Chương 1

"Sư huynh, Niêm Hoa Tăng vốn là cô nhi, được một vị chủ trì trong miếu nuôi lớn, sau này gặp kỳ ngộ nên học được bách biến dị dung thuật, đã từng giả làm nữ nhân lẻn đến nhà giàu người ta quyến rũ tiểu thư, sau này bị phát hiện liền bỏ trốn. Năm nay hắn đổi thân phận vào kinh thành, được người khác giới thiệu, hiện đang ngụ tại Bạch Mã tự."

Trong các sư huynh đệ, Huyền Phi Tử khinh công tốt nhất, thính giác cũng tốt nhất, rất am hiểu thăm dò tin tức, lúc này, hắn đang hai năm rõ mười bẩm báo lai lịch của Niêm Hoa Tăng cho Đại sư huynh Huyền Dương Tử, sau đó bổ sung thêm: "Sau khi Niêm Hoa Tăng ngụ tại Bạch Mã tự, mỗi khi có nữ khách đến chùa dâng hương, hắn thường cùng vị tăng tiếp khách ra ngoài đón chào, lúc đó hắn sẽ cầm trên tay một cành hoa tươi, khi nhìn thấy nữ khách liền mỉm cười một cái, nữ khách đó liền mất hồn rồi tự động hiến tài hiến sắc."

Đại sư huynh Huyền Dương Tử chân mày rậm dài, mắt như đan phượng, sống mũi cao thẳng [1], đôi môi bạc mỏng, diện mạo trong số các sư huynh đệ là tuấn lãng nhất, nhưng hắn có chút mặt “than”, làm việc không dễ nhìn ra vui hay giận, nghe Huyền Phi Tử nói, chỉ "Ừ" một tiếng, rồi thong thả đến bên cửa sổ suy nghĩ.

Bảy ngày trước, tiểu sư muội Huyền Cảnh Tử có việc đến Bạch Mã Tự, thấy Niêm Hoa Tăng một lần, sau khi trở về thất hồn lạc phách, ba ngày trước, Huyền Cảnh Tử mất tích. Sư phụ Tam Thanh đạo trưởng ra ngoài tìm Huyền Cảnh Tử, cũng liền mất tích theo. Rõ ràng, sư phụ cùng sư muội mất tích, nhất định có quan hệ với Niêm Hoa Tăng.

Huyền Dương Tử đang suy tư, sư đệ Huyền Tùy Tử nhỏ tuổi nhất chạy tới nói: "Đại sư huynh, lò đan ở phòng luyện đan luyện đã đủ lửa, tới lúc nên tắt lửa mở lò rồi." Hắn đang nói, thấy Huyền Phi Tử đã trở về, liền hỏi thăm: "Nhị sư huynh, tìm được sư phụ cùng sư muội không ạ?"

Huyền Phi Tử xua tay nói: "Không!"

Ba sư huynh đệ vừa nói, vừa đi đến phòng luyện đan xem xét lò đan kia.

Đan đồng Quỳ Phiến trông coi lò luyện đan đủ ba ngày ba đêm, thấy Huyền Dương Tử nghe tin báo đi tới liền hành lễ nói: "Đại sư huynh, đã tắt lửa lò, đợi thêm hai canh giờ là có thể mở."

Huyền Dương Tử xem Quỳ Phiến thức đêm hai mắt đỏ hoe, liền phất tay nói: "Ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi, nơi này cứ giao cho chúng ta."

Quỳ Phiến vâng lời lui xuống.

Huyền Dương Tử nhìn qua lỗ lò đan thấy bên trong lò vẫn đỏ rực, ngạc nhiên nói: "Kỳ lạ, lửa đã tắt mà lò đan này so với lúc trước càng nóng, nhiệt khí lại càng bức người."

Huyền Phi Tử và Huyền Tùy Tử cũng cảm thấy lò luyện đan so trước càng nóng, đều nói: "Luyện xong mẻ này cũng phải thay lò mới thôi, cái này chắc là bị nóng quá mức, nhiệt khí toát ra ngoài."

Đang nói chuyện, ngoài điện bỗng truyền đến tiếng Tam sư đệ Huyền Vi Tử và Tứ sư đệ Huyền Thanh Tử.

"Sư huynh, bắt được Niêm Hoa Tăng!" Huyền Vi Tử cùng Huyền Thanh Tử kéo một vị hòa thượng đỉnh đầu năm chấm vào phòng luyện đan, hướng Huyền Dương Tử và Huyền Phi Tử hô to.

Huyền Dương Tử nghe vậy đi qua xem, thấy một người nằm dưới đất xiêm y rách nát, khóe miệng đổ máu, trên mặt nhiễm bùn tro, nhưng chỉ cười một tiếng tự lộ ra một tuấn tú phong lưu không thể diễn tả bằng lời, thầm nghĩ: trách không được sư muội thấy hắn một lần, trở về liền thành ra thế kia.

Huyền Vi Tử thở phì phò, nói với Huyền Dương Tử: "Sư huynh, tên da^ʍ tăng này thế nào cũng không chịu nói ra tung tích của sư phụ cùng sư muội."

Huyền Dương Tử kéo Niêm Hoa Tăng đến bên lò luyện đan, gằn từng tiếng: "Không nói ra tung tích của sư phụ và sư muội ta, liền ném luôn ngươi vào lò luyện đan này luyện thành đan, đúng lúc đang luyện đan thiếu một vị thuốc dẫn đây!"

Niêm Hoa Tăng liếc mắt nhìn lò luyện đan, cho rằng Huyền Dương Tử sẽ không dám đem hắn ném vào, hừ nhẹ một tiếng nói: "Tiểu tăng đã nói qua, chưa từng gặp qua sư muội ngươi, càng không nói đến sư phụ ngươi."

"Được, mạnh miệng phải không?" Huyền Dương Tử xách Niêm Hoa Tăng lên khỏi mặt đất, phân phó Huyền Phi Tử: "Đi lên mở nắp lò để ta ném hắn vào đi!"

Huyền Phi Tử vâng một tiếng, mũi chân vừa điểm liền bay lên ngồi lên xà nhà thả xuống dưới một cái que móc, vươn tay mở nắp lò, hắn vừa chạm vào nắp lò, liền kêu lên một tiếng, lùi lại nói: "Sư huynh, nắp lò chảy mất một nửa bịt kín miệng lò rồi, gắn chắc lắm không mở ra được, mà lỗ thông khí trên nắp cũng bị tắc rồi!"

Huyền Dương Tử nghe xong biến sắc, ném Niêm Hoa Tăng qua một bên, ấn vào vai Huyền Phi Tử mượn lực nhảy lên, liền ngồi lên xà ngang, cúi đầu xem xét nắp lò đan.

Niêm Hoa Tăng lẩm bẩm nói: "Có thang không dùng, một người hai người bay đến bay đi, cho rằng hay ho lắm đấy?"

Huyền Vi Tử và Huyền Thanh Tử đồng thanh nói: "Bọn ta thấy hay, ngươi quản được chắc? Ai giống ngươi bằng mĩ sắc đi ăn bám, không biết xấu hổ!"

Niêm Hoa Tăng lập tức ngậm miệng, từ lúc bị này hai người bắt hắn liền được lĩnh giáo hai người này miệng có bao nhiêu độc.

Huyền Dương Tử xem xét nắp lò đan chợt thấy có một tia khói trắng từ nắp đậy khe hở toát ra, nắp đậy lại không chút sứt mẻ, mơ hồ nghe được trong lò tiếng vang “lách tách”, hắn trong lòng biết không ổn, chưa nhảy xuống đã lớn tiếng kêu các sư đệ nói: "Mau chạy đi, gọi mọi người xung quanh cũng chạy đi, mau!"

Huyền Phi Tử không nói hai lời, túm lấy cánh tay tiểu sư đệ Huyền Tùy Tử, nửa ôm nửa kéo, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Huyền Vi Tử cùng Huyền Thanh Tử động tác cũng mau, kéo theo nhau rút khỏi phòng đan.

Niêm Hoa Tăng đầu tiên ngạc nhiên, tiếp đến đứng lên nói: "Xảy ra chuyện gì?" Nhưng không ai để ý đến hắn.

Khi Huyền Dương Tử xuống dưới, đỉnh lò đã toát ra khói trắng mù mịt, hắn nhanh chóng nhảy ra bên ngoài phòng đan, còn chưa đi xa, lại nghe được Niêm Hoa Tăng khàn giọng hô lớn: "A, đừng bỏ lại ta, ta nói cho các ngươi, các ngươi sư phụ cùng sư muội tại..." Nói đến đó liền nghẹn họng.

Huyền Dương Tử không hề nghĩ ngợi nhảy lên trở về phòng đan, lúc này, bên trong phòng đều dày đặc khói trắng, mùi lưu huỳnh càng lúc càng nồng nặc, Niêm Hoa Tăng nằm ngã ở dưới đất.

Không xong! Huyền Dương Tử nín thở, đưa tay bắt lấy Niêm Hoa Tăng, lúc này một đám khói trắng bao lấy Niêm Hoa Tăng, hắn vừa mới chạm vào liền chụp được khoảng không, sau đó ngay lập tức, khói trắng tản ra, Niêm Hoa Tăng rõ ràng vẫn nằm ở dưới đất, như chưa từng có gì thay đổi [2].

Huyền Dương Tử nghi ngờ chính mình vừa mới hoa mắt, lại vươn tay bắt lấy, lúc này mới thật sự chụp được Niêm Hoa Tăng, cũng không suy nghĩ được nhiều ôm ngang hắn, phi như bay nhảy ra khỏi phòng đan, không dám quay đầu.

Đợi hắn ôm Niêm Hoa Tăng tới được cửa ngoài cùng liền nghe được một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, toàn bộ Tam Thanh quán sập hoàn toàn, lửa cháy hừng hực.

Đám người Huyền Phi Tử thấy Huyền Dương Tử đã đi ra, nghĩ lại trong lòng cũng thấy sợ, nói: "May mà Đại sư huynh nhanh trí để chúng ta bỏ chạy, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi."

Quỳ Phiến xoa mắt nói: "Đáng tiếc một lò đan này của quan chủ luyện đã nửa năm, nay cứ như vậy nổ. Còn có, Tam Thanh quán cũng bị hủy, về sau chúng ta ở đâu bây giờ?"

Huyền Vi Tử lẩm bẩm nói: "Nếu sư phụ ở đây..." Nói xong liền giận chó đánh mèo lên Niêm Hoa Tăng, quay đầu nhìn Niêm Hoa Tăng trong lòng Huyền Dương Tử, quát: "Sư phụ chúng ta đâu?" Hắn quát xong, đột nhiên giật mình.

Mọi người theo tầm mắt Huyền Vi Tử nhìn lên, đồng loạt ngây người.

Huyền Dương Tử cũng cúi đầu nhìn Niêm Hoa Tăng trong lòng, vừa nhìn cũng bị dọa nhảy dựng, mẹ nó, da^ʍ tăng lúc nào mọc ra một đầu đầy tóc dài?

Huyền Thanh Tử thăm dò xem, nói: "Da^ʍ tăng này am hiểu bách biến dị dung thuật, không chừng đây là bộ mặt thật của hắn?"

Mọi người xem Niêm Hoa Tăng, xiêm y như trước đầy bụi bẩn, trên mặt bị hun khói đầy vết nhọ, nếu không phải đột nhiên thấy hắn mọc ra một đầu tóc dài, thật không thấy có gì dị thường.

Huyền Dương Tử cũng nghi hoặc, đặt Niêm Hoa Tăng xuống đất, lại phân phó Quỳ Phiến: "Phun lên mặt hắn ít nước miếng, lau vết nhọ đi xem sao."

Mọi người ngừng thở, nhìn Quỳ Phiến nhổ nước miếng lên mặt Niêm Hoa Tăng, lại dùng tay áo lau sạch sẽ vết nhọ, lộ ra tướng mạo chân thật của Niêm Hoa Tăng.

Chỉ thấy hắn mày cong cong, lông mi dài như hai cánh bướm, nhắm mắt hai mắt như trăng lưỡi liềm, mũi cao thẳng, khóe miệng bị rách chảy nhiễm đỏ cánh môi, lộ ra một vẻ yêu diễm.

Đây. Là. Bản. Mặt. Thật. Của. Da^ʍ. Tăng. Sao?

Mọi người miệng chữ O, hai mắt nhìn nhau, nghi vấn: "Hắn trước kia cũng là thế này?"

Huyền Vi Tử và Huyền Thanh Tử cũng chăm chú nhìn Niêm Hoa Tăng, lắc đầu nói: "Bây giờ nhìn so với trước kia tương tự đến ba phần, nhưng hiện tại trông càng ưa nhìn, càng giống nữ nhân."

Vừa nghe "nữ nhân" hai chữ, mọi người liền từ cổ Niêm Hoa Tăng nhìn xuống ngực, xiêm y vốn mỏng lại bị rách, có thể nhìn thấy đường cong mờ ảo, có cao có thấp.

Mọi người đều là kẻ thanh tu chẳng lẽ lại đi sờ ngực da^ʍ tăng chứng minh thật giả? Huyền Phi Tử phản ứng nhanh, ngẩng đầu với Huyền Dương Tử nói: "Đại sư huynh, huynh vừa rồi ôm cũng ôm qua, lúc này lại vạch xiêm y kiểm tra một chút cũng không sao đâu!"

Huyền Dương Tử ngược lại nhìn về phía Huyền Vi Tử và Huyền Thanh Tử nói: "Hai đệ bắt người, là nam hay là nữ, chẳng lẽ còn không rõ?"

Huyền Vi Tử ủy khuất kêu la: "Lúc bọn đệ bắt đến đương nhiên là một tên nam da^ʍ tăng ngực phẳng đầu trọc, còn trước mặt chúng ta đi tiểu cơ mà, sao có thể là nữ? Nhưng hiện nay hắn mọc ra tóc, lại có ngực, biến thành một mỹ nữ, làm sao..."

"Để hắn tự nói đi!" Huyền Dương Tử nâng chân định nhẫm lên mặt “mĩ nhân”, lại nhìn xuống thấy khuôn mặt đối phương như hoa như ngọc, không hiểu sao lại thu chân về, phân phó Quỳ Phiến: "Tát hắn vài cái cho tỉnh."

Tam Thanh quán từ trước tới nay trừ Huyền Cảnh Tử sư muội, còn lại tất cả đều là nam tử, mọi người tuy là thanh tu chi sĩ, cũng đã từng bí mật ái mộ mỹ mạo nữ nhân, khát khao một ngày có thể cùng mỹ mạo nữ nhân song tu gì đó, Quỳ Phiến cũng không ngoại lệ.

Lần này, bảo Quỳ Phiến tát đại mỹ nhân này mấy cái thật đúng là làm khó hắn, lẩm bẩm: "Hình như không tốt đâu?"

Vẫn là tuổi nhỏ nhất Huyền Tùy Tử lắp bắp nói: "Véo tai hắn đi, đệ nhớ rõ mới trước đây đệ hay ngủ nướng, mẫu thân thường véo tai đệ lôi dậy."

Quỳ Phiến lại nhìn mỹ nhân vành tai trắng như bạch ngọc, cũng giống như trước không xuống tay được, nhiều người như vậy nhìn, véo kiểu gì đây?

Huyền Dương Tử xem không vừa mắt, đẩy Quỳ Phiến sang một bên, chính mình ngồi xuống trước “mỹ nhân”, vươn tay véo tai hắn.

“Mỹ nhân” "Á" một tiếng, mở mắt, đôi mắt đẹp mê mang, liền đứng lên, khẽ nói: "Các ngươi là ai? Muốn làm gì?"

Huyền Vi Tử cùng Huyền Thanh Tử run tay nói: "Hắn, hắn ngay cả giọng nói cũng thay đổi, hoàn toàn là giọng nói của nữ, bách biến dị dung thuật thật là lợi hại!"

Gió thổi ngang qua, xiêm y trên người mỹ nhân tấc tấc tung bay, lộ ra nửa bộ ngực đầy đặn, quả thực mê người đến cực điểm.

Huyền Dương Tử cởi đạo bào của mình, khoác lên trên người mỹ nhân, lãnh mặt hỏi: "Sư phụ với sư muội của ta ở đâu?"

Mỹ nhân bị Huyền Dương Tử khẩu khí lãnh huyết dọa, rụt đầu nói: "Ta không biết các ngươi đang nói cái gì?"

Nàng mơ hồ nhớ, chính mình ở giữa biển lửa, khói mù mịt bốn phía, không kịp chạy trốn đã ngất đi, ngoài ra hoàn toàn không nhớ gì cả.

_________________

Chú thích:

[1]: Nguyên văn là "trưởng mi nhập tấn, trưởng một đôi đan phong mắt, mũi như huyền đảm", theo bạn xiaofang giúp tớ nói rằng đây là các từ miêu tả diện mạo theo tướng số, dịch ra nôm na là như vậy.

[2]: Nguyên văn là "phá y lạn thường", ý muốn nói áo bị rách đem vá lại, mặc dù vá rất khéo trông như ban đầu nhưng không thay đổi được sự thật áo đã từng bị rách.