Chương 6: Nguyên tác
Tuyệt nhiên lại không có một tung tích gì của đứa con gái út, tuyệt vọng lấp đầy lý trí của Công tước khi nỗ nhớ vợ và con gái càng ngày càng tăng mà không có cách nào vơi bớt. 4 năm như một cơn gió thoáng qua, nhanh đến nỗi mà ông không còn nhớ nổi đã ao nhiêu lần ông thổ huyết do làm việc quá sức. Trong một lần Công tước đi đến cô nhi viện ngoại thành ở thủ đô để tài trợ cũng như với hy vọng sót lại cuối cùng về con gái mình. Một bé gái nhỏ con như mới 6 tuổi với mái tóc màu vàng nâu có hơi bẩn thỉu, nhưng đôi mắt như mất hồn màu xanh dương hoàng gia lại không thể nhầm lẫn được với màu mắt đặc trưng của gia tộc Arnitor. Ông không nghĩ nhiều mà chỉ lướt qua cô bé ấy, khi Công tước quay lại, bé gái đôi mắt đặc biệt đó được viện trưởng dắt ra với mái tóc sạch sẽ hơn màu vàng tươi nổi bật. Đôi mắt không còn vẻ đượm buồn mà là ánh mắt trong veo màu xanh hoàng gia. Công tước nghi hoặc nhìn đứa bé gái trước mặt mình mà động lòng. -Nếu con bé thất sự là con gái mình thì sao? Hay lại là đứa trẻ khác dùng thuốc đổi màu mắt với tóc để lừa gạt. Con bé bây giờ rõ là đã 8 tuổi, nhưng sao nó lại bé như vậy?
Công tước hoài nghi nhìn chằm chằm con bé ấy mà thật sự kiểm tra huyết thống với cô bé. Màu hòa làm một với nhau cũng chứng minh được cô bé ấy là con gái út của mình. Ông cứ nghĩ rằng bản thân sẽ làm dinh thự u ám của mình tươi sáng hơn với nụ cười hồn nhiên của Camellia. Nhưng nào giấc mơ ấy được thành sự thật, con gái út không nói câu nào, chỉ trầm lặng không một chút gợn sóng nào. Hai đứa con trai lớn vẫn như cũ, vẫn cầu nguyện suốt hàng giờ đồng hồ trong phòng không thèm đếm xỉa đến đứa em gái út mới được đón về. Ông không mở được lời nào để mối quan hệ cha con xa cách lâu năm sẽ được xích lại. Dinh thự u ám vẫn như thế, vẫn không một nụ cười nào có trong dinh thự ấy. Vào lễ trưởng thành năm 18 tuổi của Camellia, một tên sát thủ lao về phía Công tước mà đâm một nhát vào ngực ông. Ấy vậy mà 2 người anh trai lại đẩy cô về phía sát thủ muốn cô thế mạng cho cha.
Liệu trên thế giới này còn có ai coi cô là con người, còn có ai xem cô là người thân. Công tước qua đời vào đúng lễ trưởng thành của đứa con gái út, 2 người anh trai đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu cô mà trách móc. Mãi đến khi cô qua đời năm 21 tuổi họ mới thấy một chút lòng thương cảm dấy lên mà lo tang sự toàn vẹn cho cô.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương