Chương 9: Đừng giả câm giả điếc, cút ra đây cho ta

"Vậy bé ngoan muốn dạy bọn họ một bài học thế nào đây?" Hắn ngậm lấy vành tai cô, ôm cô vào lòng, chơi đùa với tay cô như một con mèo.

Trần Mộc Miên nghe được xưng hô này, chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, da đầu tê dại. Chưa ai từng nói với cô rằng đàn ông có thể cư xử như thế này. Cô muốn đẩy hắn ra nhưng hắn lại càng siết chặt vòng tay. "Ngài... Ngài tên gì, tôi vẫn chưa biết tên của ngài.

Hắn sửng sốt trong giây lát, trong mắt lóe lên một tia sáng dị thường, đôi mắt càng tịch mịch, trong phòng tắm thiếu ánh sáng, mặc dù khí lạnh đã rút đi không ít nhưng gương vẫn không thể phản chiếu được dung mạo của hắn lúc này.

"Đàm Thuần Chi." Khi nói ra cái tên này, hắn chú ý tới phản ứng của Trần Mộc Miên, thấy cô không có phản ứng gì đặc biệt, ánh mắt trở nên lạnh hơn vài phần, giống như một con mèo giận dữ, âm trầm.

Trần Mộc Miên nào có biết, chỉ đạo đức giả đáp: “Đàm tiên sinh, nếu ngài thật sự muốn giúp tôi, không bằn giúp tôi dọa bọn họ.”

“Dọa bọn họ như thế nào?” Đàm Thuần Chi buông một tay ra, chơi đùa lọn tóc đen của cô, có chút không chút để ý."

“Ngày kia là ngày giỗ của bà nội tôi, ngài có thể báo mộng cho ba tôi, mắng ông ta một trận được không?”

“Chỉ vậy thôi?” Đàm Thuần Chi không tin.

Trần Mộc Miên nói tiếp: “Đương nhiên là không chỉ có như vậy, dì Hàn và con gái của bà ta đã sỉ nhục tôi như thế này, làm sao tôi có thể nuốt nổi cục tức này? Lát nữa tôi sẽ thu dọn hành lý đến khách sạn. Ngài ở đây làm ầm ĩ, để bọn họ biết, cái gì gia trạch không yên.”

Đàm Thuần Chi đột nhiên bật cười, Trần Mộc Miên nhịn không được ngước mắt nhìn, phát hiện ra rằng nụ cười của tên này thực sự là yêu nghiệt đẹp trai. Cô lớn từng này, chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai hơn hắn, cũng chưa từng thấy người đàn ông nào hớp hồn hơn hắn.

Một đôi mắt hoa đào long lanh như nước, như muốn đem người ta hút vào, hận không thể khắc vào trong mắt hắn mới được.

Nhịp tim của Trần Mộc Miên đập loạn nhịp, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cả người cô không tự chủ mà tiến lại gần hắn hơn, thậm chí còn nhìn chằm chằm vào môi hắn, sinh ra du͙© vọиɠ tục tĩu. Muốn bắt chước những gì tên này vừa làm, ngậm lấy đôi môi mỏng của hắn.

Nhưng vừa đến gần, hơi thở lạnh lẽo của tên này lại khiến Trần Mộc Miên bừng tỉnh, cô vừa làm gì vậy? Làm sao cô có thể giống như mèo cái động dục, sinh ra du͙© vọиɠ đáng xấu hổ như vậy.

Trần Mộc Miên hoảng sợ lùi lại, nhưng lần này Đàm Thuần Chi không ngăn cản cô.

“Tiểu nha đầu, em sợ cái gì?”

“Vừa rồi là cái gì vậy, tôi, tôi làm sao…”

Đàm Thuần Chi mỉm cười: "Đây chẳng qua là thuật câu hồn đơn giản, tôi chỉ muốn nói với em rằng, tôi có thể giúp em, nhưng đừng động cái gì tiểu tâm tư không nên động. Bản công tử ta nếu nhìn trúng em, thì em nên phải chuẩn bị phục vụ tôi cho thật tốt.”

Trần Mộc Miên cẩn thận nuốt nước bọt, cứng ngắc cười: "Đàm tiên sinh nói đùa rồi, tôi... tôi sẽ không."

“Tốt nhất là không.” Đàm Thuần Chi nắm lấy cằm cô, khiến cô nhìn thẳng vào hắn. "Điều em muốn, công tử sẽ thỏa mãn em, ba ngày sau, bản công tử sẽ tới thực hiện lời hứa của mình."

Nói xong lời này, Đàm Thuần Chi liền biến mất.

Trần Mộc Miên căng thẳng ngã xuống đất, thở hổn hển, cảm thấy mình đã sống sót sau tai họa, lại thoát được một kiếp.

Trần San Na ngoài cửa vẫn đang la hét: "Đồ nhà quê, cô có nghe thấy không, đừng có giả giả câm giả điếc, mau cút ra đây cho ta."

Trần Mộc Miên bình tĩnh đứng dậy, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo rồi từ từ mở cửa.

Trần San Na đang định mỉa mai hai câu thì lại thấy ánh mắt lạnh lùng nhìn cô nhìn chính mình. Trần San Na vô thức lùi lại hai bước, căng thẳng nhìn cô.

Trần Mộc Miên không nói một lời, xách hành lý của mình, đi ngang qua Trần San Na rồi đi xuống lầu.