Đường Chí Dong chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của Đường Kiều, lạnh như băng, ánh mắt mang theo hàn ý.
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy có cái gì đó bị hắn tự tay nghiền nát.
Nhưng dù như thế, hắn vẫn bận tâm uy nghiêm của mình: "Ngươi nói chuyện với ai đó, ta là cha của ngươi!"
Đường Kiều cười nhẹ, nàng tựa vào tường, thân thể gầy yếu bé bỏng, nhưng dù như vậy, Đường Chí Dong cũng cảm thấy không thích hợp.
Hắn muốn nói cái gì, lại bị Đường Kiều ngắt lời.
Đường Kiều ôn nhu mở miệng: "Phát súng vừa rồi ta cố ý bắn trật, Hồ Như Ngọc sẽ không chết được. Bất quá, cũng không phải không có khả năng, tâm địa bà ta xấu xa như vậy, nếu ông trời muốn thu bà ta, có khi ta chó ngáp phải ruồi cũng nên."
Đường Chí Dong cau mày: "Đường Kiều!"
Hắn đau đớn vô cùng nhìn con gái, không biết từ khi nào nàng lại biến thành như vậy.
Đường Kiều giống như không có việc gì, mũi chân nhẹ nhàng chuyển động, thì thào tự nói: "Hồ Như Ngọc đẩy ngã mẹ ta, sau đó sợ người trách phạt nên nổ súng tự sát."
Nàng ngẩng đầu, nhẹ giọng: "Người cảm thấy vở kịch này thế nào?"
Đường Chí Dong bất khả tư nghị nhìn Đường Kiều, thất thanh: "Ngươi cho rằng ngươi nói vậy, ta sẽ đồng ý? Ta sẽ không để cho các ngươi hủy đi thanh danh của Như Ngọc. Ngươi đừng.."
"Phụ thân." Đường Kiều đánh gãy Đường Chí Dong.
Nàng đang mỉm cười nhưng ánh mắt sắc bén vô cùng: "Hai mươi năm trước vì sao người không ly hôn vậy? Mẹ ta là người chưa từng đọc sách đều nguyện ý, vì sao người không đồng ý a?"
Nàng cúi đầu cười khanh khách, cười đủ, ngẩng đầu nói: "Người nói tiền đồ của người quan trọng, hay là thanh danh của Hồ Như Ngọc quan trọng a?"
Đường Chí Dong sửng sốt, hắn nhìn chằm chằm Đường Kiều, cảm thấy bản thân không biết nàng.
"Đương nhiên, người cũng có thể nói là ta làm. Nhưng người cảm thấy ai sẽ tin a? Người có thể sẽ nói người có nhân chứng, người hầu trong nhà đều nhìn thấy! Nhưng mà, mọi người đều thích tiền nha! Người nói bọn họ sẽ nghe người hay nghe mẹ ta? Không có ai chê tiền cả."
Lúc Đường Kiều nói chuyện giống như đang nói hôm nay ăn cái gì, đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
Nói xong hết thảy, Đường Kiều có chút "đồng tình" vỗ bả vai Đường Chí Dong, mỉm cười: "Lão Đường, suy nghĩ cho tốt a! Kỳ thực thanh danh của Hồ Như Ngọc không quan trọng như vậy đâu. Dù sao bà ta có tình yêu của người! Có tình yêu là có tất cả nha!"
Đường Kiều buông tay, cười tươi: "Chăm sóc thật tốt cho bà ta nha."
Nàng xoay người lên lầu, đến phòng bệnh trên tầng 5 của Đường phu nhân.
Lần nữa trở lại phòng bệnh, vừa vào cửa liền nhìn thấy Đường phu nhân mở mịt ngồi ngẩn trên giường.
Đường Kiều lập tức tiến lên: "Mẫu thân sao lại tỉnh rồi? Khát nước sao? Hay là muốn đi toilet?"
Đường phu nhân lắc đầu, nắm tay Đường Kiều, giọng nói run run: "Mẹ, mẹ mơ thấy con bị cảnh sát bắt đi, Y Y, nếu có người hỏi, cứ nói là mẹ nổ súng, cứ nói là mẹ. Con không thể có chuyện được."
Đường phu nhân rất sợ hãi, bà mơ thấy Y Y của bà xảy ra chuyện.
Y Y của bà không thể có chuyện được.
Đường Kiều ngồi trên giường bệnh, nhẹ nhàng vỗ lưng Đường phu nhân, ghé vào tai bà thì thầm vài câu.
Đường phu nhân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đường Kiều, thấy nàng cười khanh khách, ôn nhu nói: "Mẫu thân nhớ điểm ấy là được rồi."
Đường phu nhân thấy nàng chắc chắn như vậy, cũng thả lỏng không ít.
Bà lại nằm xuống, kéo tay Đường Kiều: "Y Y vì mẹ đã chịu khổ rồi."
Đường Kiều không cảm thấy như vậy, lắc đầu: "Con chưa bao giờ khổ sở cả. Mẫu thân chỉ cần giữ gìn sức khỏe, còn liền vui vẻ rồi."
Đường Kiều nắm tay Đường phu nhân: "Không có mẫu thân, Y Y mới thật sự khổ sở."
Đường phu nhân xúc động, hai mắt đẫm lệ, bà cũng không nói thêm gì, chỉ là nắm chặt tay Đường Kiều, để tay nàng dán lên mặt bà. Hồi lâu, nói nhỏ: "Mẫu thân sẽ nghỉ ngơi thật tốt, Y Y trở về ngủ một giấc đi."
Đường Kiều ôn nhu: "Được, người ngủ con sẽ đi."
Đường phu nhân nhìn Đường Kiều nghe lời như vậy, cuối cùng cũng yên tâm, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Đường Kiều thấy mẫu thân đã ngủ, cúi đầu nhìn quần áo của mình, thật là lôi thôi.
Đường Kiều nhẹ nhàng đóng cửa, lại dặn dò nhờ y tá để ý hộ.
Lúc này đã là rạng sáng, trời đã mờ sáng.
Đường Kiều xuống lầu liền nhìn thấy xe nhà mình còn đợi ở ngoài cổng viện, nàng đi đến cạnh xe, nhẹ nhàng gõ cửa.
Lão Vương đang buồn ngủ, giật mình tỉnh lại, nhìn thấy là đại tiểu thư, rùng mình một cái, nhanh chóng xuống mở cửa: "Đại tiểu thư."
Đường Kiều nhìn vết máu trên xe, không có phản ứng gì trực tiếp ngồi vào trong.
Lão Vương nhìn tiểu cô nương đáng yêu nhẹ nhàng sau ghế, rất khó tưởng tượng được nàng sẽ nổ súng bắn người.
Hắn không tận mắt nhìn thấy, trong lúc nhất thời hoảng hốt cảm thấy chuyện này nhất định có hiểu nhầm.
"Tiểu thư, đi, đi đâu ạ?"
Thanh âm Đường Kiều mềm yếu: "Vương thúc, ngài nói ta còn có thể đi chỗ nào a? Tất nhiên là về nhà rồi!"
Nàng cúi đầu, mang theo tiếng nức nở: "Ta quay về lấy vài thứ cho mẹ ta."
Lão Vương: "Tiểu thư đừng buồn, phu nhân tốt như vậy, nhất định không có chuyện gì."
Đường Kiều gật gật đầu, ừ một tiếng.
Lão Vương cảm thấy cán cân trong lòng đã xác định. Nếu không phải bị bức đến đường cùng, tiểu cô nương yếu ớt như tiểu thư sao có thể làm ra chuyện như vậy?
Nhớ đến những năm qua, phu nhân chưa bao giờ bạc đãi bọn họ, nghiêm cẩn nói: "Tiểu thư đừng buồn, chuyện không vui sẽ nhanh chóng qua thôi."
Đường Kiều im lặng gật đầu.
Trong nhà đèn đuốc sáng trưng, Đường Hành ngồi trong phòng khách ngẩn người.
Thấy Đường Kiều về, oán độc nhìn qua, Đường Kiều cũng không để ý nàng ta, đi thẳng lên lầu.
Đường Kiều tắm rửa sạch sẽ, thay một chiếc váy, sau đó đến phòng Đường phu nhân dọn đồ. Đợi lúc nàng xuống lầu, Đường Hành hung tợn trừng nàng: "Đường Kiều."
Đường Kiều dừng bước, mỉm cười: "Thế nào? Ngươi cảm thấy mẹ ngươi nằm viện sẽ buồn chán, muốn đến chơi với nàng sao?"
Giọng nói của nàng vừa nhẹ lại ôn nhu, nhưng nghe vào trong Đường Hành lại thành ý khác. Nhớ đến bộ dáng lúc Đường Kiều nổ súng bắn người, Đường Hành nắm chặt tay, sợ hãi.
Đường Kiều nhìn biểu cảm của Đường Hành, cười khinh một tiếng, trực tiếp rời đi.
Đường Hành nhìn bóng lưng Đường Kiều, oán hận dậm chân, cũng không dám cãi nhau với nàng. Trong lòng hận không thể đâm chết Đường Kiều!
Trên đường đến bệnh viện, Đường Kiều có mua chút điểm tâm sáng.
Đường phu nhân đã tỉnh lại, nhìn thấy Đường Kiều chuẩn bị rất nhiều đồ, hiền lành nhìn nàng: "Y Y một đêm không ngủ, mau đến đây nghỉ ngơi một chút đi."
Đường Kiều không chịu, nàng cười nói: "Con không buồn ngủ. Mẫu thân, người ăn một chút đi. Đúng rồi, con đi xuống đưa cho đường ca một ít."
Đường phu nhân không biết trong hồ lô của con gái có thuốc gì, nhưng nghĩ đến con gái còn lợi hại hơn bà, cũng không ngăn cản.
Đường Kiều cười cười mang theo điểm tâm xuống lầu.
Gõ cửa, bước vào liền nhìn thấy Đường lão phu nhân đang ngồi trong phòng.
Lão phu nhân đối với cháu đích tôn đúng là móc hết tim phổi, lớn tuổi như vậy cũng không rời bệnh viện, nhất định đuổi con trai con dâu đi, tự mình ở lại chăm sóc cháu trai.
Dưỡng bệnh hơn một tháng, chân của Đường Sĩ Kiệt tốt lên không ít.
Nhìn thấy Đường Kiều, lão phu nhân nghi hoặc: "Sao cháu lại đến đây?"
Bà đối với cháu gái cũng không có tình cảm gì.
Đường Kiều nâng túi đồ trong tay: "Tất nhiên là mua cơm đến thăm bệnh ạ. Đường ca, muội mua sữa đậu nành với bánh quẩy cho huynh, còn có đậu hũ với bánh bao. Thích ăn cái gì đều có."
Đường lão phu nhân tự nhận là rất khôn khéo, bà lập tức nói: "Đang yên đang lành sao cháu lại đến sớm như vậy? Có phải hay không.. Có phải trong nhà có chuyện gì hay không?"
Bà nhìn kỹ Đường Kiều.
Đường Kiều có chút khẩn trương, nhanh chóng lắc đầu: "Không, không có gì ạ."
Nhưng bộ dạng do do dự dự mang theo vài phần dè dặt thận trọng này không tránh khỏi mắt lão phu nhân được.
Đường lão phu nhân lập tức nói: "Cháu ngồi xuống, cẩn thận nói cho ta, không được gạt ta! Một tiểu cô nương như cháu, chẳng lẽ còn muốn tự mình xử lý sao?"
Muốn giấu diếm bà, không có cửa đâu!
Đường Kiều không nhúc nhích.
Lão phu nhân lớn tiếng: "Đường Kiều! Cháu nói rõ ràng cho ta! Chẳng lẽ còn dám gạt ta!"
Đường Kiều còn chần chờ, nhưng bị lão phu nhân quát như vậy, cuối cùng nắm chặt góc áo, nhẹ giọng nói: "Mẹ cháu nằm viên, cháu vừa mua bữa sáng, cho nên liền mang đến cho đường ca."
Lão phu nhân nhìn chằm chằm Đường Kiều, hừ hừ: "Sao tự nhiên lại phải nằm viện?"
Đường Kiều ngẩng đầu nhìn lão phu nhân, không biết nói thế nào cho phải.
Đường lão phu nhân trợn mắt, đang muốn nổi giận.
Đường Kiều suy tư nửa ngày, cuối cùng như hít sâu một hơi, ngẩng đẩu nói: "Tối hôm qua Ngọc di muốn mẹ cháu rút quỹ cho năm trăm ngàn, mẹ cháu không cho, Ngọc di liền đẩy mẹ. Mẹ cháu, mẹ cháu.."
Đường Kiều rơi nước mắt: "Mẹ cháu đập đầu vào bàn, chảy rất nhiều máu. Cha nói sẽ đuổi Ngọc di đi, kết quả Ngọc di liền tự sát. Bây giờ hai người đều ở bệnh viện, cha cháu ở bên Ngọc di, còn cháu đi chăm sóc mẹ."
Cuối cùng cũng nói xong, Đường Kiều khóc không thành tiếng, đáng thương vô cùng.
Đường lão phu nhân phẫn nộ đập bàn: "Phản rồi, phản rồi. Đòi năm trăm ngàn, nó cho rằng mình là ai a, còn dám đòi năm trăm ngàn! Ta xem nó là quỷ hút máu đi. Tự sát? Nó đã muốn chết ai cũng đừng ngăn cản. Làm cho nó đi chết đi!"
Đường Kiều nhanh chóng lắc đầu, nhẹ giọng: "Tổ mẫu, tổ mẫu không cần nói như vậy, cha cháu sẽ tức giận. Cha không muốn làm hỏng thanh danh của Ngọc di, còn muốn để cháu gánh tội thay."
Đường Kiều ngẩng đầu, cắn môi: "Mẹ cháu nói, nếu cha muốn bắt nạt cháu, sẽ mang theo đồ cưới đưa cháu về nhà ngoại."
Đường lão phu nhân giật mình kêu la: "Vậy sao được!"
Tựa hồ phát hiện bản thân quá khác thường, lập tức đổi giọng: "Nói hươu nói vượn, sao có thể để một cái thϊếp bắt nạt con gái của mình? Nó bị hồ ly tinh mê hoặc bao nhiêu năm nay mà không biết. Ta đi gặp nó, ta phải đánh cho nó tỉnh táo lại. Trước kia nó đã bị hồ ly tinh đó lừa, bây giờ vẫn thế, sao ta có thể sinh ra đứa con ngu xuẩn như vậy?"
Đường lão phu nhân nào có lo lắng cho mẹ con Đường Kiều, bà ta lo lắng là đống đồ cưới kia a!
Là tiền a!
Thẩm Liên Y là kẻ có tiền, nếu mang tiền đi mất, Đường gia bọn họ muốn lấy tiền ở đâu a?
"Bây giờ ta đi ngay!" Đường lão phu nhân không còn nhớ điểm tâm gì hết, tức giận vội vàng muốn đi ra ngoài.
Lúc này Đường Sĩ Kiệt mới phản ứng lại, hắn nói: "Tổ mẫu! Tổ mẫu, việc này còn chưa rõ tình hình cụ thể ra sao đâu? Ngọc di nhìn không giống loại người như vậy a?"
Mặc kệ người khác nói thế nào, ấn tượng của Đường Sĩ Kiệt với Hồ Như Ngọc vẫn rất tốt, nên cảm thấy chuyện này không bình thường.
Đường Kiều rưng rưng nhìn Đường Sĩ Kiệt, nhẹ giọng nói: "Đường ca, chẳng lẽ huynh cảm thấy ta nói dối sao?"
Nàng giống như sẽ ngất đi, không ngừng lau nước mắt: "Ta luôn biết, ta biết mà, Ngọc di luôn có biện pháp lôi kéo nam nhân. Dù trẻ hay già, một người cũng không bỏ qua.. Đường ca, huynh ngàn vạn lần không thể bị Ngọc di lừa. Huynh còn có tương lai tươi đẹp nha!"
Đường Kiều luôn biết đâm vào tâm lý của Đường lão phu nhân.
Quả nhiên..
"Nó muốn lừa cháu trai của ta? Phản rồi!"
Lão phu nhân trực tiếp mở cửa xông ra ngoài.
Đường Kiều che mặt khóc nỉ non, nhưng khuôn mặt dưới bàn tay lại có ý cười.
Đúng là cháu trai quan trọng nhất.
Đường Kiều dựa vào tường khóc một lúc lâu, sau đó nàng mới đi đến phòng bệnh của Hồ Như Ngọc, còn chưa đến cửa đã nghe thấy âm thanh ầm ĩ từ bên trong.
Lão phu nhân nhiều lần muốn nhào tới đánh Hồ Như Ngọc nhưng đều bị Đường Chí Dong ngăn cản, biến thành Đường Chí Dong bị đánh không ít.
Lão phu nhân không đánh được người, chỉ vào con trai mắng to.
Nhiều người vây xem ở cửa, Đường Kiều nhìn một lúc, cảm thấy vui vẻ, mới chậm rãi trở về phòng Đường phi nhân.
Đang chuẩn bị đẩy cửa, cửa phòng lại bị một người từ bên trong đẩy ra.
Đường Kiều: "..."
Người đàn ông trung niên ở trong nhìn thấy Đường Kiều, trực tiếp ôm nàng vào trong lòng: "Y Y, cậu trở về rồi!"
Đường Kiều: "!"
Góc thảo luận:1. Đường Kiều bị thù hận từ kiếp trước đè nén bao nhiêu năm, nàng đã không bình thường, thậm chí có phần biếи ŧɦái trả thù!
2. Mỗi người đều có nghịch lân, mà nghịch lân của Đường Kiều là Đường phu nhân. Nếu không động đến Đường phu nhân, nàng còn có thể từ từ chơi đùa, nhưng nếu đã động đến Đường phu nhân, nàng tuyệt đối không nương tay.
3. Ngay từ đầu, Đường Kiều cũng không quá muốn cứu Đường Chí Dong, tuy rằng kiếp trước hắn đã giúp nàng trốn thoát, nhưng không thể nói là không hận nữa. Dù sao, cái chết của Đường phu nhân, hắn cũng có phần. Tiểu tam tất nhiên đáng hận, nhưng đàn ông nɠɵạı ŧìиɧ cũng không thoát được trách nhiệm a!