Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 635: Hỗ trợ!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 635: Hỗ trợ!

Editor: Quân Mộ Thanh

Ba quốc gia đều ghét bỏ lẫn nhau, phong tỏa không liên hệ, Och liền trở thành khu vực trao đổi vật phẩm duy nhất giữa ba quốc gia, điều này khiến tinh cầu Och trở thành thiên đường mua sắm phồn hoa nhất trong tinh hệ này, không chỉ có thương nhân của ba quốc gia đều tập trung đến Och bàn sinh ý, mà còn hấp dẫn thương nhân, du khách ở những tinh hệ khác đến..

Từ Tinh Không nhìn lại, tinh cầu Och là một hình cầu màu vàng, so với những tinh cầu đều mang sắc lạnh xung quanh thì nó có vẻ đặc biệt sáng ngời lộng lẫy, khiến người ta liếc mắt một cái nhìn lại liền sinh lòng chờ đợi. Tinh cầu Och có thể phồn vinh như thế chỉ sợ cũng có liên quan đến điều này.

Phi Dương hào thông qua tín hiệu thẩm định của cảng hàng không Och, chậm rãi hạ xuống cảng hàng không. Bởi vì lui tới đều là thuyền buôn cho nên cảng hàng không Och cực kỳ khổng lồ, lúc Phi Dương hào hạ cánh, thỉnh thoảng lại nhìn thấy từng chiếc phi thuyền cất cánh, hạ cánh.

"Cảng hàng không này thật sự là khổng lồ, phương tiện bên trong có thể sánh ngang với Quân cảng hàng đầu của chúng ta rồi." Triệu Tuấn từng nhận tương đối nhiều nhiệm vụ, cũng đi khá nhiều nơi, khi nhìn thấy quy mô của cảng hàng không Och cũng không nhịn được mà thấp giọng nói.

"Một tinh cầu có tài lực nhưng bên ngoài lại không có vũ lực gì, thật sự rất khó để tưởng tượng sao lại có thể kiến tạo ra một cảng hàng không như vậy, nếu phía sau không có một quốc gia cực lớn duy trì thì thật sự là gặp quỷ." Tề Long bĩu môi nói. Chỉ cần là người có chút nhãn lực đều nhìn ra được có vấn đề.

"Đây là tất nhiên, chẳng qua không có ai kéo tầng nội khố kia ra mà thôi, sau lưng Och là một mạch của Caesar, đây là chuyện mà hầu hết cao tầng của tất cả các quốc gia đều biết. Chẳng qua bởi vì Och không nói rõ nói ra mình là một mạch của Caesar nên chúng ta cũng chỉ có thể giả bộ hồ đồ." Lăng Lan nhàn nhạt nói.

"Lần này tới Tinh cầu Och, Phi Dương hào sẽ dừng lại ba ngày. Bảy giờ tối ngày 19 sẽ bay khỏi Tinh cầu Och, tất cả hành khách chú ý, tất cả hành khách chú ý, xin hãy trở về đúng giờ." Trong Phi Dương hào vang lên giọng nói nhu mỹ trong trẻo của JMC, dù là ở góc nào cũng nghe rõ được tiếng nhắc nhở này.

Mọi người bắt đầu thu thập đồ đạc, đa phần đều là quần áo nhẹ ra trận, trừ bỏ có vài người đích đến là Och, lúc này mới bao lớn bao nhỏ mang tất cả hành lý rời thuyền.

Phần lớn hành lý của đám người Lăng Lan đều đặt ở trên Phi Dương hào. Đương nhiên bọn họ vốn cũng không mang bao nhiêu đồ, mỗi người khoác một cái ba lô, chỉ đơn giản như vậy mà xuống thuyền.

Vừa đến đại sảnh liền thấy thành viên của nhóm mụ mụ của Đoàn Lữ hành Thuận Phong nhiệt tình tiếp đón bọn họ, sáu người nhìn nhau cười, sau đó đi qua.

Lục Triều Anh trong nhóm mụ mụ rõ ràng coi Lý Anh Kiệt trở thành tiểu bối của mình, vừa thấy Lý Anh Kiệt đã giữ chặt tay cậu, vẻ mặt quan tâm hỏi: "Mã Nghiêu à, lần này mấy đứa chuẩn bị đi dạo ở chỗ nào?"

Lý Anh Kiệt nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, dằn lại tính tình mà trả lời: "Tùy tiện nhìn xem. Nhìn thấy có thứ gì yêu thích thì mua, mang về cho người nhà một chút đồ vật thú vị gì đó."

Lục Triều Anh liên tục gật đầu: "Mã Nghiêu nhà chúng ta chính là đứa trẻ hiếu thuận, biết khi đi du lịch thì phải mang quà về cho người nhà." Dáng vẻ kiêu ngạo kia thật giống như Lý Anh Kiệt là con trai của bà vậy.

Chẳng qua lời nói của Lục Triều Anh rất được các mẹ tán đồng, còn bắt đầu sôi nổi thảo phạt hài tử nhà mình bất hiếu, lại lần nữa nghiệm chứng thâm ý của câu con nhà người ta mới là tốt nhất.

Bởi vì sở thích, tuổi tác của hai người cách biệt hơi lớn, đám Lý Anh Kiệt đều là người trẻ tuổi, thích thị trường thiết bị công nghệ hiện đại. Mà nơi đoàn người Lục Triều Anh đều là thị trường đồ cổ mà những người có tuổi thích.

Nói đến thị trường đồ cổ thì Tinh cầu Och chính là nơi tụ tập giao dịch đồ cổ của xã hội loài người. Vào mỗi tháng Och tất nhiên sẽ mở một buổi đấu giá đồ cổ cỡ lớn, hấp dẫn vô số thế gia, tập đoàn tài chính, cường giả tề tụ nơi đây.

Đáng tiếc rằng đám người Lăng Lan tới không đúng lúc, buổi đấu giá đồ cổ cao cấp vừa mới kết thúc chưa tới hai ngày, muốn tham gia buổi bán đấu giá tiếp theo phải chờ một tháng sau. Nhưng loại chuyện này cũng không có quan hệ gì với đám người bình dân như Lăng Lan, dù buổi đấu giá có diễn ra trong mấy ngày này thì bọn họ cũng không có tư cách đi vào..

Mục đích của mọi người khác nhau, sáu người Lăng Lan liền quyết định tách khỏi nhóm đoàn viên, tự sắp xếp thời gian hoạt động. Hướng dẫn viên Chu cực kì lo lắng, nhắc nhở mãi có việc thì phải liên lạc cho hắn, không được quên thời gian cuối cùng về hạm.

Nhóm các mẹ cũng không nỡ, nhưng bọn họ biết đám trẻ có hoạt động của chúng nó, nên không có cưỡng cầu đám người Lăng Lan đi theo các bà. Mà ngay lúc này, trong đại sảnh lại xuất hiện một đám người.

"Gullibaldo điện hạ, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt." Vân Phi Dương mặt đầy ý cười nhìn công chúa Gullibaldo, ánh mắt thâm thúy vô cùng chuyên chú, rõ ràng biểu đạt ra tình yêu của mình.

"Nơi này là con đường nhất định phải đi qua khi rời thuyền, nếu này cũng coi như trùng hợp, vậy ta cùng với một phần lớn hành khách đều là trùng hợp rồi." Một giọng nói thanh thúy vang lên, ngôn ngữ không chút lưu tình tức khắc hấp dẫn sự chú ý của sáu người Lăng Lan.

Đương nhiên sáu người Lăng Lan vẫn chưa chuyển tầm mắt qua nhìn chăm chú mà bọn họ chỉ dựng lỗ tai lên nghe bên kia đối thoại, trước mắt dựa theo thực lực mà Lăng Lan ngụy trang, căn bản không có cách nào nghe được cuộc đối thoại giữa Vân Phi Dương cùng công chúa điện hạ.

Phải nói, chỉ có Lăng Lan thông qua Tiểu Tứ phát sóng trực tiếp tại hiện trường là thấy được tình cảnh bên kia. Đây coi như lần đầu tiên đám người Lăng Lan nhìn thấy công chúa điện hạ ở khoảng cách gần, tuy rằng ở sự kiện bắt cóc Phi Dương hào, bọn họ cũng ở cùng một đại sảnh với công chúa điện hạ, nhưng khoảng cách giữa bọn họ thật sự có chút xa, ai cũng không nhìn rõ được đối phương.

Cả một chặng đường sau đó, Lăng Lan vì không muốn những thế lực đang theo dõi công chúa điện hạ chú ý tới bọn họ, trên cơ bản cũng không có cơ hội mang đội chạm mặt công chúa điện hạ. Đương nhiên lấy thân phận của bọn họ cũng rất khó đυ.ng tới công chúa điện hạ là được.

Công chúa Gullibaldo cũng không phải kiểu nữ sinh túc dài bay bay, nhu mỹ xinh đẹp cực có quý khí như trong ấn tượng của người đời, cô ấy cắt tóc ngắn ngang tai, anh tư táp sảng, mặc một chiếc quần hưu nhàn ôm người, liếc mắt nhìn lại, đúng là một cô gái theo phong cách trung tính.

Chẳng qua dù công chúa Gullibaldo có giả trung tính đến thế nào, thì hơi thở nữ sinh trong xương cốt vẫn vừa nhìn là hiểu ngay, cũng không bị nhầm lẫn về giới tính.

Cũng bởi vì loại người thẳng thắn như công chúa Gullibaldo, tính cách quyết đoán không ướŧ áŧ bẩn thỉu, mới có thể nói ra những lời không lưu tình như vậy, khiến Vân Phi Dương thiếu chút nữa không xuống đài được.

Vân Phi Dương dù sao cũng là con cháu được trọng điểm bồi dưỡng ở Vân gia, tuy bị lạnh nhạt như vậy nhưng hắn vẫn cười trả lời: "Lời nói công chúa cũng đúng, nhưng có thể cùng công chúa một trước một sau mà đi vào nơi này, vậy tức là duyên phận giữa tôi và với công chúa còn nhiều hơn những người này một chút."

Quá.. Không biết xấu hổ! Lăng Lan trong lòng líu lưỡi, bị cảm phục vì Vân Phi Dương có thể mặt không đổi sắc tim không đập loạn mà nói ra lời này. Lăng Lan không khỏi nghĩ đến, năm đó cha già Lăng Tiêu của cô theo đuổi mẹ Lam, có phải cũng không biết xấu hổ như vậy hay không?

Ngẫm lại tác phong làm việc vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn của Lăng Tiêu, Lăng Lan cảm thấy đây là chuyện cực kì có khả năng! Cô theo bản năng mà liếc qua Lý Lan Phong ở bên cạnh, cô nhớ rõ Lý Lan Phong cũng đã bắt đầu xuân tâm nhộn nhạo..

Lý Lan Phong lúc này vẻ mặt bình tĩnh, nhìn thấy tầm mắt Lăng Lan chuyển về đây, vội vàng đáp lại bằng ánh mắt, dò hỏi Lăng Lan có gì chỉ thị.

Lăng Lan phát hiện mấy người khác cũng không hề có cảm giác gì với lời này của Vân Phi Dương, tựa hồ những lời này cực kì qua quýt bình thường, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc. Chẳng qua cô không phải nam sinh, nên cũng không có cách nào hiểu rõ ý tưởng của nam sinh thời đại này. Bởi vậy liền đặt nghi vấn này ở trong lòng, quyết định chờ về sau có cơ hội hỏi lại hỏi đám nhóc này nguyên nhân.

Công chúa Gullibaldo nghe vậy chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không đáp lời, Lăng Lan nhìn ra công chúa Gullibaldo trên mặt không vui. Chỉ có điều vị công chúa này thoạt nhìn không biết nói chuyện, thấy Vân Phi Dương lì lợm la liếʍ như vậy cũng chỉ có thể xụ mặt, không có biện pháp khác.

Đương nhiên, này cũng bởi vì mặt ngoài Vân Phi Dương là ân nhân cứu mạng của Gullibaldo, Gullibaldo không thể cự tuyệt Vân Phi Dương ngoài cửa một cách quá mức, nếu không, về mặt đạo lý là không thể nào nói nổi, cũng sẽ khiến người đời hiểu nhầm công chúa Gullibaldo máu lạnh vô tình.

Cạnh tranh quyền thừa kế ở đế quốc Cổ Lạp Nhã rất kịch liệt, dù chỉ là một hành vi không thích đáng nho nhỏ, tính tình không ổn, thì đều có khả năng khiến Gullibaldo mất đi quyền kế thừa, đây cũng là một trong những nguyên nhân Gullibaldo bị Vân Phi Dương quấn lấy mà lại không làm gì được.

Vì giữ gìn uy nghiêm của công chúa điện hạ, Đại tá Mục Hữu Vân của Chiến đội Phong Vân đóng giả hộ vệ của công chúa, cùng với Trung tá Tiền Gia Lân của Chiến đội Anh Dũng ngụy trang thành nô bộc quản gia, ở bên ngoài sẽ không chủ động ngắt lời, mà quản gia cùng nô bộc chân chính của công chúa lại băn khoăn thân phận Vân Phi Dương, cũng không dám đắc tội quá mức. Đây cũng là lý do vì sao Vân Phi Dương có thể quấn lên công chúa, chỉ là hắn quấy rầy quá nhiều lần khiến công chúa không thể nhịn được nữa..

Công chúa điện hạ nhìn một vòng xung quanh, trong đại sảnh có vô số người, nhưng rất nhanh, thân ảnh của sáu người Lăng Lan rơi vào trong tầm mắt của công chúa, cô hơi sửng sốt, đảo mắt chính là một mạt kinh hỉ, lập tức cất bước đi về phía bọn họ.

Trong lòng Lăng Lan lộp bộp một chút, vẻ kinh hỉ trên mặt công chúa điện hạ nhìn qua cũng biết là không có chuyện tốt gì.

Công chúa điện hạ còn chưa đến gần bọn họ, Lăng Lan giả bộ trong lúc vô tình quay đầu thấy được công chúa điện hạ, thuận thế dùng vai đẩy đẩy Lý Lan Phong bên cạnh, vẻ mặt hài hước nói: "Cậu nói, cô ấy có phải đang tới tìm Mã Nghiêu thiếu gia hay không?"

Lý Lan Phong quay đầu nhìn lại, thấy công chúa đang tiến đến từ hướng Tây, quay đầu liền gọi Lý Anh Kiệt: "Mã Nghiêu, có mỹ nữ tìm nha?"

Lý Anh Kiệt vẻ mặt kinh ngạc mà chỉ vào chính mình nói: "Là tìm Mã Nghiêu tôi á? Thật hay giả đấy? Không phải là gạt tôi à?" cậu dùng ánh mắt cao ngạo bắt bẻ nhìn về phía công chúa điện hạ, tựa hồ đang cân nhắc nữ nhân trước mắt này có đủ tư cách tới gần cậu hay không..

Tề Long thấy thế đột nhiên trợn trắng mắt, trên mặt lộ ra một tia không phục: "Sao mà An Kiệt Minh tớ lại không có phúc khí này? Người đàn bà nào cũng thích Mã Nghiêu.."

Công chúa điện hạ vừa đi đến nghe thấy mấy lời này, ánh mắt tức khắc lóe lóe, bước chân của cô hơi khựng lại, ngay sau đó đi đến trước mặt sáu người Lăng Lan, cực kì lễ phép nói: "Chào cậu, tôi tên là Gullibaldo, tôi có thể nhờ các cậu giúp tôi chút việc được không?"

"Ồ, hóa ra không phải tìm tôi à?" Lý Anh Kiệt vẻ mặt thất vọng nói.

Tề Long thấy thế vui sướиɠ khi người gặp họa mà cười to nói: "Mã Nghiêu ơi Mã Nghiêu, không phải tất cả nữ nhân đều sẽ thích cậu đâu."

Lý Anh Kiệt hừ lạnh một tiếng, quyết định không thèm nhìn cái tên Tề Long này, quay đầu nói chuyện với tiểu tuỳ tùng Lâm Trung Khanh, đương nhiên, cậu cũng lạnh nhạt với Gullibaldo – người đến đây nhưng không phải là tìm cậu.

Gullibaldo cũng không tức giận đối với chuyện mình bị lạnh nhạt, cô lộ ra nụ cười ngượng ngùng, chỉ chỉ về phía sau mình, nhẹ giọng nói: "Bên cạnh tôi có người vẫn luôn quấn lấy tôi, tôi không có cách nào đuổi hắn đi, cho nên tôi rất mong mấy cậu có thể giúp tôi một chút."

"Nên giúp cô như thế nào?" Triệu Tuấn quay đầu nhìn qua liền thấy đám người Vân Phi Dương, trên mặt lộ ra thần sắc hiểu rõ, "Tôi biết hắn, rất nhiều lần đều gặp hắn đứng ở cửa phòng 308 tìm người."

Gullibaldo vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Khách ở phòng 308 chính là tôi."

"Oa, theo đuổi chặt như vậy?" Triệu Tuấn lại liếc nhìn Vân Phi Dương một cái, "Hắn lớn lên rất không tồi, sao cô lại không thích?"

Trên mặt Gullibaldo lộ ra một chút biểu tình phỉ nhổ: "Thân thể yếu như vậy, ngay cả tôi cũng không đánh lại thì có cái gì tốt?"

Triệu Tuấn liếc Gullibaldo một cái, nhỏ giọng mà lẩm bẩm: "Một nữ nhân đều luyện đến Tỉ Mỉ đỉnh, này còn để cho nam nhân chúng tôi sống sao?"

Sau khi Gullibaldo nghe được, mắt hạnh tràn ngập tức giận trừng anh: "Mấy cậu có phải nam nhân hay không? Lải nhải dài dòng như vậy làm gì? Giúp hay là không giúp?"

Tất cả mọi người nhìn về phía Lý Anh Kiệt, mặt ngoài thì Lý Anh Kiệt là người mạnh nhất trong đám bọn họ, đồng thời cũng là người có tiền nhất, là thủ lĩnh của sáu người bọn họ..

Lý Anh Kiệt tuy rằng đã làm đội trưởng rất nhiều năm, nhưng lúc này những người bên cạnh cậu đều làm chuyện mà cậu ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, đặc biệt là Lan lão đại, lần này rốt cuộc trở thành thủ lĩnh của Lan lão đại.

Được rồi, trong lòng Lý Anh Kiệt là bên trong hưng phấn lại mang theo run sợ, hu hu hu.. Nếu mà cậu quyết định sai, thì liệu khi trở về có bị Lan lão đại quần ẩu hay không?

Lý Anh Kiệt âm thầm hít sâu một hơi, giả bộ không kiên nhẫn nói: "Cô muốn chúng tôi giúp cô như thế nào?" Nói như vậy không sai đi không sai đi không sai đi.. Lý Anh Kiệt thật cẩn thận mà liếc về phía Lăng Lan, đương nhiên ánh mắt của cậu bây giờ cực kì vênh váo tự đắc, biểu tình này làm người ta vô cùng ngứa tay, rất muốn giáo huấn tiểu tử thúi này một trận.

Công chúa Gullibaldo tựa hồ cũng bị loại thái độ này Lý Anh Kiệt chọc tức, cô hít sâu một hơi nhịn xuống lửa giận ngập trời, lúc này mới trả lời: "Tôi muốn cùng hành động với các cậu!"

"Không thể!"

Đám Lăng Lan cùng với đám người đi theo cô đuổi tới, nghe thấy câu này, lập tức trăm miệng một lời hô lên.

Gullibaldo buồn bực mà nhìn về phía người mặt ngoài là quản gia của mình, trên thực tế lại là Đội trưởng Chiến đội Anh Dũng - Trung tá Tiền Gia Lân của Quân đoàn 09, không biết vì sao hắn lại ngăn cản mình, sáu người trước mắt này tuyệt đối sẽ không có vấn đề.

Tiền Gia Lân vẻ mặt nghiêm túc nói: "Công chúa điện hạ, xin ngài không cần tiếp xúc với người không liên quan."

Lý Anh Kiệt nghiêng mắt vẻ mặt cao ngạo mà hừ lạnh nói: "Đúng vậy, chúng tôi là người không liên quan, cho nên xin hãy cách chúng tôi xa một chút."

Lời nói của Lý Anh Kiệt làm cho Tiền Gia Lân lộ ra biểu tình xấu hổ, Vân Phi Dương đã đuổi tới bên người công chúa điện hạ nghe vậy, tức khắc lạnh giọng trả lời: "Nếu biết mấy người là người không liên quan, vậy tại sao lại không cách xa công chúa một chút?"

Lý Anh Kiệt nghe vậy trong lòng bực bội, vừa định mở miệng phản bác liền thấy Lâm Trung Khanh kinh hoảng mà kéo tay áo cậu, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Lý Anh Kiệt chỉ phải nhịn xuống khẩu khí này, căm tức trừng mắt nhìn Vân Phi Dương, lúc này mới nói với đám người Lăng Lan: "Chúng ta đi!"
« Chương TrướcChương Tiếp »