*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngàn phòng vạn phòng vẫn không thể phòng được tên biếи ŧɦái này, bất kể điều gã làm tiếp theo là gì, duy chỉ có thể xác định, đều không phải chuyện tốt đẹp.
Lộc Minh Trạch thử thoát ra, thế nhưng dù là tay, chân hay eo đều bị khóa cứng ngắc, hắn giãy dụa khiến da toàn thân đau rát.
Milocy mỉm cười vuốt tóc: "Tiết kiệm chút sức lực đi, Tiểu Lộc~ Khóa này được làm từ vật liệu hợp kim mới nhất, có thể chịu mài mòn lẫn áp suất cao, búa đập cũng không nứt đâu~"
Lộc Minh Trạch mệt mỏi thở hổn hển, nằm ở nơi đó há miệng thở, mắt hắn bị tóc mái dày che khuất, không thấy rõ cảm xúc bên trong, nhưng có thể khiến người ta cảm giác được ánh mắt nấp sau mái tóc kia đang đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm mục tiêu.
Thành thật mà nói, giữa Lộc Minh Trạch và Milocy cũng không có sự tín nhiệm vững chắc, giao điểm giữa họ chỉ là bệnh của Mary và ba ngày đùa giỡn nhau như "yêu đương", lúc đối phương ôm mục đích khác, Lộc Minh Trạch không cẩn thận sa vào lưới tình của gã.
Lộc Minh Trạch luôn đề phòng Milocy, sở dĩ hắn dám làm giao dịch cùng một tên tội phạm vượt ngục như vậy, chỉ vì hắn chắc chắn về giá trị võ lực của mình, đối phương lại không biểu hiện sát ý rõ ràng với hắn, cho nên vẫn trong phạm vi "có thể đánh cược".
Thế nhưng hiện tại hắn lại bị khống chế hoạt động bởi một kẻ biết thái "gϊếŧ người hàng loạt", như miếng thịt nằm trên thớt gỗ tùy ý xâu xé, Lộc Minh Trạch trong lòng cuống lên.
Mặc dù hắn cảm thấy trước khi nghiên cứu thấu được mình, Milocy sẽ không gϊếŧ, nhưng hắn vẫn rất gấp, bản năng sốt ruột và sợ hãi.
Người ở Bắc thành đều là dân cờ bạc, mỗi phút mỗi giây đều dùng tính mạng làm tiền đặt cược. Milocy không nghi ngờ là một trong số cao thủ, gã không tiếc mệnh, rõ ràng là một con gà ốm lại có thể sống ở Bắc thành lâu đến vậy.
Lỗ mũi Lộc Minh Trạch phả khí phì phì: "Anh đến cùng muốn làm gì?"
Milocy mang găng tay cao su y tế, cười một cái: "Chớ sốt sắng~ Cơ thể của cậu với tôi mà nói chính là bản mẫu quý giá, tôi sẽ không tổn thương cậu đâu. Đây không phải là kiểm tra thân thể sao~ Đúng rồi~ Cho cậu xem video tư liệu."
Chuyện hoang đường của gã Lộc Minh Trạch nửa câu cũng không tin, dưới tình huống này cách an toàn nhất là phải tuyệt đối đối nghịch với Milocy, gã bảo hướng đông nhất định phải đi hướng tây, bằng không hậu quả khó mà lường được. Cho nên vừa nghe đối phương nói muốn cho hắn xem video tư liệu, Lộc Minh Trạch lập tức nhắm mắt lại.
Nhưng nhắm mắt cũng vô dụng, Milocy như đoán trước hắn sẽ làm vậy, bụm mặt hưng phấn phát ra tràng cười quái dị: "Tiểu Lộc, cậu thật đúng là đơn thuần đến đáng yêu~ Xưa nay tôi chưa từng nghĩ rằng cậu sẽ chịu hợp tác với tôi làm thí nghiệm, với cậu chắc chắn phải dùng thủ đoạn cực kì ớ~"
Lộc Minh Trạch nhanh chóng hiểu ý Milocy, bởi vì một giây sau, hắn phát hiện mình đột nhiên có thể nhìn thấy, hắn nhắm hai mắt, nhưng lại có thể "thấy", kỳ quái hơn chính là hắn phát hiện căn phòng mình đang ở không phải phòng làm việc của Milocy, hay thậm chí là bất cứ nơi nào trong bệnh viện của gã.
"Tầm nhìn cuối cùng của con người là do tín hiệu điện trên võng mạc truyền đến trung tâm thần kinh thị giác của não, chỉ cần nhập hình ảnh từ dây thần kinh cảm giác là được rồi~"
Giọng nói của Milocy mang theo ý cười sung sướиɠ: "Tôi muốn cho cậu xem thứ gì, cậu nhất định phải xem, nhắm mắt lại cũng không vô dụng nhá~"
Lộc Minh Trạch đột nhiên cảm thấy cả người không thể cử động, nhưng hắn vẫn cảm nhận được Milocy, thấy gã cúi người xuống dán môi lên tai mình nói chuyện: "Công nghệ tương tác cảm giác hơi thở qua hình ảnh không gian 3D, quân đội liên bang còn vô dụng, cho cậu dùng trước tiên. Cứ hưởng thụ đi, Tiểu Lộc thân ái của tôi~"
Da đầu Lộc Minh Trạch tê rần, hắn muốn mở mắt ra, nhưng hắn phát mình ngoại trừ hô hấp cái gì cũng không làm được, từ bên ngoài nhìn vào chỉ nghĩ hắn đang ngủ say.
Lộc Minh Trạch thấy mình đang ở trong một một gian phòng với ánh đèn và màu sắc quỷ dị, màu của căn phòng lấy màu tím nhạt lờ mờ làm chủ đạo, có ánh đỏ tình cờ không biết từ đâu lúc ẩn lúc hiện, Lộc Minh Trạch bắt đầu hoảng, cái màu này là không ổn rồi, tên biếи ŧɦái kia rõ ràng muốn gây sự mà...
Căn phòng không lớn, chính giữa có một cái giường vuông to, chất đống vải vóc, thoạt nhìn rất thoải mái. Lộc Minh Trạch theo phản xạ lui về sau một bước, thế nhưng thân thể của hắn lại bị khống chế đi về phía trước một bước, Lộc Minh Trạch không tin, liền lùi về sau một bước, thân thể của hắn lại tiến thêm một bước.
Lộc Minh Trạch thấy may mắn vì đầu óc mình còn suy nghĩ được, hắn nhớ về sự khác biệt giữa vật thể và ảnh trong gương khi quan sát vi khuẩn dưới kính hiển vi, căn phòng này có lẽ cũng có quan hệ với ảnh trong gương kia.
Lộc Minh Trạch thử bước về trước một bước, thân thể quả nhiên như ý lui về phía sau. Lộc Minh Trạch luôn khống chế thân thể của mình lùi tới bên tường, đột nhiên nghe thấy Milocy ghé vào lỗ tai hắn khẽ cười một tiếng: "Vô dụng nhá..."
Hắn vừa dứt lời, Lộc Minh Trạch liền cảm giác phía sau có xúc cảm ấm áp kề sát lưng, tóc gáy cả người dựng đứng, mạnh mẽ quay đầu, chỉ thấy một mỹ nữ đáng thương trong sáng đầy nước mắt nhìn hắn, Lộc Minh Trạch sợ đến mức đột nhiên lùi về sau một bước, kết quả vừa hay đánh trúng người mỹ nữ, Lộc Minh Trạch nhanh chóng chạy về phía trước vài bước, cách thật xa mỹ nữ, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Lộc Minh Trạch túa mồ hôi lạnh đầy đầu, kỳ thực đối với mỹ nhân, bất kể giới tính nào, Lộc Minh Trạch đều rất tình nguyện thưởng thức... miễn là mỹ nhân này đừng có không mặc quần áo.
Không thể không nói, tuy tố chất cơ thể của tên biếи ŧɦái Milocy này yếu ớt hơn cả người bình thường, nhưng vì là Alpha nên tất cả tài năng chỉ thể hiện ở đầu óc. Nếu như chỉ đơn thuần là truyền tín hiệu điện thì coi như xong, mà giờ hắn thậm chí còn có cả xúc cảm, nhưng hắn cảm thấy Milocy sẽ không táy máy tay chân với cơ thể của hắn ở ngoài kia, tình huống quỷ dị này, hoàn cảnh này, cái này bầu không khí, nhân vật này... Lộc Minh Trạch sao còn không hiểu, Milocy muốn cho hắn tương tác hình ảnh 3D giả lập tự biên tự diễn phim "hành động tình cảm" đó!
Lộc Minh Trạch tức giận đến đỏ cả mắt, hắn ngửa đầu nhìn trần nhà rít gào: "Milocy!! Cái đồ thần kinh!!"
Giọng nói của Milocy truyền đến mang theo chút nghi ngờ: "Ấy~ Sao lại không phản ứng nhỉ? Tiểu Lộc~ có phải lâu rồi cậu không dùng tới "nó", hỏng rồi à?"
Khóe miệng Lộc Minh Trạch giật một cái, hắn là một tên gay hàng thật giá thật từ trong ra ngoài, chỉ có thể sinh hứng thú với thân thể của đàn ông có được hay không, đưa một cô nàng ra đây thì ích gì... Hơn nữa ai vừa liếc mắt nhìn người lạ khỏa thân liền phản ứng chứ! Lưu manh sao?!
"Bầu không khí và hoàn cảnh cũng không tệ mà... Tôi đặc biệt chọn cảnh phim cậu thích nhất đó ~Chẳng lẽ là đối tượng không đúng? A a, này thì sao?"
Gã vừa dứt lời, mỹ nữ khỏa thân bắt đầu phát sáng biến hình, thân hình kéo dài ra, trở nên vạm vỡ hơn, sau khi cô ta ngừng phát sáng, ngoại hình bỗng chốc thay đổi.
"Sao nào, dạng này Tiểu Lộc thích không?"
Lộc Minh Trạch nhìn cái thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt, mỉm cười dịu dàng với gã "Milocy giả lập", nhịn không được, một đấm đánh bay hắn: "Cút đi."
Giọng điệu khó tin của Milocy từ bên ngoài truyền đến: "Thật là~ Tiểu Lộc, cậu hơi quá đáng đó, nỡ nặng tay với khuôn mặt của tôi như vậy!"
Lộc Minh Trạch mỉm cười xoa xoa cổ tay của mình: "A, xin lỗi nha ông đây bị kinh hãi."
Đừng nói là có phản ứng với khuôn mặt này, ở chung một phòng hắn còn không chịu nổi.
Âm thanh của Milocy thật lâu sau không truyền đến nữa, Lộc Minh Trạch dành thời gian tìm lối ra, hắn chưa từng nghiên cứu về các cách thoát khỏi phòng kín, nhưng cũng không thể ngồi chờ chết. Nhưng Milocy hiển nhiên cũng không phải người dễ dàng từ bỏ, Lộc Minh Trạch sờ sờ vỗ vỗ tường, khi mò tới bức tường cuối cùng, hắn lại có cảm giác có người xuất hiện đằng sau.
Hắn không khỏi giật giật lông mày, nắm nắm đấm nghiến răng nghiến lợi xoay người: "Anh xong chưa..."
Lời nói mới được phân nửa, bị kẹt trong cổ họng không phát ra được, hiện ra trước mặt hắn chính là một gương mặt quen thuộc -- Alpha, Alpha không mặc quần áo.
Alpha không làm trò lố lăng như Milocy, chỉ đứng cách Lộc Minh Trạch một khoảng vừa đủ mỉm cười với hắn, vốn ngoại hình đã phong thanh nguyệt lãng, lại còn nở nụ cười, không ai lại không mang ấn tượng tốt với y được, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là y phải mặc đồ.
Lộc Minh Trạch lúng túng nói không ra lời, nhưng có thể thu được dữ liệu cơ thể của Alpha nhanh như vậy cũng thật lợi hại, hắn cũng không nhịn được khích lệ Milocy một câu:
"Có bệnh."
Lộc Minh Trạch giơ nắm đấm lên đánh về phía Alpha giả lập.
Tuy nhiên, lần này hắn không đυ.ng tới thực thể được, tay hắn vừa mới đưa ra đã bị đối phương nắm chặt, Lộc Minh Trạch kinh ngạc mở to hai mắt, "Alpha" mỉm cười, nhẹ nhàng kéo Lộc Minh Trạch vào l*иg ngực của mình.
Nhân vật giả lập của Milocy vô cùng chân thực, Lộc Minh Trạch cảm nhận da thịt đang kề sát đàn hồi ấm áp, còn cánh tay của đối phương, dùng sức ôm chặt hắn.
"Ồ~ Lần này phản ứng không tệ lắm, cậu đúng là tên thối tha có mới nới cũ~ Hi hi hi..."
Giọng điệu biếи ŧɦái của Milocy ở ngoài truyền đến, Lộc Minh Trạch đang hoang mang lập tức lấy lại tinh thần.
"Milocy, tôi mà ra ngoài được nhất định sẽ chém chết anh."
Hắn cong khuỷu tay dùng sức đẩy ""Alpha", một phát bắt được cánh tay muốn quật y ngã xuống đất -- tên biếи ŧɦái Milocy! Hắn không quên thân thể của mình đang còn ở ngoài kia, Alpha lại nằm bên cạnh. Nếu như cảm giác ảo này có thể phản ứng trên cơ thể, vậy hắn chẳng phải sẽ...ban ngày ban mặt trước mặt mọi người [ beep--]?
Thế nhưng Lộc Minh Trạch chưa kịp quật xuống, thân hình "Alpha" đột nhiên lóe lên, Lộc Minh Trạch bắt hụt, đối phương thành công tránh thoát khỏi sự công kích của hắn.
Một giây sau y lại từ sau lưng ôm tới, đôi môi liền kề sát bên tai Lộc Minh Trạch: "Người đang ôm em là tôi, tại sao lại gọi tên người khác."
Không thể không thừa nhận, "Alpha" này... Từ chất giọng cho đến mặt mũi vóc dáng, đều hợp gu Lộc Minh Trạch, bị một người như vậy ôm, còn nói thế, Lộc Minh Trạch thực sự không cách nào thờ ơ không động lòng được...
Hắn đờ ra một lát, "Alpha" đột nhiên khẽ cười một tiếng, Lộc Minh Trạch chỉ cảm thấy cơ thể của mình bay lên, một giây sau trực tiếp bị y ném vào đống chăn mềm mại trên giường lớn.
Lộc Minh Trạch dùng sức đẩy "Alpha", giãy dụa ngồi dậy, vừa đứng lên chưa kịp giữ cân bằng lại ngã xuống, lúc này hắn mới phát hiện, cái giường này cũng không phải giường bình thường, mà là một cái giường đệm nước(1)...
Rất biết hưởng thụ nha!
Lộc Minh Trạch giật bắn lên, "Alpha" liền áp sát, nhấn giữ Lộc Minh Trạch hôn lên mặt hắn, người kia một bên giãy dụa một bên nhìn trần nhà gọi: "Đồ biếи ŧɦái! Anh rốt cuộc muốn làm gì! Con mẹ mày... Fuck you! Còn anh nữa!"
Hắn dùng sức đẩy đầu "Alpha" ra, vừa túm lấy cái quần bị tụt vừa lui về phía sau: "Đừng... Đừng như vậy mà người anh em, chuyện gì cũng từ từ, đừng có víu quần!"
Lộc Minh Trạch ngay sau đó nghe thấy một tràn cười quái dị: "Làm thí nghiệm lai giống nha~ Cho cậu chút kí©h thí©ɧ thị giác, lấy chút mẫu~ ừm hứm~ Nghiên cứu cho thấy, đa số giống đực đều yêu bằng mắt, chỉ cần kí©h thí©ɧ thị giác đúng chỗ là có phản ứng... Cần tôi ở ngoài này hỗ trợ kí©h thí©ɧ chút luôn không?"
Lộc Minh Trạch túm quần cực lực ngửa người về phía sau tránh né đôi môi của Alpha: "Mày dám động vào ông! Ông chặt tay mày!"
"Ấy~ Được rồi được rồi, tôi không động vào cậu, vậy phải tự dựa vào chính mình thôi, không ra được, hì hì... Vậy cậu vĩnh viễn ở bên trong đi~ "
"...Tên biếи ŧɦái chết tiệt! Ông thông chết mày!!"
Ngay lúc Lộc Minh Trạch bị áp lên giường, đột nhiên hối hận, tại sao hắn lại vì muốn được một lần làm tềnh mà phải mạo hiểm lớn tìm đến tên biếи ŧɦái Milocy này chứ... Được một mất mười mà! Còn không bằng bá vương ngạnh thượng cung(2)!
Hắn bị "Alpha" đặt trên đệm nước gần như không thể động đậy, lúc này không riêng gì thân thể hiện tại của hắn, còn có thân thể đang trên giường ngoài kia, đều bị người ta chế trụ.
Cái cảm giác này thực sự rất tệ.
"Em đang phân tâm?"
"Alpha" khẽ nói bên tai, kéo sự chú ý của Lộc Minh Trạch trở lại, đối phương đã tiến đến trước mặt hắn. Mặt Alpha rất đẹp, nhìn sát càng đẹp mắt, phong thanh nguyệt lãng. Lộc Minh Trạch vốn muốn nói người anh em này trước tiên có thể thả ra không, nhưng y không phải người thật, nghe cũng không hiểu, muốn uy hϊếp cũng không uy hϊếp được, trong bụng gào thét ti tỉ lần, miệng lại...
"Đâu có."
...
Đâu có cái đít, bị sắc đẹp mê hoặc miệng liền không hold được.
"Alpha" cười cười, nâng mặt hắn lên hôn một cái, Lộc Minh Trạch không né tránh, môi hắn chạm vào bờ môi man mát, tim hụt một nhịp. Trời ạ, cái đồ...cái đồ dễ thương này, lúc hôn lại còn nhắm mắt nữa chứ.
Lộc Minh Trạch khó giải thích được có chút mặt đỏ, hắn kỳ thực là người luôn lạc quan trong mọi tình huống. Thậm chí còn hơi lưu manh, nhưng hắn sẽ vì hành động đáng yêu của đối phương mà đỏ mặt, đương nhiên hắn có nghĩ về thân thể của Alpha, từ lần đầu gặp mặt, hắn liền yêu thích, nhưng thích thì thích, Lộc Minh Trạch chưa từng nghĩ sẽ được chạm vào đối phương nhanh như vậy.
Hắn vươn tay ra, cánh tay thử thăm dò vòng quanh cơ thể, nhưng không chạm vào đối phương, Lộc Minh Trạch liền do dự. Hắn như vậy... Có phải quá bi ai quá hèn mọn không, trong không gian ảo làm chuyện như vậy với một nhân vật ảo, huống hồ Milocy vẫn ở bên ngoài nhìn.
Nhưng không chờ hắn do dự bao lâu, "Alpha" đã hành động trước một bước. Bàn tay y kề sát chậm rãi vuốt ve vùng xương sườn của Lộc Minh Trạch, nụ hôn của y cũng trượt theo thân thể, ngậm lấy đôi môi hắn nhẹ nhàng mυ"ŧ. Lộc Minh Trạch nhất thời không nhận ra đâu là thực đâu là ảo, cánh tay chần chờ ôm đối phương, đầu lưỡi thăm dò qua, thâm nhập vòm miệng của y.
"Alpha" như nhận được sự cổ vũ, một bên mơn trớn khıêυ khí©h bắp thịt đầy đặn của Lộc Minh Trạch, một bên cuốn lấy đầu lưỡi hắn, từ đơn thuần đυ.ng chạm dần biến thành vòng xoáy tràn ngập du͙© vọиɠ.
Một nụ hôn nồng nhiệt có thể khiến người ta tập trung vào hoàn cảnh nhanh nhất, Lộc Minh Trạch vươn tay dán sát lưng "Alpha", xúc cảm chân thực dưới da cùng chút ấm áp mờ nhạt cũng làm cho Lộc Minh Trạch hưng phấn không thôi, hắn thuận theo thân thể của đối phương sờ càng nhanh, chỉ chốc lát đã từ vai đến bên đùi.
Sự hưng phấn của hắn trực tiếp biểu hiện ở bên ngoài, thân thể hắn nằm ở nơi đó, chau mày, nửa người dưới chỉ mặc độc cái quần phản ứng rất mãnh liệt, giữa hai chân căng phồng rõ ràng, Milocy toét miệng cười trong âm thầm, cởϊ qυầи Lộc Minh Trạch ra bỏ một thứ gì đó trông như cái cupcake vào trong, úp lên tính khí của Lộc Minh Trạch, sau đó vuốt lên vuốt xuống mấy lần, cơ thể vốn không phản ứng chút nào đột nhiên co giật.
"Alpha" còn hưng phấn hơn cả Lộc Minh Trạch, tay y nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Lộc Minh Trạch, môi lưỡi dây dưa biến thành gặm cắn thô bạo, như cảm xúc bị đè nén rất lâu bỗng bộc phát, chỉ với một nụ hôn đã khiến đối phương say mê với nhiệt tình của y. Lộc Minh Trạch bị hôn đến nỗi đáy mắt đong đầy hơi nước, hắn không khỏi nhắm mắt lại, hô hấp ngày càng trở nên nặng nề hơn.
Hắn có thể cảm giác được y không phải chỉ là một chương trình cứng nhắc, mà là giả lập được dung hợp một phần hành vi thói quen của thân chủ-- có thể thấy được thói quen tự kiềm chế bản thân của đối phương thường ngày, chẳng lẽ bởi vậy, phản ứng đến trên giường mới sâu sắc như thế?
Thế nhưng giờ khắc này không thể để ý được nhiều như vậy, hơi thở của hắn, mỗi tấc da tấc thịt của hắn, hiện tại đều cảm nhận được "Alpha", Lộc Minh Trạch dùng sức vịn bờ vai y, ngón tay găm sâu vào da thịt đối phương, cơ thể vì căng thẳng mà cong eo lên, nụ hôn làm hắn cảm thấy nghẹt thở, nhưng là vì nghẹt thở cùng cảm giác như sắp chết sâu sắc khiến du͙© vọиɠ tăng lên gấp bội, quần áo trên người bọn họ chẳng còn bao nhiêu, Lộc Minh Trạch còn có quần dài, chứ "Alpha" hoàn tòan khỏa thân, nửa người dưới của cả hai áp sát nhau chặt chẽ, có thể cảm giác được biến hóa của đối phương, Lộc Minh Trạch đột nhiên cảm thấy bản thân không phải là đang cùng nhân vật giả lập làʍ t̠ìиɦ, mà là chân thật...
"Hô..."
"Alpha" rốt cục buông đôi môi hắn ra, Lộc Minh Trạch nhân cơ hội hít sâu một hơi, l*иg ngực phập phồng gấp gáp bổ sung dưỡng khí thiếu hụt, "Alpha" cúi đầu, đặt cái hôn nhẹ lên mắt Lộc Minh Trạch, sau đó trượt xuống l*иg ngực gầy khỏe của hắn hôn một cái, y ôm lấy Lộc Minh Trạch, tay thuận theo vòng eo mơn trớn lên tới xương cổ, tính khí thử thăm dò nơi cửa huyệt, "Em không ướt?"
Lộc Minh Trạch chìm trong mơ hồ đột nhiên nghe một câu như vậy, suy nghĩ đang bay bổng lập tức bị kéo về, hắn nhìn chằm chằm "Alpha" không lên tiếng, đối phương bất đắc dĩ thở dài, ôm thân thể hắn, từng chút từng chút một xoa xoa rồi lại hôn môi.
Lộc Minh Trạch cảm thấy mình sắp bị ngọn lửa khoái dục thiêu đốt rồi, hắn biết động tác này của "Alpha" là gì, đối phương muốn hắn tập trung hơn. Thế nhưng...
"Vô dụng thôi."
Lộc Minh Trạch nắm cằm "Alpha" ép y ngẩng đầu, có chút hối lỗi nhìn y: "Tôi không phải omega."
"Alpha" cười cười, ôm eo Lộc Minh Trạch hôn nhẹ lên trán, với tay qua hắn lấy một bình gel bôi trơn trên đầu giường, bóp ra một đống trong lòng bàn tay, sau đó đưa vào trong thân thể Lộc Minh Trạch.
Lộc Minh Trạch lần này rất phối hợp, gel bôi trơn lạnh lẽo sau khi tiến vào huyệt, khiến cơ thể run rẩy, bên ngoài lại bị Milocy khống chế cũng khẽ run lên. Mồ hôi túa đầy trán, mày nhíu chặt, biểu tình trên mặt không rõ là đau khổ hay sung sướиɠ, tính khí của đối phương nóng bỏng, cứng rắn theo gel bôi trơn, chậm rãi cắm vào thân thể của hắn, Lộc Minh Trạch theo phản xạ nâng cao eo, hậu huyệt khó khăn nuốt dị vật từ bên ngoài.
Tính khí của ""Alpha"" to dài hơn người bình thường rất nhiều, y mới tiến vào một nửa, Lộc Minh Trạch đã không chịu được, hắn nắm chặt lấy ra giường, vòng eo cứng ngắc, trong cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ vụn vặt nghẹn ngào. "Alpha" cũng nhận ra thân thể hắn bất đồng, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của bọn họ vốn là dùng để đưa vào khoang sinh sản của omega, bảo đảm t*ng trùng có thể rót vào trong đó, nhưng đối với Lộc Minh Trạch mà nói, hiển nhiên có chút dư thừa, "Alpha" hơi sửng sốt, y hôn lên thân thể nhễ nhại mồ hôi của Lộc Minh Trạch, sau đó đỡ lấy eo xoay cơ thể hắn lại.
"Nằm sấp lại..."
Lộc Minh Trạch bị y đặt úp sấp, tính khí kia lại lần nữa kiên nhẫn tiến vào. Có lẽ là do tư thế, lần này y có thể vào rất sâu, đối phương cũng không có dáng vẻ đau đớn, Lộc Minh Trạch nằm lỳ trên giường, chàng trai phía sau áp lên hắn, không gian hoạt động của hắn bị thu hẹp, tay của đối phương vòng tới trước người, nắm chặt tính khí hơi cương lên của hắn nhẹ nhàng xoa nắn, "Alpha" đặt cằm lên bả vai Lộc Minh Trạch, ở bên trong cơ thể hắn nhẹ nhàng thăm dò.
Kɧoáı ©ảʍ từng chút ùa đến, từ mơ hồ trở nên cường liệt, Lộc Minh Trạch lấy cùi chỏ chống giường cúi đầu, hơi thở gấp gáp khiến thân thể run rẩy không ngừng, mồ hôi chảy dọc cần cổ, một giọt lại một giọt rơi xuống giường.
"Alpha" dùng cánh tay kia kìm chặt eo Lộc Minh Trạch, kéo theo hắn đang run rẩy trên đệm nước nhịp nhàng đung đưa, tính khí lại từng chút tiến sâu vào thân thể hắn, Lộc Minh Trạch cảm thấy cả người như đang bồng bềnh trên mặt nước, chìm chìm nổi nổi, kɧoáı ©ảʍ làm hắn khó nhịn được chủ động mà đáp trả, hắn đưa tay qua, nhẹ nhàng vòng quanh cổ ""Alpha"", ngón tay luồn vào mái tóc, "Alpha"" ở nơi sâu ấy nhẹ nhàng va chạm, đôi môi dán bên tai Lộc Minh Trạch khe khẽ hỏi: "... Cảm nhận được không?"
Bên trong hậu huyệt Lộc Minh Trạch co rút, siết chặt lấy tính khí đối phương, phân thân của hắn trong tay "Alpha" phun ra thứ chất dịch nhơm nhớp của tuyến tiền liệt, Lộc Minh Trạch không lên tiếng chỉ cắn môi thở hổn hển, đối phương cười khẽ, lại ở chỗ đó mạnh mẽ va chạm mấy lần, Lộc Minh Trạch không nhịn được theo động tác đỉnh lộng của y dồn dập rêи ɾỉ.
Hắn thực sự không muốn thừa nhận bản thân đã cùng một nhân vật ảo luân hãm rơi vào vực sâu du͙© vọиɠ.
Lộc Minh Trạch nắm thật chặt ra giường, phía sau lưng vị làm đối phương tiến vào đến mức rất sâu đậm, "Alpha" đột nhiên nhẹ nhàng cắn cổ hắn, đầu lưỡi từ giữa hàm răng vươn ra, liếʍ láp. Lộc Minh Trạch cảm thấy run rẩy thấu linh hồn, vừa sợ hãi vừa mong đợi, hắn bất khả tư nghị trợn mắt, trong tiềm thức Lộc Minh Trạch biết đó là cảm giác gì, nhưng... Không được đâu, hắn không có tuyến sinh dục! Chỗ đó ở cổ, vì sao lại... Cái miệng đó, trực tiếp cắn vào sâu tận cùng, Lộc Minh Trạch không thể tin mở to hai mắt, nước mắt không kiềm chế được mà chảy xuống, vết cắn trên tuyến sinh dục sau cổ bị điên cuồng rót vào pheromone bá đạo của "Alpha", -- mùi hương lạnh lùng, âm trầm.
Lộc Minh Trạch nhắm mắt lại, hắn thế mà cảm nhận được mùi pheromone, mùi hương này thật lạnh lẽo làm sao, tựa như sông dài chưa kết băng dưới ánh trăng ngày đông lặng lẽ hắt lên mặt nước. Tràn qua tuyết trắng, chậm rãi, chảy sâu vào bóng tối, vừa tao nhã nhưng cũng ẩn chứa đầy nguy hiểm.
Cột sống của Lộc Minh Trạch muốn tê liệt, tính khí nằm trong lòng bàn tay đối phương phun ra một luồng dịch trắng đυ.c, "Alpha" động viên mà liếʍ liếʍ cổ hắn, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy phân thân hắn: "Đừng gấp."
Lộc Minh Trạch thở hổn hển, khi thứ kia tiến vào chỗ bí ẩn trong huyệt mềm, lấp đầy thân thể của hắn, giữa hai chân Lộc Minh Trạch bắt đầu chảy ra lượng lớn chất lỏng, hắn không nhịn được né tránh về phía trước, lại phát hiện thân thể bị gắt gao kìm lại, tính khí trong thân thể hắn muốn hình thành kết, làm hắn không có cách nào tránh thoát về phía trước nửa phần.
Lộc Minh Trạch quay đầu, khí tức bất ổn hỏi: "Anh... Anh làm gì..."
"Đánh dấu em."
""Alpha"" vốn ôn chính như ngọc, trên mặt lúc này lại mang theo chút tà khí, khóe mắt hơi nhếch lên, y liếʍ máu bên khóe miệng, bắt đầu chậm rãi va chạm trong thân thể hắn, Lộc Minh Trạch bị kɧoáı ©ảʍ ngày càng mạnh bắt mất thần trí, "Alpha" kéo eo hắn lên, đỡ mông hắn trắng trợn làm trong thân thể Lộc Minh Trạch, hai người đè lên đệm nước kịch liệt lay động.
"Không..."
Lộc Minh Trạch xưa nay chưa từng cảm thụ qua thứ kɧoáı ©ảʍ này. Mãnh liệt làm cho hắn muốn trốn tránh, hắn nắm chặt đầu giường, cổ hơi ngửa ra sau, từng đường gân xanh nhô lên trên mu bàn tay cùng cánh tay nhỏ, hắn hơi kinh sợ, chỉ muốn mau chạy trốn, vì hắn cảm giác rằng nếu không mau trốn sẽ bị người này làm chết tươi.
"Alpha" phát hiện ý đồ của hắn, xoay cơ thể Lộc Minh Trạch để hắn nằm nghiêng xuống dưới, sau đó dụng lực ngăn chặn hắn, tính khí lại tiến vào càng sâu, mạnh mẽ động trong hậu huyệt mềm mại.
"A a a... Ô, tôi phắc...cả nhà anh...A...A"
Lộc Minh Trạch bị kɧoáı ©ảʍ cường liệt kí©h thí©ɧ gần như điên cuồng, hắn không thể không giãy dụa thân thể, như một con lươn bị đóng ở bờ sông, cứ dùng hết toàn lực giãy dụa, vẫn không thể trốn thoát. Tiếng mắng cuối cùng trong miệng hắn hàm hàm hồ hồ, biến thành âm thâm rêи ɾỉ cùng rít gào mang theo cảm giác sung sướиɠ cường liệt, "Alpha" cúi đầu, dùng sức hút lấy đôi môi ướŧ áŧ bởi nước bọt của hắn, từ nhẹ nhàng đến sâu sắc, triệt để chiếm lấy khoang miệng Lộc Minh Trạch.
"Em là của tôi."
Thời khắc tiếng hôn ướŧ áŧ của cả hai biến mất, Lộc Minh Trạch cảm nhận được nơi sâu trong cơ thể mình đột nhiên bị bắn vào một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙, bắp chân của hắn lập tức căng cứng, gắt gao giữ lấy "Alpha" ở trên người, cả thân thể bị khống chế căng thẳng, kiên trì để eo không co giật bắn ra từng luồng từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙, hắn bị ép cùng người phía sau hôn sâu, đầu lưỡi trở nên tê dại, cảm giác nghẹt thở khiến Lộc Minh Trạch tinh thần hoảng hốt, chỉ có thể tiếp thu mọi thứ của "Alpha", miệng hút lấy nước bọt cùng dưỡng khí trong khoang miệng hắn.
"Em là của tôi, mãi mãi là của tôi, vĩnh viễn..."
Lộc Minh Trạch cực kỳ mệt mỏi, cao trào quá độ làm cho cả người hắn như bị rút sạch gân cốt, mềm đến bất lực, hắn hơi nhắm mắt lại, mơ màng nghĩ, hắn không nên như vậy, không nên tập trung như vậy.
...
...
"Ồ... Tuyệt quá nhỉ."
Lộc Minh Trạch nghe thấy âm thanh của tên biếи ŧɦái Milocy, cảm giác suy yếu khi cao trào đã qua lập tức biến mất không dấu vết, hắn chậm rãi mở mắt ra, du͙© vọиɠ dưới đáy mắt nhanh chóng rút đi. Người kia nằm sấp trên lưng hắn, lưu luyến đặt nhẹ một cái hôn lên bả vai Lộc Minh Trạch, sau đó, hắn cảm giác trọng lượng trên người từ từ giảm bớt, mãi đến tận lúc biến mất.
Lộc Minh Trạch chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó mạnh bạo nện lên giường, sóng nước dưới đệm dao động nhấp nhô: "MILOCY! TÔI MUỐN CHÉM CHẾT ANH!"
- ---------
(1)Đệm nước: Còn gọi là waterbed, nằm đệm này siêu sướиɠ luôn các thím ạ =))))) lỏng lỏng mềm mềm dễ lún thích lắm, anh Lộc mà nằm trên này chơi zai thì khỏi sợ đau lưng =)))))
(2)Bá vương ngạnh thượng cung: Bá Vương ngạnh thượng cung: "bá vương" chỉ những người siêu mạnh mẽ, "ngạnh thượng cung" hiểu là "xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ", mà "cường cung" thì hiển nhiên sẽ bắn ra "cường tiễn". Từ "cường tiễn" [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với "cưỡиɠ ɠiαи", mà "cưỡиɠ ɠiαи" thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ "bá vương ngạnh thượng cung" thay thế cho hai từ "cưỡиɠ ɠiαи".
"Bá vương ngạnh thượng cung" là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: "Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ." Lưu Bang cười đáp: "Ta thích đấu trí chứ không đấu sức." Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chì cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông cung tếch thẳng về thành...
Cá chết: Chương dài gấp đôi, cíuuuu