Chương 637: Tốt quá hóa dở!
Editor: Quân Mộ Thanh
Quyền trượng Baro là gậy chống chỉ huy được Đế vương Baro sử dụng khi Đế quốc Baraja khai quốc, đến hiện tại, quyền trượng này đã trở thành tín vật quyền lực tối cao của Đế quốc Baraja. Chỉ là 400 năm trước, quyền trượng bất ngờ bị người trộm đi, sau đó biến mất không thấy bóng dáng, Baraja truy tìm suốt hơn bốn trăm năm, cuối cùng cũng có tin tức chính xác về quyền trượng này, khiến cho bọn họ hưng phấn không thôi.
Đáng tiếc bọn họ nhận được tin tức quá muộn, dù bọn họ muốn đuổi tới Och thì cũng không kịp, may mắn Gullibaldo vừa lúc đi tới Och, Quốc vương Baraja cho rằng đây là phúc khí mà Baro cho bọn họ, bởi vậy đã cấp tốc liên lạc cho Gullibaldo, đồng thời chuyển tới một phần điểm danh dự lên đến con số thiên văn, bảo cô không tiếc bất kì đại giới nào giành quyền trượng này về tay.
Lăng Lan nghe thấy tin tức này liền biết, đối thủ ra chiêu. Hội đấu giá ngầm này, chờ đợi bọn họ tuyệt đối là thiên la địa võng. Lăng Lan đồng thời cũng biết, Gullibaldo chắc chắn sẽ tham dự hội đấu giá này, chỉ cần cô ấy thắng được quyền trượng thì quyền kế thừa gần như sẽ được xác định, dù cho biết rõ chuyến này dữ nhiều lành ít Gullibaldo cũng sẽ thề sống chết liều một lần.
Gullibaldo mời đám người Lăng Lan tham dự hội đấu giá ngầm này cùng cô, đám người Lăng Lan do dự một phen, cuối cùng vẫn cự tuyệt. Rốt cuộc loại đấu giá ngầm này nhất định sẽ hạn chế nhân số, nếu bọn họ đi thì Gullibaldo sẽ không thể mang người một nhà theo.
Chẳng qua lo lắng của bọn họ rất nhanh đã được Gullibaldo hóa giải, hóa ra Đế quốc Baraja vì bảo đảm lần này có thể thuận lợi mang về quyền trượng Baro nên đã chuẩn bị cho Gullibaldo ba bức thư mời. Mà người cầm một bức thư mời trong tay có thể mang năm người vào bàn, bởi vậy một bức thư trong đó được Gullibaldo tặng cho sáu người Lăng Lan. Chỉ là cô đưa ra một yêu cầu, đó là nhỡ chẳng may trong khi cô đang đấu giá không tiện ra tay thì đám Lăng Lan sẽ giúp cô ra giá.
Đến nỗi tiền đặt cọc cùng người nhận bảo hiểm đều do Đế quốc Baraja phụ trách, cho nên không cần lo lắng sau khi ra giá lại không có ai trả tiền.
Sáu người Lăng Lan cực kỳ động tâm, sau một phen giãy giụa thì cũng đồng ý.
Gullibaldo lại đưa một tờ thư mời cho đội hộ vệ của cô – về mặt ngoài, trên thực tế là Đại tá Mục Hữu Vân của Chiến đội Phong Vân được Liên Bang phái đi bảo hộ cô. Còn mình thì mang theo Trung tá Tiền Gia Lân cùng ba đội viên mạnh nhất dưới trướng của hắn, còn người hầu cùng cận vệ mà cô tín nhiệm thì sẽ dùng một bức thư mời khác.
Đương nhiên, nếu chỉ có thư mời mà Không có người liên lạc thì cũng không có cách nào tìm được cơ hội vào hội đấu giá này. Chẳng qua nếu công chúa Gullibaldo có được thư mời thì đương nhiên cũng biết phải tìm người liên lạc như thế nào. Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của người liên lạc, bọn họ đi tới một khách sạn tám sao tráng lệ huy hoàng.
Bởi đã từng vào khách sạn chín sao rồi, nên khi nhìn thấy khách sạn tám sao, sáu người Lăng Lan trấn định hơn rất nhiều. Đương nhiên có thể thành lập khách sạn tám sao thì chắc chắn vị trí sẽ không hẻo lánh đến nỗi nào, cũng coi như ở đoạn đường cực kỳ phồn hoa. Khi Lăng Lan tiến vào khách sạn, đang lúc nhìn hoàn cảnh xung quanh thì thấy được ở phía đối diện của khách sạn chính là một chỗ giám sát rất an toàn.
Lăng Lan thấy thế liền rũ mắt, khóe miệng hơi nhếch lên: Quả nhiên.. Rất có ý tứ!
Sau khi đi theo người liên lạc vào khách sạn, người liên lạc cũng không đi thang máy ở bên kia đại sảnh mà là hướng về phía thông đạo bên trái vòng đi vòng lại một chặng đường, trong lúc này còn gặp thêm mấy thông đạo khác, nếu không có người quen dẫn đường thì lần đầu tiên tới chắc chắn sẽ bị lạc.
Đi tầm năm phút đồng hồ, cuối cùng bọn họ dừng lại trước một cửa thang máy, người liên lạc ấn công tắc, cửa thang máy được mở ra. Cái thang máy này rất lớn, không gian rộng 30 mét vuông, đám Lăng Lan cộng thêm cả người liên lạc - tổng cộng mười chín người đi vào trong đó cũng không thấy chen chúc, còn có vẻ cực kỳ rộng rãi.
Người liên lạc vẫn chưa ấn số tầng, mà là lấy ra cái thẻ từ sau đó chiếu lên chỗ ấn phím.
Chỉ nghe "cạch" một tiếng, thang máy tự động vận hành. Thang máy cũng không đi lên trên mà là đi xuống, khi màn hình hiện lên kí hiệu b4 thì đột nhiên đèn đỏ kịch liệt lập loè, trên màn hình cũng xuất hiện hai chữ trục trặc, ngay sau đó trong thang máy vang lên tiếng chuông cảnh báo chói tai.
Công chúa sắc mặt hơi đổi nhưng vẫn nhịn xuống tiếng kinh hô, nhìn chằm chằm hành động tiếp theo của người liên lạc.
Người liên lạc ấn xuống phím cứu hộ khẩn cấp, rất nhanh, một giọng nói nhu mỹ vang lên: "Xin hỏi, chỗ quý khách có phải đang xảy ra trục trặc thang máy đúng không?"
Người liên lạc bình tĩnh nói: "Đúng vậy. Sao tôi lại không xuống được b47?"
"B47? Tiên sinh, ngài không phải nói sai đấy chứ? Chỗ chúng tôi chỉ có 39 tầng." Giọng nói nhu mỹ bình tĩnh nhắc nhở.
"39 tầng? Chẳng lẽ là tôi nhớ lầm? À, thật xin lỗi, tôi muốn đi tầng b7."
"Rất xin lỗi thưa tiên sinh, chỗ chúng tôi chỉ có tầng b4."
"B4? Chẳng lẽ tôi lại nhớ lầm?" Người liên lạc cầm thẻ của mình lật xem một chút, sau khi nhìn thấy số liệu bên trên, nói, "Quả nhiên là tôi nhớ lầm, chỗ tôi đi là tầng b9."
"Rất xin lỗi thưa tiên sinh, chỗ chúng tôi chỉ có tầng b4." Giọng nói nhu mỹ lại lần nữa bình tĩnh lên tiếng nhắc nhở.
"Tôi mặc kệ, tóm lại các người phải đưa tôi đến tầng có số 9." Thái độ của người liên lạc bắt đầu trở nên ác liệt, "Chẳng lẽ mấy người định để cho chúng tôi phải ở mãi trong cái thang máy rách này à?"
Đối phương hình như bị thái độ ác liệt của người liên lạc dọa đến, sau khi trầm mặc ba giây mới trả lời: "Đã biết, tôi sẽ đưa các vị đi đến tầng thứ chín." Theo một tiếng này, thang máy lại chuyển động tiếp, con số trên màn hình bắt đầu tăng dần từ b4, một đường lên tới tầng thứ chín..
"Lão đại, thang máy thực tế đang đi xuống." Tiểu Tứ ở trong ý thức hải đột nhiên nhắc nhở nói. Ở thế giới tương lai, thang máy làm cực kì vững vàng, dù là lên hay là xuống thì cũng không có bất kì biến động gì, người thường rất khó phân biệt được thang máy đang lên hay xuống.
"Hơn nữa cũng không phải tầng chín ngầm, chiều sâu thực tế đã lên tới mười bảy tầng." Tiểu Tứ tiếp tục nói điều mà cậu phát hiện được cho Lăng Lan nghe, hóa ra số liệu biểu hiện trên màn hình thang máy đều là giả dối, khả năng sau khi người liên lạc lấy ra cái thẻ rồi chiếu vào, thì tất cả số liệu mà quang não thang máy cung cấp đều là giả.
Lúc này chỉ nghe thấy "tinh" một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra.
Đập vào mắt chính là đồ án 3D màu vàng kim trải dài trên thông đạo, đứng ở cửa là hai người mặc đồng phục bảo an, nhìn thấy đám người công chúa điện hạ thì hơi cúi người, lễ phép hỏi: "Nơi này đang tổ chức tiệc rượu, xin hỏi các vị có thư mời không?"
Người liên lạc cười cười rồi nghiêng người một chút, nhiệm vụ dẫn người vào bàn của hắn đã kết thúc, đây là lúc hắn dẹp đường hồi phủ.
Công chúa điện hạ thấy thế cũng không chần chờ, trực tiếp lấy ra thư mời của mình, quơ qua một công cụ trên tay bảo an, chỉ nghe "tích" một tiếng, tư liệu trong thư mời liền hiện lên trên dụng cụ của hắn.
"Hóa ra là khách quý tới từ Baraja, các vị mời bên này." Bảo an cười tủm tỉm mà chỉ vào thông đạo phía bên tay phải của mình, nói với công chúa Gullibaldo.
Công chúa gật đầu với sáu người Lăng Lan cùng đám người Mục Hữu Vân, sau đó mang theo mấy người Tiền Gia Lân cùng người hầu tâm phúc của cô đi vào.
Mục Hữu Vân cũng không nhìn đám Lăng Lan, phảng phất như bọn họ chẳng hề quen biết, trực tiếp đi lên phía trước đưa ra thư mời của mình, rất nhanh hắn cũng mang theo người của mình rời đi.
Lý Anh Kiệt cuối cùng mới đưa thư mời qua. Sau khi Kiểm tra thông tin, sáu người bọn họ được nhân viên công tác chờ sẵn ở một bên mang vào.
Một đường này bọn họ không gặp được bất kì một ai, thông đạo thật dài vậy mà không hề nhìn thấy đám người công chúa điện hạ cùng Mục Hữu Vân. Trong lòng Lăng Lan đã sớm biết, ba đợt người bọn họ bị đưa tới những nơi khác nhau, tuy rằng nhìn như chỉ có một thông đạo, nhưng thông đạo này lại có thể di động. Trong khi bọn họ đang được kiểm tra thư mời thì thông đạo mà một nhóm trước đi qua đã bị di chuyển.
Xem ra phòng đấu giá ngầm này vì bảo đảm an toàn cùng tính ẩn nấp đã tốn rất nhiều công sức, Tiểu Tứ không chỉ nói bí mật của thông đạo này cho Lăng Lan, đồng thời cũng nói cho cô tại tầng thứ chín của khách sạn này cũng có tiệc rượu đang được tổ chức, tất cả những người có ý đồ trà trộn vào đều bị đưa tới nơi đó..
Tuy rằng bị tách khỏi công chúa điện hạ, không biết hướng đi của đối phương nhưng Lăng Lan cũng không nôn nóng vì Tiểu Tứ đã tỏa định công chúa, dù bọn họ không đi cùng một thông đạo nhưng phương hướng vẫn là nhất trí, điều này tỏ vẻ cuối cùng bọn họ vẫn sẽ gặp nhau.
Đi được tầm mười phút thì trên mặt Lý Anh Kiệt đã lộ ra biểu tình không kiên nhẫn, lúc này nhân viên công tác mới đưa bọn họ tới một ghế lô, an bài chỗ ngồi cho bọn họ.
Ghế lô trang hoàng rất xa xỉ, bên trong đã chuẩn bị tốt các loại đồ ăn, trái cây, đồ uống cùng với những chai rượu xa hoa nổi tiếng. Trừ bỏ Lý Anh Kiệt còn có thể miễn cưỡng duy trì bình tĩnh thì năm người còn lại không khác gì đồ nhà quê vừa lên thành phố, phát ra từng tiếng hô kinh ngạc cảm thán. Tề Long, Triệu Tuấn còn ghé lên sô pha xa hoa sờ đông sờ tây, cuối cùng còn nhảy lên chiếc sô pha siêu cấp mềm mại này.
Nhân viên công tác ở đây cũng là người thân kinh bách chiến, tố chất tâm lý rất tốt, đối với loại hành vi nhà quê của năm người Lăng Lan vẫn duy trì tươi cười không có một chút biến hóa, chờ đến khi Lý Anh Kiệt cảm giác đã quá mất mặt, không nhịn được mà mở miệng ngăn lại, thì nhân viên công tác mới cười tủm tỉm mà bắt đầu giới thiệu một ít quy định của phòng đấu giá cùng với vấn đề lúc bán đấu giá nên thao tác như thế nào.
Sau khi xác định sáu người đã hiểu rõ mới lễ phép từ biệt bọn họ, rời đi gian ghế lô này.
Sau khi hắn rời khỏi ghế lô, lại rẽ qua mấy thông đạo, một đường đi vội hai, ba phút, tiến vào một con đường mà hai bên đều là tường, người nọ mới tùy ý đè lại vách tường, gõ ba tiếng, tiếp theo là năm tiếng, ngay sau đó lại là bốn tiếng.. Sau khi gõ đứt quãng năm, sáu lần như vậy, vách tường vốn dĩ bằng phẳng đột nhiên nứt ra một kẽ hở, nhân viên công tác nhanh chóng đi vào. Vách tường trên thông đạo rất nhanh đã khôi phục nguyên dạng, lại trở lại là một bức tường không hề có tỳ vết.
Đây là một gian phòng nhỏ chỉ rộng hai mươi mét vuông, bốn phía đều là màn hình lớn lớn bé bé, có một số màn hình xuất hiện bóng người, có một số vẫn phòng trống, nơi này cũng có phòng mà Lăng Lan đang ở, đã không có nhân viên công tác ở bên, Triệu Tuấn cùng Tề Long trực tiếp cởi giày dẫm đi dẫm lại trên sô pha. Mà Lý Anh Kiệt cùng Lâm Trung Khanh lại khẩn trương mà khuyên can, so sánh với thanh âm khuyên can nhỏ yếu của Lâm Trung Khanh thì Lý Anh Kiệt lại lớn giọng mắng. Còn hai người Lăng Lan cùng Lý Lan Phong thì nghiêm túc nghiên cứu các loại rượu nổi tiếng được đặt ở một góc, trên mặt lộ ra thần sắc hưng phấn, bọn họ nhìn chung quanh một chút, sau đó mở ra một chai rượu có giá trị hơn mười vạn điểm danh dự trộm nhấm nháp, động tác kia, biểu tình kia rõ ràng mang theo ý tứ tiện nghi không chiếm thì chính là đồ ngốc.
"Hai mươi bảy, cậu thấy sáu người này thế nào?" Ngay giữa phòng có để một cái sô pha, một nam nhân tây trang phẳng phiu, bộ dáng có chút tà khí, ước chừng hơn ba mươi tuổi đang ngồi trên đó.
"Hứa ca, những người này đều tương xứng với tư liệu, một người là phú nhị đại trong nhà có chút tiền, mang theo năm đồng học bình dân tới nơi này nhìn xem bộ mặt thành phố." tươi cười trên mặt Hai mươi bảy biến mất, vẻ mặt nghiêm túc mà trả lời.
"Sáu người bình thường như vậy, thì vì sao cô công chúa kia sẽ tìm tới bọn họ, hơn nữa còn nhường cho bọn họ một bức thư mời trân quý đây?" Nam nhân tà khí, được Hai mươi bảy tôn kính gọi là Hứa ca lộ vẻ mặt khó hiểu, đây cũng là lý do hắn sẽ phái thủ hạ ngụy trang thành nhân viên công tác đi tìm hiểu gốc rễ của sáu người kia.
Hai mươi bảy nghiêm túc suy nghĩ, sau đó mới trả lời: "Có thể là bởi vì cô ta lợi dụng bọn họ ném xuống vị thiếu gia Vân gia kia, cho nên mới muốn mang bọn họ tới trải sự đời chăng?"
"Không bài trừ khả năng này, chỉ có điều vốn dĩ ta muốn lừa toàn bộ người của công chúa tiến tràng, kết quả hiện tại bên ngoài lại vẫn còn năm người.." Hứa ca cau mày, sáu người Lăng Lan xuất hiện đã đánh vỡ một ít sắp xếp ban đầu của bọn họ, điều này khiến cho hắn cực kỳ không thích, hắn có chút lo lắng, năm người vẫn còn ở bên ngoài kia liệu có mang đến một ít biến số cho kế hoạch của hắn hay không.
Hai mươi bảy liếc nhìn Hứa ca một cái, bị Hứa ca cảm giác được, liền nói: "Hai mươi bảy, muốn nói gì thì nói đi."
"Kỳ thật, người của công chúa có thể một lưới bắt hết hay không đối với chúng ta mà nói cũng không quan trọng, quan trọng là công chúa." Hai mươi bảy nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Hứa ca trầm ngâm nửa ngày, lúc này mới gật đầu nói: "Cậu đi xuống an bài đi." Hắn tán thành những lời này của Hai mươi bảy, chỉ cần thành công gϊếŧ công chúa thì năm con cá lọt lưới kia đích xác cũng không phải vấn đề gì.
Hai mươi bảy lĩnh mệnh rời đi, Hứa ca nâng lên tay phải trống không, bàn tay đột nhiên rung lên, tay phải của hắn lập tức xuất hiện sáu bức ảnh, bên trong chính là ảnh chụp của sáu người Lăng Lan, là người của bọn họ chụp lén sáu người Lăng Lan lúc đi dạo phố.
Hứa ca nhìn vài giây, tay phải đột nhiên vung về phía trước, sáu bức ảnh bắn ra, ngay sau đó ngón tay hắn lóe lên đạo ngân quang, chỉ nghe "pặc" một tiếng, một tấm ảnh chụp bị lưỡi dao màu bạc ghim lên vách tường, người này đúng là Lăng Lan đang nghiêng thân, nửa rũ đầu, khiến người ta không cách nào thấy rõ dung mạo.
"Tất cả mọi người đều có vài tấm ảnh chính diện, chỉ có ngươi, ngay cả một bức cũng không có, là người của ta kỹ thuật không tới, hay là ngươi.. vốn cũng không đơn giản?" Trên mặt Hứa ca lộ ra một tia cười lạnh, điều làm hắn khó có thể mất đi hoài nghi, chính là điểm này.
"Tuồng cũng sắp bắt đầu diễn rồi, ngươi là long hay là trùng lập tức có thể thấy rõ, cũng đừng khiến ta thất vọng nha!" Hứa ca vừa dứt lời, ngón tay đột nhiên bắn ra, một lưỡi dao nháy mắt ghim ở vị trí ngực của Lăng Lan trên ảnh chụp.
Trong màn hình, Lăng Lan cúi mặt xuống đang say mê phẩm rượu ngon thì một đạo lãnh quang chợt lóe lên trong ánh mắt đang khép hờ của Lăng Lan.
"Tiểu Tứ, em nói chị bị hoài nghi?"
"Đúng vậy, lão đại."
"Tốt quá hóa dở sao?"
Lăng Lan đã hiểu ra sai lầm của mình, che giấu quá mức ngược lại lại thành một loại sơ hở, không nghĩ tới, người đầu tiên làm lỗi trong số sáu người vậy mà lại là cô.