Chương 14: Người gϊếŧ em là phụ nữ sao

“Em biết là chị có thể nhìn thấy em mà.”

Đứa bé ngồi trên giường, hai con ngươi vẫn đang chảy máu, trông vô cùng kinh dị.

Trần Mộc Miên co ro trong góc tường, căng thẳng nói: "Nhóc rốt cuộc muốn làm gì?"

Đứa bé lộ ra vẻ đáng thương: "Chị ơi, xin chị cứu em, em muốn đi đầu thai."

"Đầu thai thì tìm Diêm Vương, chị có thể giúp nhóc làm cái gì được." Trần Mộc Miên lo lắng, hai chân run rẩy, gần như không thể đứng vững.

Đứa trẻ cảm thấy rất tủi thân, nhìn Trần Mộc Miên với ánh mắt đầy trông mong: "Chị ơi, thực ra em bị người khác hại chết, chỉ cần chị giúp em tìm ra hung thủ, em sẽ có thể được giải thoát rồi đi đầu thai."

Trần Mộc Miên run rẩy, không tin: "Nhóc chết như thế nào, trên sổ sinh tử của Diêm Vương chắc chắn đã có ghi chép, chị là một người phụ nữ yếu đuối, làm sao có thể giúp nhóc tìm ra hung thủ. Hơn nữa, nhóc ngay cả chính mình chết như nào cũng không biết, còn cần chị giúp nhóc."

Đứa bé bay đến trước mặt Trần Mộc Miên, mỉm cười nói: "Chị ơi, em thực sự không lừa chị đâu, em bị người ta thiêu chết, em cũng không biết ai đã phóng hỏa. Khi em tỉnh lại, linh hồn của em đã lang thang trong căn nhà này. Em cũng muốn đi đầu thai, nhưng các hồn ma khác nói với em, vì em còn nhỏ lại là chết oan, nếu không tìm ra hung thủ, dần dần em sẽ trở nên đầy tà khí làm hại một phương."

Trần Mộc Miên vẫn không tin: " Hắc Bạch Vô Thường đâu, bọn họ cũng mặc kệ sao?"

"Em chết không rõ ràng, lại không có tiền để trả cho quỷ sai, hoàn toàn không biết đường đến Địa Phủ đi như nào. Họ nói rằng, nếu có người giúp em tìm ra hung thủ, giải trừ một thân tà khí của em, thì em sẽ có thể nhìn thấy quỷ môn quan, tự mình đi đầu thai."

Nhưng có thể thấy cả quan lại ở Địa Phủ và trần gian đều giống nhau, chỉ biết hưởng lợi mà không làm việc, thật là một cảnh hỗn độn.

Lời của đứa bé khiến Trần Mộc Miên cảm thấy đau lòng, không ngờ rằng ngay cả khi làm ma cũng không được giải thoát.

Đứa bé thấy biểu cảm của cô thả lỏng hơn, vội vàng nói: "Chị ơi, xin chị làm ơn giúp em với. Chỉ cần chị giúp em, em sẽ nói cho chị biết cách không nhìn thấy ma quỷ nữa."

Trần Mộc Miên mắt sáng lên ngay lập tức: "Thật sao?"

"Chắc chắn là thật, chị ơi, chị giúp em đi mà."

Trần Mộc Miên khẽ ho 1 cái: "Không phải là chị không muốn giúp nhóc, chủ yếu là chị mới đến Thượng Hải, không hiểu biết nơi này, làm sao chị có thể giúp nhóc đây?"

"Cái này đơn giản, chị chỉ cần điều tra xem, ngày em chết, ai đã vào phòng của em, người đó còn đeo đôi giày cao gót màu vàng nhạt."

"Người gϊếŧ em là phụ nữ sao?" Trần Mộc Miên ngạc nhiên, căm hận nhiều đến mức nào mà ra tay với một đứa bé. "Em chết vào lúc nào, bố mẹ của em đâu? Sao em ở khách sạn một mình vậy?"

Đứa trẻ có chút buồn bã: "Bố mẹ em là người Tô Châu, họ đưa em đến Thượng Hải để thăm họ hàng. Ngày hôm đó họ cãi nhau, rồi để lại em trong phòng chơi một mình, rồi họ đi ra ngoài."

Cặp bố mẹ nãy cũng quá đáng quá rồi, làm sao có thể để lại một đứa trẻ một mình trong khách sạn. Đợi đã, bị thiêu chết, khách sạn này xảy ra sự cố nghiêm trọng như vậy, nhưng nơi này không thấy dáng vẻ sửa chữa cải tạo.

"Em bị thiêu chết từ khi nào?"

Đứa bé suy nghĩ một lúc, "Đã nhiều năm rồi."

Đã chết nhiều năm rồi, làm sao cô có thể tìm ra hung thủ? Việc này quả thật là làm khó cô rồi.

"Bạn nhỏ, còn có cách nào khác để em đi đầu thai không? Nếu không, chị sẽ đốt thêm nhiều giấy tiền cho em, em có thể mang đi hối lộ quỷ sai, như thế nào?"

"Đậy không phải là vấn đề tiền bạc, họ nói, tà khí của em quá nặng, quỷ môn quan không dám mở, nhất định phải tìm ra hung thủ mới được."

"Họ là ai?" Trần Mộc Miên có suy nghĩ không tốt.

"Chính là các hồn ma khác đó, mỗi năm trong khách sạn này đều có người chết, không phải tự tử thì là bị gϊếŧ, còn có người chết trước em nhiều năm. Chị không biết chứ, trước đây đây không phải là khách sạn, mà là một bãi tha ma."

Trần Mộc Miên cảm thấy lòng muốn gϊếŧ người, cô đây là vận khí gì, chỉ tùy tiện tìm một khách sạn, lại có thể tìm thấy nơi như thế này.

"Vậy... vậy bọn họ..."

"Ồ, bọn họ quá nhàm chán, đi dọa người rồi."