Đặc biệt là Tân Bảo Châu sao lại không biết, ngoại trừ kỹ thuật tán tỉnh quá tốt, cái phụ là dáng người của Cận Chính cũng thật sự có chất lượng tốt.
Thời gian dài quản lí bản thân nghiêm khắc, khiến cho trên người người đàn ông già này không có một miếng thịt thừa, quan trọng hơn là, kích cỡ của hắn thật sự làm tim cô tan chảy. Ngày trước không có so sánh cũng không hề xúc phạm, rồi sau đó cô có bạn trai mới, mới biết được người có độ cứng cùng chiều dài thế quả thật là 6789 được ông trời thiên vị.
Mộng xuân cũng coi như không có sao đi? Nói chung thì cô cũng cấm dục đã lâu.
Ở trong mơ tự cấp tự túc cũng không tính là hành vi phóng đãng quá mức.
Một bên an ủi chính mình, tay Tân Bảo Châu đã theo vật liệu may mặc trên người Cận Chính tùy ý đo đạc ngực của hắn.
Cái hôn vừa kết thúc, còn chưa sờ đủ, thừa dịp đang thở dốc, dứt khoát đem ngón tay tinh tế từ trong vạt quần áo ngủ của hắn thăm dò vào, khi sờ đến da thịt cơ bụng rõ ràng còn không kiềm được nhẹ nhàng “Oa” một tiếng.
Thanh âm càng mềm mại, bởi vì nghĩ rằng lừa được phương tiện để người làm cho mình có chút yêu thích, Tân Bảo Châu cũng đã sớm quên vấn đề mà mình đang hỏi tới cùng, dù sao kia đều là sự việc ngày xưa, là người phải hiểu được hưởng thụ hiện tại.
Lại rối rắm làm sao, cô không có khả năng vô căn cứ nặn một đứa nhóc ra để tượng trưng cho sự đền bù vết nứt giữa bọn họ.
Ngược lại, loại chuyện tốt mộng xuân ngàn năm không gặp này thật đúng là rất dễ dàng nửa đường tỉnh giấc.
Tân Bảo Châu tay nhỏ bé lại nhanh nhẹn, yêu thích không buông tay xoa bóp trên dưới eo sườn của hắn, mặt hơi ngẩng lên phía trên thốt ra giọng nói nũng nịu: “Cứng thật đó, chồng là đẹp trai nhất, dáng người đẹp kỹ năng hôn càng tuyệt. Hôn hôn em một chút cũng không chịu được nữa.”
Thật sự rất kỳ lạ, nụ hôn vừa rồi đấy là Cận Chính kích động sai lầm, nhưng trước mắt lại biến thành cô mạnh mẽ còn hắn yếu thế.
Nếu thần kinh là một cây cung, đã sớm bị cô dò ra từng khúc.
Cận Chính bị Tân Bảo Châu ấn vào trên sô pha nửa nằm nửa ngồi dựa nghiêng trên tay vịn, tuy rằng giờ phút này nhìn không được hình ảnh hai người ôm hôn có bao nhiêu ướŧ áŧ, nhưng giọng nói của cô giả vờ láu lỉnh đủ để có thể đốt cháy tâm người khác.
Đặc biệt là tiếng ngoan ngoan ngoãn ngoãn “chồng” này. Giống như là nọc độc móc vào giữa thần kinh hắn.
Cảm giác cũng rất thần kì, rất dung tục, nhưng lại giống như con bướm phá kén thời gian dài, lần đầu tiên thiếu niên ngoái đầu nhìn lại vừa ý một nữ sinh.
Ban đêm hoang đường, máu huyết toàn thân đều xung kích hướng về phía dưới xương chậu, du͙© vọиɠ như đốt cháy sục sôi cuồn cuộn ở trong lòng ngực.
Nhưng hắn không phải “chồng” của cô.
Trước mắt như là hắn càng thừa dịp cô gái nhỏ say rượu mộng du mà giở trò, càn rỡ cợt nhã.
Cận Chính buông tóc của cô ra, lòng bàn tay còn không tha, từng tấc từng tấc từ chiếc cổ thiên nga của cô vuốt ve xuống phía dưới, sờ đến xương quai xanh của cô cũng không hề dừng, ngón cái từ từ cọ xát nước bọt dính trên mặt cuối cùng mới chịu rời đi, trở tay đưa vào trong miệng của mình.
Đầu lưỡi dạo quanh một vòng, ngọt.
Hắn không nên ưa thích đồ ngọt, nhưng lại cảm thấy khoang miệng trên người Tân Bảo Châu dường như tiết ra nước trái cây vải đào hòa hợp với nhau.
Mυ"ŧ một ngụm liền không ngừng được, còn muốn đè lên cô làm càng nhiều, ăn càng nhiều.
Khi mở miệng nhả ngón tay ra, trên ngón cái của hắn đã nhiều thấy máu và một cái dấu răng trắng bệch, nhưng loại đau đớn này hình như không đủ để tiêu trừ ảnh hưởng tìиɧ ɖu͙©, nếu không thì giọng nói sao lại sẽ giống với bị giấy nhám đánh vỡ khàn khàn, không có một tí cảm giác chính nhân quân tử.
Ánh trăng cũng hoàn hảo tạm thời bị mấy đám mây đen che đậy, không ai có thể nhìn thấy cảm xúc mãnh liệt trên mặt của hắn.
Cận Chính ngấm ngầm chịu đựng kêu cô đứng dậy, nhưng Tân Bảo Châu mặc kệ, đôi tay lại lần nữa bắt lấy cổ tay của hắn đưa tới sờ lên bả vai mảnh khảnh của cô, từ từ cọ xát mảnh vải bên kia lại theo hai vai lướt xuống bên eo.
Dưới lớp áo choàng tắm dài cái gì cũng không có, Cận Chính cảm nhận được, nhưng Tân Bảo Châu nửa rụt rè nửa bày ra, lần này không có hét lên.
Cô gái cổ linh tinh quái này đêm nay như là muốn hóa thân thành yêu tinh xinh đẹp.
Nhìn dáng vẻ của cô hoàn toàn không sợ hắn, không chỉ có không sợ, một chút thỉnh cầu trong mắt ghét người sợ hãi này cũng cùng nhau tan rã, chỉ còn đọng lại một loại long lanh mênh mông sương mù khẩn cầu của tìиɧ ɖu͙© .
Thật là châm chích lòng người.
Hai má màu hồng nhạt, đôi mắt quyến rũ như tơ, tình trong như đã mặt ngoài còn e, đang đem cặp bồng đào tròn trịa của mình, giống như dê con hiến dâng đưa tới lòng bàn tay của hắn.
Giữa chân như tẩm mật nhẹ nhàng đặt ở trên hạ thể cương lên trong quần hắn, không sợ hắn không móc lấy, lại giả bộ là cô gái vô tội, nghiêng đầu trọng lượng của bản thân an tâm gác lên lòng ngực đang đập kịch liệt của hắn.
Sườn mặt “ba” một cái vào cổ hắn, Tân Bảo Châu thật sự dựa sát mở miệng nói: “Anh thích đứa bé sao, em sinh cho anh nha. Em cũng rất ngoan rồi, đêm nay anh phải khen thưởng em thật tốt.”