Chương 4: Người đẹp sống động chơi càng vui vẻ

Trần Mộc Miên sợ hãi hai chân run lên, ngồi xổm xuống đất: "Đại... Đại Tiên, tôi, tôi, tôi còn chưa muốn chết."

“Sao vậy, em không muốn gả cho tôi sao?” Hắn cười nheo mắt lại, có vẻ không vui.

"Tôi dáng vẻ xấu thế này, mọi người đến cả con chó nó còn chê, hay là tôi đốt cho ngài hai bức tượng người giấy xinh đẹp bảo đảm ngài vừa lòng." Cô lùi lại, lén lút sờ sờ hành lý của mình.

Hắn cúi người xuống, đôi mắt hoa đào mê hoặc long lanh như nước, vô cùng quyến rũ. "Chỉ là một bức tượng giấy mà thôi. Nó có khác gì búp bê đâu? Làm sao có thể so sánh với một mỹ nữ sống động được? Chơi cùng rất thú vị."

Nhìn hắn bộ dáng này, là ăn định chính mình sao?

Trần Mộc Miên bắt đầu cầu xin sự thương xót: "Đại Tiên, xin hãy cho tôi một con đường để sống sót. Tôi... tôi đến tận Thượng Hải, còn chưa gặp được qua người cha, di vật của bà nội cũng chưa giao cho cha, tôi chết như thế này, chết cũng không yên. "

“Không sao, em có thể sau khi chết báo mộng cho cha em, kêu ông ấy tới nơi này lấy.”

Trần Mộc Miên khó có thể tin được nhìn hắn, hắn đang nói cái gì vậy. “Đại Tiên, tôi... ngài không phải là muốn chơi với người sống sao? Tôi chết, tôi sẽ thành quỷ vậy cùng người giấy chơi thì có gì khác nhau?"

Hắn dừng một chút, "Có đạo lý, bây giờ gϊếŧ em thật đáng tiếc."

"Đúng, đúng, như vậy đi, ngài để tôi trở về thực hiện tâm nguyện của mình trước. Tôi... chỉ cần thực hiện được nguyện vọng, tôi sẽ để ngài muốn làm gì thì làm." Trần Mộc Miên mặc cả, đưa ra một yêu cầu chân thành.

Người đàn ông nhéo cằm cô, đi tới nói: “Đây là ý kiến

cũng không tồi, nhưng nếu tôi để em đi như vậy, công tử tôi đây lại cảm thấy thiệt thòi rất lớn.”

Trần Mộc Miên muốn bắt chước những người đàn bà lanh bên ngoài nhổ vào mặt hắn một ngụm nước bọt, ma quỷ, không đúng, quỷ háo sắc chết tiệt, xấu xa.

Cô rụt rè hỏi: "Vậy... công tử muốn thế nào?" Công tử, nhà Thanh đã diệt vong, hiện tại mọi người đều được gọi là tiên sinh.

Hắn đưa ngón tay cái lên xoa đôi môi hồng hào của Trần Mộc Miên và mỉm cười: "Để thiếu gia chơi một lát. Đợi thiếu gia hài lòng, tôi đương nhiên sẽ để em đi."

Trần Mộc Miên muốn từ chối, nhưng hắn không cho cô cơ hội từ chối, liền cúi người xuống hôn cô.

Cô gái trẻ Trần Mộc Miên chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, trong lòng cô tràn ngập hoảng sợ, chỉ cảm thấy một vật lạnh lẽo tiến vào miệng.

Cô sợ đến nỗi cảm thấy thứ này trông giống như một con rắn. Nếu một con rắn chui vào miệng, vậy nó có dọa người không chứ?

Trần Mộc Miên phản ứng theo bản năng, nhặt hành lý và ném nó ra ngoài.

Hắn bị xô văng ra ngoài, nhưng hắn không hề tức giận, đang định lao tới tiếp tục việc mình đang làm thì một mặt dây chuyền ngọc bích từ trong túi rơi ra, lập tức tỏa ra ánh sáng chói lóa, làm cay mắt hắn.

Trong nháy mắt, Trần Mộc Miên nhân cơ hội chạy trốn.

Cô chạy nhanh quá, hắn nhìn bóng lưng cô biến mất mà cười lớn. "Cô bé, em không thể trốn thoát bằng cách chạy trốn được đâu."

Những lời này giống như một lời nguyền rủa, văng vẳng bên tai Trần Mộc Miên, mãi đến khi chạy đến con đường đông đúc, cô mới cảm thấy tai mình thanh tịnh. Lúc này trời đã tối, Trần Mộc Miên rất bối rối, cuối cùng cô cũng tìm được người, hỏi ra vị trí biệt thự của Trần, ôm chặt túi xách, đi một mạch đến đó.

Cô không dám tùy tiện gõ cửa nên đứng đợi ở cửa, mãi đến nửa đêm cô mới nhìn thấy cha mình là Trần Tuần xuống xe.

Trần Tuần lúc đầu sửng sốt, nhìn thấy bộ dáng của Trần Mộc Miên thì vô cùng kinh ngạc: "Mộc Miên, con sao vậy? Sao lại nhếch nhác như vậy?"

Trần Mộc Miên lập tức xông ra, chặn đường Trần Tuần: "Ba!"

Nhìn cô như vậy trông giống như một người tị nạn vậy.