Chương 17: Chị gái chết oan

Trong ánh mắt của Hàn di thái lóe lên sự châm chọc không hài lòng, nhưng trên khuôn mặt vẫn là sự dịu dàng và chu đáo, bà ta tiễn người ra đến cửa.

Đợi khi người đi rồi, mặt liền gục xuống.

Quản gia tiến lên trước hỏi: "Thái thái, về việc của đại tiểu thư..."

"Vội cái gì, trì hoãn thêm hai ngày nữa. Trong hai ngày đó, xác đã chìm xuống sông Hoàng Phố rồi."

Trần Mộc Miên không đợi tới sự tìm kiếm của ba, cũng không đợi tới sự quấy rối từ Đàm Thuần Chi, nhưng lại đợi tới lòng độc ác của Hàn di thái.

Hôm nay, dựa vào dấu vết mà con ma nhỏ đã cung cấp, cô đã đến tìm một ngôi nhà có họ Bạch trên đường Tô Châu.

Ngay khi mới nhìn thấy bảng tên, cô đã bị một người ẩn nấp ở gần đó hạ thuốc mê rồi kéo đi.

Đường phố vắng vẻ, không có nhiều người, tự nhiên cũng không có ai nhìn thấy cô biến mất.

Đơi đến khi Trần Mộc Miên tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang ở trong một kho hàng.

Trước mặt cô là một vài người đàn ông mặc áo vải dày đang ngồi chơi bài.

Trần Mộc Miên cử động thân mình, trong lòng cười lạnh. Không cần nghĩ cũng biết, đây là việc Hàn di thái làm.

Cô chỉ muốn dọa bọn họ, bọn họ thì ngược lại, lần nữa dọa xuống tay với cô,đây là không gϊếŧ chết cô không bỏ qua.

"Ồ, tiểu cô nương đã tỉnh rồi!" Một người hoàn thành một ván bài, nhìn thấy Trần Mộc Miên, cười vui vẻ.

Những người khác cũng quay lại nhìn, một người mang cái ghế dài đến ngồi trước mặt Trần Mộc Miên, tỉ mỉ đánh giá cô: "Cô gái này cũng khá đấy."

"Phải đó anh, vì vậy em mới không trực tiếp gϊếŧ cô ấy mà mang cô ấy quay lại đây. Dù sao cũng sẽ chết, trước khi chết để mấy anh em vui vẻ một chút, không phải rất tốt sao?" Một người nói xong, những người khác liền cười to, mấy đôi mắt hiện lên sự dâʍ đãиɠ, ánh mắt quét trên người Trần Mộc Miên.

Ánh mắt đó như thể cô đã bị lột sạch quần áo bị mọi người vây xem.

Ban đầu, Trần Mộc Miên cảm thấy sợ hãi, nhưng đột nhiên cô nhìn thấy một hình bóng màu đỏ đang trôi nổi không xa, cô không còn sợ hãi nhiều nữa.

Cô bị bịt miệng, không thể nói lên lời nào, nhưng nhìn thấy hình bóng trôi nổi, trong lòng yên lặng hét một tiếng, ma nữ thế mà nghe thấy.

Ma nữ bay qua đây, rất vui mừng: "Cô có thể nhìn thấy tôi sao?"

Trần Mộc Miên gật đầu, hỏi: "Chị ơi, chị có thể cứu tôi không?"

Những người khác thấy Trần Mộc Miên không sợ hãi, cũng không xin tha thứ, nhưng lại nhìn lên trên, đều nhịn không được ngẩng đầu nhìn lên, trong đây có gì sao?

Ma nữ nói: "Làm thế nào tôi có thể cứu cô được, đừng nhìn tôi mặc một bộ quần áo màu đỏ, nhưng nếu tôi có thể gϊếŧ người, tôi đã gϊếŧ những tên súc sinh này từ lâu rồi. Bọn chúng đã gian sát tôi, hại tôi không thể luân hồi, tôi chết cũng không cam lòng."

“Chị chết oan, tất nhiên là lệ quỷ, tại sao vẫn không gϊếŧ được lũ súc sinh này?”

"Đám súc sinh này có tật giật mình, thế mà tới Hoàng Môn Tự chi tiền cầu Phật châu của trụ trì, có phật châu này ở đâu, đừng nói là tôi, ngay cả lệ quỷ ngàn năm cũng không thể làm gì được bọn chúng." Trần Mộc Miên nhìn sang, trên cổ mấy người đó, quả thật là không hẹn mà cùng mang Phật châu.

Trần Mộc Miên vội hỏi: "Nếu tôi giúp chị lấy phật châu này xuống, chị có thể loại bỏ mấy kẻ tai họa này không?"

Ma nữ vui mừng: "Đương nhiên có thể."

Trần Mộc Miên nhìn sang mấy kẻ bắt cóc, ánh mắt cô thuần khiết, kết hợp với sự gợi cảm, đôi mắt trong veo khiến cô trở lên quyến rũ hơn.

Ô ô vài tiếng, một người đã mở ra dây thừng trên miệng cô ra. "Cô gái này thật là quyến rũ."