🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Chương 11: Tiền căn hậu quả
Edit: Du (Thiên Tầm)
Beta: Du
_________________
[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
"Báo cáo!"
"Vào đi." Lưu Trấn Đông thong thả lật từng trang tư liệu, không hề ngước lên nhìn.
"Liên trưởng, số điện thoại mới đã được mang đến. Tôi thấy vài số đẹp, ngài có muốn chọn không?"
"Mang đến cho tôi xem." Đến khi Lưu Trấn Đông lật đến trang tư liệu cuối cùng, tiểu binh kia liền lập tức đưa xấp giấy trong tay.
Trên trang giấy là một loạt các số điện thoại chưa được sử dụng. Đây đều là những số nội bộ mà công ty viễn thông cung cấp cho quân đội và khi sử dụng những số này để gọi thì sẽ không tốn tiền. Về cơ bản, thì cứ mỗi hai hay ba tháng, những số này sẽ được công ty viễn thông cung cấp cho quân đội.
Hiện tại, Lưu Trấn Đông cũng đang dùng một số như vậy, chỉ là lúc trước không có số nào đẹp cả, nên hắn tùy ý chọn một cái để dùng. Nhưng mà lần này có số đẹp, nên hắn muốn chọn kỹ hơn. Một số dành riêng cho công việc, số còn lại để liên lạc với người thân. Kì thực, Lưu Trấn Đông không muốn bị làm phiền bởi các cuộc gọi khi đang làm việc và huấn luyện.
Thật ra, việc chọn số cũng không tốn sức lắm, vì mỗi khi có số mới, chỉ huy cấp cao sẽ là người đầu tiên chọn số, sau đó mới tới những người có quân hàm thấp hơn chọn. Và tất nhiên, những số đẹp nhất luôn nằm ở cột đầu tiên.
Lưu Trấn Đông nhìn sơ một vòng, rồi quyết định lấy hai số đầu tiên. Cả hai đều bắt đầu với 153, rồi đến X301, còn phần đuôi là 1000 và 1111. Đồng thời, bên dưới chúng là hai số có phần đuôi lần lượt là 1222 và 1333, còn lại thì không có gì để xem.
"Liên trưởng, ngài muốn cấu hình điện thoại như thế nào?" Tiêu chuẩn của một cái điện thoại là 200 nhân dân tệ, do đó có rất nhiều cấu hình để lựa chọn. Dù sao thì khoản tiền kia cũng trừ vào tiền lương, vậy nên hắn đặc biệt muốn hỏi.
"Một cái iPhone5 màu trắng, cấu hình tiêu chuẩn."
Tiểu binh kia nghe vậy, mắt lóe lên một tia sáng, hắn cảm thấy câu trả lời của chỉ huy như làm rõ một lời đồn, do trên mặt bàn chính là một cái điện thoại iPhone5 màu đen. Cái này thật giống như điện thoại đôi. Chẳng lẽ, cái màu trắng kia sẽ đưa cho bạn gái? Bởi vì, hầu hết đàn ông đều sử dụng màu đen. Hơn nữa, đến số điện thoại cũng có đôi, khẩu vị này cũng thật mặn!
"Có lẽ điện thoại sẽ được chuyển đến trong ba ngày tới. Sau khi nhận được, tôi lập tức mang đến cho ngài." Tiểu binh hứng thú nói và vui vẻ đi ra ngoài.
Lưu Trấn Đông nheo mắt nhìn dáng vẻ đang chạy như bay ra ngoài của tiểu binh kia, rồi hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ: Tên nhóc Tiểu Miễn này, tôi sẽ cho cậu biết tôi đưa điện thoại cho ai sao?
Lưu Trấn Đông lật lại những trang tư liệu kia một lần nữa, rồi lặng lẽ nhìn những bức ảnh ở trang cuối, khuôn mặt hắn lúc này càng lúc càng đáng sợ. Trang cuối ghi lại tất cả những sự đối xử bất công mà Đan Phi phải gánh chịu sau khi gặp Tiền Phong.
Tám năm trước, Tiền Phong, 25 tuổi, đến một trường đại học với tư cách là một huấn luyện viên của khóa huấn luyện quân sự cho sinh viên năm nhất và đã gặp được Đan Phi, một trong những sinh viên năm nhất. Không lâu sau đó, Tiền Phong bắt đầu theo đuổi Đan Phi, nhưng Đan Phi không đồng ý, vì vậy hắn liền dùng mọi lí do thuyết phục Đan Phi bảo lưu học bạ, cùng hắn vào quân đội huấn luyện và tự xưng mình có quan hệ rất rộng, vào trong đó chỉ có lợi, không có hại...
Tuy nhiên, Đan Phi chỉ muốn học hết đại học, chưa bao giờ có ý định đi tòng quân, vì thế cậu kiên quyết từ chối lời mời này và lời tỏ tình.
[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
Vốn là chuyện này chỉ nên kết thúc tại đây, nhưng Tiền Phong này mỗi ngày đều rất cố chấp, hắn mặc kệ ý muốn của Đan Phi. Nhưng thấy Đan Phi liên tục từ chối chính mình, hắn cảm thấy vô cùng mất mặt, liền tức giận và dùng thủ đoạn ép buộc Đan Phi đồng ý. Nếu lúc ấy, cậu Hai của Đan Phi không đúng lúc tới đón cậu đi mua đồ, thì hậu quả không biết còn nghiêm trọng tới đâu.
Đương nhiên, kết quả sau đó cũng không tốt lắm. Cậu Hai của Đan Phi khi biết cháu mình suýt bị cưỡng bức, liền lao tới đánh gãy ba cái xương sườn của Tiền Phong.
Tiền Phong là con trai của Lữ trưởng Lữ đoàn Pháo binh Tiền Bình Khôn, tuy rằng Tiền Bình Khôn lúc ấy còn chưa phải là Lữ trưởng, nhưng phía sau lại có người chống lưng. Hơn nữa, nhà họ Tiền ở khu vực này cũng có quan hệ rất rộng, cho nên kết quả có thể dễ dàng đoán được. Cậu Hai của Đan Phi bị kết án bốn năm mười tháng vì tội cố ý gây thương tích cho người khác.
Ngày cậu Hai vào tù, Đan Phi chỉ có thể mở to hai mắt nhìn ông bị một đám lính lao vào đánh đập mà không ai chạy ra ngăn cản. Ngay khi cậu muốn ngăn lại, thì xương bánh chè bên chân trái bị bọn người kia dùng gậy gỗ đập thật mạnh. Nhưng sau đó, cậu không dám chạy tới ngăn cản thêm một lần nào nữa, đó không phải do cậu sợ đau, cũng không phải sợ bị thương, mà bởi vì một câu của Tiền Phong.
—— Nếu cậu dám làm loạn hoặc nhắm mắt không nhìn, tôi sẽ khiến cho mỗi ngày ở trong tù của ông ta đều như vậy, cậu có muốn vậy không?
Đan Phi không phải là không nghĩ đến chuyện đi tố cáo, mà cậu bị người khác theo dõi, nên không có cơ hội để tố cáo. Mỗi lần cậu muốn đến nơi báo án, thì luôn bị chặn đường, thậm chí người kia còn lấy tính mạng và tương lai của bạn học uy hϊếp cậu. Khi ấy, ba người bạn học nữ kia cùng lúc cầu xin cậu đừng liên lụy đến cuộc sống của họ, cậu cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, cảm thấy cuộc sống chưa bao giờ ảm đạm như vậy.
Lúc đó, cậu còn có thể làm được gì? Cậu chỉ có thể nghĩ mọi biện pháp để kiếm tiền, bất kể có ra sao, cậu chỉ cần cậu Hai sống tốt hơn một chút. Nhưng ngay cả mong muốn nhỏ bé ấy... cũng bị Tiền Phong cản trở. Chỉ cần cậu đến thăm cậu Hai, ông ấy liền bị thương rất nặng. Lúc đầu, cậu còn không hiểu tại sao, nhưng sau đó cậu không dám đến gặp ông nữa. Do vậy, mỗi khi đến nhà giam, cậu chỉ tặng đồ cho cai ngục và hỏi xem cuộc sống ông ấy có tốt không.
Kì thực, suốt mấy năm nay, số lần Đan Phi đến thăm cậu Hai chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lưu Trấn Đông chậm rãi vuốt nhẹ hai chữ "phạt tù" trên tờ giấy, rồi trầm mặc không nói. Phòng làm việc khi ấy yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng kim rơi.
Chiếc điện thoại di động màu đen đột nhiên rung lên vài lần, sau đó liền vang tiếng nhạc. "Thải ma cô tiểu cô nương, cõng một cái...". Trong không gian yên tĩnh như vậy, bài hát này cũng quá là kì dị rồi.
"Anh, là em, Trấn Tây đây, tư liệu như thế nào?"
"Tốt, khá chi tiết."
"Người này là ai? Bạn của anh?" Lưu Trấn Tây không kìm được, tò mò hỏi. Này cũng không thể trách cậu, thật sự là nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cậu thấy anh họ quan tâm đến chuyện của người khác, hơn nữa người kia cũng... Thật quá là đẹp!
"Đừng hỏi, ba ngày sau anh về, lúc đó sẽ nói."
"..."
Lưu Trấn Đông cúp máy, sửa đổi một số kế hoạch cho tuần thứ tư của tháng Sáu rồi bỏ vào một tập hồ sơ, sau đó chuẩn bị mang nó đến doanh trại Tây Sơn, tìm Tham mưu trưởng và một số Doanh trưởng để bàn về công việc trong hai ngày nghỉ của mình.
Lúc này, trời đã rất nắng. Sau cơn mưa, thời tiết so với trước đây càng nóng hơn. Ngoài trời rải rác những binh lính đang tấp huấn, mồ hôi đổ khắp mặt, bọn họ dường như phơi mình thành những củ khoai tây đen. Lưu Trấn Đông nheo mắt nhìn xung quanh, đến khi không tìm thấy bất kì sự chậm chạp nào, hắn mới hài lòng bước tiếp.
Lúc này, Đan Phi đang cầm cành cây vẽ trên mặt đất, giải thích về vị trí đặt thiết bị cảnh báo. Một giọt mồ hôi lăn xuống trên khuôn mặt ấm áp, tỏa sáng dưới ánh nắng rồi nhanh chóng biến mất trong cổ áo.
Triệu Sơn nhìn thấy Lưu Trấn Đông, liền chào Đan Phi, rồi sải bước đến chỗ Lưu Trấn Đông, chào theo nghi thức quân đội.
Lưu Trấn Đông đợi Triệu Sơn chào xong, liền hỏi: "Học đến đâu rồi?"
"Báo cáo Liên trưởng, nắm được 90% lý thuyết, thiếu cơ hội thực hành, nhưng về cơ bản nếu gặp vấn đề thì vẫn có thể giải quyết được."
Lưu Trấn Đông gật đầu, "Ngày mai, bắt đầu học sửa thiết bị trong phòng. Trời quá nắng, tôi thấy thân hình nhỏ bé của anh ta không chịu được."
"Vâng!" Triệu Sơn nghiêm túc đáp lại, sau đó liền hỏi, "Liên trưởng, tôi nghe nói ngài sẽ nghỉ hai ngày?"
"Đúng thì thế nào?" Lưu Trấn Đông liếc mắt nhìn một cái, "Cậu muốn?"
Triệu Sơn run run, lập tức biến về bộ dáng nghiêm túc, "Báo cáo Liên trưởng! Đan lão sư còn chưa giảng xong, nếu ngài không còn gì phân phó, tôi liền chạy về nghe giảng tiếp."
Lưu Trấn Đông hầu như không có nhìn Triệu Sơn, cau mày nói: "Nói với Đan Phi, sau khi giảng xong, về phòng chờ tôi."
"Vâng!"
Triệu Sơn lĩnh mệnh rời đi, Lưu Trấn Đông tiếp tục đứng đó nhìn một chút, sau đó liền bước đến bãi đỗ xe, nơi xe Jeep quân dụng được đặt.
[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
__end chương 11__