Khóe miệng Tống An Thần cong lên, cả người đè xuống người cô, Hạ Chi Tình chỉ thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng đại áp xuống.
Ngay sau đó, đôi môi mà nhiều đêm quấy rầy cô trong mơ đã mang theo nhiệt độ ấm áp bao trùm lên đôi môi cô, Hạ Chi Tình đầu “Ong” một tiếng, ngẩn ra tại chỗ.
Xúc cảm vẫn tốt đẹp như trong trí nhớ như vậy làm Tống An Thần dần dần gia tăng lực độ, anh không hề thỏa mãn khi chỉ đơn giản cọ hôn lên môi cô, anh muốn cạy môi và lưỡi của cô ra. Hạ Chi Tình chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, một dòng điện từ môi len lỏi toàn thân làm ngón chân cô nhịn không được mà cuộn lại.
Không có một chút phòng bị, cũng không có một tia băn khoăn, cô cứ như vậy mà bị Tống An Thần dễ dàng cạy ra khớp hàm, đầu lưỡi ở trong miệng cô tùy ý qua lại, nếm hương vị của cô, còn có hơi thở độc đáo của anh, từng bước ép sát, công thành đoạt đất, không biết mệt mỏi, tựa như xem cô là một bàn mỹ vị tuyệt đỉnh mà muốn đem cô nuốt vào trong bụng, khiến cô và mình hợp nhất.
Bàn tay nóng rực của Tống An Thần yên lặng vòng qua chiếc eo mảnh khảnh của cô. Vòng eo cô không những tinh tế mà còn mềm mại, làn da bóng loáng, toàn thân cô vô lực mà mềm nhũn trong lòng ngực anh, anh cảm giác mình giống như ôm một cục bông, một tay anh đỡ khuôn mặt cô, một tay ôm eo cô, cảm nhận sự nhu tình này khiến hôn môi cũng cảm thấy không đủ.
Nửa người anh đè trên người cô, gắt gao dán lên người cô, hai người không một khe hở, nhưng đã "thân mật" đến độ này rồi mà anh tựa hồ còn cảm thấy không đủ, mặc kệ mà đè chặt lên trên người cô, dưới sự cọ xát của bộ ngực phía dưới liền dần dần có từng dòng điện lưu từ nơi đó len lỏi toàn thân.
Hạ Chi Tình hôn đến thật trầm, cái loại cảm giác này làm cô rùng mình, lại mang theo cảm giác thoải mái khác thường làm thân thể của cô như bị lửa thiêu đốt.
Cả người Hạ Chi Tình run lên, cảm thấy bản thân sắp hít thở không thông, sắp điên rồi, dòng điện mang theo hơi thở cùng nhiệt độ của anh len lỏi đến khắp người, phía sau cô là ghế sô pha mềm mại đã bị anh đè xuống một cái hố thật sâu, cô kẹt ở giữa sô pha và anh thật giống miếng bánh sandwich, trước sau vây kích, không có đường lui.
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Hạ Chi Tình cho rằng hôm nay cô vì hít thở không thông mà chết, Tống An Thần rốt cuộc rời đi đôi môi cô, dời đi trận địa hôn lên cái trán của cô, trên mũi, trên vành tai.
Tống An Thần chưa đã thèm mà ở trên môi cô mổ vài cái, sau đó dường như hạ quyết tâm rất lớn bức bách mình đứng lên. Nếu lại hôn tiếp chỉ sợ anh sẽ không khống chế được chính mình. Rũ mắt nhìn về phía Hạ Chi Tình, chỉ thấy hai mắt cô mê ly, gương mặt đỏ lựng đầy mê người, đôi môi đỏ bóng bị sưng hồng, cả người nhìn qua so với Dương Quý Phi kia còn muốn ba phần kiều mị hơn.
Nhìn thấy bộ dáng mê người này của cô, Tống An Thần chỉ cảm thấy dưới thân căng lên, ý nghĩ muốn "xử" cô càng thêm điên cuồng, anh dùng thật lớn ý chí nghị lực mới áp xuống xúc động này. Ngay lúc này, thời gian, địa điểm đều không thích hợp, tuy rằng văn phòng cũng là nơi rất kí©h thí©ɧ, nhưng lần đầu tiên anh không muốn dọa cô sợ, càng không muốn làm cô tủi thân.
Liền ở ngay lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, “Tống tổng, có tài liệu cần anh ký tên một chút, tôi có thể vào không?”
Là giọng của trợ lý Tiểu Hải, anh hơi ho khan một tiếng, đạm nhiên nói: “Chờ một chút.”
“Vâng, Tống tổng.” Dùng đầu ngón chân Tiểu Hải cũng có thể đoán được bên trong đã xảy ra chuyện gì, chỉ là anh một chút cũng không hiếu kỳ, không muốn nghe lén, càng không muốn nhìn lén. Nhớ lúc mới vừa thi đậu đại học, giảng viên đã giảng cho anh trong tiết học đầu tiên rằng muốn trở thành một người ưu tú thì cần phải học được cách giả mù đúng thời điểm, đối với điểm này, anh làm vô cùng tốt.
Bất quá anh đi theo Tống tổng chỉ mới có hai năm, từ Mỹ đến Trung Quốc, Tống tổng quả thực giống như lời đồn đãi bên ngoài: ánh mắt độc đáo, hành sự quyết đoán, có được sự trầm ổn và cẩn thận mà tuổi này không nên có. Mới đầu khi chủ tịch cố ý để anh ấy tiếp quản chi nhánh ở Trung Quốc, có vài cổ đông còn lo lắng anh ấy không gánh vác nổi, nhưng anh ấy chỉ cần ba tháng đã chứng minh được thực lực của mình. Trong vòng ba tháng đem doanh thu ở Mỹ tăng thêm 30%, sau khi nhìn thấy số liệu, các cổ đông không còn lời nào để nói.
Tống tổng là phú nhị đại mà anh gặp qua cảm thấy không giống phú nhị đại nhất. Năng lực của anh ấy không những vô cùng cao siêu, hơn nữa cũng không dựa vào tiền quyền của nhà mình mà chơi loạn quan hệ nam nữ. Trong hai năm này, anh dường như không thấy bên người anh ấy xuất hiện bất cứ người khác phái thân mật nào, cho đến năm trước khi anh ấy đưa ra yêu cầu muốn tới chi nhánh công ty ở Trung Quốc. Lúc đầu anh cho rằng anh ấy chỉ là vì quen thuộc thị trường quốc nội, muốn để công ty chiếm được thị trường lớn hơn nữa nên tiến hành đến đây khảo sát, mãi cho đến hôm nay, anh mới mơ hồ ngửi ra động cơ khác của lần trở về này, mà cái động cơ này có lẽ mới là chủ yếu.
Tống An Thần đỡ Hạ Chi Tình ngồi dậy, giúp cô sửa sang lại quần áo và đầu tóc đã bị ép tới loạn cả lên, bảo đảm rằng lúc này cô đi ra ngoài sẽ không bị người ở sau lưng chỉ trò rồi nói xấu. Làm xong anh cũng đứng lên sửa sang lại quần áo của mình xong, thấp giọng nói: “Cậu có thể vào rồi.”
Tiểu Hải không có lập tức đẩy cửa đi vào, mà là chờ nửa phút sau mới đẩy cửa đi vào. Lúc này Hạ Chi Tình từ trạng thái chết máy mà khởi động lại hệ thống, hệ thống dần dần bắt đầu vận chuyển bình thường, cô chớp chớp mắt, nhìn thấy Tiểu Hải đã đi vào, cả người giống như lò xo từ trên sô pha bắn lên, ngược lại làm Tiểu Hải vốn đã sớm hiểu rõ mọi chuyện hoảng sợ.
Hạ Chi Tình đứng lên, giày cao gót vừa vặn dẫm lên trên mu bàn chân của Tống An Thần, gót nhọn như xiên thịt mà đâm xuống, Tống An Thần “A” một tiếng, sắc mặt trắng bệch, đau đến mức có loại xúc động muốn ôm chân mắng to, nhưng mà anh là Boss, anh phải duy trì hình tượng.
Hạ Chi Tình nghe được tiếng kêu của Tống An Thần, quay đầu lại mới phát hiện mình đang dẫm lên chân anh, theo bản năng liền muốn lấy chân ra, chỉ là chân cô vừa nâng lên giữa không trung, trong lòng hậu tri hậu giác mà nảy lên nỗi nhục bị cưỡng hôn, vì thế cô lại nâng chân lên sau đó dẫm mạnh xuống bàn chân của Tống An Thần, còn không quên dùng gót giày nghiến qua nghiến lại.
Tống An Thần thầm kêu một tiếng, anh có thể chửi tục không? Tống An Thần một bên muốn duy trì phong độ, một bên cố nén đau đớn, nhưng mà thật là đau quá con mẹ nó a, tiểu nha đầu này vậy mà lại xuống tay tàn nhẫn như vậy, nước mắt thiếu chút nữa liền tràn mi mà ra.
Hạ Chi Tình ngước mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt Tống An Thần vàng như phân, trong lòng rất muốn dẫm thêm một cái nữa, có điều một chút lý trí còn sót lại nói cho cô, chuyển biến tốt liền phải "thu chân" lại, nếu không công việc sẽ khó bảo toàn, tuy rằng Tống An Thần rất khốn kiếp, nhưng mà cô tạm thời còn không muốn nghỉ việc, có lẽ nói, cô căn bản cũng không dám nghỉ việc, hiện tại kinh tế toàn cầu đều không ổn, cô không dám bảo đảm sau khi rời khỏi đây còn có thể tìm được một công việc có đãi ngộ tốt như vậy. Cô có người bạn đã xin nghỉ việc nửa năm, chỉ là đến bây giờ vẫn còn chưa tìm được công việc vừa lòng. Bây giờ cô lại là bà cô nợ ngập đầu, nếu một khi thất nghiệp, cô ngay cả gió Tây Bắc cũng không uống được.
Từ sau khi mua căn hộ đó, cô vẫn luôn sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng. Nhớ rõ lúc trước khi muốn mua căn hộ, cả nhà đều giơ hai tay hai chân phản đối, nói lấy năng lực của cô đến lúc đó khẳng định trả không hết khoản vay, cô cảm thấy bọn họ chính là mắt chó nhìn người lùn, vì muốn có được "nhà" của riêng mình mà cô không màng người nhà phản đối, dứt khoát đi vay mua căn hộ hiện tại này. Cô có tiền tiết kiệm, tiền lương cũng không thấp, nếu không phải xảy ra vụ đâm xe, cô cứ như vậy mà sống thì hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ là bởi vì đồ lưu manh Tống Kim Nhứ này hại cô nợ càng thêm nợ!
Vì tiền cô quyết định nhịn, sau đó “hừ” một tiếng, cô cao ngạo xoay người giả bộ vô cùng bình tĩnh mà rời đi.
Tống An Thần thấy cằm cô hất lên cao, thật là vừa buồn cười vừa tức giận, quay đầu lại thấy giám đốc Lưu cấp trên của Hạ Chi Tình không biết đứng ở cửa khi nào, vừa lúc mà nhìn trộm động tĩnh bên trong, mày anh nhíu lại, vốn là muốn giáo huấn ông ta vài câu, nhưng như thế sẽ ảnh hưởng đến cô. Vì thế anh đem cảm xúc không vui trong lòng ép xuống, mở miệng cất cao giọng nói với Hạ Chi Tình đang xoải bước dài mà đi: “Kỹ thuật pha cà phê của Hạ tiểu thư quả nhiên không tồi, sau này mỗi buổi sáng và buổi chiều pha một lần.”
Hạ Chi Tình nghe vậy thì hoàn toàn đem lời anh nói như đánh rắm, ngay cả liếc anh một cái cũng khinh thường làm, đối với chiếc bánh có nhân này cô muốn suy xét một lần nữa rằng có nên làm hay không, cô chính là một cô gái có cá tính như vậy.
Mà Tiểu Hải nghe vậy liền theo bản năng quay đầu xem máy pha cà phê đặt ở trên quầy bar kia, nó vẫn sạch sẽ như mười lăm phút trước lúc anh rời đi, mà cái gọi là kỹ thuật không tồi hẳn là chỉ kỹ thuật kiss của Hạ tiểu thư đi. Tiểu Hải trong lòng bất động thanh sắc suy nghĩ, anh vặn đầu trở về, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm bộ không nghe thấy ông chủ đang trợn mắt nói dối, không nhìn thấy ông chủ quẫn bách. Làm mình như đắp nặn thành người gỗ, không nên nhìn không nên nghe không nên hiểu, toàn bộ không thấy không nghe không hiểu, thông minh mà giữ lấy mình.
Nhưng cố tình có vài người không biết nhìn mặt đoán ý thì thôi đi, lại còn không biết sống chết, cố tình phải dùng máu thịt của mình lấp lỗ châu mai, chỉ nghe thấy giám đốc Lưu nhìn Hạ Chi Tình đi ngang qua bên người ông ta mà nói: “Hoá ra kỹ thuật pha cà phê của Hạ tiểu thư tốt như vậy, lần sau nếu có cơ hội tôi cũng muốn nếm thử.”
Lời này vừa nói ra, ba mặt ở đây biểu hiện như sau:
Hạ Chi Tình: Ha hả. (mặt ngoài là cười nhưng trong không cười, trong lòng sóng gió mãnh liệt, quái thú nhỏ lại điên cuồng rít gào: Con mẹ nó, ông xem chị đây là hầu gái hả, muốn chị đây pha cà phê cho ông, ông không sợ chị đây lúc cà phê cho ông thêm chút nước miếng!)
Tiểu Hải: Ha hả. (trong lòng đem giám đốc Lưu cho vào nhóm “Quá ngu đến nỗi không đáng kết giao”. Ha hả, anh đã gặp qua kẻ ngu, nhưng chưa thấy ai ngu như vậy, không có ánh mắt, cũng không biết ông ta đi lên vị trí giám đốc này như thế nào?! Vậy mà dám nói muốn Hạ Chi Tình pha cà phê cho ông uống, thật là sống quá yên vui rồi, trước kia anh quên nói qua, đó chính là Tống tổng bọn họ ngoại trừ chỉ số thông minh hơn người thì phúc hắc cũng không phải người bình thường có thể so sánh được, anh tổng kết là: Bởi vì chỉ số thông minh quá thừa dẫn tới phúc hắc, chỉ có thể dùng hai chữ mà hình dung —— biếи ŧɦái!)
Tống An Thần: Ha hả. (công ty có cái kế hoạch mới định tiến hành ở vùng núi xa xôi, xem ra giám đốc Lưu là người thích hợp nhất được chọn.)
Mà giờ phút này trên mặt giám đốc Lưu lộ ra một nụ cười như đóa hoa cúc, căn bản không biết vận xui đã lặng yên giáng xuống. Mà hai ngày sau, khi giám đốc Lưu nhận được thư thông báo của công ty điều ông đi công tác, thiếu chút nữa khóc ngất ở trong WC. Mà đồng chí trợ lý Tiểu Hải đã sớm thấy rõ hết thảy chỉ cười mà không nói. Trong công ty này, người không thể đắc tội nhất đó là Tống tổng, có điều bây giờ lại có thêm một người, đó chính là Hạ Chi Tình của bộ phận marketing, tuy rằng không biết quan hệ của cô và Tống tổng cụ thể là gì, nhưng anh dám đưa ra một cái đáp án rằng Hạ Chi Tình này đối với Tống tổng mà nói tuyệt đối không tầm thường.
Hoa cúc tàn, rơi đầy đất, người tươi cười đã úa vàng…… Đương nhiên lời này là vế phía sau.
Hạ Chi Tình ăn gan hùm mật gấu thở phì phì mà đi ra khỏi phòng làm việc của Tống An Thần, lại không dám trực tiếp quay về chỗ ngồi của mình, mà là chui đầu vào địa điểm bát quái nguyên thủy —— toilet.
“Tống Kim Nhứ đáng chết, Tống Kim Nhứ đáng chém ngàn đao, anh vậy mà dám làm ra hành vi cầm thú như vậy ở văn phòng!” Ngực Hạ Chi Tình phập phồng dữ dội, đầu lưỡi bị liếʍ mυ"ŧ tê dại, đến nỗi bây giờ liếʍ môi cũng không có cảm giác gì, môi cũng bị cắn rách, cô nhìn mình trong gương. Không biết là vì tức giận hay là vì vừa rồi quá mức kịch liệt mà hai má cô bây giờ đỏ bừng, dáng vẻ này mà đi ra ngoài, chỉ cần người mắt không mù đều sẽ hiểu lầm huống chi là mấy bà tám trong công ty. Nên làm cái gì bây giờ a?!
Lời nói của Tiểu Ni giữa trưa hôm nay bỗng nhiên hiện lên trong đầu cô, “Tiểu Ni tôi chưa từng nhìn lầm người, Tống tổng này tuyệt đối là có ý với cậu, nè, hạnh phúc tới, cậu phải nắm chắc cơ hội ngàn năm có một này a!”
Trái tim Hạ Chi Tình chợt đập mạnh, một suy nghĩ khủng bố ở trong đầu cô công thành đoạt đất, Tống Kim Nhứ kia không phải là thích cô chứ?
Từ chuyện hai người đυ.ng xe một cách không thể hiểu được (sau chuyện đυ.ng xe lần đó, cô vô số lần nhớ lại tình cảnh đυ.ng xe lúc ấy, nghĩ sao cũng không hiểu, hai chiếc xe lúc ấy cách xa nhau một khoảng, sao lại liền đυ.ng trúng chứ? Thật là lỗi do mình cô sao? Đáng tiếc lúc ấy cô bị dọa choáng váng, bây giờ lại chết không đối chứng, cô lúc ấy vì tiết kiệm tiền nên không có mua hộp đen cho xe T_T, cô từ trong bi kịch rút ra câu tự làm bậy không thể sống), đến khi anh vào nhà mình ở, lại đưa Iphone 6s cho cô, lại đến khi anh giả làm bạn trai của mình rồi cùng về nhà ăn Tết lừa gạt ba mẹ, cuối cùng đến bây giờ là sự kiện pha cà phê cho tổng giám đốc……
Từng chuyện, từng chuyện giống như một cái bẫy trăm phương nghìn kế mà tính toán không có kẽ hở……
Hạ Chi Tình đá văng cửa mỗi phòng toilet ra, sau khi xác định bên trong không có người, lúc này mới cầm lấy điện thoại thật đau lòng mà gọi điện quốc tế cho Lâm Du còn đang ở Thái Lan nghỉ lễ.
Lâm Du vừa thấy số điện thoại của Hạ Chi Tình lập tức buông "ladyboy" ra, chạy đến một bên bắt điện thoại, phải biết rằng, Hạ Chi Tình từ sau khi mua căn hộ liền trở thành người phát ngôn của Grandet, muốn cô gọi điện thoại quốc tế, quả thực giống như cắt thịt của cô. Cho nên khi cô gọi điện thoại lại đây, nếu không phải không cẩn thận ấn nhầm nút, vậy thì nhất định là đã xảy ra chuyện gì.
Chờ di động vang đến lần thứ hai, Lâm Du nhanh chóng ấn xuống nút nghe: “Bạn yêu, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Nghe được giọng nói đầy lo lắng của Lâm Du, Hạ Chi Tình sửng sốt một chút, “Không, không có chuyện gì.”
Nghe được cô nói không có chuyện gì, trái tim Lâm Du lúc này mới buông xuống, “Ủa, không có chuyện gì cậu vậy mà bỏ được tiền gọi điện thoại quốc tế, nay mặt trời mọc đằng tây sao?”
Hạ Chi Tình tim đập nhanh, càng muốn nói rõ sự việc kia, chỉ là đầu lưỡi líu lại, “Không, không phải, tớ tìm cậu có việc, ai nha, cậu đừng ngắt lời, cậu nghe tớ nói đã……”
Đây rốt cuộc là ai ngắt lời ai, Lâm Du ở đầu dây bên kia nhịn không được trợn trắng mắt, cách đó không xa "ladyboy" yêu diễm đang dụ dỗ cô, cô chống cự lại sự dụ dỗ đó, nể tình mối giao tình mười mấy năm của hai người, lúc này cô mới chịu đựng lời kể chuyện không hề logic, lộn xộn kia của Hạ Chi Tình.
Chỉ là cô càng nghe, sắc mặt càng đen, cho đến khi Hạ Chi Tình nói đến chuyện dẫn Tống An Thần về nhà ăn Tết, Lâm Du rốt cuộc nhịn không được bạo phát: “Cho nên Hạ Chi Tình, cậu để một người đàn ông xa lạ về nhà ở chung, lại còn mang về quê ăn Tết, lừa ba mẹ cậu đó là bạn trai cậu, mà tất cả chuyện này cậu đều không có nói cho tớ?!!”
Hạ Chi Tình ở bên trong toilet nói đến mức nước miếng bay tứ tung, lại bị Lâm Du bỗng nhiên một gào như vậy, sợ tới mức cầm điện thoại không xong, “Phanh” một tiếng rớt xuống sàn nhà, quả nhiên là tiền nào của nấy, đây nếu là đổi thành điện thoại lúc trước của cô chỉ sợ giờ phút này đã sớm tan xương nát thịt, cốt nhục chia lìa. Hạ Chi Tình khom lưng đang chuẩn bị nhặt lên điện thoại, bỗng nhiên nhớ lại điện thoại này là Tống An Thần cho cô, lúc ấy anh nói là anh mua quần áo được tặng quà, rốt cuộc là nhãn hiệu cao cấp nào mới có thể đem Iphone 6s như quà tặng chứ?
Xin thứ cho cô ánh mắt thiển cận, đối với hàng hiệu cô hiểu biết không nhiều lắm, nhưng cô còn chưa có nghe qua thương hiệu nào lại ra tay hào phóng như vậy, đây chẳng lẽ thật sự là Tống An Thần thấy điện thoại cô hỏng rồi, cho nên vì để cô dùng điện thoại giống với anh mà trăm phương ngàn kế bịa đặt nói dối, nếu thật là như vậy, cô có thể nói rằng Tống An Thần chính là yêu cô đến mức khắc cốt ghi tâm rồi không?
Hạ Chi Tình đang đứng hình mà nhìn điện thoại, trong đầu biến hoá đến mức so với năm đó Nữ Oa vá trời, mà bên kia, Lâm Du bỗng nhiên phát hiện không có tiếng gì, nhịn không được lại lần nữa gào lên trong điện thoại, “Hạ Chi Tình, cậu đừng tưởng rằng không nghe điện thoại liền có thể đem chuyện này xong rồi, cậu chờ đó, ngày mai tớ sẽ trở về!”
Vóc dáng Lâm Du không cao nhưng giọng nói lại đặc biệt to, cô căn bản không dám đưa điện thoại tới gần lỗ tai của mình, sợ lỗ tai mình bị điếc, nhưng ai biết Lâm Du không nói hai lời, không chờ cô trả lời liền buông ra câu tàn nhẫn như vậy rồi tự mình cúp điện thoại.
Hạ Chi Tình cảm thấy số mình thật khổ, cô vốn dĩ muốn gọi điện thoại cho Lâm Du, đem sự tình kể cho cô ấy nghe, để người ngoài cuộc là cô ấy phân tích cho mình một chút, xem thử cô ấy có suy nghĩ giống mình hay không, đó là Tống Kim Nhứ trăm phương ngàn kế tới gần cô, nguyên nhân chính là anh thích cô. Nhưng cô hoàn toàn quên mất, lúc trước cô căn bản không đem chuyện Tống An Thần dọn vào nhà cô ở rồi chuyện anh giả làm bạn trai nói cho Lâm Du. Lúc ấy cô một lòng vội vã kiếm tiền để trừ nợ, nếu nói cho Lâm Du nghe, cô ấy khẳng định 100% sẽ không đồng ý, thậm chí sẽ ở giữa làm khó làm dễ, cho nên cô mới nghĩ gạt cô ấy.
Cô vốn tưởng rằng mọi chuyện có thể giấu trời qua biển, không nghĩ tới cuối cùng sự tình lại bại lộ ở trong tay mình, vì thế cô càng thêm buồn bực. Lúc này toilet có những người khác đi vào, cô lập tức che miệng lại, cúi đầu lặng lẽ quay về văn phòng làm việc.
Cũng may cả buổi chiều Tống An Thần không có đến quấy rầy cô, cả buổi chiều cô đều vùi đầu khổ làm, ngay cả đầu cũng không dám nâng lên nhiều một chút, sợ người khác nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của cô rồi suy đoán ra gian tình giữa cô và Tống An Thần. Thật vất vả lao lực đến giờ tan làm, cô nhanh chóng xách túi chạy lấy người, ngay cả Tiểu Ni ở phía sau kêu cô mấy lần, cô cũng không dừng lại bước chân của mình.
Cô không trực tiếp về nhà mà là chạy đến phố mỹ thực gọi một bàn tôm hùm đất xào cay thật lớn, sau đó chụp mấy tấm ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè, mục đích là để cho người khác biết, ngày mai khi thấy miệng cô sưng đỏ thì tuyệt đối đừng hiểu lầm, tất cả đều là do tôm hùm đất xào cay mà ra.
Cô vừa mới đăng lên vòng bạn bè, điện thoại liền reo lên, cô nhìn trên màn hình hiện lên ba chữ to “Tống Kim Nhứ”, không chút nghĩ ngợi liền ngắt điện thoại.
Thấy điện thoại bị ngắt, Tống An Thần hơi sửng sốt một chút, lập tức gọi lại lần nữa, tiểu nha đầu này lá gan thật lớn, giữa trưa hôm nay dùng giày cao gót hung hăng dẫm anh hai cái không nói, bây giờ còn dám ngắt điện thoại.
Thấy Tống An Thần vậy mà chưa từ bỏ ý định lại lần nữa gọi tới, Hạ Chi Tình phiền đến mức muốn đem điện thoại ném đi (nhưng điều kiện tiên quyết là cô có tiền mua điện thoại rồi mới nói), vì thế cô đưa điện thoại về chế độ im lặng, sau đó bỏ vào túi xách, nhắm mắt làm ngơ. Pin điện thoại của cô vốn dĩ dư lại không nhiều lắm, Tống An Thần sau khi gọi ba lần, điện thoại hết pin liền tự động tắt máy.
Tống An Thần nghe điện thoại truyền đến giọng nói "nghìn bài một điệu" của nữ tổng đài kia, nhắc nhở anh rằng điện thoại đã tắt nguồn, thật sự trợn tròn mắt, anh không ngờ rằng cô lại quật cường như vậy. Chiều nay anh thật là quá xúc động một chút, cho nên anh kêu Tiểu Hải giúp anh đặt một bó hoa hồng trắng cùng với nhà hàng Tây tốt nhất ở thành phố S, vốn dĩ muốn mượn cơ hội thổ lộ với cô, nhưng công chuyện buổi chiều quá nhiều nên đã quên mất, chờ khi tan làm nửa tiếng sau, được Tiểu Hải nhắc nhở, anh mới nhớ tới việc này, anh vội vàng chạy tới phòng làm việc của cô, lại phát hiện cô đã sớm người đi nhà trống, cho nên lúc này mới gọi điện thoại cho cô, nhưng không nghĩ tới nha đầu này không nghe điện thoại của anh thì thôi, lại còn tắt nguồn đi, tốt, rất tốt!
Tống An Thần nhìn thoáng qua bó hoa hồng trắng đặt ở ghế sau, nhịn không được có chút nghiến răng nghiến lợi.
Một bàn tôm hùm đất xào cay quả là quá nhiều, bình thường một phần như vậy đủ ba người ăn, nhưng hôm nay cô một người đơn đả độc đấu, muốn từ bỏ lại cảm thấy lãng phí, cô ăn đến một nửa đã căng đến mức không ăn được nữa đành nhờ nhân viên phục vụ đóng gói lại giúp cô.
Thời gian vẫn còn sớm, cô đơn giản đem theo bịch tôm hùm đất xào cay mà một mình đi dạo phố. Tất nhiên, cô sẽ không thừa nhận rằng cô không biết trở về sẽ đối mặt với Tống An Thần như thế nào, cô một mình đi vào cửa hàng chỉ xem không mua, khi cô đi ngang qua một flagship store thì một người đàn ông gọi cô lại ——
“Hạ Chi Tình?”