Chương 632: Muốn chết hay sống?
Editor: Nguyên Mạc
Beta: Quân Mộ Thanh
Lời giải thích của Tiểu Tứ làm Lăng Lan thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Tứ tiếp tục nói: "Ngoài ra, Tiểu Hoa vẫn còn nhỏ, không có khả năng tự chủ. Cho dù em ấy muốn cắn nuốt tinh thần lực của người khác, nhưng nếu không có mệnh lệnh của chị thì Tiểu Hoa sẽ không làm điều đó. Huống chi năng lượng trong không gian cũng đủ cho Tiểu Hoa tiến hóa trong thời gian này, Tiểu Hoa sẽ không vì thiếu năng lượng mà cắn nuốt tinh thần lực của người và trí năng thể khác."
Tiểu Tứ nói đến đây, thận trọng liếc nhìn Lăng Lan một cái, chậm rãi nói: "Đương nhiên, nếu chị chủ động phóng thích tinh thần lực xúc hóa cho Tiểu Hoa thì Tiểu Hoa sẽ tự động cắn nuốt."
Thấy ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Lăng Lan đang nhìn lại đây, Tiểu Tứ lập tức phất tay mạnh mẽ nhấn mạnh: "Là lão đại phải chủ động, chủ động Tiểu Hoa mới có thể bị cắn nuốt. Nếu lão đại không muốn, Tiểu Hoa nhất định sẽ không cắn nuốt một chút tinh thần lực nào của lão đại.."
Lăng Lan hờ hững gật đầu, Tiểu Tứ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng vượt qua được cửa ải này! Anh anh anh, ánh mắt lạnh lùng của lão đại thật đáng sợ!
"Cho dù Tiểu Hoa có thể cắn nuốt tinh thần lực của người khác, thì cũng chỉ có thể tiêu diệt đối phương chứ không thể khống chế được đối phương." Tuy rằng năng lực của Tiểu Hoa đúng là có chút đáng sợ, nhưng cũng không liên quan đến việc cô muốn.
"Tất cả trí năng thể như chúng em đều có phân thân! Chỉ cần lão đại cho phép Tiểu Hoa phân thân ẩn núp trong não vực của người khác là được. Một khi phát hiện ra đối phương có ý định phản bội lão đại, phân thân của Tiểu Hoa sẽ thức tỉnh, ngay lập tức cắn nuốt sạch sẽ tinh thần lực của đối phương, khiến đối phương trực tiếp chết não tử vong." Cuối cùng thì Tiểu Tứ cũng nói ra phương pháp sử dụng Tiểu Hoa.
Trái tim Lăng Lan đập loạn, cô không bao giờ tưởng tượng được Tiểu Hoa, người được Tiểu Tứ ném lại đây, sẽ có năng lực đáng sợ như vậy. Đây chắc chắn là một đại sát nhân, nếu hoài nghi ai bán đứng chính mình là có thể dùng chiêu này để phòng bị, không cần rối rắm có phải mình hiểu lầm đối phương hay không.
Lăng Lan ở trong không gian nghiên cứu thật lâu, nhưng thật ra trong mắt người thanh niên kia thì chỉ là đang ngẩn người, giây tiếp theo đã đứng ở trước mặt hắn nhẹ giọng hỏi: "Cậu muốn chết hay muốn sống?"
Hai mắt người trẻ tuổi sáng lên, đương nhiên có thể sống thì ai mà muốn chết. Nhưng hắn nhanh chóng nghĩ tới cái gì, ánh mắt lại mờ mịt, lạnh lùng nói: "Ta sẽ không phản bội tổ chức, ngươi gϊếŧ ta đi."
Năm đó hắn lâm vào đường cùng, lại ngoài ý muốn được người hướng dẫn của Hồn Vực nhìn trúng, gia nhập Hồn Vực, nơi này đã thay đổi cuộc đời hắn. Nếu hắn chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, có lẽ vì mạng sống hắn ta sẽ tiết lộ một số tin tức về Hồn Vực để có cơ hội sống sót. Nhưng vì tài năng của hắn ta được Hồn Vực nhìn trúng, được dày công bồi dưỡng nên hắn không thể cứ thế phản bội lại Hồn Vực.
Hồn Vực vì để khống chế bọn họ - những người được bồi dưỡng trọng điểm, người nhà của họ từ lâu đã bị Hồn Vực đưa đến một căn cứ bí mật. Hàng năm họ sẽ lên thuyền do Hồn Vực sắp xếp đến thăm người nhà của mình một lần, nhưng nơi đó ở đâu, hắn dù có làm cách nào cũng không tìm ra được..
Nếu hắn phản bội Hồn Vực, một khi tin tức đến được Hồn Vực thì gia đình hắn chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn. Đây là kết quả hắn không thể chịu đựng được, nên chỉ có thể hào hiệp trượng nghĩa.
"Rõ rang cậu rất muốn sống, nhưng cậu lại không thể không chết.." Lăng Lan nhìn thấy rõ sự giãy giụa trong mắt của người trẻ tuổi, cô trầm ngâm nói.
Lúc này, phía sau Lăng Lan, một chiếc ghế bằng băng đột nhiên từ dưới đất nhô lên, Lăng Lan chậm rãi ngồi xuống, nhìn người trẻ tuổi đang nằm gục dưới chân cô, như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Có thể khiến cậu sẵn sàng từ bỏ mạng sống của mình, tất nhiên là muốn giữ gìn một thứ quan trọng hơn cả mạng sống của mình. Nếu tôi đoán không nhầm thì đó là gia đình cậu hoặc người yêu cậu đi.. Không biết cậu thuộc loại nào?" Lăng Lan đưa tay phải lên chống cằm, ngồi trò chuyện với hắn như một người gia trưởng.
Sắc mặt người trẻ tuổi thay đổi, hắn không ngờ đối phương sẽ đoán ngay được hắn đang lo lắng điều gì. Tuy nhiên hắn vẫn mím chặt môi, từ chối trả lời câu hỏi của Lăng Lan.
May mà Lăng Lan cũng không nghĩ người trẻ tuổi sẽ trả lời, cô tiếp tục hỏi: "Cậu là một người bình tĩnh lý trí, hiểu được nên lấy hay bỏ. Vừa rồi khi tôi vừa đến đây có nghe thấy mấy người nói chuyện, để đạt được vị trí này, tôi nghĩ cậu chắc đã lăn lộn ở trong Hồn Vực từ rất sớm."
"Thủ đoạn khống chế người của Hồn Vực chắc không chỉ nhằm vào cậu, hẳn là đã làm từ lâu! Lấy tính cách và năng lực của cậu, nếu có thể, cậu sẽ không bao giờ để mình xuất hiện uy hϊếp, trừ phi là cố ý. Cho nên trong tình huống này, cậu tuyệt đối sẽ không yêu đương, thâm tình đến mức cậu sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình để cứu đối phương. Cũng có thể suy ra người duy nhất khiến cậu sẵn sàng hy sinh, chỉ có gia đình cậu.." Lăng Lan chỉ dùng dăm ba câu đã nói ra chân tướng che giấu trong lòng người trẻ tuổi.
"Đến bây giờ, cậu vẫn còn chưa giải quyết được chuyện này, xem ra gia đình cậu bị tổ chức Hồn Vực khống chế rồi." Lăng Lan dùng ngón tay trái gõ vào ghế tay vịn lạnh băng: "Xem ra rất khó để cậu phản bội Hồn Vực."
Toàn bộ tâm tư của người trẻ tuổi đều bị Lăng Lan đoán được, nghe câu này, trong lòng tức khắc nhẹ nhõm, thầm biết ơn đối phương đã thông cảm cho nỗi khổ của mình, không ép buộc hắn phải nói sự tình trong Hồn Vực.
Hắn đột nhiên cả kinh, từ khi nào, hắn lại lại có thể cảm kích người sắp lấy mạng mình?
"Nhưng mà cậu có thể chắc chắn rằng khi cậu chết, Hồn Vực thật sự sẽ buông tha cho gia đình cậu sao?" khóe miệng Lăng Lan lộ ra một tia lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm người trẻ tuổi dưới chân.
Câu nói này khiến trái tim người trẻ tuổi chấn động, hắn ta hoảng sợ nhìn Lăng Lan. Đối phương nói đúng là nỗi lo sợ ẩn sâu trong đáy lòng hắn, sở dĩ hắn tốn hết tâm tư muốn tìm ra địa điểm chính xác của người nhà, chính là sợ có ngày hắn chết ở bên ngoài, gia đình hắn không còn tác dụng gì, Hồn Vực sẽ vô tình gϊếŧ sạch. Càng ở lâu trong Hồn Vực, hắn càng biết nhiều thủ đoạn tàn nhẫn của Hồn Vực hơn, Hồn Vực sẽ không để lại người vô dụng..
"À, tôi nhắc nhở cậu một chuyện, nếu tôi thật sự gϊếŧ cậu thì cậu cũng sẽ giống như những người đó, biến thành vụn băng rồi biến mất trong thế giới này. Cậu cho rằng Hồn Vực tin cậu đã chết, hay là tin cậu phản bội Hồn Vực, hoặc là lẩn trốn bên ngoài?" Giọng điệu Lăng Lan lãnh đạm, nhưng lời nói lại như ma quỷ, lăng trì người trẻ tuổi.
"Cậu biết rõ Hồn Vực sẽ cho rằng khả năng cậu bỏ trốn cao hơn, bởi vì chỉ có người sống mới xóa sạch dấu vết tồn tại của họ, còn người chết thì không có khả năng đó, trừ khi kẻ gϊếŧ người có sở thích thu thập xác chết.. Nhưng dù có thu thập thế nào thì người chết sẽ luôn để lại dấu vết, nhưng đáng tiếc, nơi này cái gì cũng không có. Vết máu? Vũ khí? Kỹ năng gϊếŧ người? Cậu từ nơi này có thể nhìn ra được cái gì?"
Lời nói của Lăng Lan tuy mang đến chấn động mạnh cho người trẻ tuổi nhưng cũng không làm hắn dao động. Bởi vì người trẻ tuổi biết, việc Hồn Vực phán xét bọn họ có chết hay không không phụ thuộc có thi thể hay không, bọn họ có một phương pháp riêng mà người ngoài không biết..
Nếu hắn ta chết, cho dù là không có thi thể thì Hồn Vực vẫn sẽ biết hắn đã chết. Hắn chỉ mong Hồn Vực có thể giữ lời hứa, cho dù không để cho người nhà hắn được tự do, chỉ mong người nhà hắn có thể an ổn sống đến chết già ở trong căn cứ bí mật đó, hắn cũng mãn nguyện rồi.
Đột nhiên trước mặt xuất hiện một Liên lạc châu, bên tai vang lên một giọng nói lạnh lùng giễu cợt: "Cậu cho rằng thứ này có thể thông báo cho Hồn Vực về cái chết của cậu à?"
Người trẻ tuổi kinh ngạc ngẩng đầu, tựa hồ không hiểu Lăng Lan có ý gì.
"Cậu nhìn xem. Đây là Liên lạc châu của ai, cái Liên lạc châu này có phải đã mất đi công năng rồi không?" Lăng Lan ra hiệu cho người trẻ tuổi nghiêm túc nhìn.
Bàn tay người trẻ tuổi run rẩy cầm viên Liên lạc châu quen thuộc từ lòng bàn tay trắng như ngọc, mảnh mai thon dài kia. Hắn cẩn thận nhìn, sắc mặt đột nhiên đại biến, hắn xác định đây là Liên lạc châu của Cửa trưởng lão. Chính mắt hắn nhìn thấy Cửu trưởng lão bị hóa thành vụn băng biến mất trong không khí, nhưng Liên lạc châu hắn cầm vẫn cho thấy dấu hiệu sinh tồn. Điều này hoàn toàn không khoa học.
"Liên lạc châu khi có người sử dụng tinh thần lực, một khi người dùng chết đi, tinh thần lực sẽ tự nhiên biến mất. Đồng thời Liên lạc châu sẽ hiển thị trạng thái chết của người dùng, chỉ cần ta giữ lại một phần tinh thần lực của người kia là ta có thể làm đối phương bất tử." Lăng Lan nhàn nhạt nói.
Mà những lời này hoàn toàn phá vỡ hàng phòng ngự cuối cùng trong tim người trẻ tuổi, hắn biết nếu hắn nhất định muốn chết thì chỉ cần đối phương giữ lại tinh thần lực trong Liên lạc châu, tín hiệu của hắn ở Hồn Vực vẫn là không chết. Đến lúc đó Hồn Vực không tìm được người, khẳng định sẽ hoài nghi hắn phản bội Hồn Vực trốn ở bên ngoài, như vậy gia đình hắn cũng khó thoát khỏi cái chết..
"Ta không muốn chết!" Vì ngay cả khi chết cũng không cứu được gia đình mình, thì tại sao hắn phải chết?
"Tốt lắm! Tôi thích làm việc với những người thông minh." Lăng Lan hờ hững vỗ tay.
Người trẻ tuổi dùng ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Lăng Lan, hắn vừa hận vừa sợ Lăng Lan. Đối phương là ma quỷ đùa bỡn nhân tâm, ép ngươi không có cách nào chạy thoát, cuối cùng chỉ có thể phục tùng hắn. Nếu lần này, gia đình hắn vì hắn phản bội Hồn Vực mà bị gϊếŧ, hắn nhất định sẽ báo thù cho họ, hắn nhất định phải gϊếŧ tên ma quỷ này, đồng thời phải hủy diệt Hồn Vực..
Sau khi người trẻ tuổi đưa ra quyết định, hắn ta bình tĩnh lại hỏi: "Không biết ngươi muốn hiểu gì về Hồn Vực?"
Khóe miệng Lăng Lan khẽ nhếch: "Không, tôi không muốn biết gì về Hồn Vực."
Người trẻ tuổi kinh ngạc ngẩng đầu, Lăng Lan phí nhiều miệng lưỡi như vậy, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, chẳng phải là vì muốn biết chuyện của Hồn Vực sao?
"Tôi không có hứng thú với Hồn Vực, tôi chỉ có hứng thú với cậu." Lăng Lan nhướng mày.
Trong lòng người trẻ tuổi nhảy dựng, cái hứng thú này không phải là cái hứng thú kia đi. Trong Hồn Vực, hắn đã từng nhìn thấy một số cao tầng thích người đẹp trai thanh tú, đặc biệt ra lệnh cho một số chàng trai phục vụ, mà những chàng trai đó cũng tình nguyện hiến thân mình để được leo lên. Nhưng hắn giữ mình trong sạch, tính hướng bình thường, tuyệt đối sẽ không..
Ặc, vì mạng sống, cũng không phải là không thể. Người trẻ tuổi nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt chết không sờn nói: "Ngươi muốn cái gì, ta đều có thể cho ngươi."
Lăng Lan thấy vẻ mặt chết không sờn của đối phương thì ngẩn người, cô không biết người trẻ tuổi không để ý mạng sống này sao lại bày ra vẻ mặt khuất nhục như vậy.
Tiểu Tứ ở trong biển ý thức đập chân cười điên cuồng, ánh mắt hình viên đạn của Lăng Lan lóe liếc qua, tiếng cười của Tiểu Tứ tức khắc im bặt. Mặc dù trong thời gian ngắn Lăng Lan không nghĩ đến, nhưng tiếng cười khoa trương của Tiểu Tứ đã khiến Lăng Lan hiểu được vì sao.
Trên mặt cô không khỏi lộ ra vẻ ghét bỏ nói: "Đừng lo lắng, nếu tôi thích đàn ông, xung quanh tôi có đầy những người còn đẹp hơn cậu. Hứng thú trong lời nói của tôi, là chỉ đầu óc của cậu, cậu hiểu rõ mình cần gì, cũng Biết cách lựa chọn hay buông bỏ. Mà tôi cũng không hy vọng người của mình ẩn nấp trong tổ chức Hồn Vực sẽ bị bại lộ."
Nghe đến đây, người trẻ tuổi thở phào nhẹ nhõm, may mắn hắn ta vẫn giữ được sự trong trắng, hắn tâm bình khí hòa tiếp nhận việc Lăng Lan bảo hắn nằm vùng. DƯới tình huống lựa chọn có đối lập, con người càng có khả năng nguyện ý chấp nhận sự việc hơn.
Sau đó, hai người bình tĩnh giao lưu một phen, Lăng Lan biết người trẻ tuổi này tên thật là Mẫn Chấn Vân, ở Hồn Vực được gọi là Hạ Thanh Dật. Nghiệp vụ ở Hồn Vực được chia thành bốn nhóm, đó là Xuân, Hạ, Thu, Đông. Phía dưới lại có bốn tổ nhỏ, mỗi nhóm có một biệt hiệu. Mẫn Chấn Vân trong nhóm Hạ, đứng đầu trong tổ nhỏ nên được đặt tên là Hạ Thanh Dật (với cách phát âm giống nhau).
Được Hạ Thanh Dật giới thiệu, Lăng Lan phát hiện Hồn Vực thực sự xứng đáng là tổ chức sát thủ nổi tiếng nhất thế giới. Chỉ một phần tư của Hồn Vực, một bộ phận nghiệp vụ nhỏ, cũng có thể nhìn ra cấu trúc phức tạp khổng lồ của nó.. Muốn cướph đoạt Liên lạc châu mà chỉ có cường giả lĩnh vực mới có thể sử dụng trong tay Hồn Vực, khả năng cũng không dễ dàng hơn việc cướp đoạt từ trong tay Liên Bang.
Tuy nhiên cho dù có khó khăn đến đâu, Lăng Lan cũng sẽ không bỏ cuộc, bởi vì đối lập với Liên bang không có khả năng, Lăng Lan vẫn còn một tia hy vọng ở Hồn Vực.
Cuối cùng, Lăng Lan ra lệnh cho Tiểu Hoa tạo ra một phân thân để em ấy lẻn vào trong não của Hạ Thanh Dật. Mặc dù Hạ Thanh Dật không biết Lăng Lan dùng phương pháp gì, nhưng hắn cảm thấy rõ ràng trong đầu mình tồn tại một đồ vật khiến hắn sởn tóc gáy.
Lăng Lan nói với Hạ Thanh Dật, nếu hắn phản bội. Muốn nói cho người khác biết về chuyện của mình, thứ mà cô đặt trong não của hắn sẽ trực tiếp gϊếŧ chết hắn ta. Vì vậy Lăng Lan hy vọng rằng Hạ Thanh Dật sẽ ghi nhớ điều này, để miễn cho không cẩn thận để lộ ra cái gì, lúc đó chết như thế nào cũng không biết.
Đối với lời cảnh cáo của Lăng Lan, Hạ Thanh Dậy tin tưởng không hề nghi ngờ. Bởi vì bản năng nói cho hắn, thứ đó thật sự đáng sợ, Hạ Thanh Dật không nói cho Lăng Lan, thứ mà Hồn Vực nhìn trúng ở hắn là thiên phú trực giác rất mạnh, có thể đoán trước được ở một mức độ nhất định. Vốn dĩ Hạ Thanh Dật cho rằng năng lực của mình đã thành thục, nhưng hiện tại xem ra không phải như vậy, bằng không tại sao lại không dự đoán được hành động của mình sẽ thất bại? Hay vẫn toàn quân bị diệt?
Hạ Thanh Dật không biết, thiên phú hiểu rõ của Lăng Lan vốn là loại có cấp bậc cao nhất trong một loạt thiên phú về trực giác, bất kỳ thiên phú trực giác nào cũng thấp hơn nó, đương nhiên sẽ thất bại thảm hại, thiên phú bị lẫn lộn, cuối cùng chỉ có thể phán đoán sai lầm.
Đó là lý do tại sao Hà Thanh Dật có thể đi vào tuyến đầu, dễ dàng mạo hiểm, hoàn toàn là vì hắn ta bị thiên phú trực giác lừa.
Sau khi Lăng Lan làm tất cả, cô chuẩn bị chạy lấy người. Thấy vậy, trong lòng Hạ Thanh Dật quýnh lên, vội vàng hét to: "Ngươi cứ vậy mà đi sao? Vậy ta phải giải thích với người phía trên như thế nào, vì sao ta lại là người sống sót cuối cùng, còn những người khác thì biến mất?"
Lăng Lan cười như không cười liếc Hạ Thanh Dật, nhàn nhạt đáp: "Đây là khảo nghiệm cho cậu. Nếu không vượt qua được khảo nghiệm của Hồn Vực, thì sao cậu có thể trở thành người của tôi? Tôi không thu rác rưởi."
Nói xong, Lăng Lan biến mất khỏi tầm mắt của Hạ Thanh Dật.