Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 636: Thành giao!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 636: Thành giao!

Editor: Nguyên Mạc

Beta: Quân Mộ Thanh

"Không, ta sẽ đi cùng bọn họ!" Gullibaldo túm chặt tay Lý Anh Kiệt. Khi Gullibaldo vừa nắm lấy Lý Anh Kiệt, Lý Anh Kiệt theo bản năng muốn né tránh nhưng đột nhiên cả người cứng đờ lại, sau đó bị Gullibaldo dễ dàng tóm được.

Lý Anh Kiệt trừng mắt nhìn Gullibaldo, cố gắng hất tay cô ra: "Ngài túm tôi làm gì?"

"Hừ, ta chính là muốn mấy người giúp ta!" Gullibaldo đột nhiên trở nên tàn nhẫn, một lần nữa chứng minh trong xương cốt Gullibaldo vẫn mang khí thế công chúa, đến lúc tàn nhẫn cô sẽ không nương tay: "Nếu không giúp ta, các người cũng không cần phải ra ngoài chơi nữa." Cô đột nhiên ra lệnh: "Vây bọn họ lại cho ta."

Đại tá Mục Hữu Vân cười khổ trong lòng, chỉ đành dẫn đội vây quanh sáu người Lăng Lan.. Hắn không biết sao công chúa lại đột nhiên có hứng thú với sáu người Lăng Lan, nhưng đi theo sáu người Lăng Lan còn tốt hơn là đi cùng cái người Vân Phi Dương không biết bạn hay địch kia.

Lý Anh Kiệt chỉ vào công chúa điện hạ, tức giận nói: "Ngài thật là vô lý."

Gullibaldo tự đắc nâng cằm: "Giúp hay không giúp?"

Lý Anh Kiệt còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Tề Long và Lâm Trung Khanh bên cạnh chặn lại, hai người kéo Lý Anh Kiệt về. Sáu người cùng nhau xúm vào nhỏ giọng thảo luận, cuối cùng, Lý Anh Kiệt bất đắc dĩ nói: "Đi theo thì đi theo, nhưng ngài phải đồng ý nếu đi theo thì phải nghe theo mệnh lệnh của chúng tôi, nếu không thì đừng đi theo chúng tôi nữa."

Gullibaldo nở nụ cười vui mừng: "Thành giao!" Cô ấy chỉ vào Lý Anh Kiệt nói: "Đúng rồi, cậu tên là gì.."

Lý Anh Kiệt lập tức khó chịu: "Mẹ kiếp, mặt còn không biết, sao cứ một hai phải đòi đi cùng? Thật mẹ nó phiền. Còn nữa, tên tôi là Mã Nghiêu, đúng rồi, xin hãy gọi tôi là Mã thiếu!"

Lý Anh Kiệt không quan tâm Gullibaldo có phải là công chúa hay không, cậu ta cực kỳ tự đắc, biểu hiện ra thân phận thiếu gia nhà giàu có chút tiền lại chưa trải sự đời vô cùng nhuần nhuyễn.

"Đã biết, cậu tên là Mã Nghiêu." Gullibaldo không quan tâm đến thái độ không tốt của Lý Anh Kiệt, cô điềm tĩnh trả lời. Vẻ mặt không thèm để ý này khiến Lý Anh Kiệt bực mình nghiến răng tức giận.

"Xin chào, cái kia, tôi tên là An Kiệt Minh, xin chỉ giáo nhiều hơn." Tề Long mỉm cười ngây ngô giới thiệu. So với Lý Anh Kiệt, thái độ của những người khác đối với công chúa điện hạ rõ ràng tôn trọng hơn nhiều.

"Xin chào!" Gullibaldo nở một nụ cười thật tươi với Tề Long. So với tính khí kiêu ngạo của Lý Anh Kiệt, Gullibaldo thích Tề Long hơn, người này vừa thấy chính là dạng người thật thà trung thực.

"Tôi là Lục Ly Nhất." Lý Lan Phong nở nụ cười gật đầu với Gullibaldo.

"Tần Phong." Triệu Tuấn nhấc tay lên chào hỏi Gullibaldo.

"Xin chào, tôi tên là Hà An Á." Lăng Lan cười với Gullibaldo, điều này khiến hai mắt Gullibaldo sáng ngời, lộ ra một chút thần sắc kinh diễm.

Cô không thể ngờ được thiếu niên núp sau Triệu Tuấn lớn lên lại non nớt thanh thuần, thanh khiết như nước như vậy. Nhìn thấy cậu ta, tâm thần đều trở nên tươi mát, tâm trạng dường như được gột rửa, trở nên cực kì tốt. Ngoài ra, nụ cười của cậu cũng khiến người ta muốn cất lại, như thể nó có thể đem lại cho người ta một nguồn năng lượng vô hình.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Gullibaldo, Lý Lan Phong khẽ nghiêng sang một bên che đi bóng dáng của Lăng Lan. Gullibaldo nhanh chóng phản ứng lại, cô nở một nụ cười xấu hổ rồi quay lại đi theo sau Lý Anh Kiệt, Lâm Trung Khanh cúi đầu có chút rụt rè.

Cảm nhận được ánh mắt của Công chúa Gullibaldo, Lâm Trung Khanh nhanh chóng ngẩng đầu lên nhỏ giọng nói: "Tên tôi là Hạ Lâm, rất hân hạnh được gặp ngài." Nói xong không chờ cô đáp liền cúi đầu, thậm chí Gullibaldo còn thấy vết đỏ trên tai của Lâm Trung Khanh, một thiếu niên nhút nhát rụt rè rõ ràng mà chiếu vào nội tâm cô..

Đây hẳn là người hầu của cậu ta đi.. Gullibaldo không xác định nghĩ.

Vân Phi Dương nhìn Gullibaldo tình nguyện đi cùng đám dân thường quê mùa cũng không muốn đi cùng hắn, sắc mặt ngay lập tức lộ vẻ khó chịu, nhưng hắn ta vẫn bảo trì phong độ của mình, nói lời từ biệt với đám người Công chúa Gullibaldo, sau đó hắn ta mới mang người của mình rời khỏi Phi Dương hào.

Lăng Lan nhìn Vân Phi Dương, cô biết Vân Phi Dương người này sẽ không dễ dàng từ bỏ mục tiêu của mình như vậy. Chỉ sợ trong ba ngày tới, bọn họ nhất định sẽ ngoài ý muốn gặp được Vân Phi Dương. Lăng Lan bây giờ chỉ hy vọng tên Vân Phi Dương này thật sự chỉ tới đây theo đuổi công chúa Gullibaldo, chứ không phải để ám sát cô ấy. Nếu không, có người nguy hiểm như vậy bám bên cạnh công chúa, người bảo vệ công chúa sẽ cảm thấy khó chịu.

"Các người chuẩn bị đi đâu vậy?" Công chúa Gullibaldo tò mò hỏi.

Lý Anh Kiệt hừ lạnh: "Cửa hàng chúng tôi muốn đi dạo chỉ là của hàng bình dân thích hợp với chúng tôi mà thôi. Nếu như ngài cảm thấy hạ thấp thân phận thì hiện tại hối hận còn kịp."

Gullibaldo nghe xong liền hào hứng nói: "Thật tốt quá, ta chưa từng đến cửa hàng bình dân bao giờ, bây giờ rốt cuộc ta cũng có thể đến xem thử." Dáng vẻ hưng phấn kia khiến Lý Anh Kiệt rất buồn bực, cửa hàng bình dân có hấp dẫn đến vậy à? Nếu không phải cậu ta ngụy trang thành thân phận này, thì cậu tuyệt đối không có hứng thú đi dạo cửa hàng bình dân.

Trong suy nghĩ của Lý Anh Kiệt, những thứ trong cửa hàng bình dân là đồ có thể sử dụng được sao? Cậu ta đã quen với việc sử dụng những thứ tốt nhất, đối với những thứ bình dân căn bản là chướng mắt. Cậu theo bản năng liếc nhìn Lăng Lan, những người khác cậu không biết như thế nào, nhưng thân phận Thái Tử gia của Lăng Lan không thua gì cậu, chẳng lẽ cũng sử dụng đồ dùng bình dân?

Lý Anh Kiệt không thể biết được, Lăng Lan hai đời làm người, ở kiếp trước Lăng Lan chính là một người bình thường.

Ngoài ra, vừa rồi đột nhiên tê dại, Lý Anh Kiệt biết là Lăng Lan ra tay, đây là lý do tại sao cậu ta đồng ý, hiển nhiên Lan lão đại đồng ý để Công chúa Gullibaldo hành động cùng họ.

Vốn dĩ chỉ là một đội nhỏ sáu người hành động, nhưng cuối cùng lại biến thành một đội ngũ khổng lồ. Một đám khách hàng cao tầng bất ngờ đến một đoạn đường toàn cửa hàng bình dân, gây ra sự chấn động không nhỏ trong khu vực. Điều này làm Lý Anh Kiệt rất tức giận, cuối cùng để Gullibaldo quyết định: Nếu mang hộ vệ đi dạo phố cùng thì hãy tách bọn họ ra hành động, nếu muốn đi cùng bọn họ, thì mong công chúa nói hộ vệ cách xa một chút..

Công chúa điện hạ đương nhiên chọn ở cùng với sáu người Lý Anh Kiệt. Cuối cùng, các hộ vệ và người hầu chỉ có thể phân tán trong đám đông, theo sau đám người từ xa. Điều này khiến công chúa giống như một con chim bay ra khỏi l*иg, để lại tiếng cười thanh thúy suốt chặng đường.

"Xác định sáu người đó là người râu ria sao?" Trong một căn phòng nọ, một người đang cầm trên tay chiếc máy truyền tin nhỏ, mắt nhắm nghiền, hắn ta là La Trình Văn, con rể thứ hai của nhà họ Vân. Lúc này hắn đang liên lạc với hacker của Vân gia tra thông tin của sáu người Lăng Lan.

"Đúng vậy, họ đều là học sinh năm sáu của Học viện Hòa Bình, vì là năm cuối cấp nên họ muốn đi một chuyến du lịch tinh tế." Ngay sau đó, hacker Vân gia đã đưa thông tin thận phận giả của sáu người Lăng Lan cho La Trình Văn.

La Trình Văn biết được thông tin này liền cắt đứt liên lạc, hắn từ từ mở mắt ra, liền nhìn thấy sự nôn nóng trên mặt Vân Phi Dương.

"Ngoại trừ thể thuật của tên Mã Nghiêu kia tương đối mạnh đã tiến vào Tỉ mỉ thì những người khác đều chỉ ở trình độ Cụ hiện, không đáng lo ngại." La Trình Văn chuyển thông tin cho Vân Phi Dương. Trên thực tế, thông tin này không chỉ có hacker Vân gia tra tìm mà La Trình Văn đã tự mình đến gặp người đứng đầu Học viện Hòa Bình để xem tư liệu. Hắn thậm chí còn đến Học viện Đồng Quân xem tư liệu của cha mẹ sáu người họ, cẩn thận kiểm tra, xác định là không có vấn đề gì.

La Trình Văn tin tưởng, ngay cả hacker Vương cấp cũng không thể làm ra tư liệu không chút sơ hở như vậy, điều này chứng tỏ thông tin của sáu người này là thật, chỉ có thông tin thật mới có thể chịu được sự thẩm tra phức tạp đó.

La Trình Văn chưa bao giờ nghĩ rằng trong số sáu người hắn muốn tra, có một người có được Tiểu Tứ toàn năng trong thế giới giả thuyết. Khi La Trình Văn xâm nhập đầu não của Học viện Hòa Bình thì bị phân thân của Tiểu Tứ lưu lại đó phát hiện. Tư liệu hắn xem chỉ là những thứ Tiểu Tứ muốn cho hắn nhìn.. Vì vậy, ngoài thông tin thật ra, còn có một loại là giả thuyết chi thần, mà Tiểu Tứ còn không khách khí nói rằng mình là một giả thuyết chi thần.

Vân Phi Dương nhìn thấy sáu người thực sự chỉ là thường dân bình thường đến không thể bình thường hơn, à, một trong số họ chỉ là con trai của nhà giàu mới nổi ở nông thôn, căn bản không thể so sánh với loại con cháu thế gia như hắn. Hắn đập tay xuống bàn, "rầm" một tiếng, tức giận nói: "Bọn khốn kiếp này dám nhúng tay vào chuyện kết duyên giữa cháu và công chúa, thật là muốn tìm chết."

La Trình Văn nhẹ nhàng nói: "Đừng lo lắng, chúng ta không nhất thiết phải có được sự giúp đỡ của công chúa, trước chờ công chúa sống sót qua ba ngày này đi đã."

Vân Phi Dương giật mình: "Công chúa ba ngày này sẽ xảy ra chuyện sao? Không được, cháu phải đi bảo vệ cô ấy."

"Trở về!" La Trình Văn hừ lạnh một tiếng: "Cho cháu theo đuổi công chúa, chẳng lẽ cháu thật sự thích công chúa sao?"

Vân Phi Dương dừng bước, trầm giọng nói: "Nếu bảo cháu theo đuổi công chúa, thì tại sao lại không thể thích công chúa?"

"Một nam nhân phải làm đại sự, tuyệt đối không thể có tình cảm." La Trình Văn vẻ mặt nghiêm nghị nói.

"Vậy còn chú? Lúc chú theo đuổi dì hai, chẳng lẽ chỉ là lợi dụng dì thôi sao?" Vân Phi Dương đột nhiên quay đầu tức giận nói.

Sắc mặt La Trình Văn thay đổi, cuối cùng vẫn bài trừ ra một câu: "Năm đó, ta chính là yêu dì hai của cháu, nên bây giờ mới bị hạn chế trong nhà họ Vân. Nếu không phải yêu cô ấy thì ta sẽ không.. sẽ không.."

Vân Phi Dương nghe xong lời nói của La Trình Văn, sắc mặt bỗng nhiên dịu lại: "Chú hai, cháu biết những hy sinh của chú bao năm qua. Vì dì hai, chú làm hacker cho Vân gia chúng ta, giúp Vân gia bồi dưỡng ra một nhóm hacker, khiến cho Vân gia chúng ta liên tiếp thăng chức trên thương trường, có hi vọng từ tiểu gia tộc nhảy lên gia tộc hạng trung. Mỗi con cháu thế hệ Vân gia đều vì mục tiêu này mà nỗ lực."

Vân Phi Dương nói đến đây, trong mắt hiện lên một tia sáng, ẩn chứa tham vọng to lớn: "Bây giờ, chúng ta đã cách mục tiêu rất gần, chỉ cần cháu có được trái tim của Gullibaldo, kết hôn với cô ấy. Chỉ cần Gullibaldo được thừa kế một bộ phận của Barajia thì chúng ta có thể dùng thực lực này nhảy vào một gia tộc cỡ trung trong Liên Bang, không, thậm chí là một gia tộc lớn cũng có thể."

La Trình Văn nghe cậy rũ xuống mi mắt, từ góc độ mà Vân Phi Dương không thể nhìn thấy, lộ ra một tia khinh thường cùng trào phúng: "Ta cũng hy vọng Vân gia có thể nâng cao một bậc, khiến cho Ái Nhã cao hứng. Cho nên ta mới nguyên ý ra tay giúp đỡ cháu."

"Tuy nhiên, ta biết rõ nếu một người đàn ông sau khi yêu một người phụ nữ sẽ nguyện ý trả giá bất cứ thứ gì. Ta không thể để cháu rơi vào khốn cảnh của ta." La Trình Văn ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã tràn đầy chân thành tha thiết, hắn đã bị tình yêu trói chặt hai cánh, cho nên hắn không muốn Vân Phi Dương cũng bị trói chặt đôi cánh của mình như hắn.

"Chú hai, Gullibaldo rất thông minh. Cô ấy có thể cảm nhận được đâu là đạo đức giả và đâu là chân thành. Nếu cháu không thực sự yêu cô ấy, cháu sẽ không bao giờ theo đuổi được cô ấy." Vân Phi Dương cụp mắt xuống, hắn biết điều đó, mỗi người không phải ai cũng giống nhau. Hắn không phải là La Trình Văn, hắn yêu công chúa, nhưng hắn sẽ không bao giờ từ bỏ tham vọng của mình vì tình yêu này.

Hắn ta đã thu thập thông tin về Gullibaldo, phát hiện ra từ nhỏ đến lớn Gullibaldo không có nhiều bạn, mà chỉ có một vài người bạn chân thành. Điều này khiến Vân Phi Dương nghi ngờ Gullibaldo có thể có thiên phú phân biệt được thật tình hay giả ý. Đó là lý do Vân Phi Dương cho phép mình yêu, chỉ khi thật lòng thì mới có cơ hội gõ cửa trái tim đối phương.

La Trình Văn dường như bị Vân Phi Dương thuyết phục: "Cháu hiểu là được, chỉ cần đừng đi theo con đường của ta là được." Vì tình yêu, hắn đã xóa sạch hết hùng tâm tráng chí của mình.

Vân Phi Dương gật đầu, ngừng nói chuyện với La Trình Văn, cùng thuộc hạ rời khỏi phòng, trong ba ngày này, hắn phải ở bên cạnh công chúa, bảo vệ cô ấy.

Vân Phi Dương rất rõ ràng công chúa chính là con đường tắt tốt nhất để hắn một bước lên trời. Nếu lại tìm một người khác thì có lẽ sẽ không thể tốt bằng công chúa, hơn nữa có thể không dễ tiếp cận như vậy. Huống chi hắn còn mang trên mình cái danh ân nhân cứu mạng, dù như thế nào hắn cũng không thể từ bỏ, hơn nữa hắn cũng yêu công chúa, về công hay tư hắn sẽ không để công chúa chết.

Ngày hôm nay trôi qua bình yên, nhóm người Lăng Lan được công chúa Gullibaldo kéo vào khách sạn chín sao vừa vui mừng vừa rụt rè.

Quả nhiên chín sao không hổ là chín sao, cuối cùng bọn họ cũng được thoải mái thưởng thức một phen, đương nhiên nháo ra không ít chuyện cười. Bởi vì ngay cả Lý Anh Kiệt cũng không thể sống ở mức độ này. Một thiếu gia nhà giàu ở nông thôn vẫn có thể ở mức năm sáu sao, với bảy sao tám sao chỉ có thể nhìn ảnh để giải cơn thèm. Chín sao.. đây cũng là cấp bậc mà vị thiếu gia nông thôn này cũng phải ngước nhìn, cậu ta không hiểu rõ quy củ và cách sử dụng, làm trò cười cũng là chuyện bình thường.

Sáu người họ khó được hưởng thụ một phen, sau một đêm ngon giấc, ngày hôm sau họ liền cảm thấy sảng khoái, làm Lý Anh Kiệt nghĩ về phải bảo lão cha mình kiếm nhiều tiền hơn, để mỗi khi cậu ta ra ngoài có thể ở khách sạn chín sao. Những lời này khiến đám người Lăng Lan khinh bỉ cậu ta chỉ biết gặm nhấm lão cha không biết xấu hổ.

Khi năm người họ thu dọn đồ đạc chuẩn bị tiếp tục đi dạo phố thì bị Gullibaldo chặn lại, hóa ra Gullibaldo nhận được lệnh từ cha cô, vị vua hiện tại của Baraja, bảo cô tham gia vào cuộc đấu giá ngầm chiều nay ở Och, sau đó mang về quyền trượng Baro – vật đại biểu cho hoàng quyền Baraja đã mất tích suốt bốn thế kỷ.
« Chương TrướcChương Tiếp »