Chương 5:
Đồng Dã nói. “Có một câu tôi không biết có nên nói hay không.”
Vinh Hạ Sinh ngước mắt nhìn hắn. “Cậu nói đi.”
Ngồi trong quán cá nướng, Đồng Dã nghiêng mình về phía trước tới gần Vinh Hạ Sinh, hạ giọng nói. “Bữa này không tính, để ngày mai tôi đưa anh đến nơi khác ăn bù nhé.”
Vinh Hạ Sinh khó hiểu. “Tại sao?”
Khuôn mặt Đồng Dã lộ vẻ khó xử, vừa muốn nói thì bồi bàn đã bước tới.
Hắn nhìn người bồi bàn, sau đó lại nháy mắt với Vinh Hạ Sinh, cầm lấy điện thoại nhắn cho đối phương một tin trên WeChat.
Đây là tin nhắn đầu tiên của hai người sau khi kết bạn WeChat với nhau.
Giao diện tin nhắn vẫn trống đột nhiên xuất hiện một tin nhắn.
Đồng đại gia nhà ngươi:
Quán này khó ăn quá!!! Vinh Hạ Sinh nhìn thoáng qua WeChat rồi cười, anh vốn không định trả lời, nhưng vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt của Đồng Dã bèn nhắn trả lời đối phương.
.:
Tôi thấy vẫn ăn được mà. Bồi bàn đi rồi, Đồng Dã lập tức quẹt miệng nói. “Thế này mà được á? Tiêu chuẩn của anh thấp quá rồi!”
“Có ăn là được.” Vinh Hạ Sinh nói. “Hồi mới chuyển đến quanh đây chẳng có gì cả, muốn mua đồ ăn cũng phải đi thật xa mới mua được.”
“Bái phục, tại hạ xin thua.” Đồng Dã cầm đũa gắp một miếng cá nướng cải trắng. “Ngày mai đi, ngày mai tôi dẫn anh ăn ở chỗ khác, tôi nhất định phải cho anh biết thế nào là cá nướng được người ta trầm trồ khen nức nở.”
Vinh Hạ Sinh nhẹ nhàng gẩy đồ ăn trong bát, cúi đầu cười cười.
Tuy rằng ghét bỏ cá nướng ở đây không ngon nhưng thực ra Đồng Dã vẫn ăn không ít.
Đồng Dã nói. “Đã tốn tiền rồi thì nhất định phải ăn.”
Vinh Hạ Sinh cảm thấy có lý, hơn nữa còn cảm thấy Đồng Dã không lãng phí thức ăn là một đức tính tốt.
“Cả người đều dính mùi.” Khi hai người đi ra khỏi cửa hàng, Đồng Dã ngửi ngửi quần áo của mình.
Vinh Hạ Sinh cũng nghiêng đầu ngửi. “Cũng bình thường, lát về giặt là được.”
Đồng Dã quay qua nhìn anh, đột nhiên hắn ho nhẹ một tiếng, nắm tay lại xoa xoa mũi mình. “Chú nhỏ ơi, có thể đi bộ cùng tôi một lát không?”
Vinh Hạ Sinh đã đi vài bước, nghe hắn nói vậy bèn quay đầu lại hỏi. “Làm sao thế?”
“Không sao cả, chỉ là ăn xong thì đi dạo một chút, đây không phải việc mọi người hay làm à?” Đồng Dã nói. “Tôi ăn hơi no, muốn giữ dáng thì nên đi dạo.”
Tay Vinh Hạ Sinh đút trong túi áo, nhìn quanh bốn phía.
“Anh nghĩ gì thế?”
“Nghĩ xem gần đây có chỗ nào đi dạo được không.”
Đồng Dã bật cười. “Cái này mà cũng phải tìm à? Tùy tiện đi đường nào cũng được mà!”
Hắn tiến lên tới bên cạnh Vinh Hạ Sinh, dùng bả vai cụng vào người đối phương. “Đi nào, trời lạnh cứ đừng mãi ở chỗ này là chảy nước mũi đấy!”
Bị Đồng Dã giục, Vinh Hạ Sinh không thể nào không tình nguyện mà chỉ có thể đi cùng.
Hai người đi dọc theo con đường chậm rãi mà trở về, gió cuối thu thật lạnh, len lỏi cả vào trong cổ áo hai người.
“Tôi hát cho anh nghe nhé.” Đồng Dã đột nhiên cười nhìn Vinh Hạ Sinh.
“Ánh trăng trong thành?”
“Đổi một bài khác đi.” Đồng Dã nói. “Tôi biết nhiều bài lắm.”
Hắn kéo kéo cổ áo ngăn không cho gió lạnh chui vào, sau đó hắng giọng bắt đầu hát.
“Ngắm nhìn bầu trời, anh biết không, em thích nhìn những vì tinh tú trong đôi mắt anh.Có đôi lúc em tự hỏi, vì cớ gì em lại chỉ muốn nắm lấy bàn tay anh và bước đi bên nhau.” (Bài I Know You Know I Love You của Sunset Rollercoaster: https://www.youtube.com/watch?v=xzYvMSWDytg ) Đây là bài Vinh Hạ Sinh chưa từng nghe qua, thựa ra anh rất ít khi nghe nhạc, hầu hết đều là những bài từ thời xa xưa.
Giờ phút này, anh lắng nghe giọng hát của Đồng Dã dưới cơn gió lành lạnh thổi, khẽ khàng chôn mặt vào trong cổ áo lông mà rũ mắt cười.
“Hay không?” Đồng Dã hăng hái hát, hắn cũng không cảm thấy lạnh, chỉ một lòng muốn được nghe người kia khen ngợi.
“Cậu tự viết sao?”
“Nếu được vậy đã tốt.” Đồng Dã nói. “Tôi cực kỳ thích một ban nhạc, lần sau nếu có cơ hội sẽ đưa anh đi xem concert của bọn họ.”
Lần sau nếu có cơ hội.
Vinh Hạ Sinh không thích hứa hẹn bất cứ điều gì với người khác, lời hứa đối với anh là một gánh nặng, hoàn toàn không thích hợp với anh một chút nào.
Nhưng dù là lời rủ rê dẫn anh đi học hỏi thứ “náo nhiệt” ngày hôm trước hay là dẫn anh đi xem concert ngày hôm nay, thế mà anh lại chẳng thể nào nói lời cự tuyệt với Đồng Dã.
Dù sao thì, cũng không cần phải quá nghiêm túc.
Cuộc đời chính là như vậy, chỉ cần lắng nghe người khác nói là được rồi, sau đó thì nở một nụ cười khiến tâm tình như mây trời nhẹ trôi.
Còn ao ước thứ gì đó xa vời thì quả là không nên.
“Hỏi anh một việc này nhé.” Đồng Dã phát hiện ra hai ngày nay mình có thật nhiều câu hỏi, sau khi quen Vinh Hạ Sinh, người này đã phá hủy hoàn toàn nỗ lực xây dựng hình tượng “đàn ông trưởng thành” của Đồng Dã, lắc lư một cái đã biến thành “trẻ con hiếu học”.
“Cậu nói đi.”
Bình thường Vinh Hạ Sinh rất ít nói, kể cả khi ra được khỏi nhà rồi thì anh vẫn cố gắng hết sức để giảm bớt việc giao tiếp với người khác, anh cảm thấy việc nói chuyện vô cùng tốn thể lực, mà bản thân anh đã mệt đến mức không còn sức lực để mà hao phí nữa rồi.
Nhưng từ khi đón Đồng Dã về, anh không thể tránh khỏi ý muốn nói chuyện cùng đối phương.
Anh không thể cự tuyệt, bởi vì Đồng Dã là con trai của người thầy anh kính trọng nhất.
Anh cũng không muốn từ chối, bởi vì anh nhận ra mình rất thích nghe Đồng Dã nói chuyện và ca hát.
Điều gì cũng phải có qua có lại, để có thể khiến Đồng Dã tiếp tục nhiệt tình nói và hát, Vinh Hạ Sinh đành phải liều mình tiếp chuyện bằng tất cả khả năng của mình.
“Tại sao tên WeChat của anh lại là một dấu chấm?” Đồng Dã nói. “Khó tìm lắm đấy.”
Vinh Hạ Sinh không ngờ hắn lại hỏi chuyện này, thuận miệng trả lời. “Tôi không nghĩ ra đặt tên gì cả.”
“Anh sinh vào mùa hè sao?”
Vinh Hạ Sinh quay đầu nhìn hắn.
Đồng Dã đắc ý cười. “Hạ Sinh mà, sinh ra vào mùa hè.”
Vinh Hạ Sinh cười. “Sinh nhật của tôi là vào ngày đông chí.”
“… Vậy thì tại sao lại không gọi là Đông Sinh?”
“Mùa hạ vạn vật sinh sôi, đỉnh núi rợp bóng phù tô, dưới ao sen hồng đua nở.” Vinh Hạ Sinh nói. “Chính vì sinh ra vào mùa đông cho nên mới càng khao khát mùa hè.”
(Kinh Thi của Khổng Tử là một tuyển tập các bài ca dao thơ ca vô danh của Trung Quốc, câu trên trong một bài ca dao trong phần Trịnh phong, thuộc thơ của một trong 15 nước chư hầu và khu vực khi ấy) Đồng Dã như đang suy nghĩ gì đó mà nhìn anh, sau đó nói một câu. “Tôi sinh ra vào mùa hè này.”
“Chẳng trách.”
“Chẳng trách gì cơ?” Đồng Dã hỏi.
Vinh Hạ Sinh trả lời: “Au milieu de l’hiver, j’ai découvert en moi un invincible été.”
“… Hả?”
Vinh Hạ Sinh cười nói với hắn. “Đi nhanh lên nào, lạnh quá.”
Au milieu de l’hiver, j’ai découvert en moi un invincible été. Đây là một câu của Camus mà Vinh Hạ Sinh rất thích: Trong sâu thẳm mùa đông, cuối cùng tôi cũng hiểu được trong tôi có mùa hè bất diệt.
(Albert Camus: Nhà văn, triết gia, thủ môn bóng đá, viết kịch, lý luận người Pháp nổi tiếng) Ăn xong một bữa cá nướng không ngon cho lắm, thế mà Vinh Hạ Sinh lại có chút linh cảm.
Về đến nhà, anh thay quần áo trước sau đó trốn vào trong phòng sách.
Đồng Dã lén quan sát đối phương, cũng tò mò với công việc “thần bí” kia của anh.
Từ tối hôm qua đến giờ, Vinh Hạ Sinh thường xuyên ngẩn người, như là trong đầu anh có một thế giới nào khác cũng đang vận hành vậy.
Đồng Dã vô cùng tò mò với thế giới kia, tuy rằng hắn cảm thấy bản thân có thể sẽ chẳng thể nào hiểu nổi.
Vinh Hạ Sinh vào trong phòng sách, Đồng Dã ngoan ngoãn đi giặt quần áo.
Chiều đến, ban công trong nhà lại tràn ngập ánh mặt trời ấm áp.
Đồng Dã thích một buổi chiều như thế này, gió lạnh bị ngăn cách hết bên ngoài, chỉ có ánh dương ấm áp mới có thể rọi vào, đây mới là dáng vẻ mà thế giới này nên có.
Huýt sáo phơi quần áo đã giặt sạch lên, đột nhiên hắn cảm thấy nếu có thể thì hắn mong bản thân được quanh quẩn mãi trong ngôi nhà này của Vinh Hạ Sinh.
Xét ra thì, chỉ trong 24 giờ qua cuộc sống hắn đã thay đổi một chút.
Sự ngọt ngào mang theo một chút chua xót khó thể nói thành lời, giữa hương vị chua xót lại tìm thấy một chút ngọt ngào.
Sự phóng khoáng của hắn vô tình va phải sự ưu nhã rụt rè của Vinh Hạ Sinh, kỳ diệu tựa như âm nhạc của Cohen vậy.
(Leonard Norman Cohen: Ca sĩ, nhạc sĩ, nhà thơ và tiểu thuyết gia người Canada) Hắn vừa ngân nga hát vừa xoay người người đưa lưng về phía ánh mặt trời bên ngoài mà nhìn thẳng vào phòng khách.
Ngôi nhà này cũng như chủ nhân của nó vậy, nhìn kiểu gì cũng thấy như đang mang theo hơi thở lạnh lẽo.
Nhưng mà vào một thời điểm nào đó, khí chất lãnh đạm khi đạt tới cực hạn thì sẽ dẫn đến thứ du͙© vọиɠ cũng mãnh liệt không kém.
Đồng Dã liếʍ liếʍ môi, hắn nổi lên ham muốn chinh phục thứ du͙© vọиɠ cực hạn đó, mà cũng chính là Vinh Hạ Sinh.
Đây là một ý niệm to gan, không chỉ bởi vì hắn vẫn chưa hiểu rõ Vinh Hạ Sinh, mà người kia còn là học sinh giỏi giang nhất của cha hắn nữa.
Tối hôm qua, vào buổi tối gặp lại Vinh Hạ Sinh sau bảy năm, hắn đột nhiên nhớ tới bài thơ mình đã đọc do Vinh Hạ Sinh viết.
Hắn không có hứng thú với văn học bởi vì ngày xưa cha hắn liên tục treo cái tên của vị học sinh này ở bên miệng, khiến hắn không thể không có chút ghen ghét.
Vì thế hắn từng trộm đọc những cuốn tạp chí đó và tập trung vào những bài thơ của Vinh Hạ Sinh.
Cái gì như là vệt màu nước của Dürer hay cỏ xanh mơn mởn của Courbet, hắn căn bản không thể nào hiểu những phép ẩn dụ trong thơ ca này.
(Albrecht Dürer: Họa sĩ và nhà lý luận học người Đức.Jean Désiré Gustave Courbet: Họa sỹ người Pháp) Nhưng khi bắt đầu tiếp xúc với Vinh Hạ Sinh và móc nối người này với những bài thơ của anh, hắn bỗng nhiên phát hiện ra thơ của anh hầu như đều viết về sự sa đọa và chết chóc.
Tựa như khi Vinh Hạ Sinh tự viết trong thơ của mình:
Lạc giữa mảnh đời cằn cỗi nàyTựa như tai trái của Van GoghBị chính đôi bàn tay nghệ sỹVứt bỏ nơi nóc nhà giáo đường (Đừng hỏi tôi vì sao thơ nó ngang như này, tôi bị ngáo văn thơ ;;v;;) Tai trái của Van Gogh sao?
(Vincent Willem van Gogh: Họa sỹ nổi tiếng người Hà Lan. Vì lâm vào khủng hoảng tinh thần trầm trọng và nghiện rượu nên Van Gogh đã tự tay cắt đi tai trái của mình) Đồng Dã nghĩ: Cắt đi một bên tai đúng là đau đớn thật đấy, nhưng nếu có băng vải cầm máu kịp thời thì hẳn là vết thương sẽ đỡ hơn nhiều.
Đúng lúc này, Vinh Hạ Sinh bước từ trong phòng sách ra. Vừa về nhà anh đã cắm đầu vào máy tính viết hơn một giờ đồng hồ, giờ thì cảm thấy miệng lưỡi khô cả lại. Viết xong, anh dừng việc đánh phím lại, hơi hưng phấn mà bước ra khỏi phòng muốn lấy cốc nước.
Anh nhìn thấy Đồng Dã, cười chào hỏi cùng đối phương.
“Tôi có thể trở thành băng vải của anh.” Đồng Dã nhìn anh nói.
Vinh Hạ Sinh không biết hắn đang nói cái gì, chỉ nhìn hắn đầy kinh ngạc.
Đồng Dã cười. “Không có gì, tôi đang nói lung tung thôi.”
Tâm tình Vinh Hạ Sinh hôm nay không tệ lắm, cười với hắn một cái.
Đẹp thật.
Nụ cười nhẹ nhàng như chuồn chuồn xẹt qua mặt nước, chỉ hơi rung động một chút, nếu không để ý thì hẳn là sẽ chẳng thấy được.
Ấy vậy mà Đồng Dã lại nhìn đến ngẩn ngơ, chỉ một nụ cười nhàn nhạt ấy thôi cũng đủ khiến hắn lạc lối.
Đến Venus cũng chẳng sánh bằng Vinh Hạ Sinh.
(Venus: Nữ thần tượng trưng cho tình yêu, cái đẹp, tìиɧ ɖu͙©, sinh sản, bảo vệ nữ quyền trong thần thoại La Mã) Đồng Dã nghĩ: Người này hẳn là nên được trưng bày trong bảo tàng để người đời sùng bái.
...
Em tôi u mê chú nhỏ quá rồi làm sao bây giờ =))))))