Chương 42
Bạch Tiểu Cửu nhìn tư thế đang làm cơm của Sở Mặc, tinh thần bắt đầu tỉnh táo trở lại chứ không tiếp tục giả chết nằm ở trên sofa nữa. Sau đó nó lần mò nhảy xuống sofa, đi đến bên ngoài phòng bếp.
Dựa theo hiểu biết của Bạch Tiểu Cửu đối với nhân loại, người thuộc tầng lớp cao như Sở Mặc thì nhất định không cần phải làm gì. Bọn họ chỉ cần ngồi chờ cơm đưa tới tận miệng, chứ làm gì mà biết chủ động đi vào bếp nấu ăn. Hơn nữa Sở Mặc còn chịu khó chạy đi mua đồ ăn mang tới nhà của nhân viên cấp dưới để lấy lòng, mà tất cả những chuyện này đều lọt hết vào trong mắt của Bạch Tiểu Cửu, dù nhìn theo cách nào thì nó cũng đều thấy vô cùng khó tin.
Bạch Tiểu Cửu đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Sở Mặc bận rộn bên trong. Trong khi đó, Sở Mặc lại rất thành thạo rửa rau, thậm chí mỗi lần anh sử dụng các dụng cụ trong phòng bếp nó còn cảm thấy anh rất thành thạo, khiến cho mọi công việc từ khâu chuẩn bị tới khâu nấu nướng đều thuận buồm xuôi gió.
Bạch Tiểu Cửu có thể khẳng định, đây là lần đầu tiên Sở Mặc tới nhà của Bạch Diệc Trạch. Bởi vì từ lúc nó chuyển tới đây sống cho tới tận bây giờ, thì trong căn phòng này vẫn không hề có hơi thở nào của Sở Mặc cả. Lần đầu tới nhà của người ta, lần đầu tiên sử dụng phòng bếp trong nhà của người ta, rồi lại ở trong tình huống không hề biết gì nhưng vẫn có thể hiểu được tập quán sinh hoạt và cách bố trí đồ đạc của chủ nhân…. chuyện này thật đáng để cho người ta phải suy nghĩ.
Sở Mặc làm đồ ăn, trong lòng thì vẫn cảm thán về căn phòng bếp của Bạch Diệc Trạch. Anh thấy nơi này tuy ít sử dụng đến, nhưng đồ làm bếp thì vẫn được bảo dưỡng rất tốt. Nhớ lúc trước khi anh cùng với cậu sống cùng nhau, thỉnh thoảng cũng có lúc bọn họ cùng ở nhà nấu cơm. Thời gian đầu mọi chuyện trong nhà Bạch Diệc Trạch đều không làm gì cả, chứ đừng nói là cậu chịu xuống bếp, cho nên ngay từ đầu đều là anh phải tự thân đi làm. Mãi cho tới sau này vì thấy anh phải làm nhiều việc cùng một lúc quá vất vả, nên cậu mới không chịu nổi mà bắt đầu học làm, đến khi thành thạo thì mới chịu xuống bếp làm thay anh.
Qua vô số lần thất bại, dần dần Bạch Diệc Trạch mới có thể làm ra được vài món ăn tạm coi là ăn được. Vì thế mà bọn họ bắt đầu thường xuyên ăn uống ở nhà hơn, hoặc nếu ai bận thì người còn lại sẽ làm thay. Tay nghề của Bạch Diệc Trạch có thể nói là được Sở Mặc tự tay chỉ dạy, nên anh biết thói quen bố trí ở phòng bếp của cậu cũng là do ảnh hưởng từ anh mà ra. Thậm chí ngay cả thói quen để đồ gia vị, hay phân chia sắp sếp các thực phẩm để ở trong tủ lạnh cũng đều giống y hệt với phong cách của anh.
Tuy phòng bếp này nhỏ hơn rất nhiều so với trước, nhưng mọi thứ bên trong lại giống như không hề thay đổi. Khiến cho anh có thể rất dễ dàng tìm thấy những thứ mình cần.
Bạch Diệc Trạch bị âm thanh dao phay chặt ở trên thớt đánh thức, thì mới lơ mơ nghĩ tới đó là do Sở Mặc đang làm đồ ăn ở trong phòng bếp. Rồi bỗng nhiên cậu lại nhớ tới chuyện của bác Tôn, tuy biết là không còn chuyện gì phải lo lắng nữa, nhưng Tôn Uy nhất định là vẫn đang ở trong bệnh viên trông coi, sợ là chẳng có thời gian để ý tới chuyện ăn uống.
“A Mặc, nấu cơm đủ để cho bốn người ăn” Bạch Diệc Trạch còn chưa tỉnh ngủ, nằm ở trên ghế sofa nói: “Chúng ta ăn xong còn phải đi đưa cơm đến bệnh viện cho cha con của Tôn Uy nữa”.
Lúc này mà Bạch Diệc Trạch vẫn còn có thể suy nghĩ đến Tôn Uy!
Sở Mặc dừng tay lại, cực lực áp chế bất mãn ở trong lòng. Tuy là vậy nhưng vẫn yên lặng mà tăng thêm đồ vào trong nồi nấu, rồi quay ra trầm giọng nói: “Biết rồi!”
Quay người lại, Sở Mặc mới phát hiện Bạch Tiểu Cửu không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cửa phòng bếp. Có gì đó xuất hiện ở sau lưng, nhưng mà anh lại không cảm giác được một chút nào, cảnh giác của anh từ lúc nào đã trở nên kém như vậy rồi nhỉ?
Gặp Bạch Tiểu Cửu ngơ ngác nhìn lên cái thớt gỗ đang cắt đồ ăn, Sở Mặc cười nói: “Bạch Tiểu Cửu có phải đói bụng không? Đừng vội, còn phải đợi đồ ăn chín đã rồi mới ăn được”
Sắc mặt Bạch Tiểu Cửu chỉ trong nháy mắt đã đen lại. Nó chẳng qua chỉ là đứng ở bên cạnh phòng bếp, muốn nghiên cứu xem quan hệ của Bạch Diệc Trạch và Sở Mặc là gì, thuận tiện thì nhìn luôn xem thức ăn của Sở Mặc làm ra sao mà thôi. Vậy mà nó lại bị Sở Mặc cho rằng mình là đồ tham ăn! Bạch Tiểu Cửu bất mãn trừng mắt nhìn Sở Mặc, sau đó nâng mấy cái chân ngắn ngủn của mình đi trở về sofa nằm úp sấp. Nếu không nó chỉ sợ cứ tiếp tục đối mặt với Sở Mặc thêm một lúc nữa, thì bản thân sẽ không tự chủ được mà tức giận.
Động tác của Sở Mặc rất nhanh, chưa được một lúc mà đã dọn ra được một bàn thức ăn phong phú ở trên chiếc bàn trong phòng khách của Bạch Diệc Trạch. Ngay cả Bạch Tiểu Cửu vốn không có hứng thú đối với đồ ăn của nhân loại, cũng bị gợi lên cảm giác thèm ăn. Không tưởng được tên Sở Mặc này ngoài hình thức và tố chất bên ngoài ra, thì trình độ làm đồ ăn cũng rất được.
Dọn xong bát đũa, Sở Mặc cảm thấy cũng đến lúc rồi. Anh đi đến bên cạnh sofa Bạch Diệc Trạch đang ngủ, rồi đánh thức cậu dậy.
“Ăn cơm thôi” Sở Mặc cường ngạnh đem Bạch Diệc Trạch từ trên sofa kéo dậy: “Nếu còn muốn ngủ thì đợi sau khi ăn xong rồi ngủ tiếp. Nhìn em chắc là ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn, nếu để dạ dày đói lâu thì sẽ không tốt đâu”
Sở Mặc đối với quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Bạch Diệc Trạch rất bất mãn, anh thật không hiểu cậu làm sao có thể tự chăm sóc cho mình trong mấy năm qua nữa. Bữa sáng không ăn, thời gian ngủ nghỉ không hợp lý, chỉ sợ đợi tới lúc bị bệnh đau dạ dày thì người chịu khổ sẽ chính là cậu. Anh nghĩ nếu như cậu không chịu dọn tới nơi anh ở, thì anh cũng chỉ còn cách thường xuyên tới chăm nom cậu, chứ để mặc cậu như thế này thì không ổn.
Bạch Diệc Trạch mơ mơ màng màng bị Sở Mặc kéo tới trước bàn ăn. Thoáng cái đã tỉnh táo lại, tuy cậu ngủ lâu nhưng cũng biết đó là do tinh thần không khỏe, nên mới phải ngủ nhiều, chứ nếu không thì chỉ sợ sẽ có chuyện xảy ra mất. Bạch Diệc Trạch lúc này mới hiểu rõ được, hôm qua sau khi mạnh mẽ mở ra con đường âm dương, cho đến giờ cậu vẫn luôn cảm thấy thân thể mình có chỗ không ổn, nhưng trừ bỏ tinh thần không tốt ra thì cậu lại không thể nói rõ ra được là không ổn ở chỗ nào.
“Ăn cơm!” Sở Mặc bới cơm vào bát rồi mang từ trong phòng bếp ra, đặt trước mặt Bạch Diệc Trạch, tay cầm đũa nhét luôn vào tay cậu.
Sở Mặc nhân tiện cũng chuẩn bị luôn cơm vào trong hộp giữ nhiệt rồi để lên trên bàn, sau đó mới gắp đồ ăn vào hộp, để lát nữa có thể mang đến bệnh viện.
“A Mặc” Bạch Diệc Trạch bưng bát cơm, mơ hồ nhìn lướt qua một bàn đồ ăn do Sở Mặc làm. Cậu biết tất cả đều là những thứ mà cậu thích ăn, tuy thân thể lúc này không muốn ăn nhưng dù thế thì trong lòng cậu vẫn cảm thấy ấm áp. Bạch Diệc Trạch lúc này không biết phải nói gì, chỉ biết ngơ ngác nhìn Sở Mặc.
“Ăn đi!” Sở Mặc nở nụ cười, tay cũng gắp xong đồ ăn để vào trong hộp. Sau đó anh cẩn thận đóng hộp giữ nhiệt lại, rồi mới đi tới vị trí đối diện với Bạch Diệc Trạch ngồi xuống. Đã bao lâu rồi anh không được ngồi như vậy với cậu rồi, hơn nữa trên bàn ăn lúc này đều toàn là những món ăn gia đình mà anh làm cho cậu. Thật ra những chuyện này cũng không có gì đặc biệt lắm, nhưng không hiểu sao lại khiến cho Bạch Diệc Trạch xúc động tới mức như vậy.
Muốn để cho người này một lần nữa tiếp thu chính mình, đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
“Đúng rồi!” Sở Mặc chuyển hướng đề tài. Làm thức ăn cho Tiểu Trạch là trách nhiệm của anh, anh không muốn cậu vì vậy mà cảm động, anh chỉ muốn cậu có thể cùng anh ăn cơm mỗi ngày, và biết tự chăm sóc bản thân mình mà thôi. ” Chó nhà em còn chưa được ăn, để tôi đi lấy thức ăn của chó cho nó ăn đã”.
Anh thiếu chút nữa đã quên mất, ở trong phòng này ngoài anh và Bạch Diệc Trạch ra thì còn có thêm một con chó nhỏ mà Bạch Diệc Trạch nuôi. Tuy anh không hài lòng lắm, nhưng cũng không thể bỏ đói nó được.
Thức ăn cho chó! Ánh mắt của Bạch Tiểu Cửu giống như dao găm bắn tới, cái tên họ Sở này thật không biết điều tí nào. Suốt ngày chỉ thấy đi khiêu chiến giới hạn của nó, nó đường đường là cửu vĩ hồ mà lại bị gọi là chó!
“Nhưng mà, tôi không mua thức ăn dành cho chó” Cảm nhận được lửa giận của Bạch Tiểu Cửu, Bạch Diệc Trạch nén cười nói tiếp: “Bạch Tiểu Cửu nhà tôi không kiêng ăn”
“Đây là giống cẩuhồ ly đúng không? Sao lại có thể ăn uống tùy tiện như thế được?” Sở Mặc bám riết không tha mà hỏi lại.
Từ đầu anh đã cảm thấy được con sủng vật mà Bạch Diệc Trạch nuôi dưỡng này có chút cổ quái, chỉ cần nhìn một cái là biết sủng vật này là thuộc giống chó rất có danh tiếng. Vậy mà sao lại có thể ăn lung tung, chẳng hề để ý chút nào?
“Đúng vậy đó, cho nên mới nói Tiểu Cửu nhà tôi rất dễ nuôi” Bạch Diệc Trạch bắt đầu đối đáp qua loa.
Cậu biết hồ ly đã bị Sở Mặc làm cho tức giận tới mức nổ phổi rồi, nhưng nghĩ tới Sở Mặc cậu còn chưa đối phó xong, vốn đã làm cậu không thoải mái, giờ thêm cả nó nữa … khiến cậu cảm thấy càng đau đầu hơn.
“Vậy đồ đựng đồ ăn của Bạch Tiểu Cửu để ở đâu?” Ánh mắt của Sở Mặc bắt đầu trở nên sâu xa nhìn Bạch Diệc Trạch: “Tôi đi lấy thức ăn cho nó!”
Không hỏi thì thôi, chứ một khi hỏi đến thì lại càng cảm thấy kì quái. Bạch Diệc Trạch tuy nuôi dưỡng một con cẩu hồ ly, nhưng anh lại cảm thấy nó không có bộ dáng giống như sủng vật. Hơn nữa trong nhà cũng không có đồ dùng hay dấu vết nào có liên quan tới sủng vật cả, cho nên nếu không phải thật sự nhìn thấy nó ở trong nhà Bạch Diệc Trạch, anh còn không nghĩ tới cậu sẽ nuôi sủng vật ở trong nhà.
Bạch Diệc Trạch chuyên tâm ăn cơm, không nghĩ tới chuyện sủng vật nữa. Cho nên chuyện không chuẩn bị đồ ăn, hay dụng cụ gì đó cho Bạch Tiểu Cửu, cậu cũng không thấy có gì là không bình thường.
“Đi vào bếp lấy đại một cái bát lớn ra dùng là được” Thấy ánh mắt nghi ngờ của Sở Mặc, Bạch Diệc Trạch cũng cảm thấy toát cả mồ hôi lạnh, nên mới chột dạ nói.
Bạch Tiểu Cửu tuy trên danh nghĩa là sủng vật của cậu, nhưng trên thực tế lại chính là một con đại yêu quái giảo hoạt. Nó cùng với cậu sinh hoạt ở dưới một mái nhà, nhưng nó mỗi ngày từ bỏ đi ngủ ra thì cũng là tối đến đi tới bên luân hồi tuyền tu luyện. Cho nên cậu cũng không hỏi nhiều đến chuyện của nó, và nó cũng chẳng hỏi đến chuyện của cậu. Hơn nữa Bạch Tiểu Cửu mỗi khi ở nhà đều biến thành bộ dáng của tiểu hồ ly, nên Bạch Diệc Trạch cũng không cần lo lắng sẽ bị người khác nhìn thấy, mà dù có nhìn thấy thì người ta cũng chỉ nghĩ đây là một con sủng vật mà thôi.
Ai biết được Sở Mặc tới nhà cậu còn chưa nói, giờ lại còn để ý cẩn thận và tìm ra được chỗ không thích hợp như thế chứ.
Ánh mắt Sở Mặc liếc nhìn Bạch Diệc Trạch đầy thâm ý, nhưng anh cũng không miệt mài theo đuổi vấn đề này nữa, mà đứng dậy đi tới phòng bếp lấy bát ra để đựng thức ăn cho Bạch Tiểu Cửu.
Nhìn thấy ánh mắt Sở Mặc rời đi chỗ khác, Bạch Diệc Trạch mới quay ra nhìn Bạch Tiêu Cửu cầu xin. Cậu muốn nó đừng nên so đo với Sở Mặc, ít nhất cũng nể mặt mũi cậu mà để cho cậu tự đi ứng phó với Sở Mặc là được.
Bạch Tiểu Cửu ngáp một cái, khinh thường quay đầu đi. Khi thấy Sở Mặc đem đồ ăn để ở trước mặt cũng không thèm nhìn, nó còn chưa cắn chết cái tên nhân loại đã chọc tức mình này là đã nể mặt mũi Bạch Diệc Trạch lắm rồi đó. Giờ lại còn mang đồ ăn gì đó ra đây, định mong nó bỏ qua cho à, đừng có mơ.
“Đừng chạm vào nó, chờ nó đói bụng sẽ tự ăn” Bạch Diệc Trạch biết Bạch Tiểu Cửu như vậy có nghĩa là nó đã nhượng bộ rồi. Nên cậu vội vàng gọi Sở Mặc qua ăn cơm, cậu không muốn để anh ở đó rồi lại chọc giận nó lần hai nữa đâu: “Chúng ta mau ăn cơm thôi, chứ cứ để thế này thì đồ ăn sẽ nguội mất”
So với nghiên cứu một con sủng vật cổ quái, Sở Mặc cảm thấy cùng cậu ăn cơm quan trọng hơn. Nên anh quay trở lại bàn ăn, cùng ngồi đối diện liếc mặt nhìn nhau, đồng thời cầm đũa lên.
Bạch Tiểu Cửu ở một bên buồn bực, hoàn toàn đã bị hai người ở trên bàn ăn gạt ra ngoài. Mà hai người này, thật giống như đã quay trở lại thời điểm khi còn học trung học, nhìn cực kì hòa hợp.
Cơm nước xong, Bạch Diệc Trạch cảm thấy thân thể của chính mình như một cái bể không đáy, nên muốn thừa dịp chưa có gì xảy ra thì cứ đi đưa cơm cho Tôn Uy trước đã. Nếu không cậu sợ Tôn Uy không thấy cậu đến sẽ rất lo lắng, rồi lại không biết phải giải thích ra sao.
Bạch Diệc Trạch cầm lấy hộp cơm giữ nhiệt ở trên bàn định đi ra cửa, lại bị Sở Mặc ngăn cản.
“Đợi một chút! Bộ dạng của em như thế này mà còn định đi ra ngoài” Sở Mặc nhìn Bạch Diệc Trạch, anh cảm thấy tinh thần của cậu hôm nay rất xấu, cho nên anh mới muốn xác nhận lại một lần: “Em thật sự không có việc gì chứ?”
“Tôi không sao, chỉ là tối qua nghỉ ngơi không tốt thôi” Bạch Diệc Trạch giữ vững tinh thần, quay lại nói với Sở Mặc.
“Em không cần phải đi nữa!” Sở Mặc đoạt lấy hộp cơm trong tay cậu nói, dù gì thì cũng không cho phép cậu đi ra ngoài: “Không nghỉ ngơi cho tốt, thì cứ ở nhà mà nghỉ ngơi đi đã”.
“Tôi đã đồng ý sẽ mang cơm tới cho Tôn Uy rồi” Biết bệnh cũ của Sở Mặc lại tái phát, Bạch Diệc Trạch cảm thấy có chút đáng thương. Thân mình cậu thì cậu tự biết rõ, nhưng mà chuyện đi bệnh viện cũng không thể dựa vào Sở Mặc không cho đi thì cậu sẽ không đi. Huống hồ cậu vẫn lo lắng cho Tôn Uy, nên mới muốn đi tới bệnh viện đưa cơm cho hai cha con họ.
“Hôm qua vừa đi rồi không phải sao?” Sở Mặc trầm tư một lúc, Bạch Diệc Trạch thật khiến anh lo lắng nên mới không cho cậu ra ngoài. Dù sao ở nhà nghỉ ngơi vẫn tốt hơn, Sở Mặc lập tức quyết định: “Em cứ ở nhà đi, tôi sẽ đi đưa cơm tới bệnh viện”
Hết chương 42.