Kiếp trước Cận Chính ở bên ngoài vòng tài chính chỉ là một kẻ có tiền luôn đăm đăm giữ mình chỉ lo cho bản thân mình không để ý đến ai.
Thứ nhất hắn không bao giờ nhận các cuộc phỏng vấn với dư luận, thứ hai hắn chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với các chính trị gia.
Ở đời ấy ngoại trừ cưới Tân Bảo Châu là người vợ trẻ tuổi yêu thích nổi bật, còn cho cô một hôn lễ làm khϊếp sợ Hồng Kông, thì hắn rất kiêng dè đem tên của mình, khuôn mặt của mình đặt cùng các nhân vật nổi tiếng cùng một chỗ.
Chuyên tâm làm sản phẩm chất lượng cao của hắn.
Đương nhiên, lúc đầu Tân Bảo Châu chỉ cảm thấy hắn là một người lập dị, nhưng sau đó khi biết được thân phận thật sự của hắn thì cho rằng hắn là người xảo quyệt giả dối, vì báo thù nhà họ Tân mà không muốn tiếp xúc quá nhiều sợ lộ ra dấu vết.
Nhưng bây giờ, nghe Cận Chính không chút cố kỵ mà phá vỡ quan hệ giữa mình và La Thiên Hoa.
Trong lòng Tân Bảo Châu vô cùng khϊếp sợ.
Hắn đang ám chỉ: La Thiên Hoa có ngày hôm nay, đều là do hắn ban tặng. Hơn nữa về sau, hắn còn có thể nâng đỡ đường đi của La Thiên Hoa.
Hồi tưởng lại kiếp trước hắn nhân cơ hội làm trống tài sản nhà họ Tân, đây là tâm tư xảo quyệt gì?
Nó chắc chắn không phải là bề nổi của sự thù hận.
Ngay cả trước khi thị trường bất động sản xuống dốc, La Thiên Hoa vẫn cố gắng hết sức để xoay chuyển dư luận và che giấu những dấu hiệu của cuộc khủng hoảng thế chấp với công chúng.
Cho nên sau khủng hoảng tài chính mới có thể được rất nhiều nhà giàu thương nhân phá sản đã chỉ trích các quan chức ngu ngốc đã rửa ví của bọn họ.
Nghĩ tới đây, sau lưng Tân Bảo Châu rùng mình, nhịn không được hoài nghi: Nếu như chữ ngu đổi thành gian. Cận Chính vốn có quan hệ mật thiết với chính trị gia? Điều gì sẽ xảy ra nếu những sự trùng hợp ngẫu nhiên và khủng hoảng đó hoàn toàn không phải là một cơ hội?
Thậm chí Cận Chính đã sớm tới Hồng Kông chơi một ván cờ lớn, tăng tốc thúc đẩy thị trường chứng khoán và thị trường chứng khoán sụp đổ, là để đem những con rối gỗ này thao túng nơi đầu sóng ngọn gió của dư luận cho hắn sử dụng, thâu tóm nhà họ Tân cũng chỉ là để che mắt mà thôi.
Tham vọng của hắn căn bản không chỉ có vậy.
Nếu người điều khiển thời thế giới tài chính trong tương lai thật sự là Cận thị......
Như vậy người đàn ông trước mắt này đã từng cùng Tân Bảo Châu quấn quýt bên nhau vô số lần, thế nhưng đến khi chết cô cũng không nhìn thấu.
Mà loại người đáng sợ này, cô thật sự có thể lựa chọn đứng ở phía đối lập với hắn sao?
Vô luận suy nghĩ như thế nào, thuận theo thời thế hình như mới là chuyện người thông minh nên làm.
Xung quanh còn có mùi rượu và thuốc lá ít ỏi bốc lên.
Một đôi nam nữ ngồi trên sô pha da thật bên này đều có ý đồ xấu, Cận Chính không biết Tân Bảo Châu rũ mắt suy nghĩ gì, chỉ dùng ánh mắt nhìn khuôn mặt không có cảm xúc gì của cô.
Nhưng nhìn không thấy cảm xúc của cô, không có nghĩa là hắn không cảm giác được làn da trắng nõn nà ở lòng bàn tay bắt đầu dần dần lạnh đi.
Nhưng mong muốn ban đầu khi hắn cầm bàn tay này lại là muốn cô trở nên lạnh lùng sao?
Người làm tài chính, nói chuyện từ trước đến nay luôn không chính xác, chín phần thật cũng có một phần giả đây là lưu lại đường lui cho mình.
Nhưng lời vừa rồi của hắn rất nghiêm túc, hiện giờ nịnh nọt hắn thật sự có thể đem đến một số lợi ích cho cô.
Gần đây giấc ngủ không được tốt, mơ thấy rất nhiều thứ nên sự kiên nhẫn mà Cận Chính từng tự hào dường như càng ngày càng mất đi, thậm chí ngay cả khi chờ cô trả lời mấy phút này, cũng gấp gáp muốn câu trả lời.
Rõ ràng con mồi này đã nằm trong cái bẫy hắn bày ra, nhưng cô gái này nhìn như ngây thơ ngốc nghếch, nhưng lại luôn khiến hắn cảm thấy đối phương còn hơn thế, nếu không sẽ không mãi quanh quẩn trong khu vực biên giới mà không không chịu nhảy xuống.
Nhân tiện còn phải làm tốt về mặt tình cảm.
Giả vờ đáng thương là thật sự rất đáng thương, cô ấy sẽ không bao giờ mềm lòng khi tỏ ra yếu đuối.
Trong lòng quá nóng nảy, cảm xúc dao động là cảm giác rất nguy hiểm đối với một người như hắn, không đợi Tân Bảo Châu phản ứng, Cận Chính đã chủ động buông lòng bàn tay của cô ra.
Trong tay trống rỗng, trong lòng cũng yên tĩnh.
Nói một câu không quan trọng vì cô kiếm cái cớ: “Điều hoà quá lạnh?”
Đặt xì gà xuống, cởi âu phục màu đen đắp lên vai cô, lại ngồi nghiêm chỉnh, vươn cành ô liu đưa qua nói: “Nghiêm túc mà nói, cô đã cần dùng tiền, tôi cần lấy được tín nhiệm của Tân Sinh, một mũi tên trúng hai đích, sao lại không làm.”