Giấc mộng ngày thực sự rất dài, như là một cơn ác mộng vậy.
Không nghĩ đến dùng thuốc ngủ để tự tử sau khi chìm vào giấc ngủ lại cảm thấy đầu đau như búa bổ, mí mắt nhấc không nổi, bị một tia sáng chiếu vào giống như bị nắng xuyên qua thiêu đốt.
Bị người hầu gái nhẹ nhàng vỗ vai đánh thức cô, Tân Bảo Châu mới tỉnh dậy cố gắng dùng tay che đi ánh sáng trước mắt, thì thầm yếu ớt: “ Các người không thể bắt ta đi... phòng... là của tôi... của tôi!”
Nhưng một giây sau mở mắt ra lần nữa, cô đã không thấy nhân viên thanh lý mặc đồ tây và đi giày da, mà là nhìn thấy hầu gái đã lâu không gặp của cô, đang mím môi cười khúc khích, đến khi cô tỉnh táo lập tức để bàn ủi trong tay xuống.
Nhấc chiếc váy lót đã ủi lên và lắc lắc: “ Tiểu thư, tỉnh dậy đi, ông chủ và bà chủ đang đợi cô ở dưới lầu.”
Ông chủ bà chủ?
Kể từ khi mẹ cô qua đời, đã rất lâu Tân Bảo Châu mới được nghe xưng hô như vậy, hai năm trước, mẹ cô hoàn toàn chưa bị bệnh nặng, bởi vì tức giận Cận Chính, lại có đứa con, của Tân Thiệu Khanh.
Đơn giản là cắt đứt liên lạc với hai mẹ con.
Thậm chí ngày hôm đó lúc mẹ muốn gặp mặt hắn một lần, hắn nhẫn tâm từ chối.
Tình cảm dịu dàng của người đàn ông luôn là phù du, hoa rơi hữu tình nước chảy vô tình.
Cho nên ở đâu có quý ông ở đó có vợ? Đó chẳng qua là ảo giác khiến trái tim cô đau nhói.
Gần như cảm thấy linh hồn trở lại, rơi vào lò luyện, lần nữa nâng tay lên, nhìn đến cái gương hình bán nguyệt trên bàn trang điểm đối diện với sô pha, Tân Bảo Châu đột nhiên tỉnh lại, hai mắt mở to.
Che lại gương mặt của mình.
Không phải ma, dưới ánh nắng chiếu vào làn da cô cái bóng vẫn còn chiếu trên nền đất sáng rực.
Đây đúng là gương mặt của cô, nhưng cũng không phải gương mặt của cô gái trang điểm uống thuốc ngủ.
Làn da mịn màng, ánh mắt long lanh thân thiện, thậm chí khi làm ra vẻ mặt kinh khủng như thế nào, cũng không có lấy một nếp nhăn ở xung quanh mắt.
Gương mặt trắng như tuyết đầy đặn thanh tú, giống như là em bé sơ sinh mềm mềm, chỉ cần trang điểm nhẹ, lập tức trở nên xinh đẹp không thể tả.
“ Năm nay là năm bao nhiêu?” Bị suy nghĩ giấu kín tận đáy lòng dọa cho hoảng sợ, Tân Bảo Châu dùng hai bàn tay nắm chặt lấy tay của nữ người hầu cố gắng kiềm chế run rẩy.
Nữ người hầu đương nhiên không biết rằng trong lòng cô đang có vô số thắc mắc, chỉ cho là tam tiểu thư gặp phải ác mộng, cũng không biết hỏi thế nào, bị nắm có chút đau nhưng vẫn cười hì hì trả lời cô: “ Ngày 21 tháng 5 ạ.
Tiểu thư, hôm nay là sinh nhật của cô, mọi người đều đang ở dưới lầu chờ cô.”
Ngày 21 tháng 5.
Trong lòng Tân Bảo Châu âm thầm nghĩ về ngày này, dường như không suy nghĩ lao ra ban công với đôi chân trần.
Vẫn là cái cột chạm khắc bằng đá cẩm thạch trắng, trời vẫn còn nắng chiều nhè nhẹ, cô từ trên ban công nhìn xuống, quả nhiên, hoa hồng trong khuôn viên, thược dược, cẩm tú cầu.
Cùng với hoa dành dành nở rộ.
Không những không có sạt lở, ngược lại là một phong cảnh giàu sang và phức tạp.
Đầu bếp người Pháp ở phía xa đang chuẩn bị phần ăn cuối cùng, hương thơm của thức ăn và đóa hoa trực tiếp xông đến, mà ở trong đám người này, cô hai mắt căng ra tìm kiếm, xong.
Ôi cô đã tìm được bóng dáng của ba mẹ rồi.
Đã lâu rồi không nhìn thấy.
Nước mắt cô dường như trào ra, nhưng giây tiếp theo con ngươi rụt lại, là bởi vì cô nhìn thấy được người ở bên cạnh ba mình, Cận Chính nâng ly kính rượu.
Vẫn là khuôn mặt không chê vào đâu được, cùng với tóc con không hề rối, nét mặt mang theo nụ cười có chút lạ lẫm và suy tư.
Chỉ trong vài giây, Tân Bảo Châu nhận ra được: cô sống lại rồi!
Còn là năm cô gặp Cận Chính lần đầu tiên, sinh nhật 19 tuổi, vào thời điểm bất động sản của ba cô được khai trương thành công ở Trung Quốc và Phương Tây, xem như là điều đáng mừng, vì để làm hài lòng ba cô, cô đã từ Anh quay về.
Đi máy bay trở về dự tiệc với gia đình.
Khó có thể miêu tả được trăm ngàn sợ hãi và lúng túng ở bên trong.
So với kinh ngạc, Tân Bảo Châu cảm thấy sợ hãi nhiều hơn, chỉ là bị người đàn ông dưới lầu ôm vào, giống như là bị một con rắn trơn tuột quấn quanh cổ, ở bên tai cô chầm chậm mà nói ra lời.
Cứ như vậy khiến cho cô rùng mình.
Hai chân mềm nhũn, không kiềm chế được mà lùi về sau một bước, nhưng giây tiếp theo đã không kịp, đối phương ngẩng đầu lên, liền dùng ánh mắt chăm chú mãnh liệt trên gương mặt nhìn cô.
Ánh mắt đó thật sắc bén, giống như một thanh kiếm tinh xảo, có thể xuyên thấu tâm hồn cô.
Vẻ mặt sâu sắc, sống mũi cao thẳng, nơi giữa sống mũi và hai đầu chân mày đầy đặn, môi mỏng.
Cận Chính là người thành công không cần nghi ngờ hắn vô cùng đẹp trai, càng không kể đến xung quanh phát ra một loại khí tức kỳ lạ.
Nhưng Tân Bảo Châu chỉ liếc mắt qua hắn một lần, không có tâm tình vui vẻ mà thưởng thức sức hấp dẫn của hắn, liền bối rối mà quay đầu bỏ chạy, làm bay một mảnh váy.
Không những chạy còn dùng sức đóng cửa thủy tinh ở ban công lại làm vang lên một tiếng “ Ầm”, tiếp đó kéo rèm cửa lại, dường như muốn chống đỡ một con quái vật nào đó xuất hiện khi mặt trời lặn.
Tân Bảo Châu đang bận chạy trốn, tự nhiên lại bị chú ý tới, cũng không để ý đến, Cận Chính lần này ở dưới lầu không có tùy tiện chuyển ánh mắt sang nơi khác.
Chỉ là bản thân thậm chí không có để ý đến.
Trong lúc miễn cưỡng nói chuyện cùng với Tân Thiệu Khanh, ánh mắt nhìn rất lâu về phía trên ban công ở lầu hai.