Chương 57
“Tối hôm qua chúng ta đã nói rõ là mỗi người ngủ một bên rồi mà, vì sao anh không tuân thủ ước định!” Nhìn rõ tình hình trước mặt, Bạch Diệc Trạch lớn tiếng chất vấn Sở Mặc.
Bạch Diệc Trạch cho rằng Sở Mặc là nhân dịp lúc cậu ngủ mà vụиɠ ŧяộʍ kéo cậu sang ôm vào lòng, vì thế nên mới trách mắng Sở Mặc không đáng tin. Nếu không phải Sở Mặc làm thế, thì buổi tối sao cậu lại nằm ở trong ngực anh, dẫn đến một loạt sự việc xảy ra vào sáng nay.
Vừa nói Bạch Diệc Trạch vừa đẩy Sở Mặc ra, nhưng anh làm sao để cho cậu được như ý nguyện. Tay Sở mặc vòng qua ôm lấy eo cậu, không cho cậu rời đi.
“Không tuân thủ ước định hình như không phải là tôi!” Sở Mặc nhắc nhở Bạch Diệc Trạch, vì anh biết khi cậu tỉnh ngủ luôn trong tình trạng mơ hồ không nhận rõ mọi việc.
Sở Mặc ngủ ở bên cạnh cậu, mà khoảng cách giữa hai đầu giường cũng khá xa, cho nên nếu nói do vô ý khi ngủ mà chạm vào nhau thì cũng quá khó rồi.
Bạch Diệc Trạch quay đầu nhìn về phía khoảng trống sau lưng, rõ ràng không phải là do Sở Mặc vượt qua giới hạn chạy tới ôm cậu ngủ một đêm. Mà là cậu đang chiếm giữ địa bàn của Sở Mặc ạ. Vừa rồi còn kiêu ngạo, dùng lời nói hợp tình hợp lý lên án anh, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất tăm, giờ phút này cậu cảm thấy mình rất đuối lý.
Tối qua rõ ràng cậu đã ngủ ở một đầu giường mà, vì sao khi tỉnh lại thì thấy bản thân lại nằm ở một đầu khác. Nếu nói là do Sở Mặc động tay động chân, khi gây ra động tác lớn như vậy, sao cậu lại không hề hay biết… cho nên chỉ có khả năng là do cậu tự lăn qua ạ…..
Bạch Diệc Trạch không dám nghĩ tiếp nữa, cậu rất sợ chính mình đã làm chuyện gì không nên làm vào tối hôm qua.
“Ha ha!” Bạch Diệc Trạch cười gượng hai tiếng, cố gắng dùng sức đẩy Sở Mặc ra rồi chuyển hướng đề tài: “A Mặc, thời gian không còn sớm nên chúng ta rời giường đi. Hôm nay có sắp xếp hoạt động gì vậy, tôi thấy đi nghỉ ở sơn trang này rất được đó!”.
“Định chuyển hướng đề tài à!” Sở Mặc thật khó lắm mới bắt được sai lầm của Bạch Diệc Trạch, anh đâu dễ dàng buông tha cơ hội này. Sở Mặc xoay người đem Bạch Diệc Trạch đè ở dưới thân, làm ra động tác ngửi ngửi cổ cậu, rồi sau đó buông lời hư hỏng: “Tối hôm qua tôi bị người nào đó coi như gối ôm, rồi ôm suốt cả một buổi tối. Em nói xem em nên làm thế nào để bồi thường cho tôi đây?”
“Bỏ ra….” Bạch Diệc Trạch không trả lời Sở Mặc, mà cậu muốn đẩy anh ra chứ không phải là để anh áp trụ lên thân thể cậu gắt gao như vậy. Thậm chí tay anh còn đang mò mẫm vào trong áo cậu – chạm vào thân thể.
Bạch Diệc Trạch rất muốn mắng Sở Mặc không biết xấu hổ. Tuy anh bị cậu chiếm tiện nghi một đêm, nhưng mà rõ ràng ở trong lòng anh đang vui mừng như hoa nở còn gì….thế mà còn không biết xấu hổ đi đòi cậu bồi thường!
Nhưng lúc này Sở Mặc đã vén áo ngủ của cậu lên, miệng thì đang gặm cắn trên cổ cậu. Những lời kháng nghị cậu muốn nói cũng nói không nổi, vì vừa định mở miệng thì Sở Mặc đã dùng miệng chặn lại, chỉ còn vài âm thanh nức nở truyền ra mơ hồ từ cổ họng.
Rất nhanh Bạch Diệc Trạch đã cảm giác được Sở Mặc chỉ là muốn trêu đùa với cậu, chứ không phải là anh muốn làm gì đó. Biết vậy nên Bạch Diệc Trạch cũng thả lỏng và không vùng vẫy nữa, thuận theo Sở Mặc tiếp tục hôn môi. Lăn qua lộn lại một lúc lâu, chuyện lau súng cướp cò, cuối cùng người chịu thiệt cũng không biết là chính mình hay là Sở Mặc nữa.
Cho nên đối với hành vì buổi sáng của Sở Mặc, Bạch Diệc Trạch thật hiếm khi dễ dàng khoan dung như vậy. Nếu do cậu thật sự coi Sở Mặc là gối ôm mà ôm một đêm, thì Sở Mặc muốn bồi thường như vậy cũng không có gì to tát, dù sao cũng chỉ là một cái cớ để muốn thân thiết cậu thôi mà.
Nụ hôn quất quít miên man rõ lâu, cùng với vô số ấn ký Sở Mặc để lại ở trên người Bạch Diệc Trạch, rồi hai người lại lăn qua lăn lại ở trên giường mất một lúc lâu vẫn chưa thèm dừng lại.
“Ông chủ, thương hội Lâm Tuyền trả lời rồi!” Đơn Kiệt đứng ở bên ngoài, ngay cả cửa cũng chưa thèm gõ mà đã cứ thế vui mừng xông thẳng vào trong phòng Sở Mặc.
Để thuận tiện cho du khách tự do hoạt động, tất cả các phòng ở nơi đây đều có hai chìa khóa cho dễ sử dụng. Mà hôm qua ông chủ lúc đưa Bạch Diệc Trạch về phòng chỉ kịp cầm một chiếc, còn chiếc còn lại vẫn ở chỗ của Đơn Kiệt. Ai biết sáng nay lại nhận được tin tức chính xác, bên thương hội Lâm Tuyền đã đồng ý muốn gặp mặt bọn họ để bàn về chuyện hợp tác. Đơn Kiệt biết rõ vào giờ này ông chủ đã rời giường, nên vì muốn cho ông chủ biết được tin tức tốt này mà hắn đã lập tức chạy ngay tới phòng của ông chủ để thông báo.
Nhưng khi nhìn thấy rõ ràng tình hình trong phòng, Đơn Kiệt ngây ngẩn luôn rồi. Ông chủ của bọn hắn luôn là người nghiêm túc, vậy mà lúc này lại đang đè lên trên một người, trình diễn tiết mục cấm trẻ em dưới mười tám tuổi.
Điều đầu tiên khi Đơn Kiệt phản ứng lại là Bạch Diệc Trạch đã đi đâu, mỹ nhân mà ông chủ đang đè ở dưới thân là ở đâu tới. Hắn đã theo Sở Mặc nhiều năm, cũng luôn đi theo mỗi khi bàn chuyện làm ăn, thậm chí ngay cả tiệc rượu qua đêm… nhưng hắn chưa bao giờ biết ông chủ bọn họ lại có loại đam mê này!
Đơn Kiệt xấu hổ đứng ở bên giường, tay chân không biết nên để đâu. Bỗng nhiên khi nhìn thấy trên mặt tủ đặt ở gần giường có chiếc kính mắt giống như của Bạch Diệc Trạch, rồi sau đó cẩn thận nhìn lại mỹ nhân đang nằm ở trên giường một lúc lâu. Lúc này hắn mới ý thức được, mỹ nhân kia không phải ai khác mà chính là người mà hắn đang nghĩ là đã chạy đi đâu – Bạch Diệc Trạch.
Trong công ty đồn đại rất nhiều về chuyện giữa ông chủ và Bạch Diệc Trạch, thậm chí ngay cả khi hắn là người tiếp xúc với ông chủ và Bạch Diệc Trạch thường xuyên cũng không nghĩ đó là thật. Bởi vì hắn biết ông chủ không phải là người như vậy, để cho cậu làm trợ lý chắc chắn là vì ông chủ nhìn thấy được năng lực của Bạch Diệc Trạch, chứ không phải là do những lời đồn loạn ở trong công ty.
Thêm nữa là chuyện đi chơi lần này, cũng là đợi tới khi hết giờ làm thì ông chủ và Bạch Diệc Trạch mới đi tới nơi này. Cho nên Đơn Kiệt cảm thấy nhất định là do cậu có năng lực làm việc, chứ không phải dựa vào thủ đoạn nào đó mà trèo lên được vị trí này. Bạch Diệc Trạch là người mới, có lẽ do không quen với mọi thứ nên lúc đầu ông chủ mới tận tâm dẫn cậu đi giới thiệu khắp nơi. Mấy người trợ lý trong văn phòng mới đầu cũng không phục, luôn làm đủ mọi chuyện gây khó dễ cho cậu, nhưng Bạch Diệc Trạch chỉ cười cười, rồi sau đó hoàn thành tất cả mọi việc được giao. Cuối cùng đã làm cho mọi trợ lý khác đều bỏ thành kiến với cậu, thật tâm công nhận cậu là một thành viên trong nhóm.
Lời đồn của công ty tuy có rất nhiều, nhưng Đơn Kiệt tin tưởng ông chủ là vì nhìn trúng Bạch Diệc Trạch nên mới có thể không sợ ánh mắt của mọi người, mà đi đặc biệt đề bạt Bạch Diệc Trạch. Điều này cũng khiến cho Đơn Kiệt càng thêm bội phục cách làm việc và mắt nhìn người của Sở Mặc.
Mà lúc này tất cả những gì đang hiện ra ở trước mắt lại nhắc nhở Đơn Kiệt, mọi lời đồn ở trong công ty đều là thật. Hình tượng cao lớn của ông chủ ở trong lòng hắn, bỗng chốc sụp đổ chỉ trong nháy mắt.
Bạch Diệc Trạch và Sở Mặc nghe được có người xông vào phòng, cả hai đều không hẹn mà cùng dừng lại động tác. Sở Mặc quay đầu căm tức nhìn Đơn Kiệt, trong khi tay Bạch Diệc Trạch vẫn bám ở trên người Sở Mặc, hung hăng nhìn người đang ôm mình.
Sở Mặc trách cứ Đơn Kiệt bỗng nhiên xuất hiện, phá hủy buổi sáng tốt đẹp của anh và Bạch Diệc Trạch.
Bạch Diệc Trạch tức giận Sở Mặc làm việc sơ suất, để cho người khác dễ dàng tiến vào phòng của bọn họ, rồi để người ngoài nhìn thấy. Cậu tuy không cự tuyệt Sở Mặc, nhưng mà cậu cũng không muốn đem chuyện này ra thông cáo với thiên hạ đâu. Quan hệ ái muội này đã bị người ta đồn ầm lên còn chưa tính, giờ lại còn bị người ta tận mắt chứng kiến, dù muốn giải thích cũng không rõ ràng được rồi ạ!
Đơn Kiệt nhìn Bạch Diệc Trạch ngây người, hắn thật không ngờ khi Bạch Diệc Trạch tháo kính mắt xuống lại có bộ dạng khác trước như vậy. Vốn là một trợ lý Bạch có chút ngu ngốc, thật thà mà giờ lại thành một người tuấn tú động lòng người khiến cho người ta phải đui mù, bảo sao ông chủ lại không thần hồn điên đảo cho được.
Sở Mặc lạnh lùng trừng mắt nhìn Đơn Kiệt, lúc này Đơn Kiệt mới phục hồi tinh thần và biết từ nãy tới giờ mình đang làm gì. Toàn thân Đơn Kiệt chảy mồ hôi lạnh, hắn giống như đã hủy đi tâm trạng vui vẻ của ông chủ rồi, hơn nữa lại còn phát hiện ra bí mật lớn của ông chủ nữa. Chắc hẳn lúc này ông chủ đang rất tức giận, không biết ông chủ có định gϊếŧ người diệt khẩu hay không! Đơn Kiệt thu hồi ánh mắt, chuyên chú nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, cố gắng làm giảm bớt sự tồn tại của chính mình.
“Có chuyện gì?” Sở Mặc mở miệng gằn ra một câu.
Bạch Diệc Trạch cũng mặc kệ Sở Mặc và Đơn Kiệt, cậu đẩy Sở Mặc ra rồi ngồi dậy. Sau đó sửa sang lại quần áo do Sở Mặc làm loạn lại, tiếp đó là chuẩn bị đi chân trần vào phòng tắm rửa mặt.
Sở Mặc thấy Bạch Diệc Trạch đi chân trần vào phòng tắm, thì tức giận vừa rồi biến mất, mà thay vào đó là một giọng nói nhẹ nhàng vang lên nhắc nhở: “Mang giầy vào, cẩn thận bị cảm!”
Phòng tắm khác với phòng ở, trên sàn trong phòng còn có thảm khô mềm mại lót dưới nên đi chân trần không sao. Mà phòng tắm đều dùng gạch men sứ lạnh lẽo lát nền, hơn nữa bây giờ không phải là mùa hè, nên chỉ cần không cẩn thận sẽ bị bệnh ngay.
Bạch Diệc Trạch đang đi gần tới cửa phòng tắm thì dừng lại, trong lòng cảm thấy buồn bực với Sở Mặc vô cùng, nhưng mà cậu vẫn ngoan ngoãn nghe lời quay trở lại đi dép.
“Ông chủ, chuyện kia…” Đơn Kiệt thấy Sở Mặc bỗng nhiên thay đổi thái độ thì giật mình lo sợ, ấp a ấp úng tìm từ ngữ mãi mà không xong. Hắn sợ ông chủ tức giận hơn nữa thì toi, cho nên nhanh chóng đem đề tài chuyển dời tới chuyện công việc: “Thương hội Lâm Tuyền đã nhắn lại, nói muốn hẹn chúng ta thời gian để gặp mặt nói chuyện!”
“Nhanh như vậy à!” Sở Mặc cũng có chút kinh ngạc, tối qua anh mới đem tư liệu chuyển đi. Sáng nay bên kia đã truyền lời lại, chứng tỏ đối phương rất coi trọng kế hoạch mà anh đề xuất. Vẻ mặt Sở Mặc lúc này mới dịu đi một chút, phân phó nói: “Cậu đi ra bên ngoài phòng khách đợi tôi, tôi đi thay quần áo rồi ra sau!”
Đơn Kiệt nhận được mệnh lênh, hắn chạy trối chết ra khỏi phòng ngủ, nhưng vẫn không quên đóng cửa phòng lại giúp ông chủ.
Bạch Diệc Trạch sau khi rửa mặt chải đầu, thay quần áo mới thì cũng đi ra khỏi phòng tắm đến bên cạnh Sở Mặc. Thấy anh còn đang thay quần áo chưa xong, Bạch Diệc Trạch nở một nụ cười mê người với Sở Mặc, đột nhiên tiến tới gần sát tai anh.
Sở Mặc còn tưởng Bạch Diệc Trạch có chuyện gì quan trọng muốn nói với mình, cho nên không phòng bị… để rồi kết quả nhận được đó là bị Bạch Diệc Trạch cắn lên cổ.
Bạch Diệc Trạch không hề nhẹ tay chút nào, cậu đem mấy ngày liên tiếp bị Sở Mặc tính kế, tất cả đều phát tiết hết lên trên cổ của Sở Mặc. Vì vị trí hơi cao, nên áo cũng không che được dấu vết mà cậu lưu lại ở trên người Sở Mặc. Sau khi làm xong chuyện, Bạch Diệc Trạch hài lòng buông Sở Mặc ra, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: “Chuyện tối qua tôi đã bồi thường rồi nhé, cho nên hôm nay anh cứ ở trong phòng mà từ từ làm việc đi!”
Không cho Sở Mặc chút giáo huấn, cậu thật không nuốt trôi cơn tức này. Để lại dấu răng ở trên cổ Sở Mặc rõ ràng như thế, là để cho anh sợ bị cấp dưới bàn tán gây ảnh hưởng, cuối cùng anh chỉ còn cách là phải ở lại trong phòng!
Nói xong Bạch Diệc Trạch không để cho Sở Mặc có cơ hội phản ứng, mà cậu nhanh chóng buông Sở Mặc ra rồi nghênh ngang đi ra khỏi phòng, chuẩn bị cùng các đồng nghiệp cũ ở công ty Hải Đạt chơi đùa một ngày.
Đi qua phòng khách, nhìn Đơn Kiệt đứng đó Bạch Diệc Trạch vẫn tươi cười chào hỏi. Trong lúc Đơn Kiệt còn chưa phục hồi tinh thần, tay vẫn cầm chìa khóa căn phòng này chưa cất đi thì đã bị Bạch Diệc Trạch cầm lấy, sau đó yên tâm ra khỏi phòng.
Đơn Kiệt là người bên cạnh Sở Mặc, đi theo Sở Mặc thời gian cũng không ngắn. Nên nếu Sở Mặc ngay cả chuyện Đơn Kiệt mà cũng không giải quyết được, thì chức tổng giám đốc này cũng không cần làm nữa rồi!
Ôn tuyền này mới được xây dựng ở trên núi Tây Sơn, trang thiết bị đương nhiên là được trang hoàng đầy đủ, lại cộng thêm có phong cảnh đẹp nữa, nên đây cũng là chỗ rất thích hợp để cho du khách tới nghỉ phép vào cuối tuần. Bạch Diệc Trạch bỏ Sở Mặc lại trong phòng, sau đó ra ngoài chơi với đồng nghiệp cũ cả ngày. Khách sạn ôn tuyền, cái tên này cũng là ý muốn nói tới suối nước nóng ở nơi đây.
Vào buổi chiều rảnh rỗi, các đồng nghiệp tụm năm tụm ba đi tắm nước nóng. Tuy Bạch Diệc Trạch có đi cùng, nhưng vì cố kị tới ấn kí dẫn linh sư ở trên người, với cả cậu cũng không muốn để nhiều người nhìn thấy cơ thể của mình nên đã từ chối lời mời của mọi người.
Những người bình thường tuy không nhìn thấy ấn kí này, nhưng cứ nghĩ tới chuyện thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ để lộ ấn kí ra ngoài, cậu lại cảm thấy khó chịu. Nghỉ phép ở ôn tuyền sơn trang có rất nhiều người, hơn nữa đây là nơi công cộng, trong khách sạn cũng có không ít nhân viên dọn dẹp đủ mọi loại người, cậu phải đề phòng nhỡ có người nhận ra ấn kí đặc biệt và thân phận của mình.
Lần này đi du lịch ở đây cậu phải trốn việc, nếu chẳng may gặp phải người trong giới thì chẳng phải là cậu sẽ bị nói là người vô trách nhiệm với công việc của mình sao?
So với chuyện bị phát hiện nếu đi tắm suối nước nóng, còn không bằng đi tìm chỗ khác chơi!
Bạch Diệc Trạch đi ra bên ngoài hít thở không khí, nơi này cách rất xa nơi thành phố đông đúc ầm ĩ. Hơn nữa không khí ở chỗ này tươi mát vô cùng, cậu sống ở thành phố Lâm Tuyền đã bảy năm nhưng chưa từng được hưởng luồng không khí tươi mát này. Sở Mặc nói không sai, cậu đã lâu lắm rồi chưa đi tiếp cận với phong cảnh thiên nhiên rồi.
Bạch Diệc Trạch hít sâu một hơi, ngày hôm nay khi vừa tới đây cậu đã phát hiện ở nơi này linh khí nồng đậm dư thừa, tuy không so được với luân hồi tuyền nhưng so với mấy chỗ mà các gia tộc chiếm cứ ở thành phố Lâm Tuyền thì chỉ có hơn chứ không có kém. Nhưng nơi đây lại là một ngọn núi vô chủ, thế mà lại có được linh khí thế này, thật đúng là hiếm.
Bạch Diệc Trạch bỗng nhiên nhớ tới thời điểm mới gặp Bạch Tiểu Cửu, khi đó Bạch Tiểu Cửu còn đang phải đi tìm nơi tu luyện. Một yêu quái ngàn năm như Bạch Tiểu Cửu mà nói, núi này tuy linh khí chưa được đầy đủ nhưng cũng có thể xem là tạm ổn. Nếu linh khí của Tây Sơn có thể sung túc, không biết Bạch Tiểu Cửu có thể hay không chọn nơi này để xưng vương, đem Tây Sơn trở thành địa bàn của chính mình.
Bạch Diệc Trạch nhớ lại mấy chuyện linh tinh, rất nhanh liền phát hiện vị trí mà cậu đang đứng ở sơn trang ôn tuyền này chính là nơi có linh khí đầy đủ nhất. Bạch Diệc Trạch cảm thấy kì lạ, linh khí sung túc tại sao lại ở nơi núi non hẻo lánh như vậy. Thường thường những nơi có linh khí nồng đậm đều phải là những nơi có nhiều yêu quái, hoặc là người tu luyện tụ tập mới phải. Giờ nếu đem sơn trang này sửa lại, không biết có xảy ra chuyện gì không?
Bạch Diệc Trạch buồn bực, chợt thấy Lý Đức Hải một mình từ trong sơn trang đi ra, rất nhanh đã đi tới bên ngoài cửa khách sạn. Mà khách du lịch khi đi ra ngoài sơn trang, đều chọn con đường đầy đá vụn để đi dạo.
Cho du là ở khoảng cách xa, nhưng Bạch Diệc Trạch vẫn cảm giác được Lý Đức Hải có chỗ không thích hợp. Nhớ lại hắc khí ở trên người Lý Đức Hải còn chưa tản đi, giờ lại một mình đi ra khỏi phạm vi được khống chế ở bên ngoài sơn trang. Suối nóng là nơi nghỉ phép, nếu như có yêu quái xuất hiện thì nhất định phải có biện pháp phòng chống. Nhưng mà Lý Đức Hải lúc này lại đi ra bên ngoài, thân thể đã bị hắc khí ám vào, dễ dàng mời gọi yêu quái tới. Chỉ sợ nếu ông ta còn đi lung tung tiếp như thế, thì yêu quái không tới mới là lạ.
Bạch Diệc Trạch là người trong giới này cho nên thấy được cũng là chuyện bình thường, nhưng cậu lại cứ giả ngu coi như không biết, cũng không đi nhắc nhở. Nhưng chỉ cần khi Lý Đực Hải gặp chuyện thì cậu nhất định sẽ đứng ra ngăn cản, chứ không mặc kệ đứng nhìn. Hiện giờ vận xấu của Lý Đức Hải chính là đang đi tới giai đoạn xấu nhất, cậu dù thế nào cũng phải cứu lấy ông ta, ít nhất phải để cho ông ấy rời khỏi nơi này.
Cho nên không nghĩ nhiều nữa, Bạch Diệc Trạch lập tức đi theo sau!.
Hết chương 57.