Đang trong tháng 6, lá đậu phụ màu trắng bên ngoài cửa sổ xanh um tươi tốt.
Hôm nay trong phòng làm việc của hiệu trưởng trường đại học Hồng Kông tỏa ra khí lạnh, có một vị khách quý ghé qua.
Tuy rằng hiệu trưởng có dặn mọi người không được phiền, nữ thư ký Trịnh vẫn là không nhịn được mà gõ cửa vài lần, nhân cơ hội mang cà phê và trà bánh đến cho người đàn ông ngồi trên ghế sô pha.
Nhà tài trợ mới, trông rất đẹp trai, tương đối nổi tiếng, cũng không phải là bạn học.
Mặc dù lần đầu tiên đến thành phố Hồng Kông đã tự mình chi năm nghìn vạn đô la, hơn nữa xem ra cũng không có yêu cầu đổi hiệu trưởng đăng thông tin quảng bá cho công ty của mình.
Thậm chí trường học còn đang định cử một nhóm sinh viên ưu tú trong số sinh viên tốt nghiệp đến, ký kết hợp đồng thực tập dài hạn cùng với hắn, nhưng bị đối phương im lặng tránh né vấn đề này.
Làm sao mà lại không thu hút ánh nhìn của nữ thư ký đã quen với việc đắp lên người những món hàng hiệu đắt tiền?
Bút máy trong tay đảo tới đảo lui ở trên đầu ngón tay, hàng lông mi như mắt mèo chớp chớp ngơ ngác mà dừng lại, dường như muốn đem cánh cửa bằng gỗ lim của văn phòng hiệu trưởng phá vỡ.
Khó trách hắn đã sớm quên lịch hẹn trước đây của hiệu trưởng và dì hai nhà họ Tân.
Thái Trân Trân và Tân Bảo Châu đang đi lên cầu thang vòng xoáy, hai dáng người dịu dàng đứng trước cái bàn cẩm thạch, cô mới hốt hoảng thu hồi tầm mắt.
Kinh ngạc trong một giây, liền phục hồi tinh thần, đứng dậy khéo léo mà cười nói: “ Thật là ngại với Tân phu nhân quá, hiệu trưởng vẫn còn đang có khách, có thể chờ một chút. Để tôi báo lại cho hiệu trưởng biết.”
Thái Trân Trân đối với người mới này rất thoải mái, đời này đều làm vở nhỏ, trong lòng không biết có bao nhiêu khát khao được gọi là phu nhân, làm sao có thể không xúc động?
Nhíu mày kiềm chế lại những lời chuẩn bị từ miệng nỏi ra, lại nhẹ nhàng kéo cổ tay con gái đi đến bên cạnh cái bàn tiếp khách, đem túi màu đen của mình để lên trên bàn rồi nói: “ Không có cách khác, vậy chúng ta chỉ có thể chờ đợi thêm một chút thôi.”
Trịnh Mộng Ngọc ở bên đây vén tóc ra sau tai, nhấn gọi vào điện thoại trong phòng hiệu trưởng, Tân Bảo Châu có chút bối rối có chút đăm chiêu mà nhìn sườn mặt của cô ta.
Kiếp trước cộng với kiếp này, Tân Bảo Châu chưa từng có lần nào chính thức đặt chân đến phòng giáo viên của đại học Hồng Kông.
Chỉ có vài lần ở giữa sân trường không có việc gì làm tìm đến Từ Mạn Lệ - bạn lúc nhỏ của cô, vội vàng đi mua sắm tổ chức tiệc tùng, lại càng không chú ý đến một nhân viên công tác nhỏ nhoi.
Nhưng Trịnh Mộng Ngọc trước mặt này, Tân Bảo Châu lại nhớ rõ ràng rành mạch.
Lúc trước cùng với Cận Chính kết hôn được hai năm, Tân Bảo Châu tìm mọi cách công kích, cuối cùng hắn cũng đồng ý ngủ cùng mình, đồng thời đem chuyển phần lớn lượng công việc kinh doanh ở trong tay đến thành phố Hồng Kông để xử lý.
Người cũng tự nhiên mà ở bên đây một thời gian dài.
Hai người số lần xa nhau càng ít, cũng có nhiều thời gian tân hôn lãng mạng hơn.
Sau khi kết hôn bởi vì một lần ngăn cách mà quan hệ hôn nhân nguội lạnh, trong nháy mắt đã hâm nóng nhiệt độ lên mấy phần, có rất nhiều lần tạm chia tay nhau.
Cận Chính ở độ tuổi sung sức, lại ham mê lưu luyến thân thể cô.