Chương 630: Tôi có nói thế sao?
Editor: Quân Mộ Thanh
"Ngũ Hào, đó là sự tình mà Lăng Lan phải suy tính." Giọng nói của Nhất hào như tiếng sấm vang lên bên tai Ngũ Hào, tức khắc khiến Ngũ Hào thức tỉnh.
Ngũ Hào sờ sờ mặt, cúi đầu nói: "Xin lỗi nhất hào, là tôi thất thố." Ngũ Hào nhìn giống như đạo sư có tâm lý vặn vẹo biếи ŧɦái nhất, nhưng thật ra lại là người đối với Lăng Lan canh cánh trong lòng nhất, đương nhiên này cũng vì trăm năm qua hắn khó được dạy ra một đệ tử vừa lòng, Lăng Lan chính là đệ tử mà Ngũ Hào vừa lòng nhất cũng là kiêu ngạo nhất.
"Tiểu Tứ tiến hóa có quan hệ trực tiếp đến Lăng Lan, rốt cuộc Tiểu Tứ sẽ tiến hóa thành bộ dáng gì, kỳ thật căn nguyên đều ở trên người Lăng Lan. Gieo nhân nào thì sẽ kết thành quả đấy, quả này đến tột cùng là ngọt, chua, đắng, hay là chát, đều là do Lăng Lan tự mình vun đắp lên, cậu cùng tôi căn bản không có tư cách nhúng tay vào." Thấy Ngũ Hào như vậy, khẩu khí của Nhất Hào cũng hòa hoãn xuống.
Trên mặt Ngũ Hào hiện lên cười khổ: "Cho nên chúng ta chỉ có thể thờ ơ lạnh nhạt sao?" Biết rõ là sự tiến hóa của Tiểu Tứ sẽ làm hại đến Lăng Lan nhưng vẫn không thể nhúng tay sao?
"Đúng vậy!" Hai mắt Nhất hào xa xưa mà nhìn về bầu trời phía xa, hồi lâu sau mới trả lời, "Tôi tin tưởng Lăng Lan! Cô ấy có thể." Đệ tử của hắn sẽ không khiến hắn thất vọng.
Lời nói của Nhất hào khiến Ngũ Hào hoàn toàn bình tĩnh lại, một lúc sau mới trả lời: "Nhất Hào, có lẽ anh nói đúng."
Sau một câu này, thân ảnh Ngũ Hào rời khỏi không gian của Nhất Hào, Nhất Hào lạnh lùng nhìn về hư không mênh mông vô bờ, sau đó nhắm lại hai mắt..
Ngũ Hào trở lại không gian của chính mình, một thân ảnh mạn diệu quen thuộc đột nhiên xuất hiện ở trước mắt hắn.
"Cửu Hào? Khó được thấy cô lại đây, chẳng lẽ là nhớ ca ca sao?" Kinh hỉ trong mắt Ngũ Hào chợt lóe mà qua, trên mặt lại trồi lên cái loại tươi cười bất cần đời này, nói lời đùa giỡn.
Khí lạnh trên người Cửu Hào càng nặng, cô lạnh lùng nhìn Ngũ Hào, Nhìn đến nỗi trong lòng Ngũ Hào rất là thấp thỏm, nhưng trong lòng Ngũ Hào càng thấp thỏm thì tươi cười trên mặt lại càng xán lạn, thật giống như đang có ý niệm biếи ŧɦái gì..
Cửu hào chính là chán ghét điểm này ở Ngũ Hào, thấy thế liền hừ lạnh một tiếng nói: "Tôi đi lộn chỗ!" Nói xong, tay phải cô rạch một cái, trực tiếp phá vỡ không gian hư không này, rời đi.
Ngũ Hào nhìn Cửu Hào biến mất trong không gian của hắn, hắn sờ sờ giữa mày, có chút buồn rầu nói: "Đi lộn chỗ? Lừa ai đấy? Cửu Hào rõ ràng là tới tìm mình, nhưng rốt cuộc vì cái gì nha?" Lần đầu tiên Ngũ Hào cảm thấy đầu mình còn chưa đủ thông minh, vậy mà không đoán được nguyên nhân Cửu Hào muội muội đến đây..
Cửu Hào buồn bực trở lại không gian của mình, vốn dĩ cho rằng Ngũ Hào thử Tứ điện hạ một phen là vì Lăng Lan, điều này khiến trong lòng cô cực kỳ cảm kích, cho nên cố ý qua đi nói tiếng cảm ơn với Ngũ Hào. Hiện tại nghĩ đến, cô đúng là quá ngây thơ rồi, nghĩ về Ngũ Hào tốt quá.
Nhìn hắn đầy mặt tươi cười biếи ŧɦái tính kế như thế kia, nghĩ lại hắn ra tay thử là vì thỏa mãn nhu cầu biếи ŧɦái nào đó của hắn mà không phải vì Lăng Lan.. Nghĩ đến mình thiếu chút nữa vì hiểu sai mà mất hết mặt mũi, hàn khí trên người Cửu Hào lại càng lạnh hơn.
Về sau, cô tuyệt đối sẽ không cho Ngũ Hào sắc mặt tốt.. Không, cô tuyệt đối sẽ không để ý tới cái tên Ngũ Hào biếи ŧɦái kia! Liền quyết định như thế đi.
Lăng Lan nhặt lên viên liên lạc châu, để Tiểu Tứ tiếp tục duy trì tinh thần lực của Cửu trưởng lão, sau đó mới thong thả ung dung đi đến chỗ đám người đã bị thương kia.
Mấy người dùng ánh mắt kinh hoàng run sợ nhìn vị cường giả lĩnh vực tuổi trẻ đến kỳ cục ở trước mắt này, trong lòng cho rằng khả năng lớn là đối phương dùng dược tề thay đổi dung mạo. Chỉ là bọn hắn lại quên mất, dược tề tuy rằng có thể tùy ý sửa đổi dung mạo của một người, nhưng tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống vượt qua tuổi thực tế của người đó quá nhiều, tỷ như tuổi còn nhỏ sẽ không đột nhiên biến thành một lão nhân sáu mươi tuổi, lão nhân sáu mươi cũng sẽ không đột nhiên biến thành một thiếu niên ngây thơ..
Lăng Lan cúi người, vươn tay phải cầm lên liên lạc châu hỏi: "Đây là cái gì?"
Người trẻ tuổi ngậm miệng không nói, làm bộ cái gì cũng chưa nghe được.
"Không muốn nói? Vậy thì không có giá trị tồn tại." Lăng Lan nhàn nhạt trả lời, cô đứng dậy, đám người nằm bò dưới đất kia bắt đầu xuất hiện những khối băng trong suốt, chậm rãi kéo dài đến trên người những người đó.
Người trẻ tuổi sắc mặt xám trắng mà nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ đợi cái chết tiến đến. Hắn không thể tưởng được an bài vốn dĩ để mình nâng cao một bước, cuối cùng lại trở thành phần mộ chôn vùi sinh mệnh của chính mình. Trong lòng hắn rất không cam lòng, hắn còn trẻ, còn có tương lai vô hạn, hắn thật sự không muốn chết.. Nhưng hắn không thể lấy việc bán tổ chức của mình để cầu cơ hội có được mạng sống, việc này chỉ làm cho hắn khinh thường, cũng sẽ phỉ nhổ chính mình.
Nhưng không phải tất cả mọi người đều có giác ngộ như người trẻ tuổi này, khi bọn hắn cảm giác được tay chân mình bắt đầu bị đóng băng, từng chút một lan tràn về phía trước, bọn họ bắt đầu giãy giụa.
Tận mắt thấy chính mình từ từ tiến đến cái chết này là tra tấn nhân tâm nhất, cũng là chiêu thức dễ dàng khiến người sụp đổ nhất.
Quả nhiên, một người trung niên không chịu nổi loại áp lực này, tức khắc hô lên: "Là liên lạc châu!"
Người trẻ tuổi đột nhiên mở mắt, trong mắt tất cả đều là khiển trách cùng phẫn nộ, bọn họ là những người trung thành phụ trách giám sát các nơi, sao lại có thể dễ dàng bán đứng tổ chức như thế?
Lời nói của người trung niên đánh nát tuyến phòng ngự của những người khác, mấy tên trung niên kia cũng hô theo: "Không sai, chính là liên lạc châu."
Lăng Lan cười như không cười liếc người trẻ tuổi đầy mặt phẫn nộ kia một cái, quả nhiên vẫn là thanh niên nhiệt huyết, nguyện ý vì lý tưởng mà đầu rơi máu chảy, cho dù phải dùng tính mạng trả giá đại giới cũng không tiếc. Cô may mắn nhìn qua mấy người trung niên bên cạnh hắn, may mắn có mấy tên đã bị ma diệt nhiệt tình, hiểu được sinh mệnh càng quan trọng hơn, nếu không cô thật đúng là không có biện pháp đối phó bọn họ.
Lăng Lan búng tay một cái, những khối băng vốn đang đóng băng tay chân bọn họ tức khắc biến thành những hạt băng rất nhỏ, biến mất trong không khí. Mấy người nhìn thấy tay chân đã khôi phục như thường, tức khắc mừng rỡ như điên.
"Các ngươi mỗi người đều có liên lạc châu sao?" Lăng Lan lại hỏi.
Nếu đã bị đánh bại phòng tuyến tâm lý thì khi trả lời vấn đề, mấy người này cũng bất chấp tất cả, không hề che giấu. Bọn họ liên tục gật đầu, tỏ vẻ không sai.
"Liên lạc châu của mấy người, đưa cho tôi nhìn một cái." Lăng Lan nhàn nhạt nói.
Rất nhanh, mấy người trung niên liền đưa máy liên lạc của mình cho Lăng Lan, Lăng Lan tùy ý cầm lấy một cái, Tiểu Tứ ở trong ý thức hải trả lời: "Lão đại, cái này không giống với hai viên liên lạc châu mà chị vừa lấy được."
"Không có công năng biến hình?" Lăng Lan nghiêm túc nhìn liên lạc châu trong tay, thật đúng là nhìn không ra có gì khác nhau. Xem ra, chỉ có người hiểu biết nó, hoặc là người chế tác nó mới có thể phân biệt được. Ừm, còn thêm cả Tiểu Tứ của cô nữa.
Tiểu Tứ gật đầu nói: "Đúng vậy, mấy cái liên lạc châu này được làm bằng tài liệu rất bình thường, mà hai cái liên lạc châu vừa nãy lại là dùng tài liệu đặc thù để chế tác. Đáng tiếc, em chưa từng nhìn thấy loại tài liệu này trên thị trường, loại tài liệu này hẳn là bị chính phủ khống chế. Hơn nữa, nó còn rất thưa thớt, nếu không thì không có khả năng chỉ có cường giả Lĩnh vực mới có tư cách có."
Tiểu Tứ nói tới đây, vẻ mặt lộ ra biểu tình giãy giụa, giống như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng Tiểu Tứ vẫn không nói ra.
Dị trạng của Tiểu Tứ, Lăng Lan đương nhiên thấy được, cô lại nhìn liên lạc châu trong tay. Trong bàn tay tức khắc xuất hiện ba viên liên lạc châu, hai liên lạc châu vừa được lấy ra đúng là hai viên mà Lăng Lan có được lúc trước.
"Nếu vô dụng, thì cũng không cần nữa." Lăng Lan đột nhiên vung lên cánh tay, ba bóng đen bay ra từ trong bàn tay cô, đập mạnh vào vách tường phía trước.
"A. Không cần!" Tiểu Tứ cùng người trung niên dâng ra liên lạc châu kia kinh hô.
Chỉ nghe "Choang" một tiếng, liên lạc châu trực tiếp bị đập vỡ, sắc mặt của người trung niên một mảnh u ám. Hắn đã dự kiến được sinh hoạt bi thảm trong tương lai của hắn. Đôi mắt ảm đạm mịt mờ nhìn mấy người bên cạnh, trong mắt tức khắc hiện lên một tia sát ý.
"Tiểu Tứ, em rất muốn cái này sao?" Lăng Lan xòe tay phải ra, liền thấy liên lạc châu lấy được từ chỗ Hỏa Tà cùng Cửu trưởng lão còn ở trong tay cô. Vừa nãy cái cô quăng ra ngoài chỉ là liên lạc châu của người trung niên kia thôi, đến nỗi vì sao lại là ba đạo hắc ảnh, tốc độ tay của Lăng Lan đã đạt tới hình, muốn chế tạo ra hai đạo hắc ảnh hư ảo cũng là điều rất dễ dàng làm được.
Tiểu Tứ nhìn thấy kia hai viên liên lạc châu kia vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, tức khắc kích động gật đầu.
"Nó rất quan trọng đối với em!" Lăng Lan nói là câu khẳng định mà không phải câu nghi vấn.
Tiểu Tứ thấy đã không có cách nào che giấu, liền thành thật trả lời: "Đúng vậy, cái này đối với em, à không, không chỉ có đối với em, mà đối với chín đạo sư của chị cũng rất quan trọng."
Ánh mắt của Lăng Lan tức khắc trở nên ngưng trọng, cô ý bảo Tiểu Tứ cẩn thận nói.
"Kỳ thật, chúng ts cũng không phải chỉ có thể ở lại trong không gian học tập, thật ra chúng ta có thể đi vào thế giới thật của lão đại." Tiểu Tứ nói.
"Cái này chị biết, năm đó Ngũ Hào cùng Cửu Hào đạo sư vì cứu chị nên đã từng khống chế thân thể của chị." Lăng Lan nghĩ tới lần gặp phải nguy cơ vào năm cô mười ba tuổi, thiếu chút nữa đi đời nhà ma, cuối cùng vẫn phải dựa vào Ngũ Hào đạo sư cùng Cửu Hào đạo sư ra tay, cô mới có thể may mắn sống sót.
"Đây là một loại biện pháp, nhưng loại biện pháp này đối với thân thể của ký chủ thương tổn rất lớn, bình thường thì chúng ta là sẽ không thông qua loại phương pháp này đi đến thế giới hiện thực." Tiểu Tứ cũng nhớ tới sự tình năm đó, nhịn không được nắm chặt bàn tay nhỏ của mình, nếu năm đó nó có được thân thể ở hiện thực thì nó tuyệt đối sẽ không để lão đại chịu trọng thương như vậy.
Lăng Lan chính là người thông minh, cho dù không thông minh thì dưới sự tra tấn vô cùng vô tận của Ngũ Hào yêu nghiệt, cũng phải trở nên thông minh. Cô hiểu rõ mà nhìn máy liên lạc trong tay, nói: "Chính là tài liệu làm ra máy liên lạc mà lĩnh vực cao thủ mới có tư cách sử dụng cùng với liên lạc châu sao?"
Khuôn mặt nhỏ Tiểu Tứ cực kì nghiêm túc, gật đầu: "Đúng vậy, lão đại!"
"Loại tài liệu này có thể ngăn cản được áp lực của cường giả lĩnh vực, mấu chốt nhất là, đặc tính tùy ý biến hóa của nó sẽ khiến cho tinh thần lực rất dễ dàng tiến vào chiếm giữ, ở tinh hệ Mộng Đa của chúng ta, loại tài liệu này đều sẽ được chế tác thành khuôn đúc nhân thể, để tiện cho trí năng thể chúng ta hoặc là tinh thần thể khống chế, sau đó chúng ta là có thể bằng vào khuôn đúc nhân thể này, nối đường ray với hiện thực sinh hoạt." Tiểu Tứ nói ra tư liệu trong cơ sở dữ liệu của nó, ánh mắt lộ ra một tia kỳ vọng, nếu có thể, nó không chỉ muốn trợ giúp Lăng Lanở trong thế giới giả thuyết, mà càng muốn khi ở trong đời sống hiện thực cũng có thể giúp được Lăng Lan.
Lăng Lan nhìn chằm chằm hai viên liên lạc châu trong tay, cô bị tin tức mà Tiểu Tứ truyền đạt lại làm cho kinh hãi, nếu như thu thập lại loại tài liệu này, chờ đến khi cô kiến tạo ra khuôn đúc nhân thể, chín vị đạo sư trong không gian học tập cũng có thể trở thành "Người" chân thật làm bạn ở bên cạnh cô.
Còn có Tiểu Tứ, cũng sẽ thật sự trở thành tiểu đệ của cô, quang minh chính đại mà gọi Lăng Tiêu một tiếng ba, gọi Lam Lạc Phượng một tiếng mẹ.. Không biết lúc ấy, có thể dọa được Lăng Tiêu vẫn luôn bình tĩnh mặt không đổi sắc không? Mà mẹ mình Lam Lạc Phượng, liệu có bùng nổ tình thương của mẹ rồi ôm Tiểu Tứ hôn điên cuồng, hôn đến mức CPU của Tiểu Tứ nóng lên, trực tiếp chết máy té xỉu không?
Bức tranh này thật sự quá tốt đẹp, Lăng Lan quyết đoán thu hồi lại liên lạc châu, cố nén kích động trong lòng hỏi tiếp: "Hồn Vực của mấy người tổng cộng có bao nhiêu tên lĩnh vực?"
Một người trung niên nhân cao ngạo nói: "Hồn Vực chúng tôi tổng cộng có được gần 300 cường giả lĩnh vực.."
Tính toán thể tích cùng mức độ lớn nhỏ khi đặt 300 viên liên lạc châu ở cùng nhau, Lăng Lan không tránh được tiếc hận nói: "Ít như vậy!" Không biết có đủ chế tạo một Tiểu Tứ nho nhỏ hay không nữa?
Người trung niên kiêu ngạo kia nghe vậy thiếu chút nữa hộc máu, gần 300 cường giả lĩnh vực mà còn chê ít? Cái con số này đã gần bằng tổng số lượng cường giả lĩnh vực của những quốc gia nhỏ, đương nhiên so với mấy ngàn, mấy vạn cao thủ lĩnh vực của một ít siêu cường quốc, thì đúng là hơi ít một chút.
"Các ngươi chắc là có tài liệu chế tác loại liên lạc châu này đúng không?" Lăng Lan liếc nhìn mấy người trung niên, lạnh lùng hỏi.
Những lời này khiến cho sắc mặt của mấy người trung niên cùng với người trẻ tuổi thấy chết không sờn kia hơi đổi, trong đó một người trung niên tròng mắt xoay chuyển, hắn làm bộ không thèm để ý mà trả lời: "Cái này đương nhiên là có, thật ra tài liệu rất bình thường, chính là kim cương thiết, Bách Linh sa.." Hắn nói ra tài liệu của liên lạc châu bình thường, ý đồ lừa dối cho qua.
"Ông biết tôi muốn cái gì sao?" Lăng Lan sắc bén ánh mắt bắn thẳng đến, tên trung niên kia kinh sợ, sắc mặt biến đổi, giọng nói hoàn toàn dừng lại.
"Loại liên lạc châu mà chỉ có cấp lĩnh vực trở lên mới có thể sử dụng, không phải cái loại mà mấy người sử dụng, tôi biết mấy người rõ ràng tôi đang hỏi cái gì." Lăng Lan không cho phép bọn họ lảng tránh vấn đề này.
Tất cả mọi người trầm mặc, ngậm chặt miệng một chữ cũng không nói. Việc này đã đề cập đến đồ vật mấu chốt nhất của Hồn Vực, cho dù là mấy người trung niên bị đánh vỡ phòng tuyến kia cũng không dám lộ ra điểm này. Nếu không dù bọn họ có giữ được một mạng từ trong tay ma đầu này thì cũng không trốn được sự đuổi gϊếŧ của Hồn Vực. Trái phải đều là chết, còn không bằng hiện tại chết thống khoái, miễn cho về sau bị Hồn Vực bắt được, sẽ không chết đơn giản như vậy được.
"Xem ra là có." Lăng Lan cũng không nhất thiết phải nghe được đáp án chuẩn xác từ trong miệng bọn họ, cô tin tưởng, loại tài liệu quý giá này bọn họ sẽ không biết được giấu ở nơi nào, cô chỉ muốn phỏng đoán ra một ít đáp án hữu dụng từ trong phản ứng của bọn họ thôi.
Mà phản ứng kinh sợ của những người này, biểu hiện cho dù chết cũng không dám trả lời kia đã chứng minh được một chút, đó chính là Hồn Vực nhất định có tài liệu này, chỉ sợ số lượng còn không ít, cho nên, bọn họ mới có thể biến sắc như thế..
Quả nhiên câu nói của Lăng Lan khiến cho sắc mặt của mấy người này càng trở nên tái nhợt hơn, kinh sợ trong mắt càng rõ ràng, xem ra cô đã đánh giá chuẩn xác.
"Rất cám ơn mấy người đã hợp tác!" Lăng Lan có được đáp án mà mình muốn, cô đứng thẳng thân, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía mấy người trung niên kia, ánh mắt bình tĩnh một chút cảm xúc cũng không có làm cho trong lòng mấy người trung niên kia trở nên hoảng sợ.
Một người trung niên trong đó hô: "Cậu đã đáp ứng là không gϊếŧ chúng tôi rồi!"
Lăng Lan nhàn nhạt trả lời: "Tôi có nói thế sao?" (chưa xong còn tiếp)