Chương 50
“Anh Kiệt, ông chủ và hắn ta rốt cuộc đã nói những gì, vì sao ông chủ lại tức giận tới như vậy?”
Đơn Kiệt vừa vào cửa đã bị mọi người vây quanh, rồi khi thấy mọi người lặng lẽ nhìn cánh cửa văn phòng đang đóng chặt của ông chủ thì hắn cũng biết rõ ông chủ lúc này đang rất tức giận. Mà mỗi khi như vậy thì ông chủ chỉ muốn đứng một mình ở trong văn phòng im lặng, sợ là trong khoảng thời gian ngắn cũng chưa chắc đã đi ra. Phỏng chừng chắc mọi người cũng biết vậy, nên mới yên tâm nhỏ giọng bàn tán.
Vừa rồi ông chủ bàn công chuyện với Chấn Khôn ở trong văn phòng thì chỉ có Đơn Kiệt một mình đứng đợi ở bên cạnh, cho nên đối với chuyện xảy ra, cũng chỉ có một mình Đơn Kiệt là biết rõ ràng nhất. Nguyên nhân ông chủ tức giận là gì thì bọn họ chỉ có thể suy đoán, nhưng nếu muốn biết rõ ràng thì phải hỏi người trong cuộc mới đáng tin.
Đơn Kiệt nhìn lướt qua văn phòng, bên trong đều là mấy người trợ lý của ông chủ, cũng là người của mình. Có thể trở thành trợ lý của ông chủ, thì tất nhiên đều là người có thể tin cậy được. Tuy chuyện mà ông chủ cùng với Chấn Khôn bàn bạc là chuyện cơ mật của công ty, nhưng đối với mấy người này hắn cảm thấy vẫn có thể nói được.
Đơn Kiệt tự mình đi đóng cửa lớn của văn phòng lại, lúc này mới trầm giọng nói: “Hà tổng lần này biết ông chủ cần hắn đứng ra làm người trung gian, vì phải nhờ có hắn đứng ra nói chuyện thì nhóm người đó mới bằng lòng gặp mặt chúng ta nói chuyện. Nên vì thế mà hắn muốn có được 10% cổ phần của tập đoàn Vân Mặc, nếu không thì không cần nói chuyện tiếp nữa”.
“Cái gì, 10% ….” Mọi người không thể tin được mà nhìn Đơn Kiệt. Đối với con số này cảm thấy vô cùng khó tin, rồi lại tức giận nói: “Cư nhiên muốn chúng ta phải đưa ra 10% cổ phần của công ty, sao tên họ Hà kia không đi ăn cướp luôn đi!”
“Đúng thế” Lập tức có người phụ họa theo: “Cũng khó trách ông chủ bảo sao lại tức giận như vậy!”
“Haizz, thật hết cách mà!” Đơn Kiệt thở dài: “Chúng ta nếu muốn có được hợp đồng kia, thì phải nhờ Chấn Khôn giúp đỡ tiến cử. Vì đối tác mặc kệ tập đoàn của chúng ta có năng lực ra sao, họ chỉ cần quan tâm tới người đứng ra bảo đảm. Còn không thì sẽ không đồng ý gặp mặt ông chủ, chứ đừng nghĩ tới có cơ hội nói chuyện để bàn bạc về chuyện làm ăn”.
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Nghe Đơn Kiệt nói vậy, nhóm trợ lý nóng nảy: “Ông chủ đem tổng bộ của tập đoàn chuyển tới thành phố Lâm Tuyền chính là vì hợp đồng làm ăn này, hiện giờ Chấn Khôn lại đưa ra yêu cầu như vậy, chẳng lẽ thật sự ông chủ sẽ đồng ý với yêu cầu này của hắn sao?”
Sở Mặc trước kia đem tập đoàn Vân Mặc chuyển tới thành phố Lâm Tuyền chính là vì để thuận tiện cho cơ hội hợp tác lần này. Hiện tại kế hoạch hợp tác cũng đã chuẩn bị tốt, tất cả đều đã sẵn sàng, nhưng không nghĩ tới bên đối tác lại chỉ định phải thông qua người trung gian này thì mới chịu hợp tác, chứ không chịu gặp mặt người ngoài.
Sở Mặc cũng không có cách nào, cộng thêm với chuyện tư liệu của công ty vừa rồi bị tiết lộ đã làm anh phải vội vàng giải quyết khiến cho các hạng mục hợp đồng này phải tạm thời trì hoãn lại. Cuối cùng không biết Chấn Khôn từ đâu nghe được tin tức, biết rõ dự định này của Sở Mặc. Sau đó lại nói với Sở Mặc là người phụ trách trung gian chính là họ hàng xa của hắn, quan hệ cũng rất tốt… ý đồ muốn Sở Mặc biết, nếu muốn thành công được thì phải dựa vào hắn.
Sở Mặc đối với chuyện hợp tác này không có cách nào khả quan hơn, nên mới đồng ý gặp Chấn Khôn để bàn bạc điều kiện, rồi đồng thời thúc đẩy lần hợp tác này. Nhưng nào đâu biết rằng, Chấn Khôn lại đưa ra một cái giá đắt như vậy.
“Ha Ha! Đâu chỉ đơn giản là đề xuất yêu cầu 10% cổ phần của công ty” Đơn Kiệt cười lạnh nói: “Ông chủ tức giận là ở chỗ Chấn Không không những dùng điều kiện này đè ép, mà hắn còn muốn nhất định phải trở thành người một nhà thì mới chịu giúp. Cho nên muốn hợp tác thì phải có quan hệ thân thiết, rồi ngầm đánh chủ ý muốn đem con gái của mình gả cho ông chủ!”
Bạch Diệc Trạch từ trước tới giờ vẫn chỉ coi như đang nghe chuyện tán gẫu, nhưng tới khi nghe đến đây thì tâm lập tức nhảy vọt lên cao. Cậu biết lần hợp tác này đối với Sở Mặc rất quan trọng, cho nên người ta muốn lợi dụng mà đem con gái gả cho Sở Mặc cũng là chuyện bình thường. Nhưng chỉ cần nghĩ tới Sở Mặc sẽ đồng ý với cuộc hôn nhân chính trị này, thì cậu lại không còn bộ dáng không thèm để ý nữa, mà tâm tình vô cùng lo lắng và nhìn chằm chằm vào Đơn Kiệt, đợi hắn nói ra kết quả.
“Người tên Tiêu kia tại sao còn chưa hết hi vọng với ông chủ chứ!” Có người khinh thường nói: “Cô ta chắc lo lắng mình sẽ không có ai cần, cho nên mới muốn dùng cách này mà bắt buộc ông chủ cưới cô ta chứ gì. Ngay cả người mù còn có thể nhìn ra được, ông chủ đối với cô ta ngay cả nửa điểm hứng thú cũng không có!”
“Cái gì Tiêu cơ?” Bạch Diệc Trạch nghe được cái tên có chút quen thuộc, thì thào nói: “Thì ra cô ta chính là con gái của Chấn Khôn”
Đây không phải người mà chủ nhật lần trước cậu gặp khi đang đi dạo phố sao. Khi đó cậu còn thấy cô ta thân mật kéo tay Sở Mặc, hình như cô ấy cũng gọi là Tiêu gì ấy thì phải. Sau này Sở Mặc cũng đã giải thích với cậu, chỉ là cậu lại chẳng quan tâm tới vì căn bản cậu và cô ta đâu có quan hệ gì.
Bạch Diệc Trạch giật mình, Sở Mặc nhất định là từ sau lần đó không còn để ý tới cô ta nữa, cho nên cô ta mới dùng tới thủ đoạn này. Dựa vào quan hệ của cha mình để được gả cho Sở Mặc.
“Tiểu Bạch, cậu làm sao mà biết được cô ta tên là Tiêu? Mỹ nữ trợ lý không hề xem nhẹ lời nói của Bạch Diệc Trạch, mà giống như phát hiện ra được một đại lục mới, rồi chuyển qua hỏi: “Cô ta trước giờ vẫn luôn bám lấy ông chủ, nhưng trừ bỏ mấy người trợ lý chúng tôi ra thì không ai biết cô ta cả. Cậu thành thật khai báo, cậu làm sao mà biết được cô ta!”
Nhóm trợ lý của Sở Mặc nhạy cảm phát hiện, Bạch Diệc Trạch đối với thảo luận của bọn họ vốn chỉ ở một bên nghe, nhưng không ngờ khi vấn đề có liên quan tới ông chủ thì cậu lại tích cực hơn hẳn. Quan hệ của Bạch Diệc Trạch và ông chủ ái muội không rõ, tuy trong công ty có rất nhiều tin đồn nhưng cũng chỉ là truyền miệng mà thôi. Mà bọn họ thì lại vẫn không nhìn ra được cụ thể là quan hệ gì, nên một khi có cơ hội để tìm hiểu thì nhất định sẽ không bỏ qua.
“Có một lần đi dạo phố, tôi gặp Sở tổng đi cùng một cô bé ở trên đường” Bạch Diệc Trạch cũng không để ý tới ánh mắt hóng chuyện của mọi người, mà lạnh nhạt nói: “Cô bé đó giới thiệu với tôi tên của cô ấy, hôm nay nghe thấy mọi người nói tới cái tên này thì tôi mới nhớ ra, cô bé đó có cái tên giống với người mà mọi người nhắc đến”
“Cô ta cùng với ông chủ đi dạo phố!” Nhóm trợ lý lập tức bất mãn: “Cô ta có biết xấu hổ hay không, rõ ràng biết ông chủ không thích, nhưng cô ta lại vẫn cứ bám lấy!”
Sở Mặc bận rộn ra sao thì các cô là trợ lý đều biết rõ ràng, cho nên ông chủ làm sao mà lại có tâm tình đi dạo phố với cô ta. Từ trong lời nói của Bạch Diệc Trạch, các cô tự hiểu được chắc chắn sự tình không đơn giản chỉ là đi dạo như Bạch Diệc Trạch nhìn thấy. Nhất định là cô ta đã ép buộc ông chủ phải đi cùng.
Nhóm trợ lý thấy vẻ mặt Bạch Diệc Trạch tự nhiên, nên cũng không để ý tới vấn đề là tại sao cậu lại nhớ kĩ chuyện này tới vậy. Bây giờ bọn họ chỉ muốn thảo luận xem tìm cách nào mới có thể vừa kí được hợp đồng lần này, và đồng thời không cần phải tiếp nhận con gái của Chấn Khôn.
Bạch Diệc Trạch thấy thế thì đúng lúc hỏi ra nghi ngờ của cậu: “Vậy vừa rồi mọi người nói như thế…. tới cùng là có chuyện gì xảy ra? Sở tổng đã từng làm ăn với rất nhiều người, sao lần này lại gặp phải khó khăn như vậy?”
“Tiểu Bạch, cậu vừa tới nên không biết cũng là bình thường. Lần này đối tượng hợp tác với chúng ta có lai lịch rất lớn” Trợ lý xinh đẹp tận tình giải đáp với cậu: “Cậu chắc hẳn là luôn ở thành phố Lâm Tuyền này đúng không!” Thấy Bạch Diệc Trạch gật đầu, cô mới nói tiếp: “Vậy cậu đã nghe nói qua thương hội Lâm Tuyền chưa?”.
“Thương hội Lâm Tuyền?” Bạch Diệc Trạch lặp lại, sau đó nhìn cô, ý bảo cô nói tiếp.
“Thành phố Lâm Tuyền có một nơi gọi là thương hội Lâm Tuyền. Trong đó bao gồm vài gia tộc có thế lực rất lớn, sau đó liên hợp lại với nhau sáng lập ra. Nghe nói mấy gia tộc này ở Lâm Tuyền đều đã có lịch sử vài trăm năm, cho nên cậu có thể hiểu được sự ảnh hưởng của nó lớn tới mức nào rồi đấy. Mấy công ty lớn nhỏ quanh thành phố Lâm Tuyền này đều phải phụ thuộc vào gia tộc bọn họ, có thể nói là thương hội này đã nắm được ở trong tay hơn bảy phần các mối quan hệ làm ăn ở đây. Mà tập đoàn Vân Mặc lần này chuyển tới đây cũng là vì hi vọng có thể được hợp tác với bọn họ” Trợ lý giải thích.
“Cái thương hội này lợi hại như vậy sao?” Bạch Diệc Trạch nghi ngờ hỏi lại.
“Tiểu Bạch, cậu đừng có mà không tin” Thấy Bạch Diệc Trạch không tin, có người khẩn trương nói: “Thương hội này là do những gia tộc lớn sáng lập, thực lực lớn mạnh. Nhưng vì chưa từng công khai thân phận bao giờ, nên cậu ở đây không biết được cũng là bình thường. Cơ mà chỉ cần là công ty hoặc gia tộc có một chút địa vị thì đều biết đến sự tồn tại của thương hội này”.
Bạch Diệc Trạch đối với lời nói này, cậu cũng không phát biểu bất cứ một quan điểm nào.
“Tiểu Bạch, cậu chắc hẳn là biết tới ở phía nam có một công viên xinh đẹp đúng không? Nhưng mà nơi đó lại không cho phép người không có thân phận đi vào đúng không?” Đơn Kiệt thấy thế thì liền bổ xung thêm.
“Có biết qua” Bạch Diệc Trạch gật đầu: “Chỗ đó có chuyện gì sao?”
Mảnh đất phía nam kia đều là nơi người có tiền sinh sống, mà chuyện như vậy thì cũng có gì đáng ngạc nhiên đâu.
“Cậu tuyệt đối không tưởng tượng được đâu, nơi đó chính là một trường học” Đơn Kiệt thần bí nói. Hắn hào phóng mang tin tức mình biết được nói ra: “Trường học kia chính là trường học quý tộc, không phải cứ có tiền là có thể vào được! Nghe nói trường đó là do thương hội Lâm Tuyền xây dựng, bên trong ngoài hoàn cảnh tốt ra thì thầy giáo đều là những người có danh tiếng số một số hai trong cả nước. Cho nên mới nói, dù là hoàn cảnh hay chất lượng dạy học, thì tuyết đối đều là số một của Lâm Tuyền. Chẳng qua phương thức tuyển sinh, đều bị giới hạn ở trong đệ tử của các gia tộc, còn người ngoài thì dù có tiền tới đâu đi nữa, bọn họ đều không nhận”.
“Ngay từ đầu tôi còn đoán đó là thuộc phạm vi của thương hội, thật không ngờ nơi đó chính là trường học, thậm chí điều kiện tuyển sinh còn chặt chẽ như vậy” Mỹ nữ trợ lý bừng tỉnh, hỏi: “Anh Kiệt, anh hỏi thăm được từ khi nào, sao lại có thể biết rõ ràng được như vậy?”
“Ông chủ có bảo tôi đi điều tra chuyện về thương hội, cho nên tôi biết được cũng là bình thường” Đơn Kiệt có chút bất đắc dĩ: “Nhưng mấy gia tộc này rất thần bí, điều tra rất nhiều nhưng chỉ biết được có tí tin tức như vậy, còn lại đều không biết được thêm gì cả”.
“Theo tình hình này cho thấy, thương hội Lâm Tuyền này có vẻ rất bài xích với người bên ngoài. Chúng ta không có cách nào tìm hiểu hay tiếp xúc được với bọn họ rồi, cho nên muốn bọn họ chủ động giúp chúng ta liên hệ với người phụ trách hạng mục chỉ sợ là rất khó. Ngoài người trung gian mà Chấn Khôn có quen biết ra, chỉ sợ nếu muốn hợp tác thì chúng ta không thể tìm ai khác ngoài họ”
Đề tài này tiếp tục kéo dài cũng không còn ý nghĩa. Trong lúc mọi người không biết dùng cách nào để giải quyết, cho nên không khí của văn phòng cũng vì thế mà yên tĩnh lại.
“Cộc cộc” Cửa bị người nhẹ nhàng gõ hai cái, sau đó bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở trong văn phòng đều nhanh chóng trở về vị trí làm việc, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Chuyện này?” Lý Đức Hải bị tình hình quỷ dị trong văn phòng làm cho hoảng sợ, không biết phải làm sao. Cho nên đành phải cần thận đi tới bên cạnh Đơn Kiệt, nói: “Trợ lý Đơn, có thể nhanh chóng mang văn kiện này giao cho Sở tổng xem qua được không?”
Đơn Kiệt tiếp nhận văn kiện ở trên tay Lý Đức Hải, hắn khó xử nhìn về phía cánh cửa văn phòng đang đóng chặt của ông chủ rồi nói: “Lý tổng, nếu như ngài không vội thì văn kiện cứ để ở chỗ tôi. Đợi hai ngày nữa, sau khi ông chủ xem xong tôi sẽ đưa lại, hoặc nếu như ngài cần gấp thì ông chủ đang ở bên trong, ngài tự đi vào đưa cho ông chủ đi”.
Sau khi nói xong Đơn Kiệt dừng lại một chút: “Đừng trách tôi không nhắc nhở ngài, ông chủ hiện giờ tâm trạng không tốt, nếu không phải chuyện gấp thì tôi khuyên ngài đừng nên đi quấy rầy, vì hậu quả….”
Lý Đức Hải là người nhanh trí, hắn làm sao lại không hiểu được tình huống này. Hắn đâu ngu ngốc mà đi chạy tới vào lúc ông chủ đang tức giận. Văn kiện mặc dù gấp nhưng lại không thể nào tự mình chạy tới đưa cho ông chủ được, hơn nữa nếu bảo để văn kiện lại hai ngày nữa mới giải quyết … chẳng may xảy ra sai xót gì thì người chịu xui xẻo không phải cũng là hắn hay sao.
Lý Đức Hải không cam lòng khi mất công đi lên đây một chuyến rồi lại tay không trở về. Tự mình đi đưa thì không được, nhưng nếu tìm người khác đi đưa thì sao… Nghĩ vậy rồi hắn lại đưa mắt nhìn qua khắp văn phòng một lượt.
Các trợ lý nhìn thấy Lý Đức Hải tiến vào, mới đầu còn đang len lén quan sát tình huống, ngầm cười Lý Đức Hải tới thật không đúng lúc. Mọi người đều đang suy đoán xem Lý Đức Hải xem có dám tự vào đưa văn kiện cho ông chủ hay không, nhưng khi họ thấy ánh mắt của hắn nhìn về phía mình, thì chỉ trong nháy mắt ai ai cũng bù đầu lao vào công việc, không một ai muốn nhảy vào vũng nước đυ.c này cả.
Lý Đức Hải thấy không ai chịu giúp mình, thì cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại trên người Bạch Diệc Trạch. Bạch Diệc Trạch tốt xấu gì cũng là nhân viên cũ ở công ty của hắn, tuy nói giờ đã không thuộc quyền quản lý của hắn nhưng mà dù sao cũng đã làm việc với nhau lâu như vậy rồi, chắc hẳn cậu sẽ không từ chối sự nhờ vả của hắn.
Người khác không biết quan hệ của Bạch Diệc Trạch và ông chủ, nhưng Lý Đức Hải thì biết rất rõ ràng. Ngay cả ông chủ còn quan tâm tới cậu đến mức đấy, thì hắn tin bây giờ dù cậu có đi vào đưa bất cứ cái gì, chắc chắn ông chủ cũng sẽ không trách tội.
“Tiểu Bạch!” Lý Đức Hải cười cười đi tới mục tiêu đã định. Hắn cầm văn kiện trên tay đưa tới trước mặt Bạch Diệc Trạch: “Xin cậu giúp tôi một chuyện, đem văn kiện này giao cho Sở tổng”.
Bạch Diệc Trạch nhìn chằm chằm vào Lý Đức Hải không nói gì. Vì khi thấy Lý Đức Hải tiến đến gần cậu, thì cậu đã có cảm giác được có chút gì đó không được bình thường.
Lý Đức Hải cho rằng Bạch Diệc Trạch đang từ chối, nên vội vàng nói: “Tiểu Bạch, cậu không phải là vì chuyện lần trước mà vẫn còn tức giận và không chịu tha thứ cho tôi đấy chứ?”
Không chịu giúp Lý Đức Hải đưa văn kiện thì là không chịu tha thứ cho hắn sao? Đột nhiên Bạch Diệc Trạch cảm thấy ông ta thật đúng là đã mang cái mũ lớn mà chụp lên đầu cậu, bất đắc dĩ cậu đành tiếp nhận văn kiện rồi nói: “Lý tổng, chuyện lần trước đã qua rồi, tôi cũng nhờ trong họa gặp được phúc mà trở thành trợ lý của Sở tổng. Tôi đâu có trách gì ngài đâu, văn kiện này tôi sẽ giúp ngài đưa vào”.
Thật ra thì Bạch Diệc Trạch cũng đang lo lắng cho tình huống của Sở Mặc, vì từ trước tới giờ cậu chưa từng thấy Sở Mặc có bộ dáng tức giận tới mức như vậy. Hơn nữa lại thấy mọi người ở trong văn phòng đều đang căng thẳng lo lắng, nên cậu cũng không dám tự nhiên vô duyên vô cớ đi vào tìm Sở Mặc. Hiện tại Lý Đức Hải nhờ cậu đi đưa văn kiện, vừa đúng lúc tạo cho cậu một cơ hội có thể quang minh chính đại đi vào văn phòng của Sở Mặc.
“Tiểu Bạch, cậu thật là có ơn lớn với tôi. Tôi biết là cậu sẽ không từ chối mà!” Lý Đức Hải thấy có người giúp đưa văn kiện, tâm tình trong nháy mắt đã trở nên rất tốt: “Cậu hiện tại sẽ đi đưa văn kiện luôn cho tôi sao?”
Nói xong hắn còn dùng vẻ mặt chờ mong mà nhìn Bạch Diệc Trạch. Chỉ sợ nếu cậu không chịu lập tức đi đưa, thì hắn sẽ không bỏ qua.
“Được!” Vừa rồi khi cầm lấy văn kiện từ trong tay Lý Đức Hải, cậu cảm giác được càng thêm rõ ràng. Cho nên thừa dịp mà đứng lên, nâng lên kính mắt rồi nhìn xuyên qua nó về phía Lý Đức Hải một cái.
Thật không ngờ, đúng với dự cảm của cậu. Trên mặt Lý Đức Hải bị một luồng khí đen bao vây, mà loại khí tức này cậu lại vô cùng quen thuộc. Chuyện này cũng đại biểu cho vận khí của Lý Đức Hải gần đây rất xấu, rồi dần dần sẽ dẫn tới cơ thể suy yếu và cuối cùng là càng dễ dàng tạo cơ hội cho yêu quái tới quấy nhiễu. Nếu như không nhanh chóng loại bỏ, chỉ sợ Lý Đức Hải sẽ phải nếm mùi đau khổ.
Lý Đức Hải thấy Bạch Diệc Trạch đồng ý, nhưng rồi khi thấy cậu cầm văn kiện mà không có động tác gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào mặt mình….. Lý Đức Hải bị cậu nhìn mà da đầu cũng phải run lên, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiểu Bạch, có phải là có vấn đề gì không?”
“À… không có việc gì!” Bạch Diệc Trạch thu hồi ánh mắt, có lòng tốt nhắc nhở: “Lý tổng, gần dây nếu ngài không có chuyện gì cần giải quyết, thì đừng nên ra khỏi cửa”
Ngày mai là cuối tuần, chỉ cần Lý Đức Hải chịu ở trong nhà, nghỉ ngơi hai ngày cuối tuần này thì luồng khí đen kia cũng chẳng thể làm gì được, rồi tự nó sẽ tiêu tan đi.
“Hả? Tôi biết rồi!” Lý Đức Hải thấy Bạch Diệc Trạch nói vậy, tuy không hiểu ý của cậu nhưng cũng vẫn đồng ý. Sau đó lại tiếp tục thúc giục: “Tiểu Bạch, cậu mau đi đưa văn kiện giúp tôi đi!”
Bạch Diệc Trạch nhìn thoáng qua Lý Đức Hải, không nói thêm gì nữa rồi xoay người đi tới văn phòng của Sở Mặc. Lý Đức Hải cùng lắm cũng chỉ là gặp xui xẻo một trận mà thôi, nhưng còn chuyện của Sở Mặc thì khác. Cậu cảm thấy chuyện của anh so với Lý Đức Hải thì còn nghiêm trọng hơn, khiến cậu vô cùng lo lắng.
Hết chương 50.