Chương 627: Đuổi đi?

3512 Chữ Cài Đặt
Chương 627: Đuổi đi?

Editor: Quân Mộ Thanh

Chỉ dựa vào năng lực bắn tỉa của năm người đã giải quyết được gần 160 người, phân chiến tích này nói ra cũng đủ khiến cho đại bộ phận người khϊếp sợ. Phải biết rằng đối tượng mà bọn họ bắn chết cũng không phải bình dân bình thường gì mà là sát thủ Hồn Vực đã trải qua huấn luyện đặc biệt, có kinh nghiệm nhất định đối với việc né tránh ngắm bắn. Huống chi bên trong không chỉ có sát thủ bình thường, mà còn có một số là sát thủ hắc bảng, thậm chí ngay cả sát thủ kim bảng cũng có.

Tề Long nghe vậy nhếch miệng cười: "Cuối cùng cũng có thể thư giãn gân cốt một chút." Nói xong, thân ảnh của cậu liền biến mất không thấy.

Lý Lan Phong cùng Triệu Tuấn nhìn nhau cười, giây tiếp theo cũng giống như Tề Long, biến mất trên sân thượng.

Lý Anh Kiệt ngạc nhiên nhìn xung quanh sân thượng đã trở nên trống rỗng, cậu quay đầu lại hỏi người duy nhất còn lưu ở sân thượng là Lâm Trung Khanh: "Bọn họ đi làm gì?"

Lâm Trung Khanh bình tĩnh mà xuống chỉ phía dưới nói: "Đi gϊếŧ người."

Lý Anh Kiệt lập tức tức ngực, phẫn nộ nói: "Vậy sao bọn họ không gọi tôi đi cùng?"

Lâm Trung Khanh khinh bỉ liếc mắt nhìn cậu: "Loại chuyện này mà còn cần gọi à? Chẳng lẽ tự cậu không biết phán đoán à? Nếu 33 người tiến vào tòa nhà này, mà chúng ta lại cứ thủ ở sân thượng sẽ chỉ khiến cho đối phương bắt ba ba trong rọ, phương pháp tốt nhất đương nhiên là chủ động xuất kích, ẩn núp đi xuống phía dưới giải quyết những người đó."

Lời nói của Lâm Trung Khanh khiến sắc mặt của Lý Anh Kiệt khẽ biến, đương nhiên cậu biết biện pháp giải quyết tốt nhất là ngắm bắn đám người phía dưới này, nhưng, chẳng lẽ mọi người không nên thương lượng với nhau một chút rồi cùng hành động sao? Vì sao một lời chào hỏi cũng không nói mà đã tự hành động rồi? Đúng là vô tổ chức vô kỷ luật, không có một chút tinh thần chiến đội nào, sao Lan lão đại lại có thể mặc kệ loại sai lầm này?

Phải biết rằng Chiến đội của cậu ta trước giờ kỷ luật nghiêm minh, nếu cậu ta không hạ lệnh thì đội viên tuyệt đối sẽ không tự chủ trương. Tự tiện hành động..

Có lẽ cảm giác được Lý Anh Kiệt đang khó hiểu, Lâm Trung Khanh nhàn nhạt giải thích nói: "Đội trưởng của chúng tôi cho tới nay đều bồi dưỡng chúng tôi tự chủ sức phán đoán, trừ phi chúng tôi làm sai mới có thể mở miệng sửa đúng." Đột nhiên cậu nhìn thẳng Lý Anh Kiệt, ánh mắt sắc bén kia làm trái tim Lý Anh Kiệt tức khắc rụt lại, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà bị trấn trụ. "Nếu cậu không thể thích ứng với Chiến đội của chúng tôi, thì phỏng chừng qua ba năm của kỳ bảo hộ tân binh lão đại sẽ đuổi cậu ra khỏi đội, cậu tự giải quyết cho tốt đi."

Đuổi đi? Lý Anh Kiệt cậu sẽ bị đuổi đi? Này quả thực là không thể nói lý! Lý Anh Kiệt thiếu chút nữa tức điên mất.

Lý Anh Kiệt kiêu ngạo chưa bao giờ phục bất kì một ai. Nhưng Lăng Lan cường đại đến nỗi khiến cho Lý Anh Kiệt không thể không vui lòng phục tùng, đây cũng là nguyên nhân cậu nguyện ý gia nhập Chiến đội Lăng Thiên. Chỉ là, Lý Anh Kiệt cũng không cho rằng cậu không được hoan nghênh, cậu cho rằng bản thân gia nhập Chiến đội của Lăng Lan là cho chiến đội Lăng Lan càng thêm rực rỡ, Lan lão đại tất nhiên sẽ vui sướиɠ bằng lòng.

Nhưng từ trong lời nói của Lâm Trung Khanh lại giống như Lăng Lan rất miễn cưỡng thu cậu, điều này làm cho tự tôn Lý Anh Kiệt chịu đả kích nghiêm trọng. Chẳng lẽ cậu lại không bằng cái tên Thường Tân Nguyên mới tiến vào Tỉ mỉ không lâu kia sao? (người ta là thiên tài cải tạo, còn cậu là cái cọng hành nào)

Lý Anh Kiệt quyết đoán lau sạch nội dung trong dấu ngoặc kia, cậu chính là thiên tài về cả thể thuật lẫn cơ giáp, Là song trọng thiên tài (1) á đậu má!

Lý Anh Kiệt căm giận bất bình, trong đầu cậu bắt đầu đếm kỹ thực lực của mấy thành viên trong Chiến đội Lăng Thiên..

Nhị ca nhà cậu.. Chính là tên hỗn đản thích nghiên cứu mấy thứ dược tề lung tung rối loạn dùng để đánh lén, tra tấn người, cậu mới không đi so sánh với đối phương. Lý Anh Kiệt kiên quyết cự tuyệt thừa nhận cậu là sợ thủ đoạn tra tấn người của nhị ca nhà mình.

Tề Long.. Ặc, hình như lợi hại hơn cậu một chút, cái này có thể xem nhẹ.

Còn tên ẻo lả Lạc Lãng kia.. Hình như hai hạng này cũng không yếu hơn cậu, hừ, cậu mới đi không so sánh với tên ẻo lả.

Triệu Tuấn, lớn hơn cậu ba tuổi, có danh khí, có danh vọng, này còn không phải là do sớm hơn cậu ba năm sao? Không có cái gì cần so, đánh bay.

Lý Lan Phong, hừ, thân thể cũng quá nát đi, thể thuật của anh ta là cấp bậc gì nhỉ? Ặc, cậu nhớ hình như là Khí kình trung hậu kỳ thì phải? Hử, sao lại có thể tương đương với cậu được? Sao lại có thể ngang ngửa cậu được? Về phần thao tác cơ giáp, hình như cũng đã đến Vương bài rồi thì phải? Lật bàn, cái loại thân thể rách nát này mà cũng có thể thăng cấp Vương bài? Lý Anh Kiệt đột nhiên cảm giác được thế giới này đối với cậu có ác ý thật sâu.

Tùy tiện kéo ra vài người, Lý Anh Kiệt cậu vậy mà lại không có biện pháp nghiền áp? Đôi mắt nhỏ ác ý của cậu nhìn về phía Lâm Trung Khanh ở phía trước, ít nhất cậu cũng mạnh hơn người này, đối phương mới chỉ tiến vào Khí kình sơ kì, chỉ là Đặc cấp sư sĩ.. Trái tim bị thương của Lý Anh Kiệt tức khắc được trấn an.

Ngay cả người như Lâm Trung Khanh còn chưa bị đuổi ra khỏi đội, dựa vào cái gì mà muốn đuổi cậu đi? Cậu không phục!

Có lẽ bị đả kích quá mức, Lý Anh Kiệt lại vô ý nói hết suy nghĩ trong lòng mình ra.

Lâm Trung Khanh nghe được lời này, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, cậu cầm lấy ba lô của mình, đưa cho Lý Anh Kiệt nói: "Đúng, cậu mạnh hơn tôi, nhưng từ trước đến nay tôi cũng không phải tay đấm, mà là bộ trưởng Hậu Cần mà lão đại không thể thiếu." Cậu ý bảo Lý Anh Kiệt xem ba lô của cậu có cái gì..

Lý Anh Kiệt dời mắt nhìn lại, ba lô của Lâm Trung Khanh có không ít đồ, có một ít dược tề cấp cứu, có một túi nhỏ bánh nén khô cao cấp, còn có mấy bình dịch dinh dưỡng, có kính viễn vọng bội số lớn cùng với một ít công cụ nhỏ rải rác khác, chúng được sửa sang lại chỉnh chỉnh tề tề trong ba lô, nhất là bên cạnh đút một cái hộp trong suốt, có thể loáng thoáng nhìn thấy trong đó có hai cái ống nhỏ như điếu thuốc lá.

Lý Anh Kiệt không khỏi ngẩn người, đột nhiên cậu nghĩ tới cái gì, sắc mặt đại biến nói: "Sao cậu lại có thứ này?"

Cho dù Lý Anh Kiệt gan lớn thì lúc này hai chân cũng có chút nhũn ra, hai cái ống nhỏ kia, chỉ cần một cái bị kíp nổ thì cũng có thể khiến cho công trình trong phạm vi trăm mét thành một đống phế tích.. Dù là chưa thấy qua vật thật nhưng nội dung được học tập trong trường quân đội cũng sẽ không khiến cho cậu nhận sai cái thứ này -thuốc nổ TNT khủng bố nhất, cổ xưa nhất của Liên Bang!

Lâm Trung Khanh lấy lại ba lô của chính mình, cậu chậm rì rì lấy kính viễn vọng bội số lớn từ bên trong ra rồi nhìn chung quanh một vòng, xác định xung quanh không có tay súng bắn tỉa đang ngắm bắn viễn trình nào, cũng không có bỏ sót địch nhân nào, lúc này cậu mới buông kính viễn vọng xuống, trả lời: "Cậu cho rằng lần náo động đó của Phi Dương hào, thuốc nổ mà đối phương đặt ở trên du thuyền cũng chỉ có một cái đã nổ kia à?"

Lý Anh Kiệt không phải người ngu, nghe vậy tức khắc bừng tỉnh, sắc mặt cậu đổi đổi, lại hỏi lần nữa: "Vậy làm sao cậu lại tìm được?" Đồ vật mà đại đội điều tra của Phi Dương cũng chưa tìm ra thì sao Lâm Trung Khanh lại có thể tìm được một cách chuẩn xác đây?

Lâm Trung Khanh nghe vậy, cười cười với cậu, đang lúc Lý Anh Kiệt cho rằng cậu ta muốn trả lời vấn đề của cậu thì Lâm Trung Khanh lại thu liễm tươi cười, lạnh lùng khinh bỉ nói: "Cậu vẫn còn có thời gian cùng tôi nói chuyện? Chẳng lẽ cậu không nên đi xuống phía dưới cùng đám Tề Long giải quyết địch nhân à? Tiểu đội chúng ta không nuôi phế nhân."

Lý Anh Kiệt trong lòng tức hộc máu, không nói chuyện vậy cậu nói nhiều với tôi như vậy làm gì? Cậu phẫn nộ phản bác nói: "Không phải cậu cũng không đi?"

Lâm Trung Khanh khua khua kính viễn vọng trong tay, cười lạnh nói: "Chẳng lẽ đến bây giờ cậu vẫn chưa biết định vị của tôi là gì à?" Kỳ thật cậu vẫn đang làm chuyện mà cậu nên làm.

Sắc mặt của Lý Anh Kiệt lại đổi đổi lần nữa. Vừa rồi cậu cũng không nghĩ nhiều, hiện tại bị Lâm Trung Khanh nhắc nhở, cậu mới phát hiện ra trong năm người, trừ bỏ cậu, những người khác đều đang làm chuyện mình nên làm, chỉ có cậu là đến bây giờ vẫn còn không hiểu rõ tình huống.

Nhận thức này khiến cho trong lòng Lý Anh Kiệt nghẹn khuất không thôi. Cậu phát hiện, biểu hiện vừa rồi của mình thật là quá ngu xuẩn.

"Tôi sẽ không thua mấy người đâu!" Lý Anh Kiệt oán hận ném xuống một câu Sau đó biến mất ở trên sân thượng..

"Sẽ không thua cho chúng tôi?" Lâm Trung Khanh mỉm cười, những lời này khiến cho cậu có loại ảo giác bọn họ giống như đang khi dễ tiểu hài tử vậy, mà đứa bé bị khi dễ kia cuối cùng không thể phản kháng, chỉ có thể mạnh miệng ném xuống những lời này rồi trốn chạy..

Tên gia hỏa Lý Anh Kiệt này xem ra cũng không đến nỗi đáng ghét như vậy.

Lâm Trung Khanh khóe miệng mang ý cười tiếp tục cầm lấy kính viễn vọng bội số lớn nghiêm túc thăm dò tình huống chung quanh. Tuy rằng không thấy cậu có động tác gì, nhưng một khẩu súng lục uy lực cực lớn trong ba lô đã ở trong tay cậu..

Nhóm sát thủ Hồn Vực từ các địa điểm khác nhau lẻn vào tòa nhà, lúc gặp được nhau sẽ làm một thủ thế rồi tự hợp thành mấy tiểu đội, chậm rãi sờ soạng hướng về phía trước.

Trong tay bọn họ mỗi người đều có một khẩu súng quang tốc, súng quang tốc có độ giật tương đối nhỏ nhưng lực sát thương lại rất lớn. Tầm bắn tinh chuẩn, lúc bắn súng thì thanh âm lại cực kỳ nhỏ. Khi đang chạy hay đang vận động mà khoảng cách không xa thì súng ống loại nhỏ này cực kỳ thích hợp để ngắm bắn.

Một tổ trong đó là hai gã sát thủ Hồn Vực hợp thành, bọn họ thật cẩn thận lẻn vào đến tầng thứ ba.

Hai người một trước một sau, một phụ trách cảnh giác phía trước, một phụ trách phòng ngự phía sau. Ai cũng không biết của địch nhân bọn họ có thể xuống sân thượng rồi ẩn núp ở trong tòa nhà hay không. Dưới tình huống còn chưa thăm dò rõ ràng, mỗi người đều cực kỳ cẩn thận, xem trong trò chơi trốn tìm này ai phát hiện ra đối phương nhanh hơn.

Lúc này, một trận gió nhẹ nổi lên, cảm nhận được có động tĩnh ở phía sau, người nọ lập tức lao theo hướng gió bắn ra một phát súng, trực tiếp đánh lên vách tường, năng lượng của chùm tia sáng cực cao, trực tiếp biến vách tường thành một cửa động to bằng cái chén.

Người phía sau thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa định dò hỏi người phía trước tình huống thì lại thấy người phía trước đột nhiên quỳ xuống, một tay sờ lên bên gáy, đáng tiếc là còn chưa làm được thì yết hầu đã phát ra tiếng vang "ách ách", sau đó ngã quỵ xuống sàn.

Toàn bộ lông tơ của người phía sau đều dựng lên, đối thủ của bọn họ còn chưa thấy mà đồng đội đã bị tru sát rồi ư?

Cực kì hoảng hốt, hắn điên cuồng bắn ra chùm tia sáng ở bốn phía, đáng tiếc lại không có một tia động tĩnh, dường như sau khi người nọ tru sát một người thì đã nhanh chóng chạy trốn vậy. Người nọ dần bình tĩnh lại, đình chỉ xạ kích, khi vừa định tiến lên xem tình huống của đồng đội thì một cánh tay tráng kiện đột nhiên chế trụ cổ hắn, hắn vừa định đá lại đối thủ liền cảm giác được bên gáy bị cái gì đó đâm một chút, thân thể lập tức tê rần, sức lực biến mất, cả người hắn tê liệt ngã xuống sàn.

Trong mắt Tề Long chợt lóe lên tia lạnh lẽo, ngón tay đột nhiên cầm lấy cằm của đối phương dùng sức vặn, chỉ nghe được "rắc" một tiếng, đầu đối phương đã gục xuống.

Tề Long nhẹ nhàng đặt người nọ ở một bên, nhanh chân đi đến chỗ của tên đã ngã xuống lúc nãy, rút ra châm gây tê mini trên cổ hắn, đồng thời ngón tay dùng lực giải quyết đối phương. Tề Long nhớ rõ không thể bại lộ thân phận của bọn họ, mà châm gây tê mini chính là vũ khí bí mật của chiến đội bọn họ cho nên đương nhiên Tề Long phải thu lại mấy thứ này, miễn cho bị người có tâm phát hiện.

Ở mấy địa phương khác trong tòa nhà, chuyện như vậy đã xảy ra mấy lần, nhưng trừ bỏ bị những sát thủ đã bị giải quyết ở dưới suối vàng biết thì nhóm sát thủ vẫn còn tồn tại lại không chút để ý đến, bọn họ không hề hay biết mà sờ soạng lên sân thượng từng chút một..

Trên sân thượng, Lâm Trung Khanh đang giám sát tình huống xung quanh, đột nhiên ánh mắt chợt lóe, đi một bước lớn liền tới rìa của tòa nhà, biểu tình đạm nhiên giơ lên súng lục tĩnh âm trong tay nhắm ngay phía dưới.

Chỉ thấy một sát thủ đang dọc theo cửa sổ ý đồ bò lên trên sân thượng, bỗng hắn cảm giác được gì đó, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một nòng súng đen nhánh nhắm ngay hắn. Hắn sắc mặt đại biến, không cần suy nghĩ đột nhiên nhảy lên đánh tới Lâm Trung Khanh.

Lâm Trung Khanh bình tĩnh mà bóp cò súng, liền thấy cả người của tên sát thủ đang bay ở giữa không trung bị bắn đi ra ngoài, hắn thống khổ che lại ngực, hai mắt đỏ đậm hung ác nhìn chằm chằm Lâm Trung Khanh ở phía trên vẫn đang nhàn nhạt nhìn hắn..

"Bịch" một tiếng, sát thủ từ độ cao năm tầng rơi xuống mặt đất, mặt đất ngay lập tức bị máu tươi bắn ra nhiễm hồng một mảng.

Người có thể làm sát thủ, thể thuật ít nhất đạt tới cấp bậc cụ hiện, thân thể rất mạnh mẽ, cho dù có bị trúng một phát đạn rồi từ lầu năm té xuống cũng không khiến hắn trực tiếp ngã chết, chỉ là kéo dài hơi tàn mà hít thở, nơi duy nhất còn xem như có thần chỉ có ánh mắt tràn ngập thù hận kia của hắn.

Lâm Trung Khanh thản nhiên mà nhìn hắn một cái, sau đó lùi về đằng sau, tiếp tục làm công tác giám sát của cậu.

Ai cũng không muốn chết, Lâm Trung Khanh cũng không muốn, cho nên cũng chỉ có thể để tên sát thủ Hồn Vực kia chết.

Tên sát thủ này ngã xuống cũng khiến cho mấy tên vốn định trừ bên ngoài tòa nhà trèo lên sân thượng gạt bỏ loại hành vi ngu xuẩn này, bò từ bên ngoài lên đúng thật là một lối tắt, nhưng đối với người canh giữ ở trên sân thượng mà nói thì loại hành vi này bọn họ (đám Lăng Lan) nhất vui lòng nhìn đến, còn nhìn một cái không sót gì, bọn họ (đám sát thủ) tuyệt đối sẽ thành mục tiêu tuyệt hảo để ngắm bắn.

Chẳng qua một phát súng này cũng chứng minh, những người đó vẫn còn ở sân thượng.. Điều này khiến cho không ít sát thủ phía dưới trở nên lớn mật, chúng không hề che che giấu giấu mà là nhanh chóng chạy vọt về phía cầu thang.

"Pằng pằng pằng pằng.." Bọn họ mới vừa xông lên khúc cong của cầu thang thì đã đón nhận những viên đạn che trời lấp đất mà đến, cứ việc bọn họ đã có chuẩn bị, nhưng hai người đi đầu vẫn không thể tránh thoát mà bị bắn trúng, trực tiếp ngã xuống ở nơi đó.

Đám sát thủ đi phía sau phản ứng cực nhanh, sôi nổi trốn tránh đi, có mấy người còn cầm súng bắn loạn xạ ở cửa cầu thang.

Lý Lan Phong cùng Triệu Tuấn đã vọt đến hai sườn vách tường ở cửa thang lầu, Lý Lan Phong ném cho Triệu Tuấn một ánh mắt, liền thấy Triệu Tuấn vô thanh vô tức mà lẻn ra phía sau cửa phòng, đi xuống dọc theo cửa sổ, bay lên tầng tiếp theo.

Đám người Hồn Vực không dám đi từ bên ngoài, nhưng không có nghĩa là bốn người Lăng Thiên đã ẩn núp đi xuống tầng dưới không dám, bọn họ tín nhiệm Lâm Trung Khanh đang theo dõi ở bên trên, tin tưởng sẽ không có súng ngắm viễn trình nhắm ngay nơi này.

Triệu Tuấn nhanh chóng lẻn đến tầng tiếp theo.. Mà Lý Lan Phong thì lại thường thường hiện thân cửa thang lầu xạ kích xuống phía dưới, đem lực chú ý của đám sát thủ phía dưới đều tập trung tới chỗ anh.

Điểm chỉ huy lâm thời của Hồn Vực, trong tòa office building kia, người trẻ tuổi chặt chẽ chú ý đến tin tức mà tiền tuyến phát tới, khi hắn biết có 33 người rốt cuộc công tiến vào trong tòa nhà mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trên thực tế, hắn có chút hối hận vì đã an bài cho mọi người tiến công điểm này, không nghĩ tới điểm phòng thủ mà hắn cho rằng là yếu nhất lại có thể mạnh như vậy, khiến cho gần 200 sát thủ Hồn Vực thiệt hại ở nơi đó.

"Chỗ Thiên bảng Số 37 có tin tức chưa?" Mấy người trung niên kia đã không còn bình tĩnh như ban đầu nữa, người đứng ở bên cạnh người trẻ tuổi có chút nôn nóng hỏi. (chưa xong còn tiếp)

-----------------Chú thích-------------------

(1) Song trọng thiên tài: "Song trọng" nghĩa là hai phương diện, đồng thời, nghĩa cả câu là thiên tài ở cả 2 phương diện.

P/S: Do hôm qua editor mới đi nhận trọ nên khá bận rộn, phải đi sắm sửa thu dọn một đống đồ đạc nên hôm nay mới đăng bài được, rất xin lỗi mọi người vì đã chậm trễ!