Nhà ga.
Hoắc Hiếu phóng xe máy chạy như bay đến, mấy người áo đen đã chờ sẵn. Hắn ném xe cho thủ hạ, lập tức nhảy lên xe lửa. Vừa đứng vững, xe lửa cũng bắt đầu chuyển bánh.
Thuộc hạ nhìn thấy vết thương trên mặt Hoắc Hiếu, lo lắng nói: "Hiếu gia, ngài.."
Hoắc Hiếu vừa đi vừa tháo gang tay, lau chút máu nơi khóe miệng, hỏi: "Bên phía Hoắc Tứ có tin tức gì không?"
Hoắc Lục, người luôn đi theo Hoắc Hiếu, trả lời: "Nhị gia hỏi ngài, Hoắc Tứ không giấu được, đã thừa nhận ngài đến Thượng Hải. Nhị gia nói sau khi ngài trở về thì phải đến gặp Nhị gia trước."
Hoắc Hiếu gật đầu, đi đến khoang tàu. Bên trong đều là những người mặc áo đen, nhìn thấy Hoắc Hiếu, bọn họ lập tức đứng dậy: "Hiếu gia."
Hoắc Hiếu khoát tay ý bảo mọi người ngồi xuống.
Bản thân hắn cũng tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, xoa xoa huyệt thái dương, đá một chiếc giày, im lặng nhìn một lúc, cười lạnh nói: "Cô nhóc chết tiệt kia cũng khá lợi hại."
Hoắc Lục nhìn về phía chiếc giày, đế giày ghim một viên đạn.
Hoắc Hiếu vươn tay lấy ra, cười nhạo một tiếng.
Hoắc Lục: "Hiếu gia, đại thiếu gia dùng súng với ngài?"
Hoắc Hiếu lắc đầu. Hắn cầm viên đạn gõ gõ lên mặt bàn, trầm giọng nói: "Không phải hắn."
Hoắc Hiếu nắm chặt viên đạn tng tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: "Điều tra cô gái nhỏ bên cạnh Cố Đình Quân cho tôi."
Hoắc Lục: "Vâng!"
Dừng một chút, Hoắc Lục lại nói: "Hiếu gia, cô gái kia có vấn gì sao?"
Hoắc Hiếu lạnh lùng quay đầu, trực tiếp cầm chiếc giày trên bàn ném về phía Hoắc Lục.
Hoắc Lục lập tức câm miệng, không dám nói thêm lời nào.
Tầm mắt Hoắc Hiếu dừng ở trên chân mình.
Nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện, một chân của Hoắc Hiếu là chân giả.
Hắn bình tĩnh lại, đeo giày vào, trầm mặc nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện.
* * *
Cố gia.
Cố Đình Quân đang xử lý vết thương trên cánh tay. Hoắc Lục gia vừa vào cửa nhìn thấy cũng không kinh ngạc, nói: "Để anh làm cho."
Cố Đình Quân cười yếu ớt: "Chỉ là việc nhỏ thôi."
Anh luôn là như thế, mặc kệ khi nào đều có thể cười được. Hoắc Lục gia xử lý vết thương cho anh xong, nói: "Vì sao không để anh đi tìm Hoắc Hiếu."
Cố Đình Quân lấy hộp xì gà ra, đưa một điếu cho Hoắc Lục gia, sau đó tự châm cho mình một điếu. Anh hít một hơi thật sâu, thở ra, bình tĩnh cười, hỏi: "Hoắc Hiếu còn vội vàng trở về mừng năm mới. Anh đi tìm hắn, cũng chỉ còn vườn không nhà trống mà thôi."
Anh lắc lắc điều xì gà trên tay, nói: "Anh không về nhà đón năm mới sao?"
Hoắc Lục gia nở nụ cười, tựa vào bên người Cố Đình Quân, hỏi lại: "Không phải em cũng không về sao? Anh trở về làm gì? Nhìn người ta cha hiền con hiếu sao?"
Hắn lắc đầu, cảm khái nói: "Hoắc Hiếu mới là con trai của ông già, anh.. A, một đứa con riêng, là cái gì chứ?"
Cố Đình Quân nâng tay đấm Hoắc Tử Kỳ một quyền. Hoắc Tử Kỳ bị đau nhưng vẫn còn bật cười: "Đánh đi đánh đi, đáng đánh nha! Làm cho anh tỉnh táo một chút."
Cố Đình Quân vỗ vỗ quầy rượu, hỏi: "Thế nào? Uống gì không? Tùy anh chọn. Hôm nay chúng ta không say không về."
Hoắc Tử Kỳ vỗ tay, cảm khái: "Chuyện này được đó nha. Không phải em không biết, lão Bát suốt ngày đều nhìn chằm chằm quầy rượu của em. Nếu nó biết hôm nay cũng ta uống nhiều như vậy, sợ là tiếc muốn chết."
Cố Đình Quân bật cười, nói: "Sang năm mới, hắn còn không trở về, ông già nhà bọn họ chắc hẳn muốn bóp chết hắn."
Hai người bật cười, Cố Đình Quân nói: "Nói đến mới thấy chỉ còn hai anh em chúng ta."
Hoắc Tử Kỳ gật đầu, cười: "Còn không phải sao! Nhưng mà hôm nay em hơi yếu đó nha."
Cố Đình Quân hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ anh cảm thấy em có năng lực trăm phần trăm đánh bại Hoắc Hiếu sao?" Anh nghiêm túc nói: "Cho dù bây giờ Hoắc Hiếu không còn như xưa, em cũng không nắm chắc."
Anh nhả ra một vòng khói, nói: "Nói đến cùng, Hoắc Hiếu mới là người Hoắc gia bồi dưỡng ra. Chúng ta.." Cố Đình Quân cười trầm thấp. Cười đủ, anh vỗ vỗ bả vai Hoắc Tử Kỳ: "Đi thôi, ăn cơm."
Hoắc Tử Kỳ chế nhạo: "Không đi tìm cô gái nhỏ nhà hàng xóm của em sao?"
Cố Đình Quân nở nụ cười: "Nếu tổ tông kia tới, không chừng có thể xốc nóc nhà của chúng ta lên đó. Lại nói, em và cô gấy không có quan hệ gì."
Lời này đừng nói Hoắc Tử Kỳ không tin, cho dù là công chúa chó Cố Nhị Nữu cũng không tin nha.
Nhưng mà Hoắc Tử Kỳ cũng không vạch trần lời nói của Cố Đình Quân, phải giữ lại chút mặt mũi cho người ta a.
Hắn trầm ngâm một chút, nói: "Có chuyện này em nên lưu ý. Anh biết lời này em sẽ không thích nghe, nhưng em không thể hoàn toàn không quan tâm được. Em không thấy thân thủ của Đường Kiều rất tốt sao? Đến cùng anh vẫn có lo lắng."
Cố Đình Quân ng vậy liền bật cười, trêu tức hỏi: "Anh cảm thấy thân thủ của cô ấy tốt? Bất luận kẻ nào ở Hồng môn, bao gồm những vị đã già không xuống núi, có ai mà không thể đánh bại cô ấy trong vòng năm chiêu chứ? Hôm nay là vì Hoắc Hiếu không bắt nạt phụ nữ, bằng không, anh cho rằng cô ấy chỉ bị bầm tím thôi sao?"
Tất nhiên, đạo lý này không sai, nhưng Hoắc Tử Kỳ lại là một người rất cẩn thận: "Nhưng em cũng đừng quên, chúng ta đều không phải người bình thường. Nhưng Đường Kiều là ai a? Một cô tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ đến lớn. Thẩm gia lại càng không cần nói, chính là nhà giàu mới nổi. Đường Kiều từ nhỏ ăn mặc đi lại có loại nào không phải là tốt nhất? Vậy mà lại có một thân công phu như vậy, không phải rất kỳ lạ sao? Còn cả kỹ thuật bắn súng nữa.. Tuy rằng không bắn trúng lần nào, nhưng không trúng không có nghĩa là không giỏi a?"
Tất cả manh mối tập hợp lại, Hoắc Tử Kỳ càng cảm thấy không thích hợp, cho nên mới lo lắng.
Trên người Đường Kiều có nhiều điểm đáng ngờ, lão Thất không có khả năng không biết. Hắn biết lão Thất thích Đường Kiều, cũng sẽ giúp Đường Kiều tìm lý do phủ đingj, nhưng hắn thì không.
"Anh không hy vọng em bị lừa."
Cố Đình Quân lắc đầu: "Trong lòng em đều biết, anh cứ yên tâm đi."
Hoắc Tử Lỳ nhìn dáng vẻ thong dong của Cố Đình Quân, không có chút gợn sóng, trầm ngâm một chút mới nói: "Anh biết em là một người bình tĩnh."
Cố Đình Quân nở nụ cười: "Chính bởi vì em là người bình tĩnh, cho nên em sẽ không phạm sai lầm gì. Chuyện của Đường Kiều, em sẽ xử lý tốt."
Đường Kiều hắt xì hơi liên tục. Cô tựa vào thành giường, yên lặng suy nghĩ xem có phải bị cảm lạnh không..
"Tứ Diệp.."
Tứ Diệp nhanh chóng mở cửa, nhìn thấy bộ dáng mơ mơ màng màng của tiểu thư nhà mình liền vội bật đèn. Bây giờ đã là chạng vạng, bên ngoài trời đầy mây, bóng tối dần buông xuống.
"Tiểu thư, ngài sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Đường Kiều nỉ non: "Em đi nấu cho ta một chén canh gừng. Hình như hôm nay lúc ra ngoài đã bị cảm lạnh rồi."
Tứ Diệp a một tiếng, chạy nhanh xuống nhà. Đường Kiều thay quần áo rồi chậm rãi đi xuống. Quả nhiên, dưới nhà đèn đuốc sáng trưng.
Cô mềm yếu gọi: "Mẹ, con đói bụng!"
Thẩm Liên Y đang muốn lên tầng, bà nói: "Mẹ nghe nói con không thoải mái, sao vậy?"
Bà giữ chặt con gái, nhẹ giọng hỏi: "Có nặng lắm không?"
Đường Kiều xoa xoa cái mũi, nói nhỏ: "Hình như lại không sao rồi."
Cô than thở: "Không biết ai nói xấu con."
Cô kéo tay Thẩm Liên Y ngồi xuống, nói: "Thì ra hôm nay Thất gia dẫn con đi là bởi vì hiệu trưởng Lâm đang ở đó, chính là hiệu trưởng Lâm của đại học Thành Nam. Thất gia biết con muốn thi đại học Thành Nam nên tìm cơ hội cho con làm quen."
Thẩm Liên Y vừa nghe thế liền có chút cảm động.
Bà nói: "Nếu thế thì phải cảm ơn Thất gia rồi."
Đường Kiều cười tủm tỉm: "Hiệu trưởng Hoắc cũng ở đó. Con nhìn thấy giáo viên liền thấy khẩn trương. Ai ui, mẹ không biết đâu, lúc đó con cảm thấy rất xấu hổ, chỉ muốn mau về nhà thôi."
Cô giỏi việc dỗ dành Thẩm Liên Y nhất.
Quả nhiên, Thẩm Liên Y nghe vậy liền bật cười: "Người ta là vì muốn tốt cho con, con còn nghịch ngợm. Con người hiệu trưởng Hoắc rất tốt. Lần trước nếu không có ngài ấy, làm sao chúng ta có thể giải quyết thuận lợi như vậy?"
Đường Kiều phát hiện mẹ cô thật sự rất ngây thơ. Nhưng cô cũng mong muốn bà luôn luôn như vậy. Cô sẽ bảo vệ bà!
Mẹ con hai người ngồi trên sofa, Đường Kiều thuận thế ngả đầu nằm trên đùi Thẩm Liên Y. Cô chọn một quả táo, vừa ăn vừa nói: "Mẹ, hôm nay giáo sư Dương ở nhà chúng ta nghe thấy tiếng súng, có phản ứng gì đặc biệt không?"
Vừa nhắc đến chuyện này, Thẩm Liên Y chợt đỏ bừng cả mặt.
Đường Kiều đợi một lúc lâu vẫn không thấy bà trả lời, nghi hoặc ngẩng đầu. Chỉ thấy mẹ cô không chỉ không trả lời mà còn đỏ mặt. Cô kêu lên một tiếng, ngồi bật dậy, sốt sắng hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì mà con không biết sao?"
Thẩm Liên Y lắc đầu, nói: "Không có gì."
Đường Kiều không tin đâu.
Cô lập tức nắm tay Thẩm Liên Y: "Mẹ nói đi mà. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu mẹ không nói, con sẽ đi hỏi người khác!"
Thẩm Liên Y đương nhiên biết con gái sẽ hỏi ai. Đứa con gái hư hỏng này của bà đã sớm dùng viên đạn bọc đường mua chuộc cậu nhóc Tu Ngôn rồi. Dương Tu Ngôn đơn thuần, kiên định làʍ t̠ìиɦ báo cho Đường Kiều.
Hai đứa nhóc này còn muốn giấu giếm bà. Nghĩ đến đây, Thẩm Liên Y cảm thấy bất đắc dĩ, cũng rất buồn cười.
Bà chọc chọc cái trán của con gái, nói: "Đừng nói hươu nói vượn, cũng không được đi hỏi người khác. Con làm như vậy, người ta sẽ nghĩ như thế nào a?"
Đường Kiều nháy mắt, phản bác nói: "Con cũng không hỏi giáo sư Dương a."
Thẩm Liên Y cực kỳ bất đắc dĩ, bà cảm khái nói: "Con hỏi Tu Ngôn cũng không được."
Đường Kiều đương nhiên biết như thế không tốt, cô ôm lấy Thẩm Liên Y: "Cho nên mẹ nói cho con biết đi mà!"
Thẩm Liên Y bị Đường Kiều bám lấy không yên, cuối cùng cũng nói: "Chỉ là khi tiếng súng đợt thứ hai vang lên, mẹ bị dọa sợ. Dương, giáo sư Dương nắm cánh tay mẹ, an ủi mẹ hai câu."
Sợ con gái không tin, bà lập tức nói: "Thật sự chỉ là an ủi hai câu, cũng thật sự chỉ nắm cánh tay mà thôi. Sau đó giáo sư Dương đứng ở cửa, còn bảo chúng ta nấp vào trong góc, nhưng lại không nói tình hình cụ thể bên ngoài là gì."
Đường Kiều trầm mặc.
Thẩm Liên Y thấy con gái không nói chuyện, vội nói: "Con yên tâm, mẹ sẽ không bỏ con đâu. Con ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều, mẹ.."
Đường Kiều ngắt lời Thẩm Liên Y, hỏi ngược lại: "Con nghĩ nhiều cái gì a?"
Cô bật cười khanh khách, chậm rãi nói: "Mẹ mới là người đừng nghĩ nhiều. Chuyện này có là gì a. Hơn nữa, cho dù mẹ có thật sự tìm mùa xuân thứ hai, con cũng tán thành nha. Con tuyệt đối sẽ không phản đối."
Cô còn bổ sung: "Đương nhiên, không thể tìm người có vấn đề về nhân phẩm như Đường Chí Dong a."
Thẩm Liên Y dùng sức đánh con gái một cái: "Con đừng có nói bậy. Tìm mùa xuân thứ hai cái gì chứ! Mẹ có con rồi, còn tìm mùa xuân thứ hai làm gì. Hảo nữ không gả nhị phu, cho dù mẹ có ly hôn.."
(Hảo nữ không gả nhị phu: Phụ nữ tốt không lấy hai chồng ^_~)Đường Kiều nắm lấy tay Thẩm Liên Y, nghiêm túc nói: "Mẹ, sau này mẹ không được nói những lời này nữa. Cái gì mà hảo nữ không gả nhị phu? Chẳng lẽ mẹ không có quyền lợi có được hạnh phúc sao? Đường Chí Dong có thể tìm người khác, vì sao mẹ không thể? Loại chuyện này, chỉ cần nghe theo trái tim, không thể bởi vì thành kiến xã hội mà trói chặt bản thân. Nếu như mẹ tìm đúng người, sống rất hạnh phúc thì sao?"
Chưa bao giờ Đường Kiều nghiêm túc như lúc này: "Con tin không riêng gì con, kể cả bác cũng nghĩ như vậy. Con và bác đều không hy vọng mẹ treo cổ trên cái cây Đường Chí Dong này cả đời. Chỉ cần mẹ có người mẹ thích, con sẽ ủng hộ mẹ."
Trong lòng Thẩm Liên Y không đồng ý, nhưng bà cũng rất cảm động. Bà thật sự không nói lên lời cảm giác lúc này. Chính là có người thân như vậy, bà liền cảm thấy rất thỏa mãn. Kết quả có như thế nào cũng không còn quan trọng, quan trọng là người thân đều đứng bên cạnh đối mặt cũng bà.
Thẩm Liên Y nhẹ nhàng nắm tay Đường Kiều, mỉm cười rơi nước mắt.
"Liên Y, Y Y nói rất đúng. Nếu em có thích ai, cứ việc nói với anh, anh sẽ điều tra giúp em. Chỉ cần nhân phẩm đoan chính, anh sẽ ủng hộ em tái giá. Em còn trẻ, không cần trói buộc bản thân."
Không biết từ lúc nào, Thẩm Thanh đã đứng ở cách đó không xa.
Đường Kiều nhìn về phía ông, nở nụ cười, lập tức ôm lấy Thẩm Liên Y: "Mẹ xem, con và bác đều ủng hộ mẹ nha!"
Thẩm Liên Y gật đầu, hít hít mũi.
Ở nơi Thẩm Liên Y không nhìn thấy, Đường Kiều giơ ngón cái với Thẩm Thanh.
Thẩm Thanh bật cười.
Thật trẻ con!