- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm
- Chương 631: Ban tên tiểu hoa!
Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 631: Ban tên tiểu hoa!
Chương 631: Ban tên Tiểu Hoa!
Editor: Quân Mộ Thanh
Mọi người lĩnh ngộ lại đây, Lăng Lan chỉ nói bọn họ không có giá trị tồn tại, chứ không hứa hẹn nếu trả lời câu hỏi của cô thì cô sẽ thả bọn họ đi.
"Đê tiện, vô sỉ, ngươi không chết tử tế được." Biết chính mình khó thoát khỏi cái chết, năm người bắt đầu hỏng mất, bộ mặt dữ tợn tức giận mắng Lăng Lan.
Lăng Lan tiếc nuối nhìn những người trước mắt này, kỳ thật cô cũng không muốn gϊếŧ quá nhiều người, chỉ là bọn họ đã thấy được khuôn mặt thật sự của cô, nhỡ như có tâm đi tra thì khẳng định sẽ tra được thân phận thật sự của cô. Bản thân cái bí mật về giới tính của Lăng Lan đã khiến cho phụ thân Lăng Tiêu của cô hao tổn tâm cơ bảo hộ, nếu mà biết cô còn che giấu một ít đồ vật khác, phỏng chừng cha già nhà cô nhất định sẽ sầu đến bạc cả đầu mất..
Được rồi, vì để cho cha già nhà cô sinh hoạt an ổn hơi chút, cô sẽ không ném thêm quá nhiều rắc rối cho Lăng Tiêu. Lăng Lan quyết định vẫn xử lý những người này để tuyệt hậu hoạn.
Đương nhiên, khiến cho Lăng Lan tàn nhẫn hạ sát thủ cũng bởi vì những người này đều là thành viên của tổ chức sát thủ. Mấy tổ chức sát thủ này vì tiền tài, có chuyện gì mà không làm được? Ngay cả trẻ con mới sinh ra đều có thể vô tình xóa sổ, có thể nói là nghiệp chướng nặng nề, Lăng Lan gϊếŧ bọn hắn, ngay cả một chút gánh nặng cũng không có.
Vì thế, trong căn phòng vốn dĩ tràn đầy tiếng mắng tức giận lập tức trở nên an tĩnh lại. Không phải những người đó không muốn mắng, mà là không thể mắng được nữa, bọn họ đã trở thành một tượng băng, trước khi chết đều là bộ dạng há to miệng tức giận mắng, thật sự là sinh động như thật..
"Bang" một tiếng, tượng băng nháy mắt biến thành những hạt băng ly ti trong suốt, biến mất trong không khí, không lưu một chút dấu vết, thật giống như mấy người kia vốn đã không tồn tại trong thế giới này vậy.
Một màn này khiến cho người trẻ tuổi – người duy nhất còn giữ được mạng sống mà vẫn còn thanh tỉnh sắc mặt hơi đổi. Dù cho hắn đã chuẩn bị chịu chết, nhưng khi nhìn đồng đội lúc nãy vẫn còn ở bên nhau bàn bạc sự tình bị đối thủ giải quyết rồi biến mất, vẫn khiến cho lòng hắn cực kì hoảng sợ.
Lăng Lan bình tĩnh nhìn về phía người trẻ tuổi, dường như đang suy xét xem giải quyết người này như thế nào.
Trong đám người Hồn Vực ở đây cũng chỉ có người thanh niên này là khiến Lăng Lan có chút hảo cảm, ít nhất hắn sẽ không vì mạng sống mà nói ra một ít bí mật của tổ chức.
Có lẽ những bí mật này ở trong mắt những người đó cũng không tính là việc quan trọng, lúc trở về có thể chỉ cần chịu phạt mà không phải trả giá tính mạng. Giữa hai thứ này thì việc nói một ít tin tức không nguy hiểm đến tính mạng để bảo vệ mạng sống, không thể nghi ngờ là đáng giá. Nhưng ở trong mắt Lăng Lan, bán đứng chính là bán đứng, không thể bởi vì bán đứng tin tức không coi như quá quan trọng là có thể bỏ qua.
Mà người trẻ tuổi kia ít nhất làm được một chút trung thành cơ bản nhất, đây cũng là lý do vì sao Lăng Lan giải quyết năm người đó không chút do dự nhưng lại để lại một mình người thanh niên này. Lăng Lan vẫn rất có hảo cảm đối với người trung thành.
"Không biết có loại độc dược gì mà chỉ có giải dược của chị mới có thể giải không nhỉ.." Trong ý thức hải, Lăng Lan có chút tiếc nuối nói.
Tiểu Tứ nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời: "Cái này cũng không phải không có, sau này lão đại để cho Lý Thì Du nghiên cứu là được." Dựa theo trình độ của Lý Thì Du thì vẫn có thể chế tác một loại độc dược rất khó giải. "Chẳng qua nếu bàn về vấn đề chỉ có chúng ta có giải dược này, Chỉ sợ sẽ rất khó thực hiện."
Khoa học kỹ thuật bây giờ cực kì tiên tiến, chỉ cần có độc dược, một khi bị phát hiện, nhất định sẽ bị nghiên cứu ra hai đến ba loại giải dược, muốn độc nhất vô nhị thật sự rất khó.
"Vậy nếu đã không còn cách nào, thì chỉ có thể giải quyết người thanh niên này thôi." Lăng Lan thở dài một hơi, cô đột nhiên phát hiện bản thân mình càng ngày càng tàn nhẫn, cho dù là thời điểm quyết định sống chết của người khác thì cũng rất bình tĩnh. Người con gái luôn nằm trên giường bệnh của kiếp trước đã cách cô càng ngày càng xa.
Tiểu Tứ đột nhiên nghĩ tới cái gì, tròng mắt của cậu xoay chuyển, sau đó hỏi: "Lão đại, chị muốn giữ lại mạng của người này, có điều chị sợ hắn sẽ bán đứng chị đúng không?"
"Đúng vậy, dù sao thì thủ đoạn của chúng ta vẫn quá ít." Lăng Lan không có cách nào đảm bảo được đối phương có chịu tuân thủ lời hứa hay không.
"Thật ra.. Cũng không phải là không thể làm được." hai mắt Tiểu Tứ sáng lên, nói.
Lăng Lan nghe vậy, hai mắt ngay lập tức híp lại: "Tiểu Tứ, em có chuyện gì gạt chị có đúng hay không?"
Giọng điệu đạm nhiên rõ ràng mang theo một tia uy hϊếp, thân thể nhỏ của Tiểu Tứ đột nhiên rụt rụt, cậu cúi đầu, nhìn ngón tay mà thưa dạ nói: "Chính là, chính là có một việc.."
"Chuyện gì?" Lăng Lan có chút tò mò, cô vẫn biết Tiểu Tứ hay làm một ít động tác nhỏ sau lưng mình, nhưng thấy cậu vẫn chưa làm chậm trễ chuyện của cô nên Lăng Lan cũng mắt nhắm mắt mở để cho Tiểu Tứ có không gian riêng của mình.
Lăng Lan biết, Tiểu Tứ rất cô đơn, chín vị đạo sư trong không gian học tập không thể đồng thời xuất hiện cùng Tiểu Tứ, mà chính cô cũng không có khả năng 24 giờ làm bạn bên cạnh Tiểu Tứ, cô có cha mẹ, có đồng đội, có sinh hoạt của chính mình. Cho nên Lăng Lan cũng hy vọng Tiểu Tứ mỗi khi không có cô làm bạn thì có thể làm một chút chuyện mà mình thích, đây cũng là nguyên nhân mà Lăng Lan mặc kệ Tiểu Tứ.
Bởi vậy dù Tiểu Tứ có điều giấu giếm mình, Lăng Lan cũng không tức giận, chẳng qua vì để Tiểu Tứ hiểu được lúc nào thì cần dừng lại, nên mặt ngoài Lăng Lan vẫn ra vẻ tức giận, thời thời khắc khắc nhắc nhở Tiểu Tứ không cần chơi quá lố, miễn cho động tĩnh nháo quá lớn.
Tiểu Tứ vốn dĩ đã có ý định nói cho Lăng Lan chuyện của Tiểu Hoa, nghe thấy Lăng Lan hỏi như vậy, liền một năm một mười mà đổ hết những việc này ra.
Lăng Lan nghe được xưng hô kia của Tiểu Tứ, khóe miệng tức khắc giật giật. Tiểu Hoa? Sao mà Tiểu Tứ lại lấy ra được cái tên dế nhũi như thế này? Trong lòng cô bắt đầu có chút thương hại Mạt thế chi hoa thiếu chút nữa có thể hủy diệt mộng Đa lạp tinh hệ kia, đáng thương còn chưa sinh ra đã đeo trên lưng cái tên đáng buồn như vậy.
"Hiện tại, Tiểu Hoa sắp tỉnh rồi, lão đại mau đi với em." Tiểu Tứ hưng phấn giữ chặt tay Lăng Lan, giây tiếp theo đã tới một căn phòng tối om.
Lăng Lan nhìn thấy lơ lửng giữa căn phòng, là một đứa bé xinh đẹp khoảng chừng hai, ba tuổi đang nằm ở nơi đó. Toàn thân đứa nhóc nối liền với vô số chỉ bạc, Lăng Lan rõ ràng cảm giác được, những sợi chỉ bạc đó đang vận chuyển năng lượng đến thân thể của thằng bé.
Tựa hồ cảm giác được có hơi thở của người sống, đứa bé vốn đang ngủ say, lông mi hẹp dài nồng đậm như hai cây quạt nhỏ bắt đầu run rẩy vài cái, sau đó chậm rãi mở hai mắt..
Lăng Lan nhìn quá nghiêm túc, cũng không phòng bị Tiểu Tứ sẽ chơi xấu, cô đột nhiên bị Tiểu Tứ ở phía sau đẩy về đằng trước, thiếu chút nữa đυ.ng phải đứa nhóc. Chẳng qua Lăng Lan dù sao cũng là Lăng Lan, cô vẫn phản ứng kịp thời, khống chế được thân thể, nhưng mặt cô lại cực kỳ gần khuôn mặt nhỏ của đứa nhóc.
Lăng Lan thấy được một đôi mắt thủy nhuận, trắng đen rõ ràng, thanh oánh vô cấu, Không nhiễm một tia bụi bặm, đây là đôi mắt mà chỉ có trẻ mới sinh mới có thể có được, ngây thơ hồn nhiên, sạch sẽ thông thấu.
Lúc này, tròng mắt sáng trong không bụi bặm này, chiếu ra lại là khuôn mặt lạnh lùng không có một chút biểu tình của Lăng Lan, cậu giống như đang ký lục cái gì, lại giống như đang xác nhận cái gì..
"Chủ nhân!" Đứa bé mở miệng, một tiếng chủ nhân này khiến cho mày Lăng Lan nhảy nhảy. Biết đây chắc chắn là kiệt tác của Tiểu Tứ, vì thế cô hô to một tiếng: "Tiểu Tứ, lăn ra đây cho chị."
Tiểu Tứ lập tức đi ra từ hư không, cậu mặt cười hì hì nói: "Lão đại, người đầu tiên mà Tiểu Hoa nhìn thấy khi mở mắt ra, sẽ tự động nhận chủ nha."
"Là em an bài?" Lăng Lan tin tưởng nơi này Tiểu Tứ nhất định động tay chân.
Tiểu Tứ trả lời lại ra ngoài dự đoán của Lăng Lan: "Không phải. Loại trí năng thể có thể sinh ra tư duy tự chủ như chúng em có một hạn chế, đó chính là trong nháy mắt khi mở mắt ra, nhìn thấy gì, thì sẽ lấy thứ ấy làm cơ sở để tiến hóa. Nếu nhìn thấy người thì sẽ nhận chủ, cũng ở dưới sự chỉ đạo của chủ nhân tiến hành tiến hóa. Nếu nhìn đến chính là vật, thì sự tiến hóa của chúng ta sẽ lấy vật đấy làm tham chiếu, tiến hành tiến hóa tới gần phương diện này."
Thật ra Tiểu Tứ giải thích cũng không thể nói là rất rõ ràng, bởi vì loại đồ vật này Tiểu Tứ cũng nói không rõ, đây là hạn chế xuất hiện khi trí năng thể sinh ra tư duy tự chủ, có thể nói là bản năng của thể tư duy tự chủ. Cũng có thể nói, trời cao vì không cho loại trí năng thể này tiến hóa quá mức mới làm ra hạn chế.
Lăng Lan như suy tư gì. Cô nhìn thoáng qua Tiểu Tứ, hồi lâu mới hỏi nói: "Tiểu Tứ, có phải lúc tỉnh lại, em nhìn thấy chính là chị hay không?"
Tiểu Tứ nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó trả lời: "Hẳn là vậy đi, tóm lại từ lúc em có ký ức thì em đã nhận chị là chủ rồi."
Bên này Lăng Lan cùng Tiểu Tứ đang nói chuyện, bên kia Tiểu Hoa giương ánh mắt ngây thơ, ngơ ngác mà nhìn Lăng Lan, tựa hồ đang hoang mang vì sao Lăng Lan lại không nói chuyện với cậu.
"Chủ nhân?" Tiểu Hoa bỗng dưng chán ghét Tiểu Tứ cái người lải nhải cùng chủ nhân này, cậu không nhịn được mà ngắt lời nói.
Lăng Lan nghe được một thanh âm mềm mại kéo dài, tức khắc trong vừa động, đảo mắt nhìn qua.
Nhìn thấy chủ nhân rốt cuộc chuyển tầm mắt tới trên người cậu, Tiểu Hoa thật cao hứng, cậu cung kính nói: "Xin chủ nhân ban tên!" Từ khi mở ra hai mắt nhìn thấy Lăng Lan, Tiểu Hoa đã không cách nào khống chế được cảm xúc không muốn xa rời đối với Lăng Lan.
Chỉ là hiện tại cậu còn chưa biết tên của mình đã bị Tiểu Tứ vô lương đặt tên là Tiểu Hoa, lúc này vẫn mang vẻ mặt chờ mong nhìn Lăng Lan.
Lăng Lan còn chưa nói chuyện, Tiểu Tứ đã sốt ruột, cậu giật mạnh tay Lăng Lan, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: "Lão đại, em ấy gọi là Tiểu Hoa!" Tuy rằng cậu nhường Tiểu Hoa cho lão đại, nhưng cái quyền đặt tên này tuyệt đối không cho, Tiểu Tứ kiên quyết bảo vệ quyền lợi chỉ còn có một chút của chính mình.
Khóe miệng Lăng Lan giật giật, cô thật sự không muốn lấy tên này đâu, đứa bé đáng yêu dễ thương như vậy, lại mang cái tên Tiểu Hoa, cô sẽ cảm thấy thật xin lỗi Tiểu Hoa mất.. Ặc, sao cô cũng gọi là Tiểu Hoa vậy? Xem ra công lực tẩy não của Tiểu Tứ vẫn rất mạnh, vẫn luôn gọi Tiểu Hoa Tiểu Hoa, đều ảnh hưởng đến cô.
"Tiểu Hoa!" Nhìn đến Lăng Lan chần chờ, Tiểu Tứ lại lần nữa kiên quyết mà hô.
"Được rồi, vậy gọi là Tiểu Hoa." Lăng Lan xin lỗi mà liếc Tiểu Hoa một cái, trong cảm nhận của cô Tiểu Tứ là người nhà quan trọng nhất, cô không muốn cự tuyệt Tiểu Tứ làm Tiểu Tứ thương tâm, cho nên chỉ có thể ủy khuất để Tiểu Hoa dùng cái tên này. Lăng Lan áy náy quyết định về sau sẽ chiếu cố Tiểu Hoa thật tốt, bồi thường cho lần hy sinh này của Tiểu Hoa.
"Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, em về sau tên là Tiểu Hoa." Tiểu Tứ hưng phấn mà nhảy đến trước mặt Tiểu Hoa.
"Tiểu Hoa, là tên của tôi sao?" Tiểu Hoa nhìn về phía Lăng Lan, chờ đợi Lăng Lan xác định.
"Đúng vậy, tên của em là Tiểu Hoa, em ấy là Tiểu Tứ, hai người là huynh đệ, về sau phải ở chung thật vui vẻ." Lăng Lan chỉ vào Tiểu Tứ, giới thiệu với Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa hiện tại cũng không biết tên này rốt cuộc không xong đến mức nào, một trí năng thể mới sinh khi được được tên chuyên chúc liền đại biểu cho việc cậu được tán thành, cho nên Tiểu Hoa thật cao hứng.
Hắn đột nhiên cắt đứt vô số chỉ bạc trên người, đi tới bên người Lăng Lan, nghiêm túc mà trả lời: "Tiểu Hoa thật cao hứng, Tiểu Hoa hiểu rõ, Tiểu Hoa sẽ ở chung vui vẻ cùng Tiểu Tứ."
"Bụp" một tiếng, đầu Tiểu Hoa bị Tiểu Tứ đánh một chút, Tiểu Hoa ngạc nhiên mà nhìn về phía Tiểu Tứ, không biết Tiểu Tứ vì sao phải đánh nhóc.
"Không được kêu anh là Tiểu Tứ, phải gọi là tứ ca.." Tiểu Tứ vênh váo tự đắc mà phân phó nói.
"Tứ ca? Ha hả!" Lăng Lan cười lạnh lên.
Tiểu Tứ lập tức giống trái bóng cao su xì hơi, cả người bẹp xuống, biểu tình nhóc uể oải mà sửa lời nói: "Là Tiểu Tứ ca."
Tiểu Hoa nhìn về phía Lăng Lan, tựa hồ đang đợi chủ nhân phân phó, Lăng Lan gật gật đầu nói: "Em ấy lớn hơn nhóc, nên nhóc phải gọi là Tiểu Tứ ca."
Tiểu Hoa được đến Lăng Lan phân phó, lúc này mới ngoan ngoãn mà hô: "Tiểu Tứ ca!"
Một tiếng này khiến cho Tiểu Tứ cao hứng đến nỗi làm một cái lộn ngược ra sau trong không trung, cậu rốt cuộc cũng có tiểu đệ, cảm giác này thật tốt!
Lăng Lan nhìn Tiểu Tứ hưng phấn, lại nhìn Tiểu Hoa đến bây giờ vẫn còn ngây thơ mờ mịt, trong lòng cười một tiếng, có lẽ có Tiểu Hoa, Tiểu Tứ liền sẽ không tịch mịch như trước nữa. Chỉ có trí năng thể mới có thể hiểu biết trí năng thể rốt cuộc cần cái gì. Vốn dĩ vẫn đang cảm giác vô ngữ sâu sắc đối với việc bỗng dưng trở thành chủ nhân Tiểu Hoa, cô lập tức bình thường trở lại.
Đương nhiên Lăng Lan cũng sẽ không để Tiểu Tứ cứ tiếp tục hưng phấn như vậy, giây tiếp theo, Lăng Lan liền xách Tiểu Tứ lên, lạnh lùng nói: "Nhìn thấy Tiểu Hoa, hiện tại cũng nên trình bày một chút, vì sao có Tiểu Hoa, chị sẽ có thủ đoạn khống chế người? Chẳng lẽ Tiểu Hoa còn có thể trở thành độc dược à?"
Tiểu Tứ một chút cũng không ngại bị lão đại nhà mình xách trên tay, cậu cười hì hì trả lời: "Lão đại nói không sai, Tiểu Hoa đúng là có năng lực trở thành độc dược, chẳng qua là độc của em ấy sẽ không xúc phạm tới thân thể người, mà là tinh thần lực của bọn họ."
Lăng Lan nghe vậy, hai mắt chợt lóe lên tia sáng: "Tinh thần lực? Giải thích thế nào?"
"Lão đại hẳn là biết Mạt thế chi hoa là một loại virus đáng sợ sẽ phá hư thế giới giả thuyết, sở dĩ nó khiến tất cả trí não cùng nhân loại của tinh hệ Mộng Đa Lạp chúng ta nhắc tới là biến sắc, là bởi vì đồ ăn mà Mạt thế chi hoa cắn nuốt không phải số liệu giả thuyết, mà là tinh thần lực của nhân loại hoặc là trí năng thể mà trí não chúng ta sinh sản ra tới." Tiểu Tứ nói tới đây cũng không nhịn được mà rùng mình một cái.
Nghe đến đó, Lăng Lan kinh ngạc mà nhìn Tiểu hoa vẫn mang vẻ mặt ngây thơ như cũ đứng bên cạnh, không biết Tiểu Tứ đang nói đến mình. Không nghĩ tới đứa nhóc đáng yêu, thoạt nhìn còn rất ngây thơ lại khủng bố như vậy. Cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt hơi đổi: "Cắn nuốt tinh thần lực? Vậy Tiểu Hoa có cắn nuốt tinh thần lực của chị hay không?" Nếu đúng như này, vậy cô chính là nuôi một ma vật tùy thời có thể phản phệ mình, trong lòng Lăng Lan không khỏi căng thẳng.
"Sẽ không!" Tiểu Tứ trợn trắng mắt xem thường nhìn lão đại nhà mình, nếu Tiểu Hoa là một nhân tố bất ổn không cách nào khống chế như thế, cậu làm sao để lão đại mạo hiểm được, "trí năng thể chúng em từ khi bắt đầu có ý thức, nếu không nhận chủ thì đúng là không biết hậu quả sẽ như thế nào, nhưng nếu nhận chủ rồi thì điều hạn chế chính thứ nhất là không thể thương tổn chủ nhân, cho nên Tiểu Hoa sẽ không cắn nuốt chủ nhân cùng thứ chặt chẽ tương quan với chủ nhân.. Tỷ như em, tỷ như bất kì trí năng thể tinh thần thể nào tồn tại trong không gian này. Bởi vì không gian này liên hệ với não vực của lão đại, cho nên là nhất thể."
Đôi lời của editor? : Chào cả nhà, editor đã trở lại rồi đây, mọi người có nhứ tui hơm~~~
Đang edit thì thấy tiểu tứ để ngôi xưng là "nó" có vẻ hơi không hay, nên editor lại đổi thành "cậu", he he, cứ giữa chừng lại đổi, hơi ngại xíu..
V
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm
- Chương 631: Ban tên tiểu hoa!