Chương 139:

Chương 139:

Đã thi xong hai môn. Được nghỉ ngơi hai tuần, sẽ cố gắng bù chương cho mọi người nha ^^

Giọng nói của Cố Đình Quân mang theo ý cười, nhưng lại lộ ra xa cách: "Hiếu gia đại giá quang lâm, không biết có chuyện gì a?"

Hoắc Hiếu nhìn lướt qua Đường Kiều, cười nhạo một tiếng, nói: "Đây là thiệp mời mừng thọ lão phu nhân."

Dừng một chút, lại nói: "Cung nghênh ngài đại giá quang lâm."

Cố Đình Quân nhìn thiệp mời Hoắc Hiếu đặt trên bàn, anh ngồi xuống, mở ra nhìn, lạnh lùng nói: "Thiệp mời, ha ha."

Hoắc Hiếu nhìn Cố Đình Quân, hai người ai cũng đẹp hết chỗ chê, nhưng sắc mặt lại không đẹp như vậy.

Đường Kiều rất muốn lên tiếng, hoặc là nhanh chóng rời đi. Chỉ là bầu không khí giữa hai người họ làm cho cô không thể cứ thế trực tiếp bước đi a? Nhìn sang Cố Tứ đang có dáng vẻ 'nhìn nhiều quen rồi', Đường Kiều không khỏi cảm khái, quả nhiên bản thân vẫn còn có quá non a!

Cô suy nghĩ một chút, cất tiếng hỏi: "Tôi nên ngồi xuống, hay là chạy lấy người a?"

Muốn gì nói thẳng, đỡ tốn đầu óc.

Hai người đàn ông đồng thời quay đầu nhìn về phía Đường Kiều. Đường Kiều lập tức hiểu rõ: "Vậy tôi đi đây."

Cố Đình Quân cười nói: "Ngồi đi."

Anh quay đầu nhìn Hoắc Hiếu, nói: "Tôi nghĩ, hôm nay Hiếu gia lại đây chắc hẳn không chỉ vì một sự kiện này, phải không?"

Ngón tay anh nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, mỉm cười chậm rãi nói: "Hiếu gia.. Có phải đã nghe được gì hay không?"

Hoắc Hiếu đã dập điếu thuốc, bình tĩnh nói: "Ta chỉ tới đưa thiệp mời. Nếu đã đưa xong, cũng không quấy rầy các người nữa."

Nói xong liền bước đi.

Đường Kiều mông vừa chạm ghế, thấy người ta định đi, cô nói: "Tối thiểu thì ngài cũng nên để tôi ngồi một phút đồng hồ đã chứ."

Cô ôm hộp quà, nói: "Đi thôi, tôi đi cùng ngài, tôi cũng nên về nhà rồi."

"Bụp."

Đường Kiều kinh ngạc nhìn về phía Cố Đình Quân, thấy thiệp mời trên tay anh đã rơi xuống đất. Anh bình tĩnh nhặt lên, mỉm cười nói: "Trượt tay."

Cố Đình Quân đứng dậy: "Tôi tiễn hai người."

Tay anh tự nhiên khoác lên bờ vai Đường Kiều, nói: "Nhớ lời tôi đã nói."

Đường Kiều gật đầu. Tuy rằng cô còn nhỏ nhưng cũng không phải người ngốc: "Ngài yên tâm, nếu để cho tôi biết là ai làm ra chuyện này, tôi không bóp chết hắn mới là lạ."

Dáng vẻ hung dữ của cô lại làm cho người ta cảm thấy đặc biệt đáng yêu.

Cố Đình Quân bật cười, anh rút tay về, nói: "Được rồi, về nhà đi."

Từ đầu đến cuối, Hoắc Hiếu cũng không quay đầu nhìn một cái, càng không nói một lời. Chỉ là đến cổng, hắn không lên xe rời đi ngay, mà là đứng ở đó nhìn theo Đường Kiều.

Đường Kiều dưới cái nhìn chăm chú của hai người đàn ông, đắn đo một chút liền mỉm cười vẫy tay: "Tạm biệt."

Cô nhìn hai vị lão đại trước mắt, một người lạnh lùng, một người thanh nhã. Đường Kiều nghĩ nghĩ, ôm quyền nói: "Thanh sơn như trước, nước biếc chảy dài. Hai vị huynh đài không cần đưa tiễn, cáo từ."

Cố Đình Quân thật sự dở khóc dở cười. Nhưng đối với hành vi này của Đường Kiều cũng không quá bất ngờ, chỉ bất đắc dĩ cười nói: "Đi mau đi!"

Đường Kiều cười khanh khách đi về nhà. Vừa bước qua cổng liền dán lên, tựa hồ muốn nghe trộm, tuy Cố gia ngay bên cạnh nhưng muốn nghe lén thì thật khó nha.

Đường Kiều chạy vội lên phòng, ban công phòng cô là nơi tốt nhất để quan sát cổng vào của Cố gia.

Cô sợ Cố Đình Quân phát hiện, dè dặt cẩn trọng nép vào tường nhìn trộm.

Tuy rằng không nghe được cái gì, nhưng từ động tác của bọn họ có thể đoán một hai. Đường Kiều là người có lòng hiếu kỳ rất nặng, cô cũng không khống chế được cái thói quen xấu này.

Mà lúc này, Cố Đình Quân và Hoắc Hiếu đứng đối diện nhau, anh không quanh co lòng vòng mà nói thẳng: "Cậu nghe nói có người bắt cóc Đường Kiều nên mới đến."

Sau khi nhận được tin tức anh liền cho người sắp xếp, mà Hoắc Hiếu luôn cho người nhìn chằm chằm, biết được tin tức cũng không kỳ lạ. Tuy rằng lúc đó còn không xác định có phải sự thật không, nhưng con người Cố Đình Quân chính là như vậy. Thời khắc mấu chốt, quan trọng là điều binh thần tốc. Bởi vậy anh mới sắp xếp mọi việc rồi mới đi Thẩm gia.

Còn tưởng rằng bọn họ dám lo gan nói điều kiện thì chắc chắn Đường Kiều đã gặp chuyện, lại không ngờ rằng, chỉ là một đám ngu dốt.

Y Y bình an vô sự, đây là điều tốt nhất!

"Cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vì lo lắng cho Đường Kiều, nên mới đến đây nhìn một cái?"

Cố Đình Quân không chút lưu tình vạch trần suy nghĩ của Hoắc Hiếu.

Hoắc Hiếu cũng không phủ nhận, ngược lại nói thẳng: "Thiệp mời tôi đã đưa, cũng nên đi rồi. Nhớ kỹ, đừng đến muộn."

Nói xong, hắn liền lên xe, chuẩn bị khởi động.

Cố Đình Quân nói: "Hoắc Hiếu, cậu thích Đường Kiều sao?"

Anh nói thật bình tĩnh, giống như đang nói chuyện phiếm, chỉ có ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Hoắc Hiếu.

Hoắc Hiếu dừng lại động tác, bỗng chốc bật cười, hỏi ngược lại: "Anh cảm thấy tôi sẽ đào góc tường của anh?"

Hoắc Hiếu nhìn thẳng Cố Đình Quân, hai người cứ thế đối diện, Hoắc Hiếu nhướn mày khıêυ khí©h.

Cố Đình Quân cũng không tức giận, trên mặt còn mang theo ý cười, nói: "Hiện tại mà nói, Đường Kiều không có quan hệ gì với tôi, cho nên không thể nói như vậy được."

Hoắc Hiếu cười lạnh: "Vậy anh đánh rắm với tôi làm gì?"

Cố Đình Quân xoay chuỗi phật châu trên tay, nói: "Làm người phải lịch sự, cậu nói chuyện như vậy thật không hay."

Hoắc Hiếu tùy ý dựa vào cửa xe, cười lạnh nói: "Tôi mẹ nó không biết lịch sự là cái gì. Cố Đình Quân, anh yêu cầu một kẻ mười bốn tuổi đã làm côn đồ cướp của trên đường phải lịch sự? Số chữ tôi biết đều không đến một trăm, anh bảo tôi phải lịch sự? Anh không thấy buồn cười sao?"

Hoắc Hiếu sờ túi, hộp thuốc lá đã hết, hắn vo thành một cục rồi ném ra ngoài. Sau đó lại tìm trong xe được một hộp khác, châm lửa: "Những thứ như lịch sự, tôi không cần."

Cố Đình Quân đứng yên nhìn Hoắc Hiếu, hơi hơi cúi đầu, rồi lại lập tức ngẩng đầu: "Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi tốt hơn cậu rất nhiều?"

Hoắc Hiếu dừng một chút.

Cố Đình Quân nở nụ cười, nụ cười mang theo lạnh lùng, anh nói: "Cậu không thích hợp với Đường Kiều."

Dừng một chút, lại nói: "Tôi cũng không thích hợp. Chúng ta đều là người đã trải qua rất nhiều chuyện, trải qua nhiều thì người cũng rất phức tạp. Sau này thế nào ai cũng không biết trước được, ai cũng không thể chắc chắn. Có lẽ có một ngày, Đường Kiều sẽ trở lên lợi hại hơn chúng ta. Nhưng hiện tại, tôi hi vọng cô ấy có thể hưởng thụ cuộc sống đơn giản, vui vẻ, mà không phải bị cuốn vào cái chảo nhuộm lớn của chúng ta."

Cố Đình Quân chưa bao giờ nói chuyện của Đường Kiều với người khác, dù là những người có quan hệ tốt với anh cũng chưa từng. Nhưng lúc này, anh lại đứng bên đường nói mấy lời này với Hoắc Hiếu, ngẫm lại thật đúng là thần kỳ.

Cố Đình Quân vươn tay: "Cho tôi một điếu."

Hoắc Hiếu trầm mặc một lúc mới cầm hộp thuốc lá ném cho Cố Đình Quân. Cố Đình Quân châm một điếu: "Rất nhiều thời điểm, con người sẽ gặp những chuyện bất đắc dĩ. Trên đời này, cũng luôn có một hai người làm cho chúng ta không muốn ích kỷ."

Hoắc Hiếu cứ ngồi đó lẳng lặng nhìn Cố Đình Quân. Cố Đình Quân mỉm cười: "Thế nào? Cậu sẽ không nói rằng những lời này cậu cũng nghe không hiểu chứ?'

Anh trào phúng nói, giờ phút này anh cũng không muốn bận tâm đến cảm nhận của Hoắc Hiếu.

Hoắc Hiếu lại cười lạnh, hỏi lại:" Anh nói nhiều lời vô dụng như vậy, là muốn nói với tôi, đừng có cóc mà đòi ăn thịt thiên nga sao? "

Cố Đình Quân mỉm cười:" Nếu cậu muốn hiểu như vậy, tôi cũng không để ý. Ngẫm lại với trình độ của cậu, có thể nhận ra ý nghĩa chính đã là tốt lắm rồi. "

Hoắc Hiếu a một tiếng, nói:" Làm sao anh biết cô ấy sẽ đơn giản vui vẻ giống như anh nghĩ chứ? Con người a, đừng dùng ý nghĩ của mình mà áp đặt cho người khác. Có lẽ những điều đó chỉ là tồn tại trong tưởng tượng của anh thôi, thực tế, cô ấy không phải người như vậy. Có điều.. "

Hắn cười nhạo một chút, nói:" Nhưng chúng ta đúng là không thích hợp. Cố Đình Quân, đời này của tôi nhất định sẽ cô độc. Tôi sẽ không có tình cảm với bất cứ người phụ nữ nào. Tôi cũng không có tinh lực suy nghĩ đến chuyện đó. "

Nói xong, hắn ném điếu thuốc ra ngoài, lái xe rời đi.

Cố Đình Quân nhìn đuôi xe, lầm bầm lầu bầu:" Tất nhiên Y Y không đơn giản, nhưng dù không đơn giản, với tôi mà nói, Y Y luôn là một cô gái nhỏ đơn thuần đáng yêu. Còn cậu, Hoắc Hiếu, cậu tự cho là bản thân có thể nhìn thấy hết thảy, cô độc? Thật sự có thể làm được sao? Vì Hoắc gia mà trả giá cả đời, đáng giá sao? "

Cố Tứ đi đến bên người Cố Đình Quân, nói nhỏ:" Thất gia, tôi nhận được tin tức, những người mà lúc trước Hiếu gia tập kết ở Thượng Hải, có động tĩnh. "

Cố Đình Quân bật cười, chậm rãi nói:" Hoắc Hiếu trở về, những người này sẽ tan tác. "

Cố Tứ có chút không hiểu.

Cố Đình Quân cũng không giải thích gì, chỉ lạnh lùng nói:" Đường Hành chỉ cần không chết là được, những chuyện khác không phải xen vào, sớm tìm được người đứng sau. "

Cố Tứ đáp:" Vâng. "

Cố Đình Quân mỉm cười mang theo sát khí:" Lần này bên ngoài là nhằm vào Đường Kiều, kỳ thực chính là cho rằng chúng ta dễ bắt nạt. Biết rõ là người của ta mà còn dám động, gọi điện bắt chẹt, muốn đoạt con mồi trước miệng hổ sao? Xem ra chúng ta an phận quá lâu rồi. Thế cho nên người ta mới coi chúng ta là mèo bệnh dễ bắt nạt. Con người của ta không thích chơi đùa những chiêu trò nhỏ nhặt. Nên làm thế nào thì làm như thế, ta muốn sau này, mỗi khi có người muốn động thủ sẽ nhớ đến kết cục của kẻ đối đầu với ta ngày hôm nay. "

Cố Tứ hiểu đạo lý này, lập tức nói:" Vâng, tôi lập tức đi làm. "

Cố Đình Quân xua tay. Cố Tứ nhanh chóng rời đi.

Cố Đình Quân không vào nhà, mà đi đến vườn hoa. Cố Nhị Nữu lười biếng nằm dưới bóng cây. Cố Đình Quân nhẹ nhàng xoa đầu nó, Cố Nhị Nữu lắc lư cái đuôi.

Hơi thở lạnh lùng tàn nhẫn xung quanh Cố Đình Quân bỗng chốc biến mất, cả người trở nên ôn hòa.

Đường Kiều núp trên ban công nhìn trộm, không biết hai người nói cái gì, nhìn từ xa chỉ thấy không khí không quá hòa thuận.

Cô xoa xoa đôi chân đã hơi run rẩy, đứng lên trở lại phòng. Cô lấy hai khẩu Browning ra so sánh, quả nhiên, ưu khuyết rõ ràng.

Đường Kiều cảm khái:" Đúng là tiền nào của nấy. Đồ tốt bọn họ sẽ không lấy ra. Hừ, cáo già. "

Đường Kiều cất súng đi. Xong xuôi liền xuống nhà.

Tuy rằng Cố Đình Quân nói như đùa, nhưng không phải không có đạo lý. Bản thân phải cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn. Không phải vì bất luận kẻ nào, mà là vì chính mình."

"Y Y!"

Đường Kiều vừa xuống nhà liền nhìn thấy mẹ cô trở về.

Thẩm Liên Y chạy nhanh vào nhà, ôm chầm lấy Đường Kiều.

Đường Kiều nhẹ giọng nói: "Mẹ, sao mẹ đã về rồi?"

Gần đây chương trình học của mẹ cô đều phải đến chín giờ tối. Hôm nay? Chỉ học một tiết sao?

"Con còn hỏi sao mẹ lại về? Nếu không phải bác con đến Tể Ninh tìm mẹ, mẹ còn không biết trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy. Để mẹ nhìn xem nào, không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi."

Bà nói không ngừng, đôi tay ôm cô thật chặt.

Đường Kiều vỗ vỗ bà vai bà, kéo tay bà đi đến bên sofa, ngồi xuống, quay đầu về phía Thẩm Thanh, nói: "Bác cũng ngồi đi."

Cô nghĩ nghĩ, bắt đầu thuật lại tình huống cho hai người: "Bây giờ con đã mời Thất gia hỗ trợ."

Thẩm Liên Y tất nhiên biết con người Thất gia không tồi, nhưng chuyện lớn như vậy, bọn họ cứ thế nhờ người ta, thật sự không sao chứ?

Bản thân Đường Kiều lại có cách nói của mình, dù sao Thất gia người ta còn phải ra ngoài làm ăn. Lúc này có người uy hϊếp đến trên đầu mà còn không quản, sau này bọn họ cũng không cần lăn lộn nữa.

Đương nhiên, có ân thì vẫn phải báo. Dù sao, cô cũng thật sự cần Thất gia hỗ trợ.

Thẩm Thanh ngồi trên ghế, nửa ngày mới lên tiếng: "Tuy rằng nói là động đến trên đầu người ta, nhưng cũng là động đến chúng ta. Ta đã tìm bạn bè giúp đỡ, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua."

Đường Kiều hiểu điểm này, cô lập tức gật đầu: "Đúng vậy, bản thân chúng ta cũng không thể yếu thế. Nếu bọn họ đã dám ra tay thì cháu sẽ cho bọn họ biết cháu không phải người mà ai cũng có thể động đến."

Thẩm Thanh nhìn dáng vẻ hùng hổ của Đường Kiều, nở nụ cười bất đắc dĩ: "Cháu đó, đúng là trẻ con."

Đường Kiều cúi đầu, giống như đang nghĩ cái gì, không có đáp lại..

"Đang nghĩ cái gì vậy?"

Đường Kiều lắc đầu, trầm ngâm một chút mới mỉm cười nói: "Không có gì ạ!"