Chương 634: Vấn đề?
Editor: Nguyên Mạc
Beta: Quân Mộ Thanh
Lâm Trung Khanh khinh bỉ nhìn Lý Anh Kiệt: "Đương nhiên, cậu cho rằng TNT là món hàng nào? Tùy tiện là có thể buôn lậu hai ba ống vào Phi Dương hào? Có thể một ống đã là vạn hạnh rồi."
"Cho nên, ngay từ đầu cậu đã nói dối tôi?" Lý Anh Kiệt bi phẫn chỉ vào Lâm Trung Khanh. Bọn họ chính là đồng đội, là đồng đội, là đồng đội, sao Lâm Trung Khanh có thể tệ như vậy, nói dối không chớp mắt.. Lý Anh Kiệt tỏ vẻ bản thân bị tổn thương, tâm linh nhỏ bé thuần khiết vô cùng đau đớn.
Lâm Trung Khanh kỳ quái nhìn Lý Anh Kiệt: "Chẳng lẽ cậu không biết, lão đại đã nói muốn lừa đối phương, trước tiên phải lừa được người nhà mình đã à."
Lý Anh Kiệt đã bị cậu ta lừa, cũng là bởi vì Lý Anh Kiệt quá ngốc. Nhìn xem ba người Tề Long, Lý Lan Phong, và Triệu Tuấn, ngay khi cậu vừa mở miệng bọn họ đã hiểu cậu sẽ làm gì, đáp lại gãi đúng chỗ ngứa, thành công đánh lừa ba tên sát thủ kia.
Rốt cuộc Lý Anh Kiệt chỉ là đồng đội nửa đường tạm thời gia nhập, trình độ ăn ý vẫn hơi kém một chút, Lâm Trung Khanh tiếc nuối nghĩ. Tóm lại, cậu ta không có cơ hội giải quyết ba kẻ kia, trong lòng vẫn là có chút không cam tâm.
Lời nói của Lâm Trung Khanh làm cho Lý Anh Kiệt trợn tròn mắt, không thể tưởng tượng được Chiến đội Lăng Thiên nhìn có vẻ quy củ nghiêm cẩn, nội bộ lại là cái dạng này.. Đây còn là một Chiến đội sao? Ngay cả đồng đội của mình cũng có thể lừa không chút do dự.. Lý Anh Kiệt cảm thấy mình như vào nhầm ổ cướp, hiện tại cậu ta rời khỏi Lăng Thiên còn kịp không.
Khi Lâm Trung Khanh và Lý Anh Kiệt nói chuyện, Tề Long, Triệu Tuấn và Lý Lan Phong gần như cùng lúc trở lại sân thượng.
Lâm Trung Khanh liếc nhìn ba người bọn họ, Tề Long cười hì hì giơ tay ra hiệu OK, Lâm Trung Khanh biết bọn họ đã giải ba tên sát thủ rồi.
Lý Anh Kiệt thấy thế, trong lòng có chút chua xót. Lần ứng đối này, cậu dường như lại thua bởi những người này. Lý Anh Kiệt phát hiện, kể từ khi bước vào Lăng Thiên, cậu vẫn luôn bị những người này đả kích.
Lâm Trung Khanh nói: "Bây giờ tòa nhà này chỉ còn lại vài người." Sau khi đối phương phái ra nhóm người thứ ba, thì đã không phái thêm bất kỳ sát thủ mới nào.
Lý Anh Kiệt rất muốn thể hiện một chút, vì vậy liền nói: "Tôi sẽ giải quyết." Nói xong, cậu lắc mình nhảy xuống sân thượng.
Triệu Tuấn nhìn Lý Lan Phong mỉm cười không nói gì, sau đó nhìn Tề Long đang duỗi eo không quan tâm, sau đó lại nhìn Lâm Trung Khanh vẻ mặt vô cảm, không khỏi nhướng mày nói: "Như vậy có được không đấy?"
Lý Lan Phong cười nói: "Có gì không tốt à?"
Triệu Tuấn liếc nhìn hai người kia, bất đắc dĩ nói: "Lão đại cũng tới rồi, cậu ta đi xuống không phải mất công bận một hồi sao?" Anh không tin những người khác không chú ý chuyện này.
Lâm Trung Khanh bình tĩnh trả lời: "Như vậy về sau cậu ta sẽ nhớ rõ phải nghe hết câu, không thể xúc động. Này cũng khá tốt."
Lâm Trung Khanh không ngờ Lý Anh Kiệt lại nghĩ đến việc cứu mình.. Sự việc năm đó khiến Lâm Trung Khanh rất ghét Lý Anh Kiệt, nhưng khi Lý Anh Kiệt gia nhập Lăng Thiên, Lâm Trung Khanh thấy Lý Anh Kiệt cũng không đáng ghét như cậu nghĩ. Chỉ là hơi bốc đồng, đôi khi mồm miệng rất xấu, ăn nói thì khó nghe, thái độ cũng kiêu ngạo. Mấy vấn đề này làm cậu vẫn chưa hài lòng. Cậu không muốn vì tật xấu đó của Lý Anh Kiệt mà Chiến đội Lăng Thiên vướng phải rắc rối, nên vừa rồi là cậu cố ý nói một nửa.. Quả nhiên, Lý Anh Kiệt trúng chiêu như cậu đoán.
Khi đang nói chuyện, một bóng người xuất hiện trước mặt bọn họ, đúng là Lăng Lan.
Lăng Lan không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn về phía cầu thang.
Chỉ thấy một bóng người lao ra khỏi cầu thang như một cơn gió, đó là Lý Anh Kiệt. Cậu ta ủy khuất nhìn mấy người Tề Long, Lâm Trung Khanh, vừa xuống dưới tầng không lâu thì nghe thấy tiếng tiếp đón Lan lão đại, cậu liền biết mình lại bị Lâm Trung Khanh lừa một lần nữa.
"Không tệ." Lăng Lan gật đầu với Lâm Trung Khanh, khi Lâm Trung Khánh gặp nguy hiểm thì cô đã đến rồi. Tuy nhiên cô tin rằng Lâm Trung Khanh có thể tự mình giải quyết nên cô chỉ đứng nhìn. Sự thật chứng minh Lâm Trung Khanh xử lý khá tốt, hơn nữa.. Lăng Lan liếc nhìn Lý Anh Kiệt, thành viên lâm thời mà cô vốn không để trong lòng, lần đầu tiên chân chính lọt vào tầm mắt của Lăng Lan.
Lăng Lan đang định nói tiếp thì có tiếng nổ lớn vang lên từ một tòa nhà phía xa, cả tòa nhà sụp đổ.
Nhìn thấy cảnh này, những tên sát thủ Hồn Vực từ ba hướng khác đang đánh nghi binh nhanh chóng rút lui. Cũng làm ba đội chịu trách nhiệm canh gác ba hướng đó thở phào nhẹ nhõm.
Không lâu sau, mưa cầu vồng ngừng lại. Khi cô nhìn thấy cả bầu trời ướŧ áŧ biến thành vô số cầu vồng nhiều màu sắc, Lăng Lan cuối cùng cũng hiểu tại sao gọi là mưa cầu vồng. Khi trời mưa, mặc dù nó phát ra ánh sáng đầy màu sắc rất đẹp, nhưng chỉ khoảnh khắc tạnh mưa thì cảnh đẹp nhất của kỳ quan thiên nhiên mưa cầu vồng mới có thể được tái hiện trọn vẹn. Dưới bầu trời cầu vồng này, Lăng Lan cảm thấy cả trái tim mình như được gột rửa, khiến người ta bất chợt trở nên rộng mở thông suốt.
Đây có thể là lý do khiến nhiều người khao khát những chuyến đi phiêu lưu giữa vũ trụ như vậy, bởi vì sẽ được tận mắt chứng kiến vô số cảnh đẹp kỳ bí mà không thể nhìn thấy trên chính tinh cầu của mình, Lăng Lan không khỏi mong chờ đối với hành trình phía sau, chứ không chỉ vì nhiệm vụ.
Một đường không xảy ra chuyện gì, mọi người an toàn trở về Phi Dương hào.. Chỉ thấy hướng dẫn viên của họ đang lo lắng chờ đợi ở băng ghế ở cổng, nhìn thấy sáu người họ xuất hiện, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hắn vội vàng đến đón quan tâm hỏi: "Các cậu không sao chứ?"
Lý Lan Phong trên mặt lộ ra vẻ không xác định, có chút hoảng sợ nói: "Chúng tôi chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, sau đó liền nhìn thấy rất nhiều cảnh sát Kaki được phái tới, sau đó theo chỉ dẫn của bọn họ, trở lại cảng. Hướng dẫn viên Chu, vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì cái gì? Tiếng nổ lớn kia ở đâu? Chẳng lẽ chúng ta gặp nguy hiểm sao?"
Hướng dẫn viên Chu vội vàng trấn an: "Các cậu trở về là tốt rồi. Tôi vừa rồi còn lo lắng các cậu đi khu phố cũ.."
Lý Lan Phong thở hổn hển: "Trời ạ, chúng tôi xác thật là muốn đến khu phố cũ, nếu không phải ở lại thành phố mới lâu hơn một chút, e rằng đã vào khu phố cũ rồi." Anh bày ra vẻ nghĩ lại còn thấy sợ: "Còn tốt còn tốt."
Hướng dẫn viên Chu cũng bộ dạng may mắn nói: "Ừ, cũng may là các cậu chưa đi." Hắn như lơ đãng hỏi: "Dừng lại lâu ở thành phố mới, có phải mua đồ đến điên rồi không?" Hắn ta liếc nhìn ba lô sáu người một cái, so với khi xuất phát, cũng không thêm được bao nhiêu vật.
"Tôi nào có khả năng mua gì chứ.." Lý Lan Phong có chút xấu hổ, bọn họ rất nghèo, có thể ra ngoài ngắm cảnh đã là tốt rồi, anh thấy Lý Anh Kiệt không để ý đến mình, liền nói nhỏ bên tai hướng dẫn viên du lịch: "Đại thiếu gia cũng không muốn đi khu phố cũ, nên mới cùng cậu ta ở lại thành phố mới thêm một lúc." Anh cảm kích nói: "Cũng may là cậu ta không muốn đi, chúng tôi mới tránh được một kiếp.."
Hướng dẫn viên Chu nghe vậy bĩu môi, cho dù bọn họ đến khu phố cổ, chỉ cần không đi vào trung tâm thì bọn họ sẽ không sao.. Nhưng bọn họ thật sự không tới khu phố cũ sao?
Lý Anh Kiệt có vẻ không vui, không có hứng thú nói chuyện với hướng dẫn viên nên buông một câu: "Sau này có hoạt động bằng chân thì đừng đến tìm tôi." Sau đó liền bỏ lại bọn họ đi vào Phi Dương hào.
Lâm Trung Khanh, người luôn đi theo Lý Anh Kiệt suốt thời gian qua, ngượng ngùng cúi đầu trước Hướng dẫn viên Chu rồi nhanh chóng đi theo, nghĩ đến phải đi hầu hạ một đại thiếu gia. Sau khoảng thời gian tiếp xúc này, Hướng dẫn Chu cũng biết cậu bé nhút nhát thấp bé này có địa vị thấp nhất, hình như cậu ta là người hầu của vị thiếu gia Mã Nghiêu kia.
Tuy nhiên, những lời của Lý Anh Kiệt cũng giải thích lý do tại sao họ không đến thành phố cũ. Chỉ có thành phố mới có đường dành cho xe huyền phù, không muốn đi bộ liền có thể gọi xe huyền phù. Tuy nhiên, khu phố cũ đã bị bỏ hoang, tất cả các đường dành cho xe huyền phủ chạy đã bị bỏ. Khi mọi người từ tinh cầu Kaki đến thành phố cũ, họ đều mang theo ròng rọc bay của riêng mình, nhưng khách du lịch lại không chuẩn bị cái này. Người giàu sẽ mua ròng rọc bay trong thành phố mới. Đương nhiên người không có tiền chỉ có thể đi bộ bằng hai chân.
Mà nhóm của Lâm Trung Khanh, chỉ có Mã Nghiêu do Lý Anh Kiệt đóng giả làm thiếu gia nhà giàu, năm người còn lại là dân thường, không dư dả gì để mua ròng rọc bay. Trên thực tế, ròng rọc bay rất đắt, một đôi ròng rọc thấp nhất có giá trị bằng một nửa chi phí của chuyến đi này. Đối với dân thường, sở hữu một đôi ròng rọc mới tinh là điều xa xỉ, họ sẽ chỉ mua hàng second-hand ở cửa hàng mua lại đồ mà người khác không dùng nữa.
Lý Lan Phong nói chuyện phiếm với hướng dẫn viên du lịch Chu một lúc, hướng dẫn viên Chu không thể chịu nổi nên tìm cớ rời đi, lúc này Lý Lan Phong mới tiếc nuối mà chào tạm biệt hướng dẫn viên du lịch Chu..
Bốn người quay trở lại nơi dừng chân của họ, Lâm Trung Khanh và Lý Anh Kiệt đã trở về sớm, Lâm Trung Khanh cũng không hầu hạ Lý Anh Kiệt như hướng dẫn viên Chu nghĩ. Thay vào đó, càng giống như Lý Anh Kiệt hầu hạ Lâm Trung Khanh hơn.
Chỉ thấy Lâm Trung Khanh đang phân loại đồ của họ, Lý Anh Kiệt đang đứng bên cạnh Lâm Trung Khanh, dưới sự chỉ huy của Lâm Trung Khanh, giúp Lâm Trung Khanh cầm đồ..
Nhìn thấy bốn người Lăng Lan trở về, sau khi đóng cửa lại, Lý Anh Kiệt cẩn thận lắng nghe rồi mới trầm giọng hỏi: "Hướng dẫn viên đó có vấn đề sao?"
Lý Lan Phong vươn vai lãnh đạm nói: "Có lẽ."
Lý Anh Kiệt khinh thường nói: "Anh đang lừa ai vậy, nếu không có vấn đề gì, anh sẽ nói nhảm nhiều với hắn như vậy sao?" Nếu đối phương thực sự chỉ là một hướng dẫn viên du lịch bình thường thì nếu không có vấn đề gì, Lý Lan Phong tuyệt đối sẽ không có hứng thú nói nhiều lời. Rốt cuộc, Lý Lan Phong là người không có lợi thì không dậy sớm.
Lý Lan Phong chỉ cười mà không nói.
Lý Anh Kiệt cũng không cần đáp án của Lý Lan Phong, cậu ta tiếp tục nói: "Hắn quá quan tâm đến chúng ta. So với những thành viên khác chưa về đến, xác suất sinh tồn của chúng ta rõ ràng là cao hơn."
Tề Long gật đầu nói: "Đúng vậy, chúng ta cũng chưa từng nói muốn đi khu phố cũ."
"Bất kể đối phương có vấn đề hay không, giặc tới thì đánh, nước đến dâng nền là được." Lăng Lan đưa ra kết luận.
Phi Dương hào không rời khỏi tinh cầu Kaki ngay bởi vì có một số hành khách không quay lại Phi Dương hào theo thời gian quy định. Nhân viên công tác Phi Dương hào không thể không báo án ở tinh cầu KaKi, nhưng Phi Dương hào đã an bài hành trình hoàn hảo. Chờ một ngày vẫn không thấy những hành khách đó, đành phải báo cáo danh sách mất tích cho Liên Bang, bàn giao công việc tiếp theo cho Liên Bang rồi tiếp tục hành trình.
Các hành khách cũ không được tìm thấy, nhưng hành khách mới ở Phi Dương lại rất nhiều. Vụ nổ ở tinh cầu Kaki cuối cùng được coi là một vụ tấn công khủng bố. Nhiều hành khách ban đầu muốn đến tinh cầu Kaki để ngắm mưa cầu vồng cảm thấy không an toàn nên họ đã mua vé phi thuyền rời khỏi tinh cầu Kaki, mà Phi Dương hào cũng vì nguyên nhân này, lại có thu hoạch lớn thêm lần nữa.
Sau khi bay khỏi tinh cầu Kaki, vào giữa đêm đầu tiên, Lăng Lan ở trong ý thức hải gọi Tiểu Tứ: "Tiểu Tứ, tình huống kế tiếp như thế nào?"
"Vừa rồi người của Hồn Vực tìm thấy Hạ Thanh Dật đã bị chôn vùi hai ngày trong đống đổ nát đang sống dở chết dở. Đến bây giờ cậu ta vẫn chưa qua khỏi cơn nguy kịch." Tiểu Tứ vẫn luôn theo dõi tình hình của tinh cầu Kaki, nên trực tiếp nắm được thông tin này.
"Hạ Thanh Dật.." Lăng Lan nghe vậy trong lòng rùng mình, cô không ngờ rằng đối phương sẽ chọn con đường tàn nhẫn nhất với mình, cũng là cách dễ dàng nhất để loại bỏ sự nghi ngờ. Người như vậy, có tâm kiên định, không dễ đối phó. Trong lòng Lăng Lan đề cao cảnh giác với Hạ Thanh Dật.
"Lần này trọng thương, không chỉ làm giảm bớt lòng nghi ngờ của Hồn Vực với hắn đến mức thấp nhất, mà còn thoát khỏi nhiệm vụ ám sát công chúa. Đúng là một kế hay." Lăng Lan lập tức đoán được Hạ Thanh Dật đang nghĩ gì.
Chỉ khi rời khỏi nhiệm vụ ám sát công chúa, Hạ Thanh Dật mới không biết kế hoạch sắp xếp tiếp theo. Lăng Lan cũng không nhận được tin tức liên quan tới hắn, nếu không đi tìm hắn, khả năng hắn bị phát hiện sẽ giảm đi.
Không nghi ngờ gì nữa, để sống sót, Hạ Thanh Dật đã rất hao tâm tốn sức. Tiếc rằng Hạ Thanh Dật không đoán được Lăng Lan đang nghĩ gì, Lăng Lan thả Hạ Thanh Dật đi cũng không phải vì nhiệm vụ ám sát công chúa này, mà là một khả năng trong tương lai.. Nếu tương lai cô không có thực lực để làm điều đó, Hạ Thanh Dật - quân cờ này sẽ không bao giờ được kích hoạt..
Sự thất bại của Hồn Vực như đang nhắc nhở các thế lực khác ở gần đó rằng lực lượng bảo vệ công chúa không đơn giản như họ nghĩ. Tuy nhiên, Hồn Vực sẽ không tiết lộ tin tức cường giả Lĩnh vực bọn họ phái ra đã chết, cho dù Hồn Vực có cảnh giác đến mấy thì họ cũng không biết có cường giả Lĩnh vực trong nhóm bảo vệ công chúa.
Có thể do không chắc chắn 100% nên trong tuần tiếp theo, tất cả các thế lực muốn gϊếŧ công chúa đều không ra tay, lên đường bình an vượt qua hai điểm dừng.
Lăng Lan và tất cả những người đang bảo vệ công chúa đều nơm nớp lo sợ, tuy đã an toàn được một tuần nhưng sự căng thẳng và cảnh giác trong lòng vẫn không hề giảm đi. Thậm chí còn trở nên nặng nề hơn, bởi vì điểm dừng sau, là nước Trung lập, thức tế lại là nước đối địch với Liên Bang.
Trước khi tách ra, Lăng Lan và năm đội khác đã cùng nhau nghiên cứu, sáu đội trưởng đều cho rằng đây sẽ là điểm dừng nguy hiểm nhất của họ. Nếu bọn họ là sát thủ, họ sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội này.
Och là một quốc gia nhỏ nhất trong số tất cả các quốc gia nhân loại, nó chỉ có chủ quyền một tinh cầu. Nếu không phải đứng ở miệng tam giác, ba nước hùng mạnh xung quanh đang lo ngại lẫn nhau, e rằng bọn họ đã trở thành quốc gia phụ thuộc từ lâu rồi.
Xung quanh Och có ba quốc gia thù địch với nhau, điều này cũng khiến Och trở thành vùng đệm của ba quốc gia này, là quốc gia trung lập được ba bên đồng thời công nhận.