Lộc Minh Trạch vừa ra khỏi phi thuyền liền cảm giác có gì đó không ổn, hắn nghe thấy có tiếng lách tách xì xèo ở khắp nơi, như tiếng nước lạnh đổ lên củi đỏ, và hơi nước bốc lên thật nhanh.
Như pháo lửa thiêu đốt thổ địa.
Lộc Minh Trạch rất nhanh phản ứng lại, đó là nhiệt lượng sinh ra khi vũ khí nóng nổ tung, tuyết đọng nơi hắn đứng đều tan chảy, để lộ mặt đất cằn cỗi bên dưới. Lẽ nào tên lửa đã khai hỏa trên sao Snow?!
Hắn gần như là bay về nhà, dọc đường đi Lộc Minh Trạch không thấy một bóng người nào, hắn rất sợ gặp phải một kẻ hình thù quái vật dị hợm đột nhiên ngã dưới chân hắn, hay con quái vật ấy mọc ra một vài đặc điểm của người hắn quen.
May mà sau khi hắn về đến nhà, Thượng Tá nghe thấy âm thanh của Lộc Minh Trạch còn nhào tới víu cổng, hắn thở phào nhẹ nhõm, cách cổng nói: "Thượng Tá, trông nhà cho kĩ, đừng ra ngoài."
Thượng Tá ở trong cổng kêu hai tiếng, Lộc Minh Trạch không nghe ra dị thường, liền đi về hướng nhà Wood.
Nhưng đến nơi nhiều người ở, lại dần dần lộ rõ tình huống không bình thường, Lộc Minh Trạch đi ngang qua một gian nhà gỗ, bên trong đột nhiên xô ra một người, hắn cấp tốc né tránh, người kia liền ngã dưới chân hắn. Đầu của đối phương hướng về Lộc Minh Trạch, như bị rút mất gân cốt mà nằm ngửa trên đất, bụng phồng lên, không ngừng co giật.
Lộc Minh Trạch vô thức lùi lại mấy bước, hắn thấy đôi mắt người nằm dưới đất trợn to, đáy mắt xanh thẳm không có tiêu cự. Lộc Minh Trạch lấy làm kinh hãi, người hàng xóm quen thuộc nằm trên đất, nhìn bề ngoài lông tóc không tổn hại, lại vì lý do không rõ dần mất đi sức sống, không có cảnh tượng máu thịt tung toé thi thể nằm ngổn ngang, cái chết tĩnh mịch càng khiến người ta sởn tóc gáy hơn.
Lộc Minh Trạch không tiếp tục nhìn nữa, hắn nhanh chân chạy về hướng nhà Wood, hắn cầu khẩn gia đình họ sẽ vô sự, nhưng hiển nhiên không có thần linh nào muốn để ý tới lời cầu xin của Lộc Minh Trạch - một anh chàng bình thường chẳng bao giờ thắp hương, thời điểm hắn chạy tới nhà Wood, trước mắt chính là địa ngục trần gian.
Trúng chiêu đầu tiên chính là chú Wood, cơ thể ông nằm ngang trước cửa, Lộc Minh Trạch vừa vào liền thấy ông ấy, bên tay ông còn có một quyển sách trang giấy ố vàng, đó là quyển sách duy nhất của ông, lúc nào cũng cầm xem. Lộc Minh Trạch trên mặt mang mặt nạ phòng độc không có cách nào nói chuyện, hắn quên mất lời dặn dò của Auston: "Không biết loại thuốc này có tác dụng với cậu hay không, cậu cũng phải cẩn thận."
Lộc Minh Trạch nâng chú Wood dậy, đối phương không chút phản ứng, chỉ ngồi phịch trong lòng hắn không ngừng co giật, con mắt của ông rã rời, nhìn trần nhà, nhưng dường như ông cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ nhìn thấy Thượng Đế.
Lộc Minh Trạch lay ông mấy lần, hắn đột nhiên nghe thấy động tĩnh trên lầu, liền không để ý tới chú Wood nữa, vội vàng chạy lên lầu.
Người thứ hai trúng chiêu chính là dì Wood, bệnh trạng của bà rõ ràng hơn một chút, khuôn mặt đã bắt đầu sưng to. Tiếng vang vừa rồi phát ra do bà quá khó chịu, ngã xuống sàn nhà lúc lăn khỏi giường. Lộc Minh Trạch có chút máy móc chuyển dì Wood về giường, hắn trông có vẻ trấn định, nhưng trong đầu đã hoàn toàn trống rỗng. Làm sao bây giờ, hắn thật không biết làm sao bây giờ.
Ngoại trừ tiếng dì Wood ban đầu từ trên giường té xuống, trong phòng không còn âm thanh nào khác, không có tiếng cầu cứu rêи ɾỉ thống khổ, cũng không có kêu rên, không biết vì sao, bọn họ không có cách nào phát ra bất kỳ âm thanh nào, cái chết bi thảm lại đi cùng với sự tĩnh lặng, càng khiến người ta cảm thấy rùng mình.
Lộc Minh Trạch đau đớn như sắp chết, hắn ôm lấy dì Wood dùng sức lay mấy lần, đối phương như không cảm giác được hắn, gấp gáp phí sức mà thở dốc, Lộc Minh Trạch nắm chặt tay bà, tay dì Wood đã hơi cứng, dù cho nắm mấy lần, ngón tay của bà đều cứng đờ duỗi thẳng.
Tay dì Wood bình thời là linh hoạt nhất, có thể may vá quần áo rách tơi của hắn không chút kẽ hở, có thể sử dụng nguyên liệu nấu ăn đơn điệu bày vẽ mỹ thực phong phú... Lộc Minh Trạch dùng sức nắm chặt tay bà, hốc mắt dâng lên dòng nước âm ấm, không biết là nước mắt hay máu.
Hắn khổ sở hồi lâu, đột nhiên phản ứng lại, trong nhà phải còn một người nữa... Mary ở đâu? Lộc Minh Trạch lập tức phát hiện cánh tay vô lực của dì Wood khư khư chỉ vào một hướng khác.
Mật đạo? Là mật đạo dưới giường!
Lộc Minh Trạch vội vàng chạy đến bên giường, cúi người dán tai lên tỉ mỉ lắng nghe, hắn nghe được bên trong có tiếng hít thở, không phải tiếng thở dốc thống khổ, mà là tiếng hít thở kéo dài, đối phương dường như đang ngủ. Lộc Minh Trạch không dám tự ý mở ván giường ra xác nhận, chiếc giường này dùng kim loại bao bọc, hắn không biết có phải nhờ nguyên nhân này mà Mary mới tránh được một kiếp hay không, thế nhưng trực giác nói cho hắn biết ngàn vạn không thể mở ván giường ra.
Lộc Minh Trạch bất lực vỗ mấy lần lên ván giường, hắn không biết loại thuốc này có tác dụng như vũ khí sinh hóa hay không, nhưng hắn nhất định phải làm gì đó. Lộc Minh Trạch đi dẫn một cái ống nước thật dài, mở nước rồi không ngừng giội lên người dì Wood, sau đó giội rửa cả gian phòng. Hô hấp của dì Wood càng trở nên kỳ lạ, mỗi lần bà thở dốc đều phải co giật mấy lần, không thể hô hấp đều đều như người bình thường, lúc lấy hơi càng thêm mất sức, nhất định phải trợn mắt lên, lá phổi nén đủ lực, mới có thể cho bà lấy được một ít oxi.
Lộc Minh Trạch cầm ống nước xối tới, phát hiện việc này chỉ có tí tác dụng với dì Wood, thế nhưng cũng đã đủ khiến người ta kinh hỉ. Hắn vặn nước đến mức to lớn nhất, nhét vào ngực dì Wood. Lộc Minh Trạch lại vội vàng chạy xuống dưới lầu, chuyển chú Wood vào trong phòng tắm, cũng đưa dòng nước chảy về phía cơ thể ông.
Tại tinh cầu lạnh giá như sao Snow, vào ngày thường, trong cái thời tiết như vậy xối nước lạnh có thể tương đương với tự tìm đường chết, nhưng hắn không thể không làm như vậy, thời điểm như thế này, cho dù là một tia hy vọng cũng không thể từ bỏ.
Lộc Minh Trạch làm xong tất cả những thứ này rồi vội vàng chạy ra khỏi nhà, hắn phải lái phi thuyền đến mới được...
Khi Lộc Minh Trạch lần nữa trở lại nơi phi thuyền du hành hạ cánh, phát hiện nơi này hoàn xuất hiện một thuyền chiếc du hành vũ trụ khác, hắn chần chờ một chút, sau đó tìm một chỗ nấp đi. Cửa khoang của một phi thuyền trong đó bị mở ra, từ phía trên vài giống đực thân vận đồ phòng hộ bước xuống, mấy người vây quanh một người khác, đi tới chỗ phi thuyền hắn mới vừa lái kia.
Lộc Minh Trạch nhớ tới Auston nói có người phát ra tín hiệu cầu viện, chẳng lẽ bọn chúng là nhân viên cứu viện? Auston gặp nguy hiểm?! Bọn họ cứu viện cũng quá nhanh rồi!
Lộc Minh Trạch vội vàng lấy đồng hồ đeo tay bật màn hình ánh sáng lên, nỗ lực nói chuyện với Auston, nhưng hắn hô vào cái màn hình thật lâu, đều không có người đáp lại. Mắt thấy những người kia muốn leo lên phi thuyền, Lộc Minh Trạch không để ý nhiều, hắn nhặt mấy cục đá trên đất mạnh mẽ đập vào người mấy tên mặc đồ phòng hộ, những vị trí bị đánh đều là vai và chân, chỉ là hắn dùng sức rất lớn, mấy người đều không thể lơ là sự hiện diện của Lộc Minh Trạch.
Hắn mang mặt nạ phòng độc, những người khác không nhìn thấy mặt của hắn, không thể làm gì khác hơn là đuổi theo, Lộc Minh Trạch một bên chạy một bên dùng sức kéo mặt nạ phòng độc xuống, gọi vào cái màn hình ánh sáng: "Aus, bên ngoài có thêm một phi thuyền, tôi hiện tại đang dụ bọn họ đi, anh còn kiên trì được không? Lái phi thuyền đến gần nhà của tôi."
Người truy đuổi đằng sau hắn người dùng vũ khí nóng, đạn vèo vèo sượt qua người Lộc Minh Trạch, hắn vội vàng lăn khỏi chỗ, trốn vào một căn nhà hoang.
Lúc này đồng hồ đeo tay rốt cục có tiếng đáp lại, gương mặt của Auston hiện ra trên màn ánh sáng.
"A Trạch? Cậu đang ở đâu."
Lộc Minh Trạch lại di chuyển ra sau tường hơi, hắn vì chạy trốn quá nhanh mà thở gấp, quay đầu lại nhìn truy binh phía sau mới hạ giọng nói rõ tình huống với Auston, sau khi nói xong lại bổ sung: "Mau lái phi thuyền tới, đừng chậm chạp nữa không kịp rồi. Rình huống bên tôi cũng vô cùng nghiêm trọng, chú và dì đều trúng chiêu, chúng ta phải nhanh dẫn bọn họ đi chữa trị!"
Auston nghe xong trầm mặc một chút, nói: "Bảo vệ tốt bản thân, tôi lập tức tới."
Y nói vậy tự nhiên không phải lái phi thuyền vũ trụ tới, phi thuyền quá lớn, chỉ có thể đỗ ở chỗ cũ, trừ phi dùng phi hành khí đi cứu viện hắn, không thì rất khó giải cứu Lộc Minh Trạch khỏi tình huống như vậy.
Màn hình bên kia vẫn duy trì trạng thái trò chuyện, Auston hạ tay xuống đặt lên bàn, Lộc Minh Trạch chỉ có thể nhìn thấy hàm dưới của y từ dưới lên, hắn không biết Auston muốn làm cái gì, lại nghe được giọng y xa xa đột nhiên truyền đến: "Adonis điện hạ, xin người dừng ngay hành vi đuổi bắt dân thường."
Âm thanh của Auston truyền tới từ loa phóng thanh của tàu du hành vũ trụ, Lộc Minh Trạch vừa nghe liền nhíu mày —— Alston chẳng lẽ biết người đến? Chờ chút, hắn gọi đối phương là điện hạ, lẽ nào chính là đại vương tử trong truyền thuyết?! Đây chẳng phải là tự phơi bày bản thân y sao... Lộc Minh Trạch vội vàng hét vào màn hình ánh sáng trên đồng hồ: "Aus! Anh đang làm gì vậy?! Anh điên rồi!"
Auston cúi đầu cười với màn hình: "Không cần lo lắng, Adonis là học trò của tôi."
Nụ cười của y như có tác dụng làm dịu lòng người, khiến nỗi lo lắng của Lộc Minh Trạch dần nguôi ngoai... Cái rắm ấy! Mẹ nó tất cả vương tử đều là học trò của y! Mỗi đứa học trò đều muốn gϊếŧ chết y!
Lời mắng chửi của Lộc Minh Trạch còn chưa nói ra, những viên đạn công kích hắn đã ngừng thật, Lộc Minh Trạch hơi nghi hoặc, Auston bên trong màn hình đột nhiên nói: "A Trạch, mang theo mặt nạ, không được để bọn họ thấy mặt cậu, cũng không được để người khác phát hiện máy truyền tin của cậu."
Lộc Minh Trạch đoán không ra dụng ý của Auston, nhưng che dấu thân phận khẳng định không phải chuyện xấu, hắn lập tức mang theo mặt nạ phòng độc, che mặt của mình lại. Thế nhưng máy truyền tin là cái gì? Đồng hồ đeo tay? Tại sao không thể để cho bọn họ nhìn thấy...
Lộc Minh Trạch tạm thời không nghĩ ra, hắn từ đằng sau bức tường đổ nát lén lút nhìn ra ngoài, thấy mấy tên mặc đồ phòng hộ đã không còn ý định để ý đến hắn, đi về hướng tàu du hành vũ trụ, Lộc Minh Trạch liền mượn mấy bức tường thấp và đá vụn che lấp chung quanh lén lút đi theo sau bọn chúng.
Thế nhưng sau đó bọn chúng lên phi thuyền, Lộc Minh Trạch không thể đi theo được nữa, song hắn nhờ đồng hồ đeo tay thấy được tình huống bên Auston. Auston đã tháo đồng hồ ra từ lâu, đặt nó trong túi áo của mình, Lộc Minh Trạch chỉ có thể xuyên mảnh vải trắng mơ hồ nhìn thấy một hai bóng người.
Auston đứng đối diện một chàng trai, đối phương lấy mũ phòng hộ xuống, thở phào một hơi: "Thầy... Ta cuối cùng cũng tìm được ngài."
Giọng nói của anh ta đầy xúc động và ôn hòa, còn có sự kích động bị kìm nén, tuy rằng Lộc Minh Trạch chưa từng thấy đại vương tử trong truyền thuyết, nhưng hắn theo bản năng cảm thấy người này không phải kẻ tàn nhẫn hung bạo trong miệng Auston.
Giọng nói của Auston vang lên: "Điện hạ, đã lâu không gặp, dạo này người có khỏe không?"
Chàng trai kia không biết làm biểu tình gì, nhưng trong giọng nói của anh ta khó có thể bỏ qua sự run rẩy, tựa như vì ép mình kìm nén tâm tình kích động mà sinh ra, nhưng anh ta cuối cùng chỉ nói một câu: "Ta...khỏe."
"Xem ra đại vương tử không thiết tha tình anh em gì với người nhỉ."
Đối phương trầm mặc hồi lâu, thở dài, mang theo trào phúng mà nói: "Trong từ điển của vương huynh chưa từng có mấy chữ tình anh em."
Auston không lên tiếng, chàng trai kia như đột nhiên tỉnh ngộ, đổi chủ đề: "Thầy như thế nào lại lưu lạc tới đây?"
Auston cười cười: "Lưu lạc? Cũng không hẳn là vậy, khi thủ hạ của ta đang truy bắt hải tặc vũ trụ phát hiện tinh cầu này, đồng thời phát hiện bọn họ..."
Y chỉ mấy tên áo trắng bị trói gô bịt miệng phía sau mình: "Đang làm vài chuyện đáng sợ, ta là vì điều tra rõ chân tướng mà tới."
Lộc Minh Trạch nghe đến đó khinh thường bĩu môi. Trước mặt học trò thì sĩ diện như thế, đúng đó đúng đó, nếu để người khác biết y những ngày này trải qua gian khổ như thế nào, nào là đi lậu nào là cho heo ăn, nhất định sẽ ảnh hưởng đến địa vị của y tại thần đàn mất.
Hắn rất muốn nhắc nhở Auston rằng nhà Wood không thể kiên trì quá lâu, nhưng lại không dám mở miệng, hắn không thể để Auston bị bại lộ.
Đối phương đối với lời giải thích của Auston không có phản ứng đặc biệt nào, lại nghi hoặc hỏi: "Vương huynh lại nói mình đã tìm được ngài?"
"Tất nhiên, chỉ có điều ta chưa kịp lộ diện trước mặt công chúng, lại vừa có tình huống cần ta xử lý. Điện hạ yên tâm, việc xử lý sẽ không trì hoãn tổng tuyển cử tổng thống năm nay, ngược lại sẽ giúp người chiếm ưu thế."
Đây không thể nghi ngờ là Auston đang tung một cành ô liu, mà vị vương tử này hiển nhiên cũng không phải kẻ ngu xuẩn, lập tức tiếp thiện ý của y.
Anh ta đến gần Auston vài bước, Lộc Minh Trạch mơ hồ thấy được đường nét của đối phương. Đó là một khuôn mặt xinh đẹp mang theo thương xót, anh ta dịu ngoan mà nhìn Auston: "Thầy, ta đều nghe theo ngài."
Auston lắc đầu: "Điện hạ quên rồi, ta chỉ là phụ thần của tổng thống, ra quyết định vẫn là người."
Y đem từng cái công kích mà Snow tinh phải chịu đựng kể cho anh ta nghe: "Trên tay ta đã có đầy đủ chứng cứ có thể khiến cho đại vương tử phải ăn năn hối lỗi vì những sai lầm mà bản thân gây ra, sao Snow tuy vừa nhỏ vừa hẻo lánh, nhưng nó cũng thuộc một phần của chính phủ Liên bang, nó thậm chí không phải tinh cầu phụ thuộc, là một phần quan trọng mà quốc thổ chúng ta tạo thành, nơi này tuy rằng tập trung vài tội phạm chạy trốn, nhưng vẫn có nhiều công dân tốt cần mẫn khổ nhọc để có một cuộc sống tốt hơn, bọn họ tuân luật pháp, cần phải được luật pháp Liên bang bảo vệ."
Nếu Lộc Minh Trạch không biết Auston từng ẩu đả đánh nhau ở sao Snow, gϊếŧ người cướp của, hắn có thể sẽ cảm động vì biểu hiện chân thành của y, tin tưởng công dân sao Snow "tốt bụng", "tuân thủ luật pháp".
Thế nhưng tiểu vương tử đối diện rõ ràng đã tin, anh ta thở dài: "Cho nên người kia mới công kích chúng ta?"
Auston gật đầu: "Bọn họ tuy rằng không biết bộ dạng của kẻ đã hại bọn họ thành hiện tại là thế nào, nhưng họ nhận ra tàu du hành vũ trụ, cũng nhận ra nhóm đồ phòng hộ của người."
Lộc Minh Trạch thầm kinh ngạc, lòng nói tôi công kích bọn họ rõ ràng là vì cứu anh, sao hiện tại biến thành hành vi của hắn đơn thuần là để hả giận?
Đối phương trầm tư chốc lát, luống cuống hỏi: "Thưa thầy, vậy ta bây giờ nên làm gì?"
Auston vẫn duy trì nụ cười ưu nhã như cũ: "Tận lực mang nhiều tàu du hành vũ trụ lại đây, trước tiên giúp những người dân chưa bị lây nhiễm nơi này dời đi."
"Đây là đương nhiên..."
Auston lại bổ sung: "Chưa hết. Sau khi trở về chủ tinh ta sẽ tuyên bố tin tức này trước công chúng, đến lúc đó hãy mời càng nhiều phóng viên và bằng hữu cổ động cho ta càng tốt. Ta hi vọng hai ngày sau, toàn thế giới đều có thể biết đến sự tồn tại của sao Snow."
Lộc Minh Trạch trong lòng đột nhiên nảy lên, hắn vô thức cảm thấy Auston đang lên kế hoạch gì đó, nhưng hắn không có chút đầu mối nào, hắn căn bản không hiểu suy nghĩ của người này.
Chỉ có một điều là hắn hiểu rõ, bọn họ sau này có vẻ phải giả vờ không quen nhau.
Auston cuối cùng nói với tiểu vương tử kia: "Những người hiềm nghi phạm tội này giao cho ta xử lý đi, Adonis điện hạ, người hiện tại cần phải trở về viện binh, ta ở lại đây vì người tạm thời bảo vệ tinh cầu này."
Auston dùng từ vô cùng tinh tế, nhưng cũng cực kỳ ám muội, vài chữ "Vì người bảo vệ tinh cầu này", gần như đã ngầm thừa nhận y sẽ chống đỡ trước mặt vị vương tử này tùy ý cho vị trí tổng thống.
Sau khi vị vương tử kia rời đi, Lộc Minh Trạch mới được thả lỏng thân thể, dựa lưng vào vách tường ngồi xuống. Trong màn hình Auston trầm mặc hồi lâu, y lấy đồng hồ từ thượng túi áo ra, nhìn Lộc Minh Trạch không nói gì, người kia kéo mặt nạ phòng độc xuống, miễn cưỡng nhếch lên nụ cười thoải mái: "Cám ơn cậu đã hết lòng tuân thủ lời hứa."
"Đây là việc tôi phải làm."
Lộc Minh Trạch nhìn cặp mắt xám của y nói: "Bất kể ở đâu, tôi sẽ giả vờ không quen biết anh."