vào em, đối với điểm này, em có thể một trăm phần trăm mà yên tâm, Tống An Thần anh trước nay đều là nói được thì làm được.”
Đây là nháo loại nào a? Tống Boss phong cách của anh chuyển biến nhanh như vậy thật sự tốt sao?
Hết từ bá đạo tổng tài đến tà mị yêu nghiệt, giờ lại tới người đàn ông ấm áp chân tình, Hạ Chi Tình cảm thấy chính mình sắp không theo kịp tiết tấu của anh.
Cô ngước mắt nhìn Tống An Thần, người sau cũng đang vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn cô, Hạ Chi Tình không thể không thừa nhận, cuộc nói chuyện này của anh giống như hòn đá nhỏ ném vào hồ, đúng là nhấc lên từng gợn sóng trong lòng cô, nếu nói phương thức thổ lộ ngày hôm qua là bão táp, vậy thổ lộ đêm nay lại là nhẹ nhàng như vậy, mà cô từ trước đến nay đối với mấy chuyện và người dịu dàng đều không có năng lực chống cự.
Nhưng mà lúc này cô lại chống cự được dụ hoặc, “Chỉ là…… Tối hôm qua tôi đã từ chối anh rồi.”
Khóe miệng Tống An Thần mím mím, sự mất mát từ mắt phượng hiện lên trong nháy mắt, chỉ là rất mau liền khôi phục, anh dừng lại, không hề cao cao tại thượng mà nhìn xuống cô mà là nhìn thẳng cô nói: “Anh biết, nhưng thất bại là mẹ thành công, bởi vì một lần từ chối mà từ bỏ theo đuổi, vậy tính nam tử hán gì chứ, lại có tư cách gì nói mình là chân thành yêu em? Ngày hôm qua em từ chối cũng không đại biểu ngày hôm nay em cũng sẽ từ chối, hôm nay em từ chối cũng không đại biểu về sau em cũng sẽ từ chối, anh có đủ kiên nhẫn chờ em, cũng đã chuẩn bị tiếp thu tất cả khảo nghiệm của em, em không cần lập tức chấp nhận anh, anh chỉ hy vọng em đừng cự tuyệt quyền lợi theo đuổi của anh, cho anh và em một cơ hội, được không?”
Giọng anh trầm thấp như đàn cello, mang theo mị lực mê hoặc nhân tâm, hơn nữa anh nói vô cùng khiêm tốn lại chân thành, lại vạn sự lấy cô làm trước, cái gọi là "hảo nữ sợ triền nam", tâm Hạ Chi Tình hơi hơi có chút dao động.
“Chỉ là……” Đối mặt thế tấn công dồn dập của anh, cô nhất thời không tìm ra lý do mới để từ chối.
“Được rồi, bây giờ em không cần phải lập tức trả lời anh, anh sẽ cho em thời gian suy xét cẩn thận, được không?” Tống An Thần dịu dàng nói.
Hạ Chi Tình cơ hồ sắp hoài nghi hai mắt của mình, người đàn ông trước mắt này dịu dàng đến mức có thể ninh ra nước có thật là Tống An Thần bá đạo không ai bì nổi kia sao? Đây không khoa học a! Cô đã rất khẳng định rằng mặt trời hôm nay mọc đằng đông, nhưng giờ khắc này cô lại không dám khẳng định Tống An Thần này có phải thật sự là Tống An Thần hay không.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, đêm nay Tống An Thần dịu dàng đúng là đã làm cô có chút dao động, anh nói anh cũng có đủ kiên nhẫn chờ cô, anh nói anh đã chuẩn bị xong tiếp thu tất cả khảo nghiệm của cô, anh nói nguyện ý vì cô sửa lại những khuyết điểm đó, anh nói, anh chỉ là muốn một cơ hội theo đuổi cô.
Nhưng cô lại quên mất, đàn ông mà đáng tin thì heo mẹ cũng có thể leo cây, cô cũng quên mất, đối với một yêu nghiệt tai họa ngàn năm "khả công khả thụ" mà nói, tần suất thay đổi giữa bá đạo và dịu dàng đó là chuyện dễ như trở bàn tay. Vào buổi tối nào đó, khi cô bị yêu nghiệt này ăn thật sạch sẽ mà nhớ tới đêm nay Tống An Thần rất dịu dàng, cuối cùng chỉ có thể yên lặng mà giơ lên một ngón giữa, Tống An Thần đồ con mực!
Dưới ánh mắt sáng quắc bức người của Tống An Thần, cô hơi hơi gật gật đầu.
Tống An Thần đứng lên, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Thật tốt quá, hiện tại chúng ta rốt cuộc có thể đi ăn khuya.”
“Ăn khuya?” Hạ Chi Tình ngẩn người, nhất thời vẫn còn chưa phản ứng được phong cách thiên biến vạn hóa cùng với thổ lộ như lốc xoáy của anh.
Mắt phượng Tống An Thần hơi nhếch, vẻ mặt hài hước nói: “Từ lúc vừa rồi đến bây giờ, bụng vẫn luôn thầm thì kêu không phải em sao? Chẳng lẽ là anh nghe lầm?”
Hạ Chi Tình hơi quẫn, mặt hơi có chút nóng lên, buổi tối hôm nay cô vì chạy kịp phương án mà chỉ xuống dưới lầu tùy tiện mua một cái sandwich và một chai sữa bò, dưới áp lực trí nhớ cường độ cao như vậy mà làm việc, chút năng lượng nhỏ này đã sớm bị tiêu hóa hết. Anh nói chưa dứt lời, bụng giống như càng đói lợi hại hơn, lại còn giống như hô ứng đề nghị của Tống An Thần mà tiếng “thầm thì” kêu lớn hơn nữa.
Tống An Thần nhịn không được cười ra tiếng.
Hạ Chi Tình 囧.
“Em trước thu thập một chút, anh về văn phòng lấy chút đồ rồi qua đây.” Tống An Thần nói xong liền xoay người rời đi.
Anh chân trước vừa đi, điện thoại Lâm Sâm phía sau liền gọi tới.
“Không quấy rầy đến cậu chứ?”
“Không có, đêm nay thật sự ngại quá.”
“Tiểu thư Hạ Chi Tình, cậu đã xin lỗi 101 lần, cậu lại cứ xin lỗi nữa thì người ngượng ngùng chính là mình.”
Hạ Chi Tình thè lưỡi, dưới không khí trêu chọc của Lâm Sâm mà dần dần nhẹ nhàng lên, “Có nhiều lần như vậy sao? Sao mình lại không biết?”
“Có, cậu không tin lại đây nhìn xem, lỗ tai mình sắp sinh kén.” Lâm Sâm ở đầu dây bên kia hài hước nói.
“Hừ, cậu đây là là ám chỉ mình dong dài?” Cô giận dữ.
“Không dám không dám, bất quá cho dù là dong dài, cũng là dong dài đáng yêu nhất thế giới.” Lâm Sâm ở đầu dây bên kia lấy lòng nói.
“Hừ, lúc này mới phải.” Không biết là do quan hệ bạn học ba năm hay là do con người Lâm Sâm, cùng anh ở chung, thật là làm người ta không tự giác mà thả lỏng, cảm giác như tắm mình trong gió xuân.
“Mình tìm cậu trên QQ nhưng vẫn không thấy cậu trả lời, còn đang tăng ca sao?”
“Ồ, mình không lên QQ, công việc vừa mới làm xong, một lát liền chuẩn bị đi về rồi.”
“Có đói bụng hayb không? Nếu không cậu chờ mình một chút, bây giờ mình lập tức đi qua, chúng ta cùng nhau đi ăn khuya, mình biết có chỗ ăn khuya rất ngon, cậu khẳng định sẽ thích.” Lâm Sâm ở đầu dây bê kia đề nghị nói.
Hạ Chi Tình ngẩn ra một chút, có chút nói lắp nói: “A, không, không cần, hôm nay mình có chút mệt, muốn về nghỉ ngơi sớm.”
“Vậy được rồi, lúc cậu trở về cẩn thận một chút, chúng ta ngày mốt gặp lại.” Lâm Sâm rất quan tâm mà nói.
“Được.” Cúp điện thoại, Hạ Chi Tình cầm điện thoại hơi sững sờ, kỳ thật cô không phải cố ý muốn gạt Lâm Sâm, chỉ là không biết nói như thế nào, chẳng lẽ nói với anh, một lát nữa cô và ông chủ cũng là bạn cùng phòng của cô đi ăn khuya cùng nhau, mà ông chủ của cô mới năm phút trước còn thổ lộ với cô.
Đêm nay dưới dự dịu dàng của Tống An Thần, cô tuy rằng đáp ứng cho anh một cơ hội, nhưng rốt cuộc bát tự hai người cũng chưa hoá giải, cái gì cũng chưa phải, cho nên cô cảm thấy vẫn là không cần nói cho người khác chuyện của hai người bọn họ.
Mới vừa cúp xong điện thoại, liền nghe được tiếng bước chân bên ngoài hành lang, cô nhanh chóng hoàn hồn, thu thập xong đồ đạc liền xoay người, Tống An Thần cũng vừa lúc đi đến cửa văn phòng, trên tay mang thêm một chiếc áo vest cùng với cặp tài liệu: “Có thể đi được chưa?”
Cô gật đầu, đi qua bên cạnh Tống An Thần, hai người cùng nhau rời khỏi văn phòng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Dẫn Sói Vào Nhà
- Chương 50