Chương 54
Chắc mình còn bận đến hết tuần này cho nên lịch post vẫn là ngày 1 chương nhé, hoặc có khi bị gián đoạn…
Cho nên mong mọi người thông cảm nhé!
Chương 54.
Nơi Lục Hàm ở cũng gần với nhà Bạch Diệc Trạch, lái xe qua vài con đường là đã đến địa chỉ Sở Mặc vừa nói.
Lục Hàm mở một công ty nhỏ tại nhà lấy tên là Thanh Khiết, chuyên giúp người ta xử lý những chuyện mà bình thường không thể giải quyết. Công ty nằm ở ngay chỗ rẽ đầu phố, mặt tiền vô cùng nhỏ bé được gắn một cái biển hiệu ở phía trên cửa, bên trong được ngăn ra làm hai, một bên là cửa hiệu còn một bên là nơi ở.
Công ty Thanh Khiết quy mô tuy nhỏ nhưng lại tạo nên cho người ta một cảm giác sạch sẽ và cực kì thoải mái. Nhưng lại ngược với dự đoán của Bạch Diệc Trạch ở chỗ, cửa hàng này của Lục Hàm nhìn tương đối vắng vẻ, không giống như kiểu buôn may bán đắt.
“Lục thiên sư có ở đây không?” Bạch Diệc Trạch đẩy cửa đi vào hỏi.
Sở Mặc để cho lái xe đem xe dừng ở bên ngoài chờ bọn họ, rồi anh cũng đi theo sau Bạch Diệc Trạch vào trong. Bạch Tiểu Cửu lúc này không cần bọn họ gọi, thì đã nhanh chóng đi theo ngay phía sau.
Lục Hàm nhàm chán ngồi ở trên ghế, tay cầm quyển sách đầy hình vẽ và chữ, miệng thì lẩm bẩm niệm thần chú. Nghe được có người gọi tên mình, còn chưa kịp đợi hắn đứng lên đón khách, Bạch Tiểu Cửu đã vui vẻ nhào vào trong lòng Lục Hàm.
“Tiểu Cửu, ngươi hôm nay sao lại rảnh rỗi qua đây hả?” Lục Hàm lập tức bỏ sách xuống, vui mừng ôm lấy cổ Bạch Tiểu Cửu. Sau đó còn ra sức sờ sờ lên đám lông màu trắng mềm mại xõa tung ở trên đầu nó, thậm chí còn xem nhẹ luôn cả hai người đang vào cửa.
Không chỉ hôm nay rảnh, mấy ngày nữa ta cũng rảnh cơ. Bạch Tiểu Cửu nhân cơ hội cọ cọ vào người Lục Hàm, móng vuốt túm lấy áo rồi liếʍ cả lên trên cổ của hắn.
“Ha ha ha!” Lục Hàm bị Bạch Tiểu Cửu làm cho ngứa ngáy, nhưng hắn không buông nó ra, mà còn ôm lấy nó cười vang: “Tiểu Cửu thật nghịch ngợm!”
“Tiểu Trạch, em xác định con chó này là em nhặt được chứ không phải là Lục thiên sư sao?” Sở Mặc ghé sát vào người Bạch Diệc Trạch nhỏ giọng hỏi. Nhìn Bạch Tiểu Cửu giống như đã rất lâu không thấy người thân, nhào vào trong lòng Lục Hàm… Vì có kinh nghiệm từ lần trước nên lúc ngày Sở Mặc cũng coi như không thấy gì. Mượn cơ hội này Sở Mặc lại bắt đầu khuyên Bạch Diệc Trạch không nên nuôi dưỡng Bạch Tiểu Cửu nữa: “Em không thấy Bạch Tiểu Cửu là một con bạch nhãn lang à, tôi hàng ngày cho nó ăn nhưng chẳng thấy nó thèm nhìn tôi lấy một cái. Đằng này, Lục thiên sư nó chỉ mới gặp vài lần, hắn cũng chưa từng chăm sóc nó như tôi, nhưng tại sao nó lại không đối tốt với tôi như với hắn? Hơn nữa Bạch Tiểu Cửu vừa nhìn thấy Lục thiên sư, thì ngay cả ai là chủ nhân của mình cũng đều quên luôn!”
Gần đây Sở Mặc luôn tìm cớ không cho Bạch Diệc Trạch đi tới nhà Tôn Uy ăn cơm chiều, cho nên mỗi ngày đều tìm lý do chạy đến nhà cậu, làm mấy món ăn mà cậu thích.
Tay nghề nấu ăn của Sở Mặc rất tốt, ngay cả Bạch Tiểu Cửu đối với anh không vừa mắt cũng không thể ngăn cản được mỹ thực của anh hấp dẫn. Căn cứ của nó đang ở là của Bạch Diệc Trạch, dù có không ăn thì cũng không ảnh hưởng tới tu luyện nhưng vì sợ Sở Mặc phát hiện ra vấn đề nên đôi khi nó cũng phải phối hợp với Bạch Diệc Trạch, thỉnh thoảng nếm mấy thứ mà Sở Mặc nấu ra một lần.
Bạch Tiểu Cửu ăn thì ăn, nhưng nó đối sự chăm sóc của Sở Mặc vẫn luôn thờ ơ, ra vẻ muốn bản đại gia ăn gì đó mà ngươi làm, thì còn phải xem xem ngươi thế nào đã. Cho nên mỗi lần Sở Mặc ở trong nhà Bạch Diệc Trạch, trừ bỏ ăn cơm thì thời gian còn lại sự tồn tại của Sở Mặc rất vi diệu.
“Ít nói nhảm!” Bạch Diệc Trạch trừng mắt nhìn Sở Mặc một cái, cậu coi lời nói vừa rồi của anh như không liên quan gì tới mình. Sau đó nhìn sang Bạch Tiểu Cửu đang chơi đùa làm loạn với Lục Hàm, rồi đề cao giọng nói: “Lục thiên sư, chẳng lẽ Bạch Tiểu Cửu thường xuyên tìm đến anh à?”.
Nhìn bộ dạng Lục Hàm với Bạch Tiểu Cửu vô cùng thân thiết, rõ ràng không giống với kiểu chỉ gặp qua một lần vào ngày tìm oán linh trước kia. Có khi vào lúc cậu không biết, Bạch Tiểu Cửu chắc hẳn thường xuyên tới đây quấy rầy Lục Hàm, chứ nếu không thì Lục Hàm sao có thể để cho Bạch Tiểu Cửu liếʍ cổ như một thói quen thế kia được.
“Sở tiên sinh, Bạch tiên sinh!” Lục Hàm giật mình, lúc này mới nghĩ tới chuyện có khách tìm đến cửa. Lục Hàm khẩn trương đem Bạch Tiểu Cửu bỏ xuống, rồi quay ra chào hỏi khách khứa.
Trong nháy mắt nhìn Bạch Diệc Trạch, Lục Hàm có cảm giác Bạch Diệc Trạch tới đây là vì có liên quan tới chuyện tiền bạc lần trước. Nhưng nghĩ tới chuyện thu phục oán linh đã qua một thời gian lâu rồi, hắn lại cảm thấy Bạch Diệc Trạch chưa chắc đã vì muốn tìm hắn tính sổ mà tới.
Tiếp đó Lục Hàm lại trông thấy người đi sau Bạch Diệc Trạch là ông chủ tập đoàn Vân Mặc, trong mắt hắn bây giờ có cảm giác như đang nhìn thấy một bó tiền lớn đang bay qua bay lại ở trước mặt, ở trong đầu Lục Hàm lúc này chỉ còn tồn tại duy nhất một ý niệm.
Buôn bán lớn tới cửa rồi!.
Linh khí ở thành phố Lâm Tuyền dư thừa, yêu ma quỷ quái hoạt động cũng nhiều hơn ở chỗ khác. Cho nên cơ hội kiếm tiền của thiên sư bọn hắn cũng nhiều hơn, chẳng qua là yêu ma nhiều thì thiên sư xuất hiện cũng không ít ạ. Thành phố Lâm Tuyền có một hiệp hội thiên sư, trong đó bao gồm rất nhiều thiên sư đầu quân vào đấy, và bị sự quản lý của hiệp hội. Vì thế mà những thiên sư không gia nhập vào hội thiên sư như hắn, muốn làm ăn cũng chỉ tìm cách lách luật và đợi người tìm tới cửa mà thôi.
Đầu năm nay buôn bán không được tốt, hơn nữa những người gặp phải chuyện kì lạ thì đều đi tìm tới hiệp hội thiên sư nhờ giải quyết trước tiên, cho nên người không thuộc hiệp hội lại trẻ tuổi như Lục Hàm thì rất ít khi có người tới tìm. Lục Hàm từ sau khi kiếm một khoản tiền lớn lần trước, thì cũng chỉ tiếp nhận thêm được một vài vụ đi trừ tiểu yêu….. chứ nói thẳng ra là đã từ lâu lắm rồi hắn chưa nhận được một vụ làm ăn lớn nào cả.
“Thỉnh thoảng vào ban ngày Bạch Tiểu Cửu có đến chỗ tôi chơi đùa một lúc” Lục Hàm tuy đem trọng tâm đặt lên trên người kim chủ là Sở Mặc, nhưng hắn cũng không xem nhẹ vấn đề của Bạch Diệc Trạch. Lần trước hắn phát hiện ra quan hệ của hai người này rất bất thường, cho nên hắn không thể đắc tội với người họ Bạch này được. Lục Hàm sau khi thành thật trả lời xong vấn đề của Bạch Diệc Trạch, cũng không quên hỏi Sở Mặc: “Không biết Sở tổng đại giá quang lâm, tôi có thể vì ngài mà công hiến sức lực gì không?”
“Lục thiên sư, chuyện là như vậy!” Sở Mặc vừa định nói chuyện thì đã bị Bạch Diệc Trạch ngăn cản, cậu cười hì hì nhìn Lục Hàm nói: “Tôi có chuyện phải đi ra ngoài hai ngày, Bạch Tiểu Cửu ở nhà không ai chăm sóc. Tôi thấy Bạch Tiểu Cửu với anh rất hợp nhau, bình thường không có chuyện gì cũng chạy đi tìm anh chơi đùa, cho nên tôi muốn mời anh giúp tôi chăm sóc Bạch Tiểu Cửu vài ngày. Chủ yếu là Bạch Tiểu Cửu nhà tôi có chút nghịch ngợm, hơn nữa nó cũng chẳng thích ai ngoài anh cả … ” Bạch Diệc Trạch dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Cho nên nếu giao Bạch Tiểu Cửu cho người khác tôi cũng không yên tâm, vậy chỉ còn mỗi cách là nhờ Lục thiên sư thôi!”
Buôn bán lớn, quả nhiên là buôn bán lớn!
Lục Hàm vui vẻ, trong lòng bắt đầu tính toán liên miên không biết thay ông chủ tập đoàn lớn nuôi dưỡng sủng vật thì thu được bao nhiêu tiền. Lục Hàm thầm nghĩ, Sở Mặc với Bạch Diệc Trạch là loại quan hệ kia, nên sủng vật của Bạch Diệc Trạch thì khác nào cũng là sủng vật của Sở Mặc, vì vậy mà mình lại có thể tính toán tăng thêm chút tiền rồi.
“Bạch Tiên Sinh, tôi đây giúp cậu chăm sóc sủng vật vài ngày không thành vấn đề, với cả tôi cũng rất yêu thích Tiểu Cửu” Lục Hàm dùng ánh mắt vô cùng chân thành mà nhìn Bạch Diệc Trạch, có chút khó xử nói: “Nhưng cậu cũng thấy đấy, tôi còn có cuộc sống của tôi, nếu giúp cậu chăm sóc Bạch Tiểu Cửu thì buôn bán sẽ bị ảnh hưởng, cho nên…”
Lục Hàm tuy không nói tiếp, nhưng ý tứ của hắn đã rất rõ ràng. Lời này tuy là nói với Bạch Diệc Trạch, nhưng người Lục Hàm nhìn lúc này lại là Sở Mặc. Giúp các anh chăm sóc Bạch Tiểu Cửu không thành vấn đề, các anh chỉ cần để lại đồ ăn của nó, cùng với tiền phí chăm sóc trong mấy ngày này nữa là được. Sủng vật của Sở tổng nuôi chắc phí sinh hoạt cũng không thấp, hắn tin tưởng Sở tổng nhất định sẽ không bạc đãi hắn.
Đã cùng với Lục Hàm giao dịch một lần, cho nên khi lời Lục Hàm chưa nói xong thì Sở Mặc đã hiểu ngay hắn muốn gì. Đối với Sở Mặc mà nói, tốn chút tiền mà có thể giải quyết được Bạch Tiểu Cửu phiền toái, giúp cho Bạch Diệc Trạch có thể đi chơi cùng với anh hai ngày… thì vấn đề bỏ tiền ra với anh không là gì cả.
Tiền bạc không là vấn đề, mà vấn đề là Lục Hàm có thể nhận lấy Bạch Tiểu Cửu, hoặc tốt nhất là trực tiếp nuôi nó luôn thì không còn gì tốt bằng. Vì vậy mà Sở Mặc lập tức lên tiếng: “Lục thiên sư nói vậy thì, …”
Sở Mặc còn chưa nói xong thì đã bị Bạch Diệc Trạch hung hăng bấm một phát vào người, cảnh cáo muốn anh ngậm miệng lại.
Sở Mặc bất mãn nhìn Bạch Diệc Trạch, không biết là cậu muốn làm gì nữa. Rõ ràng là đã có thể giải quyết được vấn đề, sao Bạch Diệc Trạch lại ngăn cản anh. Sở Mặc hiểu rất rõ tính cách của Lục Hàm, chỉ cần cho hắn tiền, hắn có thể làm mọi chuyện. Nhưng ở dưới tình huống không có ưu đãi gì, muốn cho hắn vô duyên vô cớ đi thu dưỡng Bạch Tiểu Cửu hai ngày, trong khi hắn lại biết rõ thân phận của anh thì thật sự là không có khả năng xảy ra.
Lúc này Bạch Diệc Trạch cười đến mười phần vui vẻ, chuyện Lục Hàm lần trước thu nhiều tiền như vậy đã làm cho cậu vô cùng tức giận, nên lần này cậu nhất định phải bắt hắn thu dưỡng Bạch Tiểu Cửu hai ngày miễn phí mới được, để cho hắn có thể thân cận với Bạch Tiểu Cửu thật tốt.
Cho nên muốn đòi tiền, không có cửa đâu. Thậm chí dù là nửa xu cậu cũng không cho!
“Lục thiên sư, chỗ bạn bè tôi nhờ anh giúp chút chuyện mà chưa gì anh đã không muốn giúp rồi à?” Bạch Diệc Trạch vừa nói, vừa suy nghĩ nhìn Bạch Tiểu Cửu.
Nếu Lục Hàm không đồng ý thu nhận nó, cái này vấn đề cũng không phải do cậu rồi. Cho nên lúc này nếu Bạch Tiểu Cửu không ra sức để cho hắn giữ nó lại bên người, thì chuyện cứ vậy mà thất bại, rồi nó cũng đành phải theo cậu đi về nhà thôi!
Bạch Tiểu Cửu ngầm hiểu, rồi sau đó nó đi đến bên chân Lục Hàm cắn ống quần hắn, ý đồ muốn làm cho Lục Hàm chú ý tới mình. Bạch Tiểu Cửu dùng ánh mắt như bị vứt bỏ, đáng thương nhìn Lục Hàm để làm cho hắn phải đồng ý. Đi theo Lục Hàm nhiều ngày, Bạch Tiểu Cửu hiểu rõ tính tình của hắn như lòng bàn tay, cũng biết ý tứ của hắn là gì. Nhưng mà Bạch Diệc Trạch là nơi mà nó không thể rời bỏ, cho nên Bạch Tiểu Cửu không thể trông cậy vào chuyện Bạch Diệc Trạch sẽ chịu bỏ tiền ra.
Còn Sở Mặc, nó mới khinh thường để cho Sở Mặc đi giúp đỡ, vì vậy mà nó chỉ còn cách là dựa vào chính mình.
“Bạch tiên sinh, đừng làm tôi phải khó xử….” Hắn cùng với Bạch Diệc Trạch cũng đã gặp mặt qua một lần, thêm lần này nữa là hai lần. Bọn họ từ khi nào thì trở thành bạn bè rồi, dù hắn thích Bạch Tiểu Cửu thì đã sao, điều này đâu thể nào nói hắn không nên nhận tiền thù lao từ kim chủ chứ: “Chiếu cố Tiểu Cửu sẽ ảnh hưởng tới chuyện buôn bán của tôi còn chưa nói, mà tôi nuôi nó cũng cần phải tốn phí sinh hoạt mà”
Lục Hàm cố gắng tránh cho bản thân bị Bạch Tiểu Cửu bán manh thành công, hắn tiếp tục thảo luận vấn đề giá cả với Bạch Diệc Trạch. Nể mặt Bạch Tiểu Cửu, hắn đã nhượng bộ chỉ thu tiền phí sinh hoạt là tốt lắm rồi. Chỉ cần giao tiền phí sinh hoạt ra là được, hắn cũng đâu thể nào bạc đãi bản thân và Bạch Tiểu Cửu được.
“Lục thiên sư, nếu anh đã cùng với Bạch Tiểu Cửu tiếp xúc, thì anh cũng phải biết rõ Bạch Tiểu Cửu không hề ảnh hưởng tới việc buôn bán, mà Bạch Tiểu Cửu nhà tôi còn rất dễ nuôi, anh ăn gì thì cứ cho nó ăn cái đấy, không cần chăm sóc đặc biệt gì đâu” Bạch Diệc Trạch cười hì hì từ chối yêu cầu của Lục Hàm. Từ trong túi áo lấy ra tờ giấy mà Lục Hàm lần trước đã để lại cho Sở Mặc, quơ quơ ra trước mặt Lục Hàm: “Bây giờ anh thử nói xem, nếu tôi đem tờ giấy này giao cho hiệp hội thiên sư, thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ?”
Lục Hàm đang yên đang lành, khi nhìn thấy tờ giấy thì trong nháy mắt mặt đã đen lại.
“Bạch tiên sinh, tôi cũng không phải là người trong hiệp hội thiên sư” Lục Hàm cười có chút xấu hổ, hắn không nghĩ tới chuyện Bạch Diệc Trạch sẽ giữ lại tờ giấy lúc đó để đem ra tính nợ cũ với hắn, nên đành phải mở miệng nhắc nhở: “Những hạng mục thu phí ở trong đó đều rất bình thường, dù cậu có giao cho hiệp hội thiên sư thì bọn họ cũng không làm gì tôi đâu”
Chỉ trừ việc giá cả có hơi cao thì trên tờ giấy này đều không có vấn đề gì cả. Hơn nữa sự kiện lần trước đã qua lâu rồi, tập đoàn Vân Mặc cũng đâu phải chỉ là một căn hộ nhỏ, bắt hắn đi dọn dẹp làm sạch cả một tòa nhà…. nói thế nào thì cái giá này cũng không đến nỗi quá mức. Dù hiệp hội thiên sư có cho người đến điều tra, hắn cũng có thể giải thích là hắn không phải người của hiệp hội, cho nên những quy định của hiệp hội không thể nào chói buộc được hắn.
“A…. thì ra là như vậy!” Bạch Diệc Trạch bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén, cậu khẽ cười nói: “Anh nghĩ rằng tôi không hề biết về giá cả của việc bắt yêu trừ quỷ à? Chuyện này nếu bị đồn đại ầm lên, anh nghĩ hiệp hội thiên sư có thể bỏ qua cho anh sao? Anh còn có thể ở lại thành phố Lâm Tuyền được à?”
Tuy nói Lục Hàm không phải là người của hiệp hội thiên sư, nhưng nếu không được hiệp hội cho phép thì làm sao Lục Hàm có thể ở trong thành phố Lâm Tuyền muốn làm gì thì làm được. Hiệp hội thiên sư có quy định, tất cả thiên sư ở trong thành phố đó nếu như phá hoại giá cả thị trường, thì hiệp hội có quyền đem thiên sư đó đuổi đi. Mà Bạch Diệc Trạch tin tưởng, Lục Hàm nhất định biết rõ vấn đề này hơn cả cậu.
“Cậu muốn thế nào!” Lục Hàm bị Bạch Diệc Trạch nắm được điểm yếu để uy hϊếp, cho nên đành phải gằn từng tiếng hỏi.
Sự tình này Bạch Diệc Trạch nếu nhất định làm thế với hắn, thì chỉ sợ người bị thiệt chính là bản thân hắn mà thôi. Lục Hàm bắt đầu hối hận, tại sao lần trước lại gõ đầu Sở Mặc một khoản tiền lớn làm gì. Phong thủy ở thành phố Lâm Tuyền rất tốt, đặc biệt thích hợp với người tu luyện pháp thuật, cho nên hắn cũng không muốn chỉ vì chuyện này mà bị hiệp hội đuổi ra khỏi thành phố Lâm Tuyền.
Bạch Tiểu Cửu âm u nhìn chằm chằm Bạch Diệc Trạch, ý đồ muốn cảnh cáo cậu phải thu liễm lại. Dám bắt nạt Lục Hàm thì chính là bắt nạt nó, cẩn thận không nó sẽ trở mặt luôn đó. Nếu không phải Bạch Diệc Trạch nắm được điểm yếu kia, Bạch Tiểu Cửu còn thật sự muốn vỗ tay hoan hô cho Lục Hàm. Lục Hàm có thể lừa gạt được một khoản tiền lớn như vậy của Sở Mặc, nó cảm thấy rất tốt. Không hổ danh là người trong lòng của nó, thật hiểu lòng nó ạ. Biết nó không vừa mắt với Sở Mặc, chắc hẳn Lục Hàm là vì muốn nó hết giận nên mới làm vậy.
Dù sao Sở Mặc cũng là một người có tiền, cho nên Lục Hàm có xuống tay mạnh hơn cũng không sao cả. Nếu lúc này Bạch Tiểu Cửu có thể biến thành người, nó chỉ hận không thể ôm lấy Lục Hàm rồi hung hăng hôn hắn hai cái.
Bạch Diệc Trạch không đem ý tứ cảnh cáo của Bạch Tiểu Cửu để vào mắt, cậu nhìn về phía Lục Hàm nói: “Tôi chỉ muốn anh giúp tôi chăm sóc Bạch Tiểu Cửu hai ngày, còn chuyện giấy tờ này tôi không truy cứu nữa. Tiền lần trước anh thu nhiều như vậy, coi như là phí sinh hoạt của Bạch Tiểu Cửu là được!”
Bạch Diệc Trạch rất rộng lượng không so đo chuyện kia với Lục Hàm nữa, thậm chí còn đem giấy tờ đưa tới trước mặt Lục Hàm, bày tỏ ý muốn trả lại cho hắn để hắn hủy diệt chứng cứ, và về sau sẽ không đem chuyện này nhắc lại nữa. Bạch Diệc Trạch một bên cầm giấy tờ, một bên vẫn không quên nhìn qua Bạch Tiểu Cửu đang hoàn toàn đầu phục cho Lục Hàm, với ý đồ muốn nó tìm cách để cho Lục Hàm thu nhận nó.
Bạch Tiểu Cửu khinh thường quay đầu, ngầm đồng ý với điều kiện của Bạch Diệc Trạch.
Lục Hàm oán hận nhận tờ giấy ở trong tay Bạch Diệc Trạch, sau đó gượng gạo nở một nụ cười thỏa hiệp: “Bạch tiên sinh, cái này phải cảm ơn ngài rồi”.
“Tiểu Cửu liền nhờ anh chăm sóc!” Rốt cuộc cũng đem Bạch Tiểu Cửu tiễn ra ngoài miễn phí, Bạch Diệc Trạch hài lòng chào tạm biệt Lục Hàm.
Sở Mặc nhìn từ đầu đến cuối, anh phải kìm nén cười từ lúc Bạch Diệc Trạch lấy ra tờ giấy uy hϊếp Lục Hàm cho tới khi Lục Hàm thỏa hiệp. Tuy anh không hiểu rõ lắm về chuyện hiệp hội kia là cái gì, và vì sao Lục Hàm lại sợ nó như vậy, nhưng mà nghe giọng điệu của Bạch Diệc Trạch khi nhắc đến cái hiệp hội kia, anh dường như cảm thấy cậu rất quen thuộc với nó.
Sở Mặc tính toán một chút, có lẽ anh nên bỏ ra chút tiền để cho Lục Hàm nói ra tường tận với anh về cái hiệp hội thiên sư này mới được.
Thoát khỏi Bạch Tiểu Cửu phiền toái, Sở Mặc và Bạch Diệc Trạch chính thức xuất phát.
Hết chương 54.