Chương 633: Giả?
Editor: Quân Mộ Thanh
Hạ Thanh Dật nhìn căn phòng rách nát không có một bóng người, đột nhiên siết chặt nắm tay, hắn cũng không phải là rác rưởi. Hạ Thanh Dật hít sâu một hơi để chính mình bình tĩnh lại, bắt đầu suy tư nên phá một ván này như thế nào.
"Cửu trưởng lão cùng Hỏa Tà, tôi sẽ tiếp tục làm cho bọn họ tồn tại, cậu tự giải quyết cho tốt đi." Giọng nói của Lăng Lan đột nhiên vang lên bên tai Hạ Thanh Dật..
Ánh mắt Hạ Thanh Dật lập tức sáng lên, chủ nhân mới của hắn xem ra cũng không phải một người vô tình, cuối cùng vẫn cho hắn một chút nhắc nhở, hắn đã biết hắn nên làm như thế nào.
Lăng Lan bên này đã kết thúc chiến đấu, mà Tề Long, Lý Lan Phong bên kia, chiến đấu cũng dần dần đi đến kết thúc..
Trong khi Lý Lan Phong hấp dẫn sự chú ý của tất cả sát thủ phía dưới, Triệu Tuấn nhanh chóng từ sau cửa sổ phi thân tiến lên tầng tiếp theo. Anh nhân lúc sự chú ý của những tên sát thủ đó còn ở trên người Lý Lan Phong, đột nhiên gϊếŧ đến từ phía sau bọn họ, thừa dịp bọn họ không chuẩn bị đủ, trực tiếp điên cuồng bắn một trận.
Một phen công kích này trực tiếp xử lý bảy tám tên sát thủ trong số mười mấy tên bị Lý Lan Phong chặn ở cửa cầu thang. Đám sát thủ còn thừa lúc này mới phản ứng lại, lập tức thay đổi họng súng, đang chuẩn bị toàn lực đánh chết Triệu Tuấn thì Triệu Tuấn giành trước một bước trốn sau cây cột.
Lý Lan Phong ở trên lầu nghe được động tĩnh phía dưới, biết là Triệu Tuấn ra tay, anh cũng không chần chờ, trực tiếp phi thân từ phía trên xuống, trong lúc những tên sát thủ kia đang toàn lực công kích Triệu Tuấn thì điên cuồng bắn một trận từ phía sau lưng, đánh bại hơi phân nửa vài người còn thừa lại.
Đến khi chỉ còn dư hai, ba tên sát thủ, Triệu Tuấn cũng nhào ra khỏi nơi ẩn nấp, cùng phối hợp với Lý Lan Phong, rất nhanh đã giải quyết xong mấy tên sát thủ cuối cùng.
Xác định chung quanh không có sát thủ, Triệu Tuấn cảnh giới, Lý Lan Phong thì đi nổ thêm mấy súng, một vòng bắn nhanh vừa rồi tuy rằng đánh bại rất nhiều người, nhưng có vài người chỉ là trọng thương mà vẫn chưa chân chính bị bắn chết, Lý Lan Phong cần phải rửa sạch sẽ toàn bộ những người này.
Cuối cùng, một trận công kích này của hai người bọn họ tổng cộng đánh chết mười bốn người, nếu chỗ Tề Long, Lý Anh Kiệt không có đắc thủ thì tòa nhà này hẳn là còn có mười chín tên.
Hai người sau khi rửa sạch toàn bộ nơi này liền gật gật đầu, chậm rãi sờ soạng đi lên lầu ba.
Người cuối cùng xuống lầu chính là Lý Anh Kiệt. Lý Anh Kiệt vừa đến lầu năm, liền cảm giác được một chút động tĩnh, cậu lập tức ẩn nấp lại.
Rất nhanh, cậu nhìn thấy hai tên sát thủ áo đen một trước một sau đi tới từ thông đạo bên kia. Kiên nhẫn chờ đợi một chút, không phát hiện có người thứ ba, Lý Anh Kiệt đã nhìn ra những người này chỉ là Tỉ Mỉ đỉnh, bản thân tuyệt đối có thể nhẹ nhàng giải quyết, vì thế không cần suy nghĩ liền nhào tới.
Lý Anh Kiệt một quyền trực tiếp đánh bay tên sát thủ phía trước, giây tiếp theo cậu liền đi tới trước mặt tên sát thủ đứng phía sau, theo đó là một quyền đánh ra.
"Không tốt!" Lý Anh Kiệt cảm giác trong lòng nổi lên một cổ nguy cơ, cậu đột nhiên một cái lắc mình né tránh nhưng vẫn có chút chậm. Một đạo đánh trúng bờ vai của cậu, chỉ nghe "bịch" một tiếng, phía sau Lý Anh Kiệt xuất hiện một mặt kính quang thuẫn.
Sau khi Lý Anh Kiệt đánh bay người thứ hai, cậu không hề chần chờ, trực tiếp điểm mũi chân phải, cả người thay đổi phương hướng xoay chuyển 120 độ, theo góc này mà đánh tới.
Trong nháy mắt khi Anh Kiệt tiến tới liền thấy được tên sát thủ thứ ba nấp phía sau cột, hắn lộ vẻ hoảng sợ mà nhìn cậu, giơ lên súng quang thúc trong tay ý đồ bắn chết cậu..
Nhưng Lý Anh Kiệt cũng không cho hắn cơ hội cơ hội bắn ra phát súng thứ hai, "bịch" một tiếng, một quyền trực tiếp đánh trúng ngực đối phương, chỉ thấy đối phương phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay ra hơn mười mét, sau khi đυ.ng vào bức tường thì bắn ngược lại rồi đập xuống đất, không bao giờ có thể động đậy được nữa.
Lý Anh Kiệt hàm chứa kinh giận đánh ra một quyền thế mạnh lực trầm, cho dù bức tường kia chỉ là chịu lực gián tiếp cũng đã nứt ra một đường rất rõ ràng, vô số bột phấn rơi xuống dưới.
Sau khi Lý Anh Kiệt đánh bại người thứ ba này, lãnh quang trong mắt chợt lóe, lại tiến đến lần nữa, tàn nhẫn đánh xuống một chưởng. Chỉ nghe "rắc" một tiếng, Lý Anh Kiệt trực tiếp đánh nát thiên linh cảm (1) của đối phương, hoàn toàn đánh chết gã. Theo sau, Lý Anh Kiệt lại bổ một kích cho hai người bị cậu đánh bay lúc nãy, sau khi xác định này ba tên sát thủ đều tử vong mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Lý Anh Kiệt trong lòng ảo não đóng chốt mở kích phát kính thuẫn, cậu không nghĩ tới đối phương còn giữ lại tay sau, người thứ ba vậy mà đã sớm ẩn núp ở đây, này cũng là lý do vì sao Lý Anh Kiệt không nghe được động tĩnh.
Phải nói Lý Anh Kiệt lần này xuất kích có chút xúc động mù quáng, đáng lý ra cậu phải lợi dụng việc chính mình ở chỗ tối, so nhẫn nại cùng đối phương, sau đó âm thầm tập sát. Một lần sơ sẩy, thiếu chút nữa phải trả giá bằng tính mạng. May mắn lúc cậu đi, Lâm Trung Khanh ném cho cậu cái trang bị phòng ngự kính thuẫn mà đội viên Lăng Thiên chuẩn bị.
Kính thuẫn phòng ngự rất cho lực, sử dụng cũng tiên tiến đến nỗi khiến cậu phải kinh ngạc cảm thán, không nghĩ tới nó còn có công năng tự động kích phát. Khi cảm giác được có năng lượng tới gần, chủ thể gặp nguy cơ, kính thuẫn sẽ trực tiếp mở ra giúp Lý Anh Kiệt chắn một phát súng này, giúp cho Lý Anh Kiệt có được cơ hội ra tay lần thứ ba. "Cái này thật đúng là thứ tốt." Lý Anh Kiệt cảm kích mà vỗ vỗ máy kích phát kính thuẫn được cột trên cánh tay phải, trong lòng rất hâm mộ. Không thể tưởng được Chiến đội của Lan lão đại lại có được trang bị phòng ngự nghịch thiên như vậy, đây là kết quả của việc có được một người cải tạo sư ưu tú sao?
Lý Anh Kiệt bắt đầu cảnh tỉnh chính mình, trước kia việc cậu tận sức tăng lên sức chiến đấu của chiến đội, chỉ thu chủ chiến cơ giáp có phải là quá cực đoan hay không? Có phải một Chiến đội cường đại thành thục thì đều giống như Lan lão đại, các chuyên nghiệp đều có sao?
Lý Anh Kiệt tinh tế thưởng thức nhưng bước chân cũng không dừng lại, tiếp tục tìm tòi trong tầng này.. Đương nhiên, lúc này Lý Anh Kiệt cất bước càng thêm cẩn thận, sẽ không đại ý giống như lúc đầu.
Lý Anh Kiệt vốn là muốn tiếp tục đi xuống tầng dưới tìm tòi, nhưng nghĩ đến bên trên chỉ có một mình Lâm Trung Khanh, bởi vậy quyết định dừng lại ở tầng này. Cậu sợ có sát thủ ẩn núp tránh trong tầng này, nhỡ đâu cậu đi xuống, những người này sẽ thừa cơ lên sân thượng, mà sân thượng không có nơi nào để trốn tránh, vừa nhìn là biết ngay, nếu số lượng sát thủ nhiều, Lâm Trung Khanh tất nhiên sẽ bị bao vây, hậu quả không dám tưởng tượng.
Còn có một điều nữa, cậu ở lại tầng này, nếu Lâm Trung Khanh ở trên sân thượng có việc thì cậu cũng có thể chạy tới đầu tiên.
Vì thế, đám người Tề Long Lý Lan Phong chia làm bốn tổ, phía dưới cùng chính là Tề Long, cậu ta lặn xuống tầng thứ hai, đối thủ của cậu cũng là nhiều nhất, bởi vì địch nhân đang cuồn cuộn không ngừng mà ùa vào nên áp lực của Tề Long cũng là lớn nhất.
Chẳng qua Tề Long có phải vì muốn đánh thống khoái một chút mới đặc biệt tới tầng này hay không, vậy không biết được.
Mà Lý Lan Phong cùng Triệu Tuấn trở thành một tổ, tìm tòi trong tầng thứ ba. Sát thủ ở tầng hai, ba tương đối nhiều, so với tầng hai thì sát thủ ở tầng thứ ba lại càng thêm cẩn thận, muốn tìm ra bọn họ cũng không phải chuyện dễ dàng. Nhưng điều này cũng không làm khó được Lý Lan Phong cùng Triệu Tuấn, Lý Lan Phong đều sẽ phát hiện ra đối phương trước, điều này khiến cho sát thủ Hồn Vực chết trong tay hai người càng ngày càng nhiều.
Lý Anh Kiệt thì lại chậm rãi sờ soạng ở tầng thứ năm, Lâm Trung Khanh ở trên sân thượng tầng sáu vẫn tiếp tục chặt chẽ giám thị bốn phía..
Tề Long đang chiến đấu kịch liệt cùng ba gã sát thủ thì đột nhiên sắc mặt cậu biến đổi, toàn bộ khí thế bộc phát, nháy mắt đánh chết ba người, sau đó cả người bay đến chỗ cửa sổ, hai tay cùng bò, cả người từ lầu hai trực tiếp bay lên lầu sáu.
Việc tương tự cũng xảy ra với Lý Lan Phong cùng Triệu Tuấn, sau khi từng người giải quyết đối thủ, liền lập tức nhào tới cầu thang gần mình nhất, nhắm phía lầu sáu mà tiến tới.
Nhưng ba người bọn họ ai cũng không nhanh bằng Lý Anh Kiệt. Lý Anh Kiệt đang tìm tòi ở lầu năm thì đột nhiên cảm giác được bên trên có động tĩnh, không cần suy nghĩ, cậu trực tiếp xoay người, từ cửa sổ đi lên sân thượng lầu sáu.
Lý Anh Kiệt vừa mới bước lên sân thượng, đập vào mắt là cảnh Lâm Trung Khanh bị ba gã sát thủ vây quanh, ba người mỗi người cầm một khẩu súng nhắm ngay Lâm Trung Khanh.
Lý Anh Kiệt biết Lâm Trung Khanh nguy hiểm, cậu ta có lẽ có thể tránh thoát một người xạ kích, nhưng hiện tại ba người đứng ba góc vây quanh cậu ta, thậm chí có một người đứng ở góc chết trong tầm mắt của Lâm Trung Khanh, một khi nổ súng, Lâm Trung Khanh gần như không có khả năng tránh thoát.
"Tất cả không được nhúc nhích, nếu không chúng ta không dám bảo đảm an toàn tính mạng của hắn đâu." Một tên sát thủ trong đó nhàn nhạt cảnh cáo nói.
Hóa ra Lý Lan Phong, Triệu Tuấn, Tề Long đều đã đuổi tới, nhưng cũng giống như Lý Anh Kiệt, bọn họ không dám ra tay.
Ba người nhìn về phía Lâm Trung Khanh, Lâm Trung Khanh đối mặt với sự uy hϊếp của ba khẩu súng lục vẫn mặt không đổi sắc tim không đập loạn, cậu bình tĩnh mà giải thích nói: "Đám người này đều nhảy tới từ mấy tòa nhà cách đây không xa, tổng cộng tới mười hai người, bị tớ xử lý chín người, đáng tiếc cuối cùng vẫn để ba người này thành công lại đây."
"Năm đối ba, mấy người không có phần thắng đâu, không bằng thu tay lại, chúng tôi hứa sẽ không ra tay." Lý Lan Phong bỏ tay phải xuống, không nhắm súng lục vào ba người kia mà bắt đầu đàm phán.
Một sát thủ Trong đó hừ lạnh một tiếng, nói: "Một khi đã như vậy, vì sao các ngươi không buông hết vũ khí trong tay xuống?"
Lý Lan Phong nhìn thoáng qua Triệu Tuấn, Triệu Tuấn nhún nhún vai, cũng bỏ tay phải xuống, tỏ vẻ bản thân sẽ không công kích.
Tề Long vốn cũng không dùng súng ống, cậu thích công kích gần người, cơ giáp như thế, thể thuật cũng là như thế, cậu đã hoàn toàn bị lão đại nhà mình dạy hư.
Lý Anh Kiệt cắn chặt răng, cũng bỏ tay xuống.
"Ta nói chính là bỏ vũ khí xuống, ném hết súng ống trong tay các ngươi xuống đất cho ta." sát thủ Hồn Vực cũng không vừa lòng thái độ của đám người Lý Lan Phong.
Không đợi Lý Lan Phong bọn họ trả lời, Lâm Trung Khanh đột nhiên ngắt lời nói: "Đây là không có khả năng."
Tầm mắt mọi người đều tập trung lên người Lâm Trung Khanh, ngón tay đặt trên cò sung của một sát thủ hơi hơi run lên, cười lạnh uy hϊếp nói: "Chẳng lẽ ngươi không sợ chết sao?"
Chỉ cần Lâm Trung Khanh trả lời "có", giây tiếp theo sẽ là ba súng cùng bắn! Trong lòng Lý Anh Kiệt nôn nóng, mồ hôi nháy mắt che kín trán.
Trước kia tiểu tử này không phải nhịn rất giỏi hay sao? Sao hôm nay lại xúc động như vậy? Nhớ trước kia, cậu khıêυ khí©h nhiều như thế, tiểu tử kia vẫn còn có thể nhịn thành thành Ninja rùa, chết sống không ứng chiến. Hiện tại vì sao lại không thể nhịn được? Phải biết rằng, chọc tức đối phương là cần trả giá bằng tính mạng, dù bọn họ có gϊếŧ đối phương báo thù cho cậu ta, nhưng mà người cũng đã chết, còn có cái p mà dùng ấy!
Đúng lúc trong lòng Lý Anh Kiệt đang buồn bực oán niệm thì nghe thấy Lâm Trung Khanh cười lạnh một tiếng: "Muốn ta chết ư? Không trả giá chút đại giới là không có khả năng."
Một cái ống rất nhỏ lộ ra khỏi khe ngón tay của Lâm Trung Khanh, sát thủ Hồn Vực kiến thức rộng rãi nhìn thấy thứ này, lập tức sắc mặt đại biến: "TNT."
"Không sai, chỉ cần ta quăng thứ này ra ngoài, các ngươi có mạnh nữa cũng không cách nào tránh được một kiếp." Lâm Trung Khanh biểu tình lạnh lùng nói.
Một sát thủ trong đó tức khắc cười lạnh lên: "Chẳng lẽ ngươi không suy xét đồng đội của ngươi à?" Bọn họ không tin Lâm Trung Khanh dám ném.
Trên mặt Lâm Trung Khanh lộ thù hận, tê tâm liệt phế mà quát: "Ngươi cho rằng ta muốn gia nhập bọn họ sao? Đây đều là bọn họ ép ta! Ngươi cho rằng bọn họ thật sự coi ta là đồng bọn ư? Không, ta chỉ là phương tiện chuyên chở của bọn họ mà thôi, loại thuốc nổ nguy hiểm như TNT, là bọn họ ép ta mang theo, biết rõ chỉ cần có một chút chấn động thì sẽ" bùm "một tiếng, nổ mạnh, ta sẽ tan xương nát thịt.."
Lý Anh Kiệt kinh ngạc nhìn về phía Tề Long, có chút không rõ lời này của Lâm Trung Khanh rốt cuộc là thật hay giả.
Lý Lan Phong nghe vậy tức khắc cười lạnh một tiếng: "Không một chút thực lực, có thể làm khuân vác công là may mắn của ngươi, đội ngũ của chúng ta không thu người ăn cơm mềm. Lại nói, TNT mà ngươi mang đã làm thi thố phòng hộ rồi, làm sao sẽ dễ nổ như vậy được? Là chính ngươi quá lo sợ không đâu."
"Là ta quá lo sợ không đâu?" Lâm Trung Khanh nghe được câu này, biểu tình tức khắc trở nên điên cuồng: "Các ngươi thật cho rằng ta là ngu ngốc sao, nếu thi thố phòng hộ hữu dụng vậy khuân vác công Tony lúc trước chết như thế nào? Ta mỗi ngày đều giao tiếp với Tử Thần, ta không biết khi nào sẽ chết, ta sắp điên rồi, ta không cần tiếp tục sống như thế này.."
"Ta muốn cùng nhóm các ngươi đồng quy vu tận!" Lâm Trung Khanh điên cuồng mà cười nứt ra, sau đó dùng sức ném cái ống nhỏ trong tay ra ngoài!
"Mau tránh ra!" Tề Long sắc mặt đại biến, đột nhiên nhảy xuống sân thượng.
Ba tên sát thủ nhìn thấy Tề Long nhảy lầu, không cần suy nghĩ, cũng nhảy xuống sân thượng theo.
Triệu Tuấn cùng Lý Lan Phong đồng thời lao ra ngoài, nhảy xuống cùng hai tên sát thủ đó.
Lý Anh Kiệt nhìn thấy Lâm Trung Khanh thật sự ném thuốc nổ, không cần suy nghĩ liền nhào tới chỗ Lâm Trung Khanh, đè Lâm Trung Khanh ở dưới thân.
"Này, cậu nặng lắm đấy, có thể đứng dậy đi." Lâm Trung Khanh vẻ mặt bất đắc dĩ mà thọc thọc Lý Anh Kiệt, ý bảo cậu ta bò dậy khỏi người cậu.
Lý Anh Kiệt vẻ mặt si ngốc mà nhìn Lâm Trung Khanh, Lâm Trung Khanh điên cuồng lúc nãy đi nơi nào rồi? Còn có, sao hai người bọn họ một chút chuyện cũng không có? Ừm, ngay cả cảm giác đau đớn cũng chưa? Đúng rồi, cậu cũng không nghe được tiếng nổ mạnh.
Lâm Trung Khanh thấy Lý Anh Kiệt còn chưa hoàn hồn, liền một chưởng đẩy Lý Anh Kiệt ra ngoài.
Vừa rồi Lâm Trung Khanh căn bản không nghĩ tới Lý Anh Kiệt sẽ liều mình nhào lại đây cứu cậu, làm cậu không kịp ứng phó, bị Lý Anh Kiệt đè xuống, cũng khiến cậu mất đi cơ hội đuổi gϊếŧ ba tên sát thủ kia, điều này khiến cho Lâm Trung Khanh trong lòng tiếc nuối.
Xem ra cậu vẫn chưa suy xét chu toàn, không xuy sét cả Lý Anh Kiệt - nhân tố không yên ổn này vào..
Lý Anh Kiệt ngơ ngác nhìn Lâm Trung Khanh đứng dậy, vỗ vỗ quần áo dính tro bụi vì bị cậu đè dưới đất, sau đó thong thả ung dung mà đi đến chỗ cái ống nhỏ kia rơi xuống, cúi người nhặt lên.
"Đừng nhặt, đó là TNT." Lý Anh Kiệt thấy thế trong lòng cả kinh, lập tức hô to lên.
Lâm Trung Khanh lạnh lùng liếc Lý Anh Kiệt một cái, biểu tình đạm nhiên, động tác trong tay không cũng không dừng lại, cậu nhặt lên ống TNT kia, bỏ lại vào trong một chiếc hộp trong suốt rồi bỏ vào ba lô của mình.
Nhìn thấy biểu tình đạm nhiên này của Lâm Trung Khanh, Lý Anh Kiệt nháy mắt bình tĩnh lại, cậu cũng không coi như quá ngu ngốc, lập tức bừng tỉnh nói: "Đây là giả?" (chưa xong còn tiếp)
Thông báo lịch update chương mới (tạm thời, vì 2 editor đều rảnh) : Thứ 3, thứ 5, thứ 7, chủ nhật.
P/S: Chúc các tình yêu buổi tối dui dẻ, iu các bạn nhìuuuuu~~~