Chu Vũ Hiên không ngờ Đường Kiều lại từ chối thẳng thừng như vậy. Nếu là bình thường, cho dù không đồng ý cũng sẽ không làm cho người ta khó xử.
Nhưng Đường Kiều không cho bọn hắn chút mặt mũi nào.
Quả nhiên, nhìn qua đúng là một cô gái không có chút tình thương nào.
Chu Vũ Hiên kinh ngạc, cười yếu ớt nói: "Được được, chúng ta ngồi bên này, mọi người nói chuyện tiếp đi."
Nói xong cũng không miễn cưỡng, kéo tay Đường Hành đi đến vị trí ban đầu cách đó không xa.
Đường Hành không nghĩ tới ngay cả anh của Chu San San, Đường Kiều cũng không thèm quan tâm. Đường Hành siết chặt tay, trong lòng hận chết Đường Kiều, nhưng dù như thế nào cũng phải giả vờ không có việc gì mà mỉm cười.
Đường Hành nhẹ giọng nói với Chu Vũ Hiên: "Chu đại ca, thật xin lỗi, là em làm liên lụy đến anh." Nụ cười có chút đáng thương.
Chu Vũ Hiên cười ôn nhu: "Có cái gì mà liên lụy với không liên lụy chứ, em đừng suy nghĩ lung tung. Các em đều là cô gái nhỏ, sau này lớn lên hiểu chuyện là tốt rồi."
Trong lòng Đường Hành tất nhiên biết Đường Kiều có ý gì. Đường Hành cúi đầu, nửa ngày, nhỏ giọng ân một tiếng, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Chu Vũ Hiên lại nhìn về phía Đường Kiều, dừng một chút, cúi đầu uống trà.
Chu Vũ Hiên rời đi làm cho Chu San San có chút không vui. Dù sao đó cũng là anh mình, Đường Kiều làm như vậy sao cô có thể thoải mái được? Nhưng lúc này lại không thể nói thẳng, chỉ có thể nhịn xuống.
Đường Kiều uống trà, gọi người phục vụ đến, nói: "Có đồ ăn vặt gì không?"
Người phục vụ thấy có mối làm ăn tất nhiên vui vẻ giới thiệu: "Bên ta thì không có, nhưng ngoài cửa có bán hạt dưa, kẹo mè xửng.. Không biết tiểu thư có thích không?"
Đường Kiều lấy một đồng tiền đưa cho hắn: "Vậy làm phiền rồi."
Một lát sau, mấy món ăn vặt được mang đến, vở kịch cũng bắt đầu.
Đường Kiều lúc này lên tiếng: "San San, không phải tôi không tôn trọng anh của cô, nhưng tôi tuyệt đối không muốn tiếp xúc với Đường Hành dù chỉ là một chút. Không ở trước mặt mọi người đuổi Đường Hành cút đi đã là giới hạn cuối cùng của tôi."
Chu San San thấy Đường Kiều tức giận như vậy, suy nghĩ liền biết còn có nguyên nhân khác, lập tức hỏi: "Lại có chuyện gì nữa sao?"
Đường Kiều cười lạnh không nói. Hứa Tịnh ngồi bên cạnh nói nhỏ: "Cô không đến trường nên không biết, Đường Hành bị trường đuổi học rồi, còn.."
Cái miệng nhỏ nhắn của Hứa Tịnh đóng mở liên tục.
Chuyện Đường Hành và Đường Sĩ Kiệt cùng nhau đi thuê phòng nghỉ làm Chu San San kinh tởm vô cùng. Loại mặt hàng như Đường Sĩ Kiệt mà Đường Hành cũng không buông tha, anh của cô tốt như vậy, lại chưa bao giờ tiếp xúc với phụ nữ, không biết chừng cũng bị lừa đi..
Hứa Tịnh lại nói: "Ai, dù sao cô đi tìm tờ báo kia mà xem, nhìn một cái là hiểu ngay."
Chu San San oán hận quay đầu trừng mắt nhìn Đường Hành, gật đầu: "Được."
Đường Kiều: "Nói đến bọn họ làm gì, thật ghê tởm. Vở kịch này khá hay, chúng ta tập trung xem kịch đi."
Đường Kiều nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, giống như đang nghe kịch, thực ra là đang suy nghĩ đến Chu Vũ Hiên. Tuy rằng đời trước hình như không có vấn đề gì lớn, nhưng Đường Kiều luôn đa nghi.
Không nói đến nụ cười quái dị của Cố Thất gia, chỉ tính hiện tại, đang yên đang lành, sao lại khéo để bọn họ gặp nhau ở đây như vậy?
Đường Kiều không biết Chu Vũ Hiên làm thế nào lại quen biết Đường Hành, nhưng cô luôn cảm thấy có chỗ kỳ lạ. Mà chỗ kỳ lạ này lại có liên quan đến cô.
Đường Kiều lại rót một chén trà.
Lê Vân Triều có chút lo lắng nói: "Đường Kiều, bạn không sao chứ? Bạn đã uống ba chén rồi."
Đường Kiều cúi đầu nhìn, cười nói: "Không sao, trời nóng, khát nước thôi."
Tuy Đường Kiều nhìn sân khấu, nhưng giác quan thứ sáu nói cho cô biết có người đang quan sát cô. Không khó đoán, người này chắc chắn là Chu Vũ Hiên.
Chu gia, chuyện đời trước, Chu Vũ Hiên lại sắm vai nhân vật gì a?
Đường Kiều nhìn về phía Chu San San. Chu San San hình như vẫn rất tức giận, thỉnh thoảng quay đầu trừng mắt nhìn Đường Hành.
Đường Kiều cúi đầu cười khẽ, nhẹ giọng mở miệng: "San San, cô còn trừng nữa thì đôi mắt này sẽ rớt ra đó."
Chu San San giận đỏ mặt: "Tôi sợ con hồ ly tinh kia câu dẫn anh tôi."
Đường Kiều nắm chặt tay Chu San San, ôn nhu nói: "Cô là em sao có thể quản chuyển của anh cô a! Cho dù cô nói, anh cô sẽ nghe theo sao?"
Chu San San hừ một tiếng: "Anh tôi không nghe tôi, tôi sẽ đi mách cha mẹ tôi, nói anh ấy ở cùng với người không đứng đắn." Dừng một chút, Chu San San kêu lên, nói: "Đúng đúng đúng, tôi trực tiếp nói với cha mẹ là được rồi."
Đường Kiều không nói gì, vừa nhìn vở kịch trên sân khấu, vừa nói: "Cô càng quản anh cô càng không vui. Rất nhiều người đàn ông thích loại hình như Đường Hành."
Chu San San càng tức giận, nói: "Người chỉ biết học như anh tôi là dễ bị hồ ly tinh câu dẫn nhất."
Đường Kiều bật cười.
Các cô đang nói chuyện, liền nhìn thấy ông chủ vội vàng chạy ra cửa, Đường Kiều quay đầu nhìn thoáng qua.
Đoan Mộc Cảnh Dục.
Bên cạnh Đoan Mộc Cảnh Dục là Kỳ Bát gia. Hai người này không biết làm sao lại đi cùng nhau, nhưng hiển nhiên ông chủ là muốn nương nhờ thế lực của Đoan Mộc Cảnh Dục hoặc Kỳ Bát gia. Ông chủ khom lưng dẫn bọn họ đi vào.
Đường Kiều còn chưa kịp phản ứng, Chu San San đã đứng lên, vẫy tay: "Anh họ."
Tầm mắt hai người kia nhìn qua đây.
Đoan Mộc Cảnh Dục tiếp xúc với tầm mắt của Đường Kiều liền biến sắc. Khuôn mặt kiêu ngạo lúc đầu lập tức trở nên trắng bệch, giống như phát bệnh vậy.
Đường Kiều không cảm thấy gì, bình thản quay đầu lại, cúi đầu uống trà.
Chu San San đứng dậy đi đến bên cạnh Kỳ Bát gia và Đoàn Mộc Cảnh Dục. Cùng lúc đó, Chu Vũ Hiên cũng đi qua chào hỏi.
Chu San San sợ hãi nhìn Đoan Mộc Cảnh Dục, nhỏ giọng gọi một tiếng "Đoan Mộc đại ca", sau đó lại nhìn Kỳ Bát gia: "Anh họ, hai người sao lại đến đây?"
Thật là trùng hợp, một vở kịch nhỏ vừa ra mắt lại có thể hấp dẫn nhiều người như vậy.
Chu San San lấy can đảm nói: "Anh họ, Đoan Mộc đại ca, hay là ngồi chung với chúng ta đi?"
Tuy rằng cô rất sợ Đoan Mộc Cảnh Dục, nhưng lại không muốn bỏ lỡ cơ hội ở chung với anh họ.
Chu San San nhẹ giọng nỏi: "Có được không?"
Kỳ Bát gia nhìn lướt qua Đường Kiều, lập tức nhìn về phía Đoan Mộc Cảnh Dục.
Không nhìn thì không sao, vừa nhìn liền cảm thấy không thích hợp.
Không riêng gì Chu San San, những người khác cũng phát hiện không đúng. Đoan Mộc Cảnh Dục đang khỏe mạnh thì lúc này sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Kiều.
Bản thân Đường Kiều lại giống như không phát hiện, bình tĩnh ngồi ở đó nhìn đồ ăn vặt, giống như đang suy nghĩ xem ăn cái gì mới ngon.
"Đoan Mộc Cảnh Dục?" Tuy Kỳ Bát gia cảm thấy Đoan Mộc Cảnh Dục có bệnh, nhưng hắn vẫn tôn trọng ý kiến của người này, ai bảo Đoan Mộc gia có tiền đâu! Nhân phẩm là một chuyện, làm ăn lại là chuyện khác, hắn cũng không muốn làm hỏng chuyện của Thất ca.
Kỳ Bát gia mỉm cười: "Đoan Mộc Cảnh Dục, anh xem.."
Đoan Mộc Cảnh Dục nhìn chằm chằm Đường Kiều, thấy cô chẳng qua chỉ là một cô gái nhỏ, thầm hít sâu một hơi, kéo ghế ngồi đối diện với cô.
Chu San San: . Đó là vị trí của cô!
Hiện trường có chút xấu hổ.
Kỳ Bát gia càng cảm thấy đầu óc Đoan Mộc Cảnh Dục thật không bình thường. Nếu không hắn nhìn chằm chằm Đường Kiều như vậy làm gì a.
Ai ai ai, không đúng!
Kỳ Bát gia lập tức cảnh giác, mẹ nó! Tên này không phải muốn đào góc tường nhà Thất ca hắn chứ?
Kỳ Bát gia yên lặng quan sát, càng nhìn càng cảm thấy có khả năng, trong lòng hắn rối như tơ vò. Phải làm sao bây giờ?
Cái tên không biết xấu hổ này..
Không được, phải nhịn!
Kỳ Bát gia đẩy đẩy Đường Kiều, nói: "Cô sang ngồi chỗ kia đi."
Đường Kiều ngẩng đầu khó hiểu nhìn Kỳ Bát gia.
Nhưng dù thế nào, cô vẫn đứng lên. Kỳ Bát gia trực tiếp ngồi vào vị trí của Đường Kiều, mắt to trừng mắt nhỏ với Đoan Mộc Cảnh Dục.
Đường Kiều: "..."
Tuy cô đã sống lại một lần những vẫn không hiểu tình huống bây giờ, hai người này.. có bệnh sao?
Đường Kiều ngẩng đầu nhìn Chu San San nháy mắt một cái, Chu San San còn chưa phản ứng lại, cho Đường Kiều một ánh mắt "Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra a".
Tất cả mọi người đều ngồi xuống, Chu Vũ Hiên đứng đó có chút xấu hổ.
Kỳ Bát gia nghi hoặc nhìn về phía Chu Vũ Hiên, hỏi: "Sao vậy? Sao không ngồi đi?"
Chu Vũ Hiên lập tức nhìn về phía Đường Kiều.
Đường Kiều mỉm cười: "Tôi nghĩ Chu tiên sinh hẳn là sẽ không ném tiểu mỹ nhân của ngài ở một bên đi?"
Tuy giọng nói rất nhẹ, nhưng ngữ khí chanh chua có thể bắn đến tận chân trời.
Ai đều có thể nghe hiểu, nên mọi người đều vô cùng xấu hổ.
Bản thân Đường Kiều lại không xấu hổ chút nào, cô đột nhiên ngẩng đầu mỉm cười nhìn về phía Đoan Mộc Cảnh Dục: "Đoan Mộc tiên sinh nói có đúng không?"
Đoan Mộc Cảnh Dục đột nhiên bị Đường Kiều điểm danh, hắn ngẩng đầu nhìn Đường Kiều, theo tầm mắt Đường Kiều nhìn về phía Đường Hành, lập tức nhíu mày: "Này không phải là đóa bạch liên hoa kia sao?"
Đường Kiều bật cười khanh khách, quả nhiên, miệng Đoan Mộc Cảnh Dục trước sau đều độc như vậy.
Đoan Mộc Cảnh Dục là tên ngốc, hắn ngẩng đầu nhìn Chu Vũ Hiên: "Phẩm vị của ngươi thật đặc biệt."
Chu Vũ Hiên: "..."
Nếu không phải hắn từng đùa giỡn cô, Đường Kiều thật muốn vỗ tay khen ngợi hắn.
Quả nhiên, kẻ thù của kẻ thù là bạn. Lúc này, nàng nhìn khuôn mặt kia của Đoan Mộc Cảnh Dục cũng thuận mắt hơn rất nhiều.
Chu Vũ Hiên không biết làm sao Đoan Mộc Cảnh Dục lại biết Đường Hành, nhưng nhìn thái độ của hắn với Đường Kiều, thì chắc hắn đều quen biết hai chị em Đường gia.
Nhưng mà giờ phút này, Chu Vũ Hiên không có khả năng bỏ mặc Đường Hành.
Hắn bình thản nói: "Vậy mọi người ngồi đi, tôi còn có bạn đang đợi, không thể ngồi cũng mọi người."
Nói xong, Chu Vũ Hiên liền xoay người rời đi.
Trở lại chỗ ngồi, Đường Hành nhẹ giọng nói: "Chu đại ca, có phải, có phải ta lại gây thêm phiền toái cho anh không?"
Nước mắt cũng sắp rơi xuống rồi.
Chu Vũ Hiên lắc đầu, mỉm cười nói: "Đừng nói linh tinh, không có đâu. Chúng ta xem kịch đi."
Chu Vũ Hiên càng ôn nhu khách khí, Đường Kiều càng cảnh giác, nhưng cô cũng không biểu hiện ra ngoài.
Sự chú ý của Đường Kiều đặt ở trên sân khấu.
Tâm tư của Đoan Mộc Cảnh Dục lại đặt trên người cô.
Mà cùng lúc đó.. Kỳ Bát gia lại nhìn chằm chằm Đoan Mộc Cảnh Dục.
Đúng là một tam giác kỳ quái.
Người khác thì không sao, nhưng Lê Vân Triều là một cô gái nhạy cảm, cô vụиɠ ŧяộʍ ghé vào bên tai Đường Kiều nói nhỏ: "Sao lại thế này?"
Bốn người các cô đang yên đang lành ngồi xem kịch, lúc này lại thêm hai người, hơn nữa.. Cái người nhìn to lớn kia, tại sao lại nhìn chằm chằm Đường Kiều như vậy a?
Trông không giống người tốt.
"Có chuyện gì không hay sao?"
Đường Kiều nói nhỏ với Lê Vân Triều: "Không cần để ý đến bọn họ."
Tuy nói như vậy, nhưng Lê Vân Triều vẫn không không chế được mà cảm thấy lo lắng.
Thấy Đoan Mộc Cảnh Dục lại nhìn qua, cô kéo Đường Kiều đến bên người, lấy dũng khí, hung hăng trừng mắt nhìn Đoan Mộc Cảnh Dục.
Đoan Mộc Cảnh Dục: "..."
Cô gái này làm sao vậy?
Trong bầu không khí quỷ dị này, Đường Kiều đứng dậy, nói nhỏ: "Mọi người cứ xem đi."
"Cô đi đâu vậy?" Đoan Mộc Cảnh Dục lập tức hỏi.
Đường Kiều cười như không cười nhìn hắn, không nói gì.
Bây giờ Kỳ Bát gia khẳng định, tên thần kinh này coi trọng Đường Kiều.
Tuy rằng Đường Kiều là một cô gái kỳ dị, nhưng cô là người của Thất ca nha!
Tên này.. Chẳng là cái gì cả!
"Chuyện của con gái có gì hay mà hỏi?"
Kỳ Bát gia cảnh giác nhìn Đoan Mộc Cảnh Dục.
Hắn phải giúp Thất ca canh chừng tên này!