Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đan Phù Chí Tôn

Chương 54: Thần tượng của tiểu bắc bá

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tám người Phi Lăng hoàn toàn ngốc rồi, Đệ Tứ Sơn thế nhưng còn có đệ tử Hóa Huyết hậu kỳ giống như biếи ŧɦái thế này. Vì cái gì trong trận đấu lớn của đệ tử ngoại môn, Đệ Tứ Sơn lại không có biểu hiện gì!

Mặc dù là hai Cố Nguyên tầng một như Phi Quân, Phi Tĩnh, đối mặt với Bắc Thần cũng không dám động đậy. Nói giỡn gì chứ, trăn Hỏa Linh kia còn là Cố Nguyên tầng hai mà, chỉ mấy hơi thở đã bị đánh trở mình, hai người bọn họ làm sao là đối thủ a!

- Như thế nào, tám người các ngươi ở lại chỗ này, muốn chia một chén canh?

Bắc Thần quái dị nhìn nhìn bọn họ, tự giác giáo huấn cũng đã đủ rồi, nên hạ lệnh đuổi đi thôi.

Trên mặt Phi Lăng một hồi xanh một hồi trắng, muốn rời đi nhưng lại muốn giữ lại thể diện, muốn tranh đoạt lại kiêng kị thực lực của Bắc Thần, tiến thoái lưỡng nan.

- Có thể lưu lại danh hiệu?

Bắc Thần thấy hắn nghẹn hồi lâu, nghẹn đến mặt trắng bệch lại ra một câu như vậy, hung hăng khách sáo với hắn một phen.

- Nghe nói ngươi lập tức sẽ thăng chức lên đệ tử ngoại môn, đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ biết ta là ai!

Bắc Thần nói xong, cũng không để ý đến nhóm bọn họ nữa, bắt đầu thu thập đồ vật này nọ trên người của trăn Hỏa Linh.

Da trăn hoàn toàn đã bị phế đi, răng nọc, huyết tinh, tinh huyết đều được Bắc Thần thu vào hết.

Tám người Phi Lăng nhìn nhìn Bắc Thần, trực tiếp ở trước mặt bọn họ thu chiến lợi phẩm, sắc mặt bọn họ lúc này đều đen sì.

- Chúng ta đi!

Phi Lăng phẫn hận than thở một câu, khởi động độn quang liền chạy về hướng tông môn.

Nhận thấy bọn họ đã rời đi, Bắc Thần lắc lắc đầu:

- Nếu là lúc trước, không thiếu phải đấu một trận với bọn họ một chút, xem ra gần đây tính tình ta đã biến tốt lắm rồi!

Sau khi rửa sạch sẽ đất khô cằn cùng hàn băng trên đỉnh đầu của trăn Hỏa Linh, Bắc Thần vươn năm ngón tay bắt đầu tróc thú hồn.

Ngay một khắc Bắc Thần dùng linh lực lôi thú hồn của trăn Hỏa Linh ra, ngọc thạch bảy màu trong cơ thể hắn vốn vẫn luôn bất động đột nhiên lại chấn động lên. Một đạo linh quang màu đỏ từ bên trong ngọc thạch bay ra, xuyên thấu qua cánh tay phải của Bắc Thần trực tiếp hấp thu thú hồn của trăn Hỏa Linh kia vào.

Nhìn nhìn lòng bàn tay trống trơn, Bắc Thần mắng to nói:

- Đây là tình huống gì, hãm hại cha sao!

Không để cho Bắc Thần nghĩ nhiều, lưu quang màu đỏ đã muốn trở thành một cái túi bao vây một con trăn Hỏa Linh tí hon, chui vào bên trong ngọc thạch.

Theo sau đó, một luồng tinh thần lực tinh thuần cùng một phần linh lực tinh thuần đi ra từ bên trong ngọc thạch. Luồng tinh thần lực này sau khi phiêu tán ra, trực tiếp theo kinh mạch tiến vào tổ khiếu của Bắc Thần, bắt đầu làm dịu thần hồn của Bắc Thần. Thần hồn đã được tẩm bổ, Bắc Thần cảm thấy cả cơ thể trở nên thư thái, cả người như mạt xuân phong, ánh mắt đều mê muội thành một sợi chỉ.

Một luồng linh lực giống như thanh tuyền, rót vào trong đan điền của Bắc Thần, lập tức tạo thành một phản ứng dây chuyền, chín viên huyết tinh cơ hồ là nháy mắt ngưng tụ thành hình ngay tại trong cơ thể Bắc Thần.

Chín viên huyết tinh no đủ, cũng ý nghĩa tu vi của Bắc Thần đã bước vào Hóa Huyết tầng chín.

Bất đồng với đột phá ở Cực Đạo Sơn mạnh mẽ, lần này đột phá của Bắc Thần thật là như nước chảy thành sông, tự nhiên diễn ra, nước chảy tràn đầy.

Linh lực đưa ra từ bên trong ngọc thạch, thập phần tinh thuần, không có tạp chất gì, phẩm chất còn cao hơn linh lực ẩn giấu bên trong Bổ Mạch Linh Đan. Có thể nói như vậy, Bắc Thần nhận được cỗ linh lực rót vào này, không khác gì tu chân giả cấp cao thực hiện nghi thức xối nước lên đầu một lần.

- Này mẹ nó thiệt tình là bảo bối a!

Trong thần thức của Bắc Thần, nhìn thấy ngọc thạch khôi phục lại bình thường trong đan điền, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ kém nở ra một đóa hoa.

- Thời điểm ta thu hoạch hai thú hồn của trăn Hỏa Linh Cố Nguyên tầng một, ngọc thạch này cũng không có động tĩnh gì, chẳng lẽ nhất định phải là Cố Nguyên tầng hai?

Yên lặng kiểm kê đồ vật này nọ trên người mình, Bắc Thần buông tha cho ý tưởng săn gϊếŧ thêm một yêu thú Cố Nguyên tầng hai lần nữa.

Hiện tại trên người hắn tuy rằng hoàng phù dự trữ còn rất nhiều, nhưng Hàn Sương Phù làm chủ lực đã muốn động dùng tám lần, chỉ còn lại bảy lần cơ hội sử dụng, hắn phải tiết kiệm một chút.

“Đợi đi phù các ở đó dùng điểm cống hiến đổi lấy một phần thú hồn của Cố Nguyên tầng hai thử xem. Còn có năm ngày nữa là thời gian tiến vào Mật Châu, nên nắm chặt thời gian một chút lại luyện chế thêm mấy đạo Liệt Diễm Phù mới đúng!”

Sau khi chỉnh đốn tâm tình, Bắc Thần nhìn nhìn một vùng hỗn độn bốn phía, khởi động độn quang rời khỏi.

Sau khi trở lại tông môn, việc thứ nhất Bắc Thần làm là đi Phù Các, tiêu phí năm mươi điểm điểm cống hiến, từ trong phù các đổi lấy một phần thú hồn của trăn Hỏa Linh Cố Nguyên tầng hai.

Sau khi cân nhắc một lát, Bắc Thần lại tiêu phí năm trăm linh thạch, từ trong Phù Các đó đổi lấy một phần thuật chế tác phù.

Đáng tiếc, nhiệt tình tăng vọt của Bắc Thần lại đổi lấy một chậu nước đá lạnh băng. Khi Bắc Thần cầm thú hồn trăn Hỏa Linh từ trong cầu ngọc ra, ngọc thạch trong đan điền căn bản là không có một chút phản ứng nào.

Sau khi ngốc nghếch một hồi, Bắc Thần thiếu chút nữa chửi thề, thú hồn này chẳng lẽ còn phải chọn tươi mới! Ngươi nói ngươi chướng mắt tu vi thấp còn chưa tính, như thế nào còn muốn ngay sau khi gϊếŧ lập tức lấy đi!

Bất đắc dĩ nhìn thú hồn trăn Hỏa Linh trên tay, Bắc Thần quyết định thu nó vào trong quả cầu ngọc.

“Mật Châu, Thú Sơn, hắc hắc, đến khi đó có khi lại có thú hồn tươi mới!”

Sau khi nếm thử không có kết quả, Bắc Thần liền ở trong tu luyện thất khoanh chân ngồi xuống. Sau khi nhắm mắt vận chuyển linh lực trong cơ thể một vòng, Bắc Thần lấy ra tài liệu luyện chế Liệt Diễm Phù, bắt đầu cẩn thận tăng cường xử lý.

Thời gian năm ngày, trong nháy mắt đã qua, Bắc Thần bế quan năm ngày, luyện chế được sáu đạo Liệt Diễm Phù, trong đó có hai đạo vẫn là dùng tài liệu của trăn Hỏa Linh Cố Nguyên tầng hai để luyện chế, sau khi thúc giục có thể bùng nổ ra uy lực của Cố Nguyên tầng hai.

Sau khi Bắc Thần thu thập xong gia sản, thời điểm chạy tới sườn núi đại điện, ba người Lưu Phủ đều đã đợi ở đó.

- Khá lắm, không làm ta thất vọng, quả nhiên tiến cấp lên Hóa Huyết tầng chín!

So sánh với khen ngợi của Lưu Phủ, sắc mặt Tần Bạch lại không tốt lắm, cẩn thận liếc mắt đánh giá Bắc Thần một cái, thấy hắn cũng không có dấu hiệu căn cơ không ổn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, có chút trách nói:

- Vừa mới tiến cấp lên Hóa Huyết tầng tám, vì sao không cẩn thận tăng cường trụ cột lại trực tiếp tăng lên một cấp tu vi?

Biết Tần Bạch là quan tâm mình, Bắc Thần cười hắc hắc:

- Cơ duyên xảo hợp, không thể ngăn chặn!

- Tiểu tử ngươi, hai linh ngư trong linh hồ kia mất đi có phải là ngươi trộm săn không!

- Sư huynh trời đất chứng giám a, đệ vẫn luôn bế quan tăng cường tu vi, sơn chủ đã cảnh cáo, đệ chính là không dám.

Chuyện này chính là đánh chết cũng không thể thừa nhận, Bắc Thần tự nhiên là mồm miệng tương đối nhanh nhảu.

- Lão tử tin được lời đệ mới lạ!

Biết Bắc Thần là kẻ nói dối, Vương Mục cũng là thật bất đắc dĩ. Cố tình trước mặt hai vị tiên trưởng khác, Lưu Phủ, Tần Bạch rất dung túng tiểu tử này, hắn cũng không thể quản thật nghiêm được.

Người khác không biết, hắn chính là rất rõ ràng, vì Bắc Thần, Lưu Phủ không ít lần bị Hình Các làm khó dễ. Nếu không phải có Lục Quyền phía sau giúp đỡ, sợ là thường xuyên cũng bị lĩnh đi giáo huấn.

Lưu Phủ lên tiếng giải vây cho Bắc Thần:

- Tốt lắm, sư đệ đệ đừng làm khó đệ ấy nữa, đệ ấy chỉ ham chơi, đưa đồ vật này nọ cho đệ ấy đi!

Vương Mục cười bất đắc dĩ, vung tay phải lên, một kiện viên thuẫn bay đến phía trước Bắc Thần.

- Đây là một kiện Huyền Quy Thuẫn, là huyền khí phòng ngự thứ phẩm, đệ mang trên người, cẩn thận sử dụng.

Bắc Thần cầm Huyền Quy Thuẫn trên tay, cẩn thận vuốt ve quy văn trên mặt. Sau khi rót linh lực vào, Huyền Quy Thuẫn bên kia liền hóa thành một mặt sáu sừng tấm ba thước vuông chắn hộ bên cạnh hắn.

- Đa tạ sư huynh!

Vương Mục gật gật đầu, trong lòng có điểm kinh ngạc. Bắc Thần thế nhưng trong nháy mắt lại luyện hóa một kiện huyền khí thứ phẩm, đủ thấy khí huyết linh lực hùng hồn trong cơ thể hắn.

Lưu Phủ thả ra một kiện phi hành khí, thả người bay lên. Vương Mục phất phất tay với Bắc Thần, ý bảo hắn nhanh chóng rời đi.

- Sư tỷ, sư huynh, đệ đi đây!

- Mọi sự cẩn thận!

- Yên tâm, còn có ta ở đây còn có thể khiến hắn bị hại thế nào!

Lưu Phủ thúc giục linh lực, pháp khí phi hành hình thuyền kia run lên toàn bộ, phóng điện mà đi.

- Bọn sơn chủ đã muốn trước một bước tiến đến Mật Châu, chúng ta đi qua theo Truyền Tống Trận, vừa vặn trễ hơn hai người bọn họ, tiếp thu tài nguyên Đạo Thực Tông lưu lại. Đến lúc đó không thiếu được một hồi đại chiến, thủ đoạn của ngươi, ta cũng biết, Hóa Huyết kì có thể nề hà ngươi cơ bản không có. Chính là đại chiến hai tông, khó tránh khỏi không hề giảng quy củ, chính là ngươi phải cẩn thận mới được!

Lưu Phủ một mực thúc giục pháp khí phi hành, một mặt giới thiệu thế cục của Mật Châu cho Bắc Thần. Việc du quan sinh tử, Bắc Thần cũng không dám sơ suất, cẩn thận nhớ kỹ.

Sau nửa canh giờ, hai người đi tới truyền tống điện của Nam Huyền Tông, Lưu Phủ áp chế độn quang, thu hồi pháp khí phi độn.

Sau khi Bắc Thần hạ xuống, giương mắt nhìn nhìn bốn phía, gần trăm đệ tử Cố Nguyên kì, có đệ tử nội môn, cũng có đệ tử ngoại môn. Đệ tử Hóa Huyết kì giống như hắn chỉ có ít ỏi hơn mười người.

- Phi Phủ sư huynh!

Lưu Phủ tu vi Cố Nguyên tầng tám, xếp hạng thứ ba trong mọi người, rất nhiều đệ tử đều đến chào hỏi hắn.

- Phi Phủ sư huynh, đây chính là Tiểu Bắc Bá của Đệ Tứ Sơn huynh sao. Nhìn thấy rất thành thật mà, như thế nào lại đồn đãi những lời như vậy?

Nghe được lời ấy, trán Bắc Thần lấm tấm mồ hôi lạnh. Tuy rằng biệt hiệu Tiểu Bắc Bá này của hắn tương đối nổi danh trong hàng đệ tử ngoại môn, chưa từng nghĩ rằng trong đệ tử nội môn thế nhưng cũng có người biết.

- Bắc Thần bái kiến các vị sư huynh sư tỷ!

- Ha ha, Phi Bạch ở trước mặt tỷ luôn nhắc tới đệ, nàng luôn khen không dứt miệng với thiên phú chế phù của đệ, vẫn muốn tìm một cơ hội đi Đệ Tứ Sơn gặp đệ một lần, không nghĩ tới ở trong nay gặp tới rồi.

Bắc Thần ở bên cạnh Chỉ Điệp đã lâu, nhìn thấy mỹ nữ trước mặt, cũng không tự giác được hai mắt sáng ngời.

Ngũ quan hoạt bát linh hoạt, kết hợp với nhau, không thừa một phân cũng không thiếu một phân. Đặc biệt là đôi mắt sáng ngời, lộ ra tinh thuần của trời sao. Dáng người cao gầy phụ trợ thêm mị lực độc đáo của hoa thơm cỏ lạ có một không hai, đặc biệt là cặp đùi mượt mà thon dài, bị tông phục bao phủ, khiến người khác mơ màng!

Tóc đen cột thành đuôi ngựa, thả phía sau lưng rung rinh qua lại, nhẹ nhàng nảy lên, phát tiết thanh xuân.

Không thể không thừa nhận, đây là một sủng nhi được yêu mến tận trời!

Phi Thanh nhìn thấy Bắc Thần cứ lăng lăng nhìn mình, gương mặt hồng hồng cười nói:

- Như thế nào không biết tỷ a, Phi Bạch sư muội chính là thường nói tỷ là thần tượng của đệ mà!

Bắc Thần nghe vậy, tròng mắt sắp trừng rớt ra ngoài, thân mình hơi xôn xao một chút lập tức bay qua, giang hai tay định ôm lấy Phi Thanh.

Đáng tiếc, thời điểm cách thành công chỉ còn một tấc, cổ áo bị Lưu Phủ kéo lên.

- Tiểu tử giỏi lắm, muốn ăn đậu hủ a!

Bắc Thần chỉ có mười bốn tuổi, vóc dáng so với Phi Phủ, Phi Thanh đều thấp hơn một cái đầu, cổ áo bị nắm lấy, tứ chi ở không trung đá loạn.

- Phi Thanh sư tỷ, tỷ là thần tượng của đệ a!

Phượng Phi Thanh, là đệ tử Phù Các Nam Huyền Tông, tu vi Cố Nguyên tầng chín, cũng là đại sư chế phù hàng thật giá thật. Là trong Nam Huyền Tông vạn năm tới nay, đệ tử duy nhất tại Cố Nguyên kì thành công chế tạo ra huyền phù.

Bắc Thần sở dĩ để bụng với chế phù thuật như vậy, ngưỡng mộ Phi Thanh cũng là một nguyên nhân trọng yếu.

- Sư huynh, huynh mau thả đệ xuống dưới đi!

Phi Thanh đưa tay bắt lấy Bắc Thần cứu khỏi tay Phi Phủ.

- Đừng ủy khuất, sư tỷ sủng đệ, ngoan!

Phi Thanh sờ sờ đầu của Bắc Thần, trả lại một cái ôm an ủi cho hắn.

Lần này, Bắc Thần lập tức thấy được lửa đố kỵ sôi trào bốn phía! Sau khi cọ cọ trên người Phi Thanh, Bắc Thần ngẩng đầu, mỉm cười thiếu đánh về phía Phi Phủ. Lưu Phủ luôn luôn trầm ổn cũng thiếu chút tức đến nổ phổi!
« Chương TrướcChương Tiếp »