Chương 6: Bản công tử ta rất đau lòng.

Trần Mộc Miên đóng cửa lại, đi đến nằm trên giường lớn mềm mại, nhịn không được bật cười thành tiếng.

Sắc mặt khó coi của dì Hàn cứ như ăn phải phân vậy. Trần Tuần bị nghẹn không nói lên lời, thậm chí không có cách nào chỉ trích Trần Mộc Miên nói hươu nói vượn. Bởi vì, cô không có kéo mạnh dì Hàn không buông, càng không có được đằng chân lên đằng đầu. Ngược lại thuận theo lời dì Hàn, đem mọi lời ngụy biện của bà ta chặn lại.

Sau lần này, cho dù Trần Tuần không tin cô, có lẽ hắn cũng sẽ không cho dì Hàn sắc mặt tốt.

Nghĩ tới đây, Trần Mộc Miên lại cảm thấy vui vẻ.

Trong phòng có gian phòng tắm, đồ dùng của người nước ngoài. Người hầu cố tình không giải thích cách sử dụng những thứ này, chính là muốn xem trò cười của Trần Mộc Miên.

Nhưng Trần Mộc Miên cũng không phải là kẻ ngốc, đóng cửa lại, tự mình thăm dò cách sử dụng nó, liền tìm ra cách dùng. Tắm gội sạch sẽ, đổi sang một bộ đồ ngủ. Cô lấy miếng ngọc bội từ trong túi ra, rơi vào trầm tư.

Thứ này là do bà nội trước khi qua đời giao cho cô, bà nói đó là vật gia truyền của tổ tiên cô truyền lại, vốn là để lại cho con dâu, nhưng mẹ cô mất sớm nên bà nội để lại cho cô.

“Mộc Miên, nhớ kỹ, cho dù con có chết, thứ này cũng không thể cho người khác, nhất định phải giữ ở trong tay con."

Trần Mộc Miên coi những lời này như thánh chỉ mà ghi nhớ chúng thật kỹ. Hôm nay, thứ này lại phát ra ánh sáng vàng kỳ lạ cứu cô, đối với cô mà nói, chính là đồ vật bảo mệnh.

Trần Mộc Miên tìm một sợi dây đem nó đeo lên cổ, mệt mỏi một ngày, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, cô bị một chậu nước lạnh dội tỉnh, dọa Trần Mộc Miên sợ đến mức xuất thần.

"Đồ nhà quê, ngươi cũng dám gây khó dễ cho mẹ ta, đến từ nơi nào thì mau cút về nơi đó cho ta." Người phụ nữ đưa tay kéo Trần Mộc Miên, Trần Mộc Miên không linh hoạt bị cô ta kéo ra ngoài cửa, bộ dạng đang mặc bộ đồ ngủ bị lộ trước mắt người hầu.

Người hầu rũ mi cười thầm, không có ai đến ngăn cản.

Trần Mộc Miên cuối cùng cũng tỉnh táo lại, thấy rõ trước mặt là một cô gái mặc âu phục, nhỏ hơn cô rất nhiều.

Thấy không có ai giúp đỡ, Trần Mộc Miên hung hăng cắn đối phương một cái, người phụ nữ cảm thấy đau đớn liền bỏ Trần Mộc Miên ra.

“Đồ nhà quê, sao cô dám cắn ta!" Người phụ nữ đưa tay định tát Trần Mộc Miên, Trần Mộ Miên tùy ý để cô ta tát một cái rồi ngồi xuống đất, đôi mắt ngấn lệ nhìn cô ta.

"Nhìn cái gì mà nhì, nếu còn nhìn nữa ta sẽ móc mắt của cô ra!" Người phụ nữ muốn tát cô thêm một cái, nhưng bị người ngăn lại.

"Trần San Na, con bé là chị gái con, sao con lại có thể đánh con bé!" Trần Tuần cuối cùng cũng nghe thấy tiếng động bước ra ngăn cản Trần San Na bạo hành.

Trần San Na không phục, cố ý hét lên: “Cô ta tính là chị cái gì? Đồ nhà quê không biết từ đâu đến, lúc tới đây đã khiến người mắng mẹ, mẹ tức giận đến hôm nay vẫn còn đau ngực, đến giờ còn không thể dậy đâu? Ba, người mau đuổi đồ nhà quê này ra ngoài đi, con không muốn ở nhà nhìn thấy cô ta."

Trần Tuần liếc nhìn Trần Mộc Miên trên mặt đất, không bước tới đỡ cô. "Mộc Miên, con về phòng trước, thay quần áo đi."

Trần Mộc Miên chậm rãi ngẩng đầu, khó có thể tin nhìn Trần Tuần: "Ba, con gái mới sáng sớm đã bị tai bay vạ gió, người chỉ nhìn như vậy thôi sao?"

Trần Tuần có chút xấu hổ, nhưng vẫn cứng miệng nói: "con thay quần áo trước đi, nhiều người hầu xem như vậy, rất mất thể thống."

Trần San Na lại châm chọc cười lạnh, trào phúng Trần Mộc Miên không biết tự lượng sức mình.

Trần Mộc Miên nắm chặt nắm tay, cuối cùng không nói một lời trở về phòng.

Nhìn vào trong gương, dấu tay bắt mắt trên mặt khiến trái tim Trần Mộc Miên lạnh càng thêm lạnh. Con gái của một người vợ lẽ lại có thể đối xử với cô như thế này, cô đúng thật là hèn nhát.

“Chậc chậc chậc, nhìn bộ dáng này của em, bản công tử ta thấy thật đau lòng nha.”