Chương 49
Bạch Diệc Trạch thấy hai chân bỗng nhiên không thể chạm mặt đất, người thì bị Sở Mặc đè lên ở trên bàn làm việc. Cậu cảm thấy mất thăng bằng, nên cũng nhanh chóng bỏ tay đang ôm cổ Sở Mặc ra, hi vọng có thể tìm được gì đó ở trên bàn để chống đỡ thân thể.
“Cạch” Một tiếng vang lên.
Từ trên bàn làm việc truyền ra một tiếng vang thanh thúy.
Sở Mặc vừa rồi mới tháo kính mắt của Bạch Diệc Trạch xuống, tiện tay để ở trên bàn làm việc. Vừa vặn đúng lúc cậu sờ soạng thì lại chạm phải, nên mới xảy ra chuyện này.
Tiếng động vang lên làm cho nụ hôn kịch kiệt của hai người không hẹn mà cùng ngừng lại.
Sở Mặc còn đang ở trên người Bạch Diệc Trạch lưu luyến quyên đường về, đầu lưỡi còn đang liếʍ mυ"ŧ xương quai xanh tinh xảo của cậu, nhưng vì bị chuyện xen ngang mà đành phải ngẩng đầu lên xem xét. Trong khi bàn tay của Sở Mặc thì vẫn ở bên trong quần áo của cậu, anh cảm nhận được da thịt của cậu vô cùng nhẵn nhụi và bóng loáng ạ.
Quần áo bị mở rộng bám ở trên người Bạch Diệc Trạch, ở dưới tình huống động tác của Sở Mặc mà trở nên nhăn nhúm. Bạch Diệc Trạch bị Sở Mặc hôn sâu, khiến hơi thở của cậu cũng trở nên hỗn loạn. Lúc này cậu chỉ có thể dùng một tay đỡ lấy tay Sở Mặc, điều chỉnh lại hô hấp dồn dập, còn tay kia thì vẫn đặt ở trên chiếc kính mắt đã bị hư hỏng vừa tìm thấy. Giờ cậu chỉ dám giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, bởi vì cậu sợ nếu còn lộn xộn thì sẽ gây ra chuyện không thể cứu vãn mất.
Cho tới khi cậu nhìn thấy thứ mà cậu đè lên là gì, thì chỉ trong nháy mắt mặt đã đen lại.
Chiếc kính mắt trong lúc vô ý thức đã bị đè lên, khiến cho nó bị biến dạng. Mắt kính bị rời ra khỏi gọng, còn mặt kính thì cũng bị nứt ra làm hai, không cách nào có thể đeo lên được nữa.
Sở Mặc không do dự, mà nhanh chóng lấy đi kính mắt ở trên tay cậu. Sau đó anh khẩn trương đem cậu di chuyển tới chỗ bên cạnh, đợi cậu ngồi xuống thì anh mới hỏi: “Tiểu Trạch, em không sao chứ!”
Sở Mặc đưa tay cầm kính mắt của Bạch Diệc Trạch lên cẩn thận kiểm tra, anh chị sợ kính bị vỡ sẽ làm thương tổn tới tay của cậu. Đợi tới khi thấy cậu không sao thì anh mới yên tâm trở lại, lúc này anh mới phát hiện, ngoài kính mắt của cậu bị hỏng và tay đè lên kính bị đỏ lên thì cũng không có vấn đề gì lớn.
“Không sao, không có việc gì” Sở Mặc đưa tay có vết hằn màu đỏ lên hôn hôn vài cái, coi như là an ủi.
Bạch Diệc Trạch không chút khách khí, lập tức đem tay mình rút về rồi lại chỉ vào chiếc kính bị hỏng nằm ở trên bàn, tức giận nhìn Sở Mặc. Ý tứ là chuyện kính mắt bị hỏng không thể dùng được là do Sở Mặc làm, giờ phải làm sao.
Bây giờ vẫn là ban ngày, cho nên kể từ khi cậu đi làm ở công ty này cho tới giờ, trừ bỏ lúc ở trong văn phòng Sở Mặc ra thì chưa có lúc nào cậu đem kính tháo xuống. Kính của cậu là được đặc chế, vì không muốn nhìn thấy mấy thứ kì quái nên đi đâu cậu cũng mang kính mắt theo. Vì vào ban ngày mỗi khi ra ngoài nếu cậu không đeo kính, thì cậu luôn cảm thấy cực kì khó chịu.
Đều là do Sở Mặc làm hại, kính mắt của cậu đang dùng tốt, sao tự dưng lại đem tháo xuống chứ!
“Kính mắt này là do chính em làm hỏng mà” Sở Mặc có lòng tốt nhắc nhở.
Bàn làm việc lớn như vậy, thật không hiểu sao cậu lại xui xẻo mà đè được lên nó chứ! Sở Mặc vô cùng buồn bực, thật không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này, vậy khác nào cắt đứt việc tốt của anh. Tiểu Trạch nhất định là sẽ không còn tâm tư mà tiếp tục nữa, giống như một cơ hội tốt cứ vô duyên vô cớ mà trôi qua ngay trước mặt vậy. Hơn nữa hình như Tiểu Trạch còn vì chuyện kính mắt bị hỏng mà rất tức giận thì phải!
“Vậy vừa rồi anh đã làm gì hả?” Nếu không phải do anh nổi lên tâm tư, rồi đè cậu lên bàn làm việc thì sao xảy ra được! Cũng không nhìn xem đây là đâu! Bạch Diệc Trạch hung hằng trừng mắt nhìn Sở Mặc, rồi lại nhìn tới quần áo của mình không chỉnh tề để lộ da thịt ra bên ngoài, thậm chí còn để lại rất nhiều dấu vết nữa chứ.
Bạch Diệc Trạch tức giận, mang quần áo chỉnh sửa lại.
“Không phải chỉ là một cái kính mắt thôi sao!” Nhìn sắc mặt Bạch Diệc Trạch càng lúc càng đen, Sở Mặc chuyển hướng đề tài, an ủi: “Tôi bồi thường cho em một cái là được, đừng nóng giận!”
Sở Mặc rất rõ ràng, mắt của cậu không có vấn đề gì, cho nên đeo kính hay không đối với cậu cũng chẳng ảnh hưởng gì. Giống như có lần buổi tối anh gặp cậu ở bên ngoài, cậu cũng không đeo kính, cho nên điều này đã chứng minh được suy nghĩ của anh là đúng. Nhưng anh lại không hiểu vì sao Bạch Diệc Trạch lại vì chiếc kính này mà tức giận tới vậy.
Giống như có gì đó không thích hợp, rồi đột nhiên Sở Mặc lại nghĩ đến, kính mắt này cậu chỉ đeo vào ban ngày, còn buổi tối……
Kính này không phải anh thích bồi thường thì bồi thường được đâu! Bạch Diệc Trạch ở trong lòng phản bác, nhưng cũng không dám nói ra. Cậu nghiêng đầu qua một bên, bày tỏ không chấp nhận chuyện bồi thường của Sở Mặc.
Kính mắt này là được dùng vật liệu đặc biệt làm thành, trên mặt còn được thi triển pháp thuật. Chính là vì ngăn cản những chuyện kì quái mà cậu có thể nhìn thấy, nên mới được làm ra, cho nên dù là có tiền cũng không mua được.
Sở Mặc cẩn thận đem kính mắt ở trên bàn thu lại, nhưng vẻ mặt thì vẫn không hề thay đổi, mà mở miệng hỏi ra nghi vấn: “Tôi thật không hiểu đang êm đang đẹp em lại đi mang kính mắt làm gì, hơn nữa lại còn chọn một chiếc kính xấu như vậy. Thẩm mỹ của em từ lúc nào thì trở nên quái dị như thế hả!”
Bạch Diệc Trạch khẩn trương về chiếc kính này như vậy, chứng tỏ chiếc kính này rất đặc biệt. Nếu nói chỗ đặc biệt thì chắc hẳn không phải là ở gọng kính rồi, vì gọng kính chính là chỗ rất khó bị hỏng. Cho nên nhất định là nằm ở mắt kính rồi. Sở Mặc thầm đoán, nhưng cũng cảm thấy may mắn là Bạch Diệc Trạch chỉ đè lên nó và làm nó bị nứt ra thôi, chứ cũng chưa hoàn toàn bị vỡ nát.
Bạch Diệc Trạch buồn bực không nói một câu, làm Sở Mặc cũng phải thu hồi lại tâm tư vui đùa. Anh đem chiếc kính đẩy đến trước mặt cậu, an ủi: “Em xem mắt kính chỉ cần về đổi một cái mới là được. Đừng giận nữa, tôi thừa nhận vừa rồi là lỗi của tôi còn chưa được sao?”
Bạch Diệc Trạch cũng không để ý tới lời giải thích của Sở Mặc, mà cậu chỉ yên lặng sửa lại quần áo. Tới khi đảm bảo không có gì khác lạ, thì mới lấy lại gọng kính từ trong tay anh, đầu cũng không quay lại mà đi ra khỏi văn phòng.
Sở Mặc nhìn mắt kính bị Bạch Diệc Trạch bỏ lại, chìm vào trong suy nghĩ.
Tuy công việc của Bạch Diệc Trạch rất bận rộn, nhưng trong công ty lại nhiều người, cho nên có rất nhiều người đã để ý thấy cậu trong bộ dạng không đeo kính.
Rất nhanh ở trong công ty đã truyền ra đồn đại, ông chủ lớn là vì nhìn trúng Bạch Diệc Trạch nên mới điều cậu tới bên cạnh làm trợ lý. Bởi vì có người tận mắt thấy ông chủ lớn và trợ lý mới là Bạch Diệc trạch quần áo không chỉnh tề từ trong văn phòng của ông chủ chạy ra, mà quan trọng mà miệng của cậu còn sưng lên nữa ạ. Cũng khó trách ông chủ lớn đột nhiên lại nhìn trúng Bạch Diệc Trạch, đừng nhìn bộ dáng bình thường lúc đeo kính của cậu mà thấy cậu ngu ngốc, nhưng đợi tới khi cậu bỏ kính ra thì so với mấy mỹ nữ trợ lý kia còn đẹp hơn.
Bạch Diệc Trạch tận lực hạ thấp sự tồn tại của mình xuống, và kể từ sau lần đó thì cậu lại bắt đầu đeo kính mắt trở lại… cho nên mới khiến sự đồn đại này lắng xuống. Nhiều người nghe được tin đồn cũng bày tỏ không tin, một người sao chỉ vì không đeo kính mà lại có thay đổi lớn tới vậy được, rồi cứ thế tin đồn lại một lần nữa truyền đi khắp công ty.
Sở Mặc nghe thấy lời đồn này thì cũng chỉ cười cười, mọi người thích truyền sao thì truyền, vì dù sao lời đồn này cũng không có ảnh hưởng gì cả. Duy nhất không đúng chỉ có một điểm, đó chính là không phải anh bây giờ mới để ý tới cậu, mà cậu vốn đã là người của anh rồi. Truyền ra cũng được, đỡ phải đợi tới sau này khi công khai sẽ khiến mọi người kinh hãi.
Bạch Diệc Trạch sau khi nghe xong, cậu cũng không để tâm nhiều, nên làm gì thì cứ làm cái đó, chẳng hề bị ảnh hưởng một chút nào.
Thái độ của hai nhân vật chính tỏ ra thờ ơ, mọi người đều nhìn thấy được, nên nhất thời lại càng thêm chứng thực nghi ngờ này có vẻ rất có tính trung thực. Dần dần cứ một đồn mười, mười đồn trăm, tin đồn càng lúc càng phức tạp hơn, khiến người ta khó mà phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Công việc mới của Bạch Diệc Trạch rất nhanh cũng đã được sắp xếp ổn thỏa, cũng có một phần là do sự “chiếu cố” của Sở Mặc nên cậu cũng không bị giao cho việc gì quá mức phức tạp. Thậm chí thời gian rảnh rỗi so với trước kia còn nhiều hơn, có khi cậu cảm thấy cứ lười biếng mà về nhà sớm nghỉ ngơi còn tốt hơn.
Ông chủ lớn đã ngầm đồng ý với hành vi của Bạch Diệc Trạch, các trợ lý khác cũng không dám có ý kiến. Họ đều đã đi theo Sở Mặc nhiều năm, nên hiểu rất rõ tính tình của Sở Mặc, nếu Bạch Diệc Trạch đã được ông chủ đặc biệt chiếu cố thì cũng đã nói lên năng lực công tác của cậu, và sự tín nhiệm của Sở Mặc đối với cậu rồi.
Sở Mặc trừ bỏ chiếu cố với cậu ra, thì những yêu cầu về công việc đối với Bạch Diệc Trạch cũng đòi hỏi rất nghiêm khắc. Trong thời gian làm việc, quan hệ của hai người chỉ đơn thuần là quan hệ của cấp trên và cấp dưới, không hề có chỗ nào đặc biệt cả. Cũng vì thế mà những nghi ngờ của các trợ lý khác đối với Bạch Diệc Trạch cũng được giảm đi rất nhiều.
Bạch Diệc Trạch vừa vào văn phòng làm việc, cậu cảm thấy bầu không khí cũng rất khác với mọi hôm. Thói quen vui đùa ầm ĩ của các mỹ nữ trợ lý đều yên tĩnh lại, khiến cậu cảm giác như có một áp lực đè nặng lên người.
Nhưng Bạch Diệc Trạch cũng không nói nhiều, chỉ gật đầu chào hỏi qua vài câu rồi nhanh chóng đi đến vị trí làm việc của chình mình ngồi xuống.
Đến khi cậu khéo ngăn kéo dưới bàn làm việc ra, thì mới phát hiện ra trong đó có một chiếc gọng kính được đặt ngay ngắn ở đấy, giống hệt với hình dáng của chiếc kính cũ như đúc.
Khóe miệng của Bạch Diệc Trạch không tự giác mà cong lên, cậu biết đây là sự bồi thường của Sở Mặc dành cho cậu. Sau đó cậu nhìn thoáng qua các đồng nghiệp, rồi vẻ mặt không hề thay đổi mà đóng lại ngăn kéo.
Sở Mặc đưa lễ vật tới là để giải thích, cho nên cậu đương nhiên là phải nhận rồi. Cậu biết loại kính đen với kiểu dáng cũ kĩ này rất khó tìm, nhưng không nghĩ tới anh lại tìm ra được một cái giống y hệt để bồi thường cho cậu. Tuy là một cái gọng kính đơn giản nhưng cậu biết anh nhất định phải tốn rất nhiều công sức, cậu có thể cảm nhận được tâm ý của Sở Mặc rất rõ ràng. Thật ra cậu chưa từng tức giận với Sở Mặc về chuyện này, kính hỏng thì hỏng thôi, vì cậu vẫn còn có cái dự phòng khác mà. Chỉ là thật khó mới có cơ hội để bắt chẹt anh, nên cậu mới cố ý muốn anh làm vậy.
Cậu biết dù Sở Mặc có hung dữ và tùy ý thế nào đi nữa, thì sau mỗi lần cãi nhau trước đây anh vẫn luôn đi tìm cậu giảng hòa vào ngày hôm sau ạ.
Bạch Diệc Trạch cẩn thận cất kĩ chiếc gọng kính mà Sở Mặc đưa tới. Tuy không khí trong văn phòng rất trầm trọng, nhưng tâm tình của cậu cũng không bị nó anh hưởng tới chút nào. Nghĩ tới sau này có thời gian cậu sẽ rủ Sở Mặc đi tiệm kính mắt mua chiếc mắt kính khác lắp vào cái gọng này là được.
“Sở Mặc! Anh thật là không biết phân biệt nặng nhẹ! Nếu không phải nhờ có tôi thì anh có được thành công ngày hôm nay sao!” Cửa phòng của Sở Mặc bỗng nhiên bị người ở bên trong đẩy ra, sau đó là nổi giận đùng đùng đi ra ngoài cửa. Nhưng vẫn không quên quát mắng vào bên trong: “Hiện tại cũng vậy, lần này nếu anh không hợp tác với tôi, không có tôi đứng ra làm trung gian thì anh ngay cả hạng mục này cũng không sờ tới được đâu. Đối phương ngay cả phản ứng cũng chẳng thèm nhìn tới anh một cái, anh thích thì cứ tự ý mà làm đi! Đến lúc đó anh đừng có mà quay lại khóc lóc cầu xin tôi!”
“Hà tổng, xin ngài cứ tự nhiên!” Sở Mặc nghiêm mặt xuất hiện ở cửa, đối với người đàn ông trung niên gọi là Hà tổng kia nói: “Đi thong thả, tôi không tiễn!”
“Hừ!” Hà tổng kinh thường hừ một tiếng, ánh mắt quét ngang một lượt khắp văn phòng, sau đó đầu cũng không quay lại mà trực tiếp rời đi.
Sở Mặc nói không tiễn, nhưng Đơn Kiệt lại vội vàng chạy theo, tự mình đưa tiễn người ta đi xuống dưới.
Hắn biết rõ ông chủ cùng với Hà tổng là hai người lạnh lùng, cho nên chỉ biết trộm nhìn vẻ mặt của hai người. Tuy biết hai người ở bên trong đã nói những gì, rồi nguyên nhân vì sao mà ông chủ tức giận, nhưng hắn lại hiểu rõ vào thời điểm nhạy cảm này nếu không cẩn thận một chút là sẽ xảy ra chuyện ngay. Cuối cùng hắn đành phải thay ông chủ lớn đang tức giận, và một đám trợ lý đang sợ hãi mà đi tiễn khách.
Bạch Diệc Trạch nhìn ra được áp lực cùng với lửa giận ở trong đáy mắt của Sở Mặc, mà từ sau khi cái người tên là Hà tổng kìa rời đi thì Sở Mặc cũng đã đem bản thân anh nhốt lại ở bên trong văn phòng… Bạch Diệc Trạch càng nhìn cánh cửa bị đóng chặt kia thì lại càng cảm thấy lo lắng.
Giọng nói của Sở Mặc tuy rất nhẹ, nhưng bất cứ ai ở đây cũng đều có thể cảm nhận được áp suất thấp của ông chủ đang phóng ra.
“Tôi biết ngay là ông chủ sẽ không đồng ý với người họ Hà kia mà!” Qua một lúc lâu, không khí giống như đã bớt khẩn trương hơn thì mới có người nhỏ giọng nói một câu.
“Làm sao mà đồng ý được chứ” Trợ lý khác cũng khinh thường mở miệng: “Theo tôi được biết cái người họ Hà kia chính là muốn dùng công phu sư tử hống, muốn chúng ta phải phân chia cho hắn một phần lợi lộc ạ!”
Trợ lý tích cực cùng mọi người chia sẻ những tin tức tình báo mà mình có.
“Căn bản người họ Hà đó không có ý gì tốt, ỷ vào trước kia đã từng giúp ông chủ rồi cứ tự coi như mình là ân nhân. Ông chủ có được thành công ngày hôm nay, căn bản đều dựa vào chính bản thân của ngài mà có. Cùng với cái tên họ Hà kia không có một chút quan hệ nào!” Lập tức lại có vài người lên tiếng phụ họa.
Bạch Diệc Trạch từ trong câu chuyện của bọn họ mà biết được người họ Hà kia chính là Hà tổng, tên là Chấn Khôn. Cũng quản lý một tập đoàn, trước kia có quan hệ với Sở Mặc khá tốt. Năm đó khi Sở Mặc vừa mới khởi nghiệp, bởi vì thưởng thức tài năng của Sở Mặc nên đã giao cho Sở Mặc mấy hợp đồng rất lớn, cũng coi như là cùng hợp tác với Sở Mặc. Và cũng nhờ vậy mà công ty của Sở Mặc mới có thể nhanh chóng phát triển, tiền kiếm được khá nhiều. Nhưng sau này, khi sự nghiệp của Sở Mặc đã đi vào quỹ đạo, đồng thời buôn bán của Chấn Khôn cũng rất phát đạt… vì thế mà hai người vẫn giữ mối quan hệ hợp tác. Và cũng bởi vì lúc trước chịu sự chiếu cố của Chấn Khôn nên Sở Mặc đối với hắn cũng rất kính trọng.
Theo thời gian công ty của Sở Mặc cũng càng ngày càng vững mạnh, hiện giờ đã có thể nói là lấn át được cả tập đoàn của Chấn Khôn. Mà càng như thế thì Chấn Khôn lại càng ghen tức tới mức đỏ mắt với thành tích của Sở Mặc. Cho đến gần đây, lúc Sở Mặc đang chuẩn bị tham gia một tranh giành một vụ làm ăn, mà không khéo là Chấn Khôn lại thu được tin tức này. Thấy Sở Mặc chen chân vào, cho nên Chấn Khôn mới muốn đi tìm Sở Mặc để thương lượng được cùng làm ăn chung, hắn không cần quan tâm tới sự vất vả vì để chuẩn bị cho hạng mục này của tập đoàn Vân Mặc ra sao, mà chỉ muốn có thể được phân chia một phần lợi lộc ở trong đó mà thôi.
Đơn Kiệt sau khi tiễn Chấn Khôn thì cũng quay trở lại văn phòng ngay, hơn nữa lại vừa đúng lúc mọi người đang bàn tán nhao nhao. Hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, nên mới mở miệng quát: “Các người nhỏ tiếng một chút! Không thấy là ông chủ đang nổi giận sao!”
Hết chương 49.