"Thầy Hạ, là là một bộ cuối cùng". Trợ lý nói, duối tay sửa sang váy áo trên người người mẫu.
Nhưng vuốt lại vuốt, nếp nhăn trên váy vẫn không vào nếp cho lắm.
Lúc này, một đôi tay khớp xương rõ ràng chủ động tiếp nhận việc của trợ lý, ngón tay thon dài xử lý nếp uốn hỗn độn trong rất chuyên nghiệp, trong giây lát đã thấy hiệu quả.
"Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi". Thanh âm ôn hòa, nhu thuận lướt qua bên tai.
Trợ lý ngẩng đầu nhìn sang người bên cạnh, người đàn ông trước mắt sinh trông cực kỳ đệp không nhiễn tục đời, giống như hoa hồng được giọt sương tẩm bổ, tinh xảo mà ưu nhã. Một đôi mắt đẹp mỉm cười mang theo lực tương tác trời sinh, làm người ta không nhịn được muốn tiếp cận.
Nhưng giờ phút này trong mắt người đàn ông che kín đầy tơ máu, mặc dù tươi cười vẫn như cũ nhưng lại khó nén được mỏi mệt.
Thấy người đàn ông không có ý gì muốn nghỉ ngơi, trợ lý khuyên nhủ: "Thầy Hạ, ngài thức nhiều ngày như vậy, nghỉ ngơi một chút đi".
Hạ Cẩn Đình nghe vậy, lông mi run rẩy, lại bởi vì thiếu ngủ mà chớp mắt cũng đều cố sức.
Làm tổng giám thiết kế trẻ tuổi nhất của tập đoàn Dệt Vũ , hạ Cẩn Vũ là đối tượng rất nhiều người hâm mộ cùng nghen ghét. Mọt người chỉ nhìn thấy hắn hăng hái khí phách tươi cười trên tạp chí thời trang, lại chưa từng nhìn thấy sau lưng là vất vả đội trăng mang sao.
May mà bên người Hạ Cẩn Đình vẫn có người quan tâm.
hắn mở điện thoại ra, trên màn hình sáng lên là một tấm ảnh hai người tự chụp.
Người đàn ông trong ảnh hướng về Hạ Cẩn Đình cười vẻ mặt đầy cưng chiều, nếu trợ lý mà thấy chắc hắc phải kinh hãi kêu ra tiếng.
Người trong tấp ảnh chụp chúng kia chính xác là phó tổng tập đoàn Dệt Vũ - Thực Phùng Xuyên.
Chỉ nhận xét riêng về diện mạo thì Thực Phùng Xuyên so với Hạ Cẩn Đình kém hơn vài phần, nhưng tính tình hắn ôn hà theo đuổi Hạ Cẩn Đình cũng cự kỳ kiên nhẫn.
Như trước mắt, điện thoại Hạ Cẩn Đình lẳng lặng hiện một cái tin nhắn -- "Bảo bối, tăng ca cũng phải chú ý nghỉ ngơi, không cần quá mệt mỏi".
Mấy ngày liền tiếp theo, hạ Cẩn Đình đều vì cuộc họp báo tác phẩn mới mà bận rộn, hai người vừa mới xác định quan hệ còn chưa kịp tiến thêm một bước thân mật, hắn đã phải lao vào trong đống công việc.
Đối với việc này, Thực Phùng Xuyên đã từng nói đùa khuyên hắn: "Cẩn Đình, anh không thiếu tiền, em từ chức đi, anh nuôi em".
Nghĩ đến lại một lần nữa vì công tác mà vắng vẻ người yêu, trong lòng Hạ Cẩn Đình hiện lên một tia áy náy, chữ trên quyển sách tuyên truyền kia cũng trở nên mờ hồ.
Hắn do dự một lát, khép lại sách tuyên truyền lấy chìa khóa xe bên cạnh định cho người yêu "Phòng không gối chiếc" một cái bất ngờ.
Đêm đã khuya, hàng hiên yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân chậm chạp của Hạ Cẩn Đình.
Chiếc Thảm nhập khẩu trải trước cửa lớn màu cọ nâu, làm màu đỏ tươi tua rua đối lập càng thêm bắt mắt. Hạ cẩn Đình cúi người xuống đem cái tua rua kia nhặt lên.
Bên trong phòng, trong phòng khách lưu lại một cái đèn ánh sánh nhu hòa, nếu bỏ qua nửa bình rượu vang đỏ cùng ly pha lê còn chút rượu trên bàn, Hạ Cẩn Đình sẽ rất cảm động.
Hắn đứng yên trước phòng ngủ chính, tiếng vang ái muội như tên bắn lén mà đánh úp lại: "Anh cũng chỉ biết lăn lộ em, có bản lĩnh thì đi mà lăn lộ Hạ Cẩn Đình đi".
"Hừ----Với cái khuôn mặt kia của hắn, nào phóng đãng được như em, chờ xem, anh sớm muộn gì cũng ngủ được hắn".
"Thực Phùng Xuyên, anh cũng thật đểu..."
"Em không phải thích anh đểu sao?"
Mặt Hạ Cẩn Đình không biểu cảm nghe cuối cùng vẫn không đẩy cái cửa kia ra.
Người gặp phải phản bội đáng ra phải chất vấn kẻ phản bội, nhưng hiện thực tàn khốc đã mất đi tô son chát phấn cùng ôn nhu, Hạ Cẩn Đình lại đột nhiên mất hết sức lực.
Hắn bình tĩnh ngồi trước bàn ăn, hai mắt chuyên chú mà đánh giá quang ảnh trên chén rượu, giống như xung quanh không có quan hệ gì với hắn.
Cuối cùng hắn cầm lấy giấy bút...
Mọi thứ hết sức bình thường.
Bình thường Thực Phùng xuyên vừa đánh xong một pháo không phát hiện được một chút khác thường nào, nghênh ngang mà đến phòng khách kiếm ăn.
Sự tồn tại của Hạ Cẩn Đình đem người sợ tới mức không nhẹ, người đàn ông há mồn luôn luôn là lời ngon tiếng ngọt lần đầu tiên tắt lửa, nửa ngày mới lắp bắt nói ra một câu: "Cẩn Đình, em....như thế nào....đột nhiên đã về?"
Không có trả lời câu hỏi của Thực Phùng Xuyên, Hạ Cẩn Đình đem tua rua đỏ tươi đặt lên trên mặt bàn đá cẩm thạch.
"MG bao tay bản giới hạn, toàn cầu chỉ có mười cái, trong nước nhãn hiệu chỉ tặng cho một nữ minh tinh Tiêu Tình". Hà cẩn Đình chỉ đang trần thuật lại sự thật, lại làm sau lưng Thực Phùng Xuyên nổi đầy da gà.
"Cẩn Đình, em nghe anh giải thích...". Nói được một nửa, Thực Phùng Xuyên như con gà bị bóp lấy cổ thét chói tai, vẻ mặt lo sợ không yên nhìn đồ vật trong tay Hạ Cẩn Đình.
"Đây là đơn từ chức của tôi, Thực Phùng Xuyên, chúng ta chia tay". Hạ Cẩn Đình dứt khoát lưu loát đứng lên.
Cửa phòng nặng nề đóng lại phía sau người, cuối cùng liếc mắt nhìn Thực Phùng Xuyên một cái khuôn mặt tiếng lòng rối loạn.
Đều đã kết thúc, mắt Hạ Cẩn Đình nhìn đồng hồ, còn khoảng 10 giờ nữa, buổi trình diễn thời trang bộ sưu tập mới của Dệt Vũ sắp cử hành, từ khi hạ cẩn Đình đảm đương "Duyên phận" chủ thiết kế sư lần đầu công bố cho giới chuyên nghiệp.
Công ty bách hóa tập đoàn Thụy Điền đứng đầu trong nước chưởng bộ phận Hạ Thụy Hoa nữ sĩ sẽ đích thân tới cuộc họp báo, đối với bộ sưu tập mới tiến hành đánh giá, kết quả đánh giá quyết định nhãn hiệu Dệt Vũ này có gia nhập vào quầy chuyên doanh của bách hóa Thụy Điền được hay không.