Chương 137: Giám sát trưởng xét xử

Vắc xin ngăn ngừa dịch bệnh đã được nghiên cứu thành công! Khắp chốn chìm trong niềm hân hoan!

Hoàng tử Adonis chính là vị cứu tinh của dịch bệnh này.

Không biết ai đã công bố tin tức, nhưng tốc độ lan truyền chẳng thua kém dịch bệnh là bao. Tin tức này truyền ra quần chúng nhanh khủng khϊếp. Sự hoang mang kéo dài nhiều ngày liền cuối cùng cũng được đập tan.

Auston mỉm cười nhìn tài liệu vừa được gửi đến trên đồng hồ, nhắn lại ba chữ: "Về đi".

Lộc Minh Trạch dành trọn hai ngày ở khu nghiên cứu của Adonis. Mãi đến khi thấy bọn chúng vận chuyển thứ đồ gọi là kháng thể giun tròn thay thế ra ngoài, hắn mới nhân cơ hội thu thập hình ảnh rồi gửi về. Trong lúc ấy, hắn còn phát hiện ra một phần tài liệu khác, là bằng chứng cho thấy ký sinh trùng Inved không thể phòng ngừa hay chữa trị hoàn toàn.

"Kiến nghị tìm kiếm ký sinh trùng thay thế".

Dòng cuối cùng trong tài liệu khá là có thâm ý đấy.

Lộc Minh Trạch đã hai ngày không ăn cơm, chỉ lót dạ bằng mấy viên thuốc quân lương. Ăn thứ này sẽ không cảm thấy đói, nhưng vẫn có cảm giác trống rỗng lạ lung. Chẳng thể hiểu nổi trước kia Auston làm sao sống được bằng thứ này.

Vốn dĩ hắn muốn quay về đồn trú xem tình hình của Mary, nhưng vừa đến cửa thành thì nhận ra kiểm soát đã bị siết chặt, không ai được phép ra vào ngoại trừ xe vận chuyển thuốc thang. Lạ lùng hơn, nhóm lính kia hình như đã thay đổi, nom có chút quen mắt.

Auston phái nhiều người như vậy đến cửa thành làm gì nhỉ...

Không còn cách nào khác, Lộc Minh Trạch bất đắc dĩ tiến tới. Cơ thể hắn đã kiệt quệ nhưng tinh thần lại hưng phấn cực độ. Cả Mary và Auston đều không có tin tức gì, Lộc Minh Trạch không biết nên lo cho ai trước tiên.

Ấy thế nhưng, khi vừa mở cửa phòng làm việc, mọi lo lắng trong lòng Lộc Minh Trạch vội tan biến. Auston nom hệt như một con gấu chó mới thó được mật ong, vui sướиɠ lâng lâng tận chín tầng mây. Hắn đóng cửa lại, nguýt Auston:

- Đã là lúc nào rồi mà còn cười được.

Auston đứng dậy, đưa tay về phía Lộc Minh Trạch:

- A Trạch, mau ngồi nào. Cực cho em quá. Tôi đang nghĩ sao em còn chưa về, em liền xuất hiện.

Không biết tại sao, khi bị y kéo cổ tay, Lộc Minh Trạch bỗng cảm thấy mệt nhoài. Mới nãy hãy còn tốt lắm, song trong khoảnh khắc Auston ôm vào lòng, Lộc Minh Trạch lại mệt đến mức muốn thả người nằm luôn.

Nhận ra sự biến đổi trong tâm trạng của Lộc Minh Trạch, Auston liền ôm hắn chặt hơn. Y kê cằm lên mái đầu xoăn mềm của Lộc Minh Trạch theo thói quen, khe khẽ hỏi:

- Làm sao vậy?

Lộc Minh Trạch nhắm mắt lại, vùi mặt vào hõm cổ y. Lặng thinh hồi lâu, hắn mới lắc đầu một cái. Auston xoa đầu Lộc Minh Trạch, hắn cũng không buồn phản ứng, như món đồ chơi xù lông mặc y nghịch ngợm. Auston ôm hắn xoa nắn một lúc lâu, rồi phì cười:

- Tôi có thể hiểu đây là làm nũng không?

- Cút đi.

Lộc Minh Trạch ngẩng đầu, dùng ngón tay chọc vào trán Auston rồi đẩy ra:

- Anh thú thật đi, rốt cuộc khi nãy đang lén lút vui mừng cái gì đấy? Bận suốt hai ngày liền mà chẳng có lấy miếng nước cho tôi uống...

Auston ôm siết eo Lộc Minh Trạch không cho lùi về sau, đưa một tay nắm cằm hắn, quan sát gương mặt hắn:

- Để tôi xem nào... Ừm, có vẻ mệt mỏi lắm nhỉ, chỉ cho uống nước thôi thì không được, lát nữa hai ta cùng đi ăn, được không nào?

Lộc Minh Trạch nguýt y, toan ngửa đầu né tránh, bất chợt bị Auston ôm mặt hôn. Y cắn chặt đôi môi Lộc Minh Trạch, khi mυ"ŧ khi cắn. Lộc Minh Trạch né tránh hai lần liền khiến y càng thêm quyết liệt. Hắn bị cuốn theo sự nhiệt tình của đối phương, cầm lòng không đặng, phải phối hợp. Ngỡ như mật ngọt được bọc trong một lớp màng ni lông mỏng, chỉ cần cắn nhẹ, thứ nước ngọt ngào ấy sẽ tuôn qua lỗ hở, khiến kẻ vừa nếm thử khao khát hơn, tiếp tục hút lấy một cách mất kiểm soát. Tất cả những gì họ muốn chỉ là trao cho nhau tình yêu của mình bằng hơi thở quấn quýt và nước bọt của môi lưỡi.

"..."

Auston hôn cho thỏa rồi mới buông hắn ra. Lộc Minh Trạch nằm nhoài trên bả vai y:

- Anh làm cái đéo gì...

- Cho em uống miếng nước đấy.

- ...

Auston phì cười, cọ chóp mũi vào mặt hắn rồi hôn đôi cái:

- Ăn bít tết nhé?

Lộc Minh Trạch thầm nghĩ muốn ngủ hơn, nhưng dường như cũng thấy bụng reo lên, bèn nói:

- Tùy anh...

- Lúc ăn tôi sẽ giải thích chi tiết cho em.

Lộc Minh Trạch gật đầu, bất chợt chà lên chỗ bị hôn nhoèn nhoẹt nước:

- Hai ngày nay không tắm, thế mà anh cũng dám hôn.

Auston tức giận vỗ mông hắn:

- Đi rửa mặt trước đi!

Đến khi ngửi được mùi thức ăn thơm phức Lộc Minh Trạch mới cảm thấy đói bụng. Hắn xiên một miếng thịt lớn tọng vào mồm. Có lẽ đã quen với kiểu ăn uống này của Lộc Minh Trạch nên Auston không hề tỏ ra kinh ngạc, vẫn ngồi đối diện cắt thịt đầy tao nhã.

Sau khi ngốn hết miếng thịt, thấy dạ dày đã được lấp đầy, Lộc Minh Trạch mới thả chậm tốc độ, từ tốn tiếp tục hưởng thụ bữa ăn.

Auston giương mắt nhìn hắn:

- Adonis sắp xong rồi.

- Khụ...!

Lộc Minh Trạch thiếu chút nữa bị sặc thịt bò, vội lấy khăn tay trên bàn che miệng:

- Cái gì cơ?

Auston nhìn hắn, không đáp lại. Lộc Minh Trạch chợt ngộ ra, dùng khăn tay lau miệng:

- Anh tính khi nào ra tay?

- Ngày mai, trong nghi lễ chuyển giao tổng thống.

Điều có thể chắc chắn bây giờ chính là Adonis thực sự đã vi phạm kỷ cương.

Bằng chứng mà Lộc Minh Trạch phát hiện được có thể chứng minh đầy đủ rằng Adonis đã cho người nghiên cứu chế tạo ký sinh trùng tương tự ký sinh trùng Inved. Bất kể độc tính, khả năng lây nhiễm hay mức độ quái dị...dù rằng không thể sánh bằng ký sinh trùng Inved, song chúng vẫn có những đặc điểm phát bệnh tương tự, tỷ lệ tử vong cao tương tự, thậm chí còn đánh lừa được cả Lộc Minh Trạch – người từng kinh qua ký sinh trùng Inved.

Loại ký sinh trùng này chính là "giun tròn thay thế".

Hắn đã nghĩ oan cho Milocy mất rồi. Trên thế giới này hoàn toàn không có loại vắcxin nào có thể phòng ngừa ký sinh trùng Inved. Chí ít là ở thời điểm hiện tại. Thế nên Adonis mới nghĩ tới việc dùng giun tròn thay thế để gây ra dịch bệnh.

Lộc Minh Trạch lặng đi một chốc, không biết nghĩ về điều gì mà lông mày khẽ xoắn lại. Auston lại trở về với vẻ nhàn nhã, cắt thêm một miếng thịt bò:

- Những bằng chứng tôi hiện đang nắm trong tay cũng đủ để khiến hắn ta xuống địa ngục như đại hoàng tử rồi. Giờ hắn càng trèo cao bao nhiêu, tương lai sẽ ngã đau bấy nhiêu.

Lộc Minh Trạch há hốc mồm, những lời muốn nói trôi ngược xuống bụng. Auston lúc này đang rất hăng hái, kế hoạch cũng rất chặt chẽ, chỉ cần thực hiện đúng như thế là y sẽ dễ dàng hoàn thành tâm nguyện của mình.

Auston ăn được mấy miếng, chợt phát hiện Lộc Minh Trạch hơi lơ đễnh, liền lấy làm lạ:

- Em làm sao vậy?

Hắn lắc đầu:

- Lúc đi ngang qua cửa thành, tôi thấy người gác được đổi thành người của anh. Có phải anh có kế hoạch gì không?

Auston cười:

- Đây là một cơ hội rất tốt. Roy không chỉ liên hệ với Hội Tự Do mà còn với các đơn vị đồn trú... Đội cận vệ tổng thống lần này chẳng có tác dụng gì cả. Ngày mai, tôi sẽ không để nghi lễ kế vị tổng thống được cử hành thuận lợi. Adrian, sẽ là tổng thống cuối cùng của liên bang.

Lộc Minh Trạch sớm biết sẽ có ngày đó. Auston như một con sói, nhắm vào điểm yếu của kẻ địch rồi vồ tới, cắn chặt cổ không buông. Y tuyệt sẽ không chừa chỗ lại cho bất cứ kẻ nào.

Lộc Minh Trạch cũng cười theo, chủ động nâng ly rượu:

- Vậy chúc anh sớm thành công.

Auston cụng ly với hắn, cười:

- Đến lúc đó em bằng lòng ở bên tôi chứ?

- Chẳng phải tôi luôn ở bên anh sao?

Auston lắc đầu:

- Đúng nhỉ, em luôn ở bên tôi mà.

Bọn họ ăn thêm một lúc, đoạn Lộc Minh Trạch lười biếng duỗi người:

- Đã hai ngày tôi không ngủ, đi nghỉ chút đây.

- Tôi đi với em nhé?

Lộc Minh Trạch nguýt y:

- Bớt giỡn, bây giờ anh bận rộn nhiều việc, sao rỗi hơi đi theo tôi được. Anh chuẩn bị cẩn thận đi, đừng mắc sai lầm rồi gọi tôi đến cứu viện đã là sự đền đáp to lớn nhất đối với tôi rồi.

Lộc Minh Trạch xoay người rời khỏi bàn ăn, Auston liền đứng dậy theo hắn. Bỗng, y từ sau lưng ôm lấy hắn, áp lên má Lộc Minh Trạch, nhẹ nhàng mơn trớn:

- A Trạch, tôi yêu em.

Lộc Minh Trạch lặng đi một chốc, rồi đưa tay ra sau xoa đầu Auston:

- Tôi cũng yêu anh.

Auston vẫn chưa chịu buông hắn ra. Lộc Minh Trạch do dự hỏi:

- Anh sẽ làm hoàng đế ư?

- Không biết.

- Anh muốn gây dựng một đất nước như thế nào?

- Mọi người đều bình đẳng... Bất cứ ai cũng có thể tự do từ bỏ giới tính của mình, Omega không cần phải dùng phòng vệ sinh riêng, Alpha sẽ không phải yêu một người chỉ vì kỳ động dục hay vì giới tính.

Lộc Minh Trạch nhắm mắt lại, thở phào:

- Tốt lắm, cứ việc làm thế đi. Aus, tôi ủng hộ anh, luôn luôn ủng hộ anh. – Nói đoạn, Lộc Minh Trạch chợt cảm thấy mình hỏi thật vớ vẩn. Dù cho y muốn làm hoàng đế đi chăng nữa, nhẽ nào hắn phản đối ư?

... Ngược lại còn chẳng giúp được gì cho y.

Lộc Minh Trạch xoay người, hôn lên môi Auston:

- Tôi phải đi ngủ thật đấy, đừng đến quấy rầy nhé. Nào, thề đến kiếp sau anh sẽ không bị ăn "hành" nữa.

Auston cạn lời:

- Chỉ có em đánh tôi thôi...

Lộc Minh Trạch nín cười, quay người về phòng.

Nhưng tất nhiên hắn sẽ không ngủ thật. Lộc Minh Trạch vẫn đang lo lắng cho Mary, việc chính đã hoàn thành, giờ nên nghĩ cách cứu cô bé. Hiện tại hắn chẳng có chút manh mối nào cả. Lúc trước hắn nghi ngờ Mary bị Adonis khống chế, đến khi Auston nói với hắn về kế hoạch của y, Lộc Minh Trạch đã mấy lần muốn bật thốt – Đừng làm thế, đừng kí©h thí©ɧ một phần tử khủng bố phát điên.

Thế nhưng hắn không nói ra được. Chính mồm hắn đã cam kết với Auston rằng chuyện của Mary không liên quan gì đến y, không thể gây thêm rắc rối cho Auston trong giai đoạn quan trọng như thế này.

Lộc Minh Trạch không có cảm giác thuộc về thế giới này, nhưng Auston lại là người ngoài hành tinh "bản địa", chắc hẳn y yêu quý vùng đất này gấp Lộc Minh Trạch ngàn vạn lần.

Chuyện sắp thành, hắn không thể trở thành chướng ngại vật cuối cùng.

Lộc Minh Trạch buộc vào người sợi dây thừng có gắn móc kim loại. Gió đêm l*иg lộng thổi tấm áo khoác đơn bạc phần phật, hắn như một con dơi nhảy vọt khỏi cửa sổ văn phòng giám sát trưởng.

Lộc Minh Trạch có thể cảm giác được ánh mắt đang dõi theo đằng sau lưng, ấy thế mà đối phương không hề ngăn cản. Đây có thể là sự thoả hiệp cuối cùng giữa hai người họ. Lộc Minh Trạch muốn cứu em gái mình, Auston muốn cứu thế giới này, không ai ngăn cản ai, cũng sẽ không để đối phương định đoạt thay mình.

Luôn tin tưởng nhau, luôn hành động theo cách của riêng mình.

Auston nhấn nút kết nối với tất cả nghị sĩ:

- Tôi vừa nhận được một đoạn video, muốn chia sẻ với quý vị.

...

Nghi lễ kế vị tổng thống được cử hành theo đúng lịch trình. Một trăm tám mươi đội cơ giáp bao quanh đại sảnh, biểu diễn lơ lửng giữa không trung. Trên nền trời, phi hành khí muôn hình muôn vẻ phóng vù vù, để lại tia lửa nom như dải lụa màu lấp lánh. Auston ngự tại chủ vị quyền lực nhất trên đài cao xem lễ.

Adrian giương quyền trượng ý thừa nhận Adonis là người thừa kế, gõ nhẹ nhàng vào giữa trán hắn để chúc phúc. Adonis khôn khéo rũ mắt, hàng mi dài mảnh nhạt màu che đi sự u buồn trong đôi đồng tử xanh lục, nhưng mái tóc mềm mượt buông lơi trên vai vẫn làm toát ra khí chất khiêm tốn nhã nhặn.

Hai tay hắn nhận lấy quyền trượng, tượng trưng cho việc tiếp nhận chức tổng thống.

Sau đó là Aldrich, các nghị sĩ, và Cecil cùng người vợ hiếm khi xuất hiện trước mặt công chúng... Mọi người lần lượt lấy quyền trượng của mình gõ lên trán Adonis.

Nghi lễ kế vị tổng thống long trọng này chỉ mới mở màn thôi.

Sau cùng, Adonis tiến đến trước mặt Auston, nụ cười điềm đạm treo bên khóe môi:

- Hôm nay thầy có thể ngồi đây chứng kiến ta nhận quyền trượng từ tay cha chính là niềm vui to lớn nhất của ta đấy, thưa thầy.

Auston mỉm cười, nâng quyền trượng đen nạm bảo thạch màu da trời:

- Niềm vui to lớn nhất ư? Tôi cứ tưởng phải là giây phút tôi đánh rơi quyền trượng chứ.

Adonis mỉm cười nhìn y. Auston nâng quyền trượng, viên đá màu xanh da trời tượng trưng cho công bằng và chính nghĩa vẽ một vòng cung trong không trung.

Ấy thế nhưng viên ngọc lại không đáp xuống trán Adonis... mà xuống vai trái.

Xét xử!

Mọi người xôn xao.

Trông thấy cảnh này đầu tiên là những người ngồi ở chủ vị. Có mấy người kích động đứng bật dậy. Thật khó tin làm sao. Nghi lễ kế vị tổng thống luôn được phát sóng trực tiếp khắp tinh tế thông qua vệ tinh, hành động này Auston chắc chắn cũng bị lên sóng.

Aldrich chưa xem đoạn video tối qua, thế nên không khỏi nhíu mày:

- Giám sát quan.

- Xin mọi người cứ bình tĩnh...

Auston ngắt lời cha mình, tay nắm chặt quyền trượng, chậm rãi bước lên bục cao nhất:

- Tôi sẽ cho các vị một lời giải thích.

Y đối xử với Adonis còn khắc nghiệt hơn cả Uriel. Buổi xét xử của Uriel được tiến hành tại tòa án quân sự, nên hành động của y chỉ bị truyền tai nhau trong giới nghị sĩ, ít nhiều vẫn cho tổng thống và Uriel chút mặt mũi. Thế nhưng buổi xét xử của Adonis sẽ bị tiến hành trước toàn bộ tinh tế.

Auston nâng quyền trượng bằng cả hai tay. Tay cầm màu đen tượng trưng cho sự uy nghiêm, viên đá màu da trời là sự công bằng và chính nghĩa. Khi giám sát quan làm hành động này trước mặt mọi người, tức là y muốn đánh cược cả tính mạng để sử dụng quyền lực của mình.

- Trước hết, tôi muốn tự kiểm điểm chính mình. Ngồi ở vị trí giám sát trưởng hơn hai mươi năm, song tôi chưa bao giờ xét xử bất cứ ai. Tôi đã khuất phục trước cái đạo đức giả và ảo tưởng về sự bình yên, mặc cho cái ác hoành hành dưới lốt thái bình, đây là sự thất trách của tôi. Hai mươi năm tôi đã phí hoài ấy... hy vọng có thể bù đắp lại phần nào.

Auston nắm chặt quyền trượng, chỉa về hướng nhị hoàng tử:

- Phiên xét xử đầu tiên, Adonis Cyprus.

Y rất thích cái cảm giác đẩy kẻ thù đương đứng trên mây cao xuống vực thẳm.

Auston kể tường tận những tội ác của Adonis, từ việc đổ tội cho Uriel đưa vũ khí sinh hóa lên sao Snow cho đến đấu trường dưới lòng đất, rồi đến việc mới đây lợi dụng giun tròn thay thế để lây lan dịch bệnh nhằm nâng tầm danh dự của mình. Y không bỏ sót một điều nào. Cùng với lời diễn giải của y, màn hình lớn phía sau cũng liệt kê ra từng tài liệu phòng thí nghiệm của Adonis. Bằng chứng đanh thép không thể nào chối cãi.

- Theo luật pháp liên bang, Adonis Cyprus đã liên tục phạm phải năm tội lớn, xử phạt... - Auston dừng lại một chút –Giam cầm năm trăm năm tại thủy lao và xử bắn.

Dứt lời, cả hiện trường yên tĩnh đến độ nghe được cả tiếng kim rơi. Các nghị sĩ đâu ngờ Auston sẽ thật sự trở mặt với Adonis. Bọn họ còn ngây thơ cho rằng buổi xét xử hôm nay chỉ là cuộc tranh giành quyền lực giữa hai gia tộc lớn Cyprus và Nicolas.

Auston thậm chí chẳng buồn liếc mắt nhìn Adrian:

- Vệ binh đâu, dẫn nhị hoàng tử đi.

Trạng thái của Adonis cũng rất kỳ lạ. Đối mặt với lời cáo buộc của Auston, hắn ta còn chẳng thèm phân bua, như thể đã mặc kệ tất cả, như thể đã sớm dự liệu ngày này sẽ đến.

- Nhị hoàng tử, ngài còn điều gì muốn nói không?

Adonis nhìn thẳng vào mắt y, chòng chọc, mãi một lúc sau mới lắc đầu:

- Không có, thưa thầy. Những gì thầy nói đều đúng cả.

Auston không nói gì thêm. Hai tên vệ binh nãy giờ lúng túng đứng bên bắt đầu đeo còng lên tay vị tân tổng thống, kéo hắn ta khỏi bục kế vị.

Auston đưa mắt nhìn theo bóng lưng hắn ta:

- Thế nguyên nhân do đâu?

Adonis đưa lưng về phía y, đầu xoay lại, khẽ cười:

- Nguyên nhân thất bại dưới tay thầy ấy à?

Gương mặt Auston lộ rõ sự đau buồn:

- Thì ra là thế... Adonis, tôi dạy cho trò bài học cuối cùng. - Y tiến lên hai bước - Thế giới này không phải trò chơi đâu.

Adonis chẳng ừ hử gì, xoay người tiếp tục bước xuống:

- Thầy đã đoán được đến thế, vậy cứ tiếp tục đoán đi. Thành thật mà nói, tôi vẫn muốn biết, tôi là kẻ bị xét xử đầu tiên, vậy ai sẽ là kẻ thứ hai đây...

Auston nghe tiếng hắn nhỏ dần, nhìn bóng lưng hắn xa dần, bỗng nhiên nảy sinh nỗi hoài nghi kì lạ. Adonis liệu có thật sự là người đứng sau kia?

Thế nhưng y sẽ mãi mãi không biết được đáp án thật sự, bởi Adonis sẽ không nói, mà Auston cũng không muốn tiếp tục điều tra nữa. Chẳng có nghĩa lí gì cả.

- Phiên xét xử thứ hai...

*

Lộc Minh Trạch đến vùng ngoại ô thành phố để tìm Mary. Hắn đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, thậm chí là khả năng Mary phải chăng đã bị bọn buôn người bắt cóc.

Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng của Auston. Gương mặt của y xuất hiện trên mọi màn hình khắp đường phố, giọng y không lớn, nhưng vẫn đủ để cả thế giới nghe rõ.

Giống như tất cả những người dân bình thường khác, Lộc Minh Trạch cũng dừng bước, ngước đầu nhìn màn ảnh trên cao, nhìn y đích thân kéo hoàng tử Adonis sắp trở thành tổng thống khỏi bục kế vị.

- Trời ạ! Chuyện gì thế này?!

- Hầu tước Nicolas điên rồi sao...

Lộc Minh Trạch há mồm trợn mắt. Hắn cứ tưởng y sẽ đối phó cới Adonis trong âm thầm giống như đã từng làm Uriel chứ. Y bị điên rồi đấy ư?! Y muốn đạp lên cả tinh tế sao?

Không... Không được, Auston sẽ trở thành kẻ thù của cả tinh tế mất.

Auston trong màn hình lại tiếp tục mỉm cười, nói:

- Phiên xét xử thứ hai...

Lộc Minh Trạch có linh cảm y sẽ nói gì, vô thức lắc đầu:

- Không! Không! Không... Im ngay! Im ngay đồ ngốc!

- ... quý tộc!

- --------------------

Editor: Vãi, nhận ra là gần 1 tháng mình chưa update. Dạo này bị mất khái niệm về thời gian mọi người ạ:'(