- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Dẫn Sói Vào Nhà
- Chương 5: Tôi muốn đến ở nhà cô
Dẫn Sói Vào Nhà
Chương 5: Tôi muốn đến ở nhà cô
5-【1】
Hạ Chi Tình và Hạ Chi Sơ tuy rằng là sinh đôi cách nhau chỉ năm phút, nhưng hai người từ trong ra ngoài chẳng giống nhau xíu nào.
Khi đầy tháng, Hạ Chi Sơ đã lớn lên rất đẹp, trắng trẻo mập mạp, đôi mắt to tròn, lông mi rất dài, mọi người trông thấy đều cảm thán hắn đáng yêu không thôi; còn cô vẫn giống như lúc mới sinh ra, nhỏ nhỏ gầy gầy, mắt nhỏ miệng nhỏ, giống như con chuột nhỏ suy dinh dưỡng, mẹ Tô ôm cô nhìn trái nhìn phải, rất nhiều lần hoài nghi bệnh viện đưa nhầm rồi.
Hạ Chi Sơ lúc lớn là em gái tâm cơ, còn lúc nhỏ là thằng nhóc tâm cơ, từ nhỏ đã biết trước mặt mọi người giả vờ dễ thương khiến mọi người hôn không ngừng còn cho quà bánh. Mà cô trước một tuổi đều là ăn no rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, thỉnh thoảng mọi người sẽ trêu cô một chút, nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô, mẹ Tô nghi ngờ rằng cô bị thiểu năng trí tuệ bẩm sinh, bởi vậy còn dẫn cô đi khám bác sĩ.
Sau này dần dần lớn lên, hai người lại càng khác nhau hơn nữa, Hạ Chi Sơ có làn da trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cao gầy, làm giáo thảo* một đường từ nhà trẻ đến đại học, mà cô dáng người thấp bé, ngũ quan bình thường, làm người qua đường từ nhà trẻ đến cao trung, đến khi thi đậu đại học, bỗng nhiên con gái mười tám biến đổi to lớn mà trở nên xinh đẹp.
*Nam sinh đẹp trai nhất trường.
Tính cách hai người cũng cách biệt nghiêng trời lệch đất: Hạ Chi Sơ thông minh, đức trí thể phát triển toàn diện, xảo quyệt giống như con hồ ly, vĩnh viễn chỉ có hắn bắt nạt người khác; mà cô luôn luôn phản ứng chậm nửa nhịp, điểm số luôn luôn giãy dụa ở ngưỡng đạt tiêu chuẩn, nhát như thỏ đế, bị người khác ăn hϊếp chỉ biết chạy trốn.
Do gen cùng với tuổi thơ đã dưỡng tính cách Hạ Chi Tình có gan chửi thầm nhưng không có gan phản kháng. Cho nên khi đồng nghiệp nữ cùng bộ phận trong công ty nghỉ phép sinh em bé, sếp thấy gần cuối năm rồi không tuyển người thêm được nữa nên đem hết công việc của nữ đồng nghiệp đó rơi xuống đầu cô, cô cũng chỉ dám ở trong lòng mắng chửi sếp không dưới một ngàn lần, rồi yên lặng chấp nhận an bài.
Tăng ca suốt một buổi tối, rốt cuộc đã đến 10 giờ kém 15 phút, cô đã chuẩn bị xong tài liệu cho khách hàng ngày hôm sau gặp rồi. Cô nhéo nhéo bả vai đau nhức, đứng lên rót cho mình một ly nước ấm. Tối nay chỉ có một mình cô tăng ca, xung quanh rất yên tĩnh, cô đi đến dựa vào cửa sổ ngắm nhìn cảnh đêm đường phố phồn hoa của thành phố S này, hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh hiếm có lúc nãy mà thả lỏng.
Đứng một hồi cô đổi tư thế, lúc cuối đầu khóe mắt bỗng nhiên nhìn đến một chiếc xe thể thao màu vàng quen mắt trước cửa tòa cao ốc, thái dương cô đột nhiên giật giật, có một dự cảm không hay dâng lên trong lòng.
Cả người cô phản ứng có điều kiện mà co rút lại phía sau, hy vọng đối phương không nhìn thấy cô, đáng tiếc cô vẫn chậm một bước, người đàn ông đứng bên cạnh xe thể thao đã sớm nhanh tay lẹ mắt mà nhìn đến cô. Chưa đến hai giây, điện thoại cô đặt trên bàn làm việc vui vẻ mà reo lên, trên màn hình hiện lên ba chữ to đùng "Tống An Thần".
Bắt máy hay không bắt máy, đây quả là vấn đề a! Hạ Chi Tình nhìn di động, mặt mày rối đến ra cái chữ xuyên 川.
Anh ta sao lại đến công ty của cô? Chẳng lẽ đến đây đòi nợ? Không phải đã nói mỗi tháng trả hai ngàn đồng sao? Chẳng lẽ anh ta đổi ý? Chính là đổi ý cũng vô dụng, cô không có tiền mà! Nhớ đến lúc trước xem tivi những người vì trốn nợ cái gì cũng làm được, cô khóc không ra nước mắt, chưa từng nghĩ cô cũng có ngày vì trốn nợ mà biến thành như vậy.
《You still do that to me》của Chirs Cagle rốt cuộc cũng dừng lại ở lần thứ năm, nhìn chiếc di động đã yên tĩnh lại, cô thở dài một hơi, cảm giác thật nhẹ nhõm.
Chỉ là cô chưa kịp thở xong một hơi xuống dưới đã nghe tiếng bước chân bên ngoài hành lang tối thui xa xa truyền đến.
Bảo vệ tòa nhà này phải đến 12 giờ mới tới tuần tra, giờ này còn có ai đến công ty? Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ là anh ta?! Suy nghĩ này khiến toàn thân cô nổi cả da gà, cô chạy nhanh đi dọn đồ tính toán chuồn đi trước khi Tống An Thần tới.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, lúc này lao ra chỉ sợ sẽ đυ.ng phải, tròng mắt cô vừa chuyển, lanh trí mà tắt đèn đi, dựa vào cửa chú ý động tĩnh bên ngoài, tiếng bước chân rốt cuộc dừng lại ở cửa.
Tống An Thần đứng ở cửa văn phòng, nhìn vừa rồi còn sáng đèn, mà giờ này văn phòng lại đen nhánh một mảnh, khóe miệng khẽ nhếch, mắt phượng hiện lên một tia ánh sáng nhạt, Tôn Ngộ Không muốn chạy trốn khỏi Ngũ Chỉ Sơn của Phật Như Lai? Không có khả năng!
Anh cầm lấy di động, ngón tay trắng nõn thon dài nhấn nút, trong văng phòng lập tức vang lên âm thanh từ tính của Chirs Cagle.
Hạ Chi Tình vừa rồi còn nghi ngờ sao bên ngoài không có âm thanh gì hết thì di động liền reo lên. Heo làm sao mà chết, đó là ngu mà chết! Cô cho rằng tắt đèn đi là mọi chuyện ổn thỏa, hoàn toàn quên mất bật chế độ im lặng cho điện thoại!
Hạ Chi Tình phát điên mà nhìn di động, hận không thể quăng nó ra ngoài, nhưng lúc này làm gì cũng đã muộn, cô ngậm ngùi mà nhấn nút nghe, tiếng "Alo" còn chưa ra khỏi miệng liền nghe được Tống An Thần lạnh lùng nói:
"Tốt, rất tốt."
Một trận khí lạnh xuyên qua cửa gỗ tới, đối với những lời này hiện tại cô luôn sinh ra phản ứng có điều kiện như vậy, chỉ cần nghe thấy câu này cô liền có cảm giác kinh hồn bạt vía, trước khi đại não hoạt động mà không tiền đồ duỗi tay ra mở cửa ra.
*******************
5-【2】
Tống An Thần mặc một thường phục màu đen đứng ở cửa, thân hình vốn dĩ đã thon dài đĩnh bạc nay lại càng thêm lạnh lùng.
Cô cảm thấy tim mình đập lỡ một nhịp, giả vờ nở một nụ cười tiên hạ thủ vi cường nói: "Tống tiên sinh, anh lên đây như thế nào? Tôi định đi xuống đây."
"Ồ? Phải không?" Tống An Thần mày đẹp khẽ nhếch, khóe miệng cong một chút ý cười, "Vậy sao cô không nghe điện thoại?"
Vì cái gì? Này còn không phải không muốn bắt máy sao? Tất nhiên cô không ngu đến mức đi nói ra, cô quơ quơ điện thoại trong tay nói: "Lúc nãy định nghe máy nhưng là do di động sau khi bị rớt thì một số nút không linh hoạt nữa."
Anh nghe vậy thì liếc nhìn điện thoại bị rớt hỏng trong tay cô một cái, không có hỏi nữa, coi như chấp nhận cái lý do này.
"Tống tiên sinh ta đi trước, không có việc gì không cần liên hệ, bái bai." Cô chưa nói hết câu liền quay đầu hướng thang máy đi đến.
Tống An Thần cũng không ngăn cản nàng, khoanh tay trước ngực, sau lưng cô lạnh lùng mở miệng nói: "50 vạn......"
Một con số khiến cho Hạ Chi Tình chợt dừng lại bước chân muốn chạy trốn, cô chậm rãi xoay người, trưng ra một khuôn mặt đắng như khổ qua nói: "Tôi thật sự không còn tiền, nếu anh ép tôi chỉ còn nước đi bán nhà."
"Cô không cần bán, tôi đã bán."
"Bán? Bán cái gì?"
"Nhà."
"Anh đã đem nhà bán đi?!" Cô há to miệng, bộ dáng giống quỷ nhìn anh.
Anh gật gật đầu, "Bán, cho nên hiện tại tôi không còn chỗ ở."
Hiện tại tôi không còn chỗ ở, bảy chữ này từ tai trái cô tiến vào trong não, tức khắc cảm thấy lòng đầy áy náy.
Nếu không phải cô, xe anh ấy thuê cũng không bị đυ.ng hỏng, anh ấy cũng không cần phải bán nhà lấy tiền sửa xe, đến nỗi hiện tại ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, "Thực xin lỗi, đều là lỗi của tôi, anh muốn tôi hỗ trợ gì cứ việc nói, chỉ cần làm được tôi nhất định sẽ không từ chối."
Tống An Thần cười lộ ra hàm răng trắng xinh đẹp, "Quả thật có việc muốn nhờ cô giúp, hơn nữa chắc chắn cô sẽ làm được."
Khoảnh khắc đó cô tựa hồ ngửi được một mùi vị âm mưu, âm trầm giống như sói nhìn bà ngoại tươi cười.
Nàng hoài nghi mà nhìn anh: "Đó là chuyện gì?"
"Tôi muốn đến ở nhà cô." Vẻ mặt anh lúc nói ra lời này rất bình đạm, tự nhiên như nói tôi muốn đến nhà cô uống ly trà vậy.
Cô vừa nghe lông mao dựng đứng: "NO WAY! NO DOOR! NO WINDOW!!"
Anh không nhanh không chậm mà đưa ra lời dụ hoặc: "Không phải nhà cô có hai phòng ngủ một phòng khách sao? Tôi thuê cô một phòng, tiền thuê ba ngàn, khấu trừ trong khoản nợ 50 mươi vạn, cô cảm thấy như thế nào?"
Có câu "có tiền mua tiên cũng được", Hạ Chi Tình nhanh chóng trong lòng tính toán một phen, một tháng trừ đi ba ngàn, mỗi tháng cô lại trả thêm hai ngàn cho anh như vậy cô có thể đem kỳ hạn trả nợ rút còn trong vòng mười năm, kiến nghị này xem ra không tồi, chỉ là......
"Nam nữ ở chung không ổn cho lắm......" Nếu như bị mẹ Tô biết còn có thể sống sao?
Cô còn chưa nói dứt lời đã bị vẻ mặt nghiêm túc của Tống An Thần đánh gãy, "Hạ tiểu thư, chúng ta đây là thuê chung, không phải ở chung, hiện tại trong thành phố này có bao nhiêu nam nữ vì công việc mà thuê ở chung, theo như cô nói bọn họ đều là loại người dâʍ đãиɠ? Hay là nói Hạ tiểu thư cho rằng tôi không phải là chính nhân quân tử?"
Vẻ mặt anh nghiêm túc như vậy, thật sự nghiêm túc, phảng phất như bị lời cô nói làm cho bị xúc phạm, so với hình tượng chính nhân quân tử của anh làm cô có chút dơ bẩn, giống tâm tư kẻ tiểu nhân làm nội tâm cô có cảm giác đầy tội lỗi.
"...... Không phải, tôi không có ý đó, trừ ba và anh trai, tôi chưa từng cùng người đàn ông nào ở cùng, chỉ sợ là không quen."
Nghe được cô trước nay không cùng người dàn ông khác ở cùng, khóe miệng anh nhịn không được mà nhếch lên, giọng nói ôn hòa hơn nhiều: "Thói quen thì có thể thay đổi, hơn nữa cô nói muốn tôi giả làm bạn trai cô cùng cô về nhà ăn Tết, bây giờ cách ngày Tết chỉ còn có 20 ngày, nếu không nhanh chóng quen thuộc lẫn nhau, cô có thể đảm bảo sau khi trở về nhất định sẽ không lộ tẩy sao?"
"Anh nói cũng có lý, chỉ là......" Không biết vì cái gì cô cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, rồi lại không biết nên nói cái gì.
"Không cần nhưng nhị gì hết, đây là biện pháp một vốn bốn lời đối với Hạ tiểu thư, thứ nhất cô có thể nhanh chóng trả hết nợ cho tôi, thứ hai có thể đảm bảo không bị lộ tấy khi về nhà cô ăn Tết." Nói đến đây, anh thu lại nụ cười tươi vừa rồi, nghiêm mặt nói: "Bất quá nếu Hạ tiểu thư thật sự cảm thấy khó xử, tôi cũng không làm khó người khác, chỉ là tôi hiện tại nhà ở đã bán không còn chỗ ở, đành phải mời Hạ tiểu thư lập tức đem tiền trả lại cho tôi."
Khi nào nên bá đạo, khi nào nên cường quyền, khi nào lại nên đánh một cái tát cho một quả táo, đối với điểm này, Tống An Thần quả thực là làm được lô hỏa thuần thanh*.
* 炉火纯青 (lúhuǒchúnqīn): dày công tôi luyện (tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công,ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật....)
Cô có tiền cần gì phải đợi tới bây giờ? Nếu khiến cô bán đi nhà ở vừa mới mua năm nay thật là không vui, cô đã bỏ rất nhiều tâm huyết trang trí ngôi nhà này, từ thiết kế nhà cửa đến mua đồ gia dụng đều tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc, muốn cô đem nhà đi bán chẳng khác gì cắt thịt trên người cô.
Sau một hồi cân nhắc, cô cắng răn, quyết định bất cứ giá nào: "VậyTống tiên sinh chuẩn bị khi nào thì dọn qua?"
"Bây giờ."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Dẫn Sói Vào Nhà
- Chương 5: Tôi muốn đến ở nhà cô