Chương 40
“Đừng lo, tôi sẽ không có chuyện gì đâu” Bạch Diệc Trạch cười an ủi để cho Tôn Uy yên tâm.
Ở tại địa điểm luân hồi tuyền mở ra con đường này cũng chỉ là đường dẫn thông tới âm phủ, để các linh hồn có thể đi qua. Nhưng lần này thì khác, giờ cậu mở chính là mở trực tiếp một con đường đi thẳng tới âm phủ luôn, mà các linh hồn bình thường không thể nào đi qua được.
Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Diệc Trạch sử dụng năng lực của dẫn linh sư. Phương thức này đối với dẫn linh sư không khó, nhưng đó là mở ở ngay cạnh luân hồi tuyền thôi. Còn cậu lần này là mở ở một địa điểm khác, vì chưa từng làm bao giờ nên trong lòng cảm thấy rất hoang mang, và cũng không nắm chắc được có thể duy trì trong thời gian bao lâu.
“Hiện tại người cần lo lắng nhất chính là anh đó” Bạch Diệc Trạch nghiêm túc nói, sau đó lại chuyển đề tài: “Lần tục mệnh này có thành công hay không, thì phải dựa vào bản thân anh. Anh nhìn kĩ bộ dáng của bác Tôn chưa? Chỉ cần linh hồn của bác rời khỏi thân thể, thì chúng ta không thể nào cứu vãn được nữa đâu. Tuy hiện giờ thời gian đã đình chỉ, nhưng chỉ là đối với chúng ta thôi, còn với bác Tôn thì lại không có tác dụng gì. Chúng ta cũng không biết bác Tôn có thể chống đỡ trong bao lâu, cho nên anh nhất định phải nhanh chóng trở về”.
Tôn Uy liên tục gật đầu, bày tỏ bản thân mình đã biết.
“Đừng vội, anh hãy nghe tôi nói cho hết đã” Bạch Diệc Trạch tiếp tục nói vài vấn đề cần phải chú ý: “Anh nhất định phải nhớ kĩ, muốn tục mệnh được thành công thì chỉ được đi thẳng không thể quay đầu, sau khi xong việc nhớ theo đường cũ trở về chứ không được ở lại lâu. Hiện giờ anh đang tồn tại dưới dạng sinh hồn, dương khí trên người vẫn còn nên hơi thở rất dễ thu hút mấy đám tiểu quỷ ở âm phủ. Nếu để chúng nó phát hiện ra anh khác với chúng nó, nhất định chúng nó sẽ ăn sống anh luôn. Cho nên thời gian anh ở đó càng dài, thì nguy hiểm càng lớn”.
“Tôi làm xong chuyện nhất định sẽ quay trở lại ngay!” Tôn Uy nghe Bạch Diệc Trạch nói thế thì mặt cũng đen đi, nhưng vẫn không do dự chút nào.
“Anh cũng không cần phải sợ hãi, quỷ sai sẽ bảo vệ anh” Bạch Diệc Trạch vừa nói vừa tụ tập linh lực, mà Tôn Uy ở trước mặt cũng lắc lư hai lần: “Như vậy tạm thời tôi sẽ che đi dương khí ở trên người anh, nhưng anh vẫn nên cẩn thận đó. Anh phải nhớ kĩ, khi tôi mở ra con đường âm dương thì thời gian duy trì cũng không biết cụ thể là bao lâu, nên nếu anh không thể đúng lúc quay về thì sẽ phải ở lại đó vĩnh viễn. Tôi cũng không muốn vô duyên vô cớ lại gánh trên lưng hai mạng cha con anh đâu!”
Quỷ sai vừa rồi ra ngoài gọi người, giờ đã quay trở lại nói với Bạch Diệc Trạch: “Bạch đại nhân, bên ngoài đã bố trí xong, và có thể bắt đầu luôn được rồi”.
Lúc này Tôn Uy cũng phát hiện, trong phòng đột nhiên xuất hiện thêm bốn người mặc đồ đen. Anh chỉ thấy họ đi xuyên qua cửa phòng bệnh, mơ hồ còn có thể thấy ở bên ngoài có hai bóng người nữa. Bởi vì phù chú của Bạch Diệc Trạch đã bố trí, tạo thành không gian riêng, nên hắn không thể nhìn rõ ràng được.
“Tôi biết rồi” Bạch Diệc Trạch trả lời xong, lập tức chỉ vào Tôn Uy rồi quay sang nói với quỷ sai: “Làm phiền ngươi vất vả một lần rồi. Chờ ta mở ra đường âm dương, ngươi hãy mang theo hắn đi tới nơi giữ sổ ghi chép dương thọ. Đợi tới khi tục mệnh thành công, ngươi chỉ cần hộ tống hắn quay trở lại an toàn là được”.
Mấu chốt của lần tục mệnh này không chỉ nằm ở việc mở được con đường âm dương, mà còn phải nhờ vị quỷ sai dẫn đường thì mới có thể rút ngắn thời gian di chuyển được. Chuyện này ngoài bọn họ thì không người nào làm được, hoàn cảnh ở âm phủ biến hóa khó lường, không có con đường đi cố định, nếu không quen thuộc địa hình thì đừng nói tới có đi được tới nơi giữ sổ hay không, mà chỉ sợ ngay cả nhìn thấy từ xa cũng không thấy chứ đừng nói là muốn tục mệnh thành công.
Tôn Uy khẩn trương nhìn về phía quỷ sai gật đầu chào hỏi.
“Vâng, Bạch đại nhân!” Quỷ sai đồng ý cực kì sảng khoái.
Bạch Diệc Trạch nhắm mắt tập trung tinh thần, giống như mọi lần cậu vẫn làm ở bên luân hồi tuyền. Tuy cũng vẫn là cách làm như cũ, tập trung linh lực để mở ra cánh cửa thông với âm dương, nhưng hiển nhiên là vì ở đây không phải luân hồi tuyền, nên đã khiến cậu phải cố hết sức. Vẻ mặt Tôn Uy khẩn trương nhìn Bạch Diệc Trạch, khi thấy tay cậu hiện lên ánh sáng màu xanh lam thì mọi thứ xung quanh đều bắt đầu yên tĩnh lại.
Rốt cuộc ở trong phòng bệnh cũng xuất hiện ra một không gian dị thường, không khí xung quanh cũng trở nên vặn vẹo. Giữa không trung xuất hiện ra một khe hở, tỏa ra ánh sáng màu xanh giống hệt với ánh sáng ở trên tay Bạch Diệc Trạch. Khe hở kia không ngừng mở rộng, càng lúc càng lớn rồi cuối cùng biến thành một cánh cửa có thể để một người đi qua.
Dù vậy nhưng cánh cửa này cũng nhỏ hơn so với cánh cửa mở ra ở luân hồi tuyền rất nhiều, hơn nữa lần thực hiện nghi thức này cũng đã là cực hạn của Bạch Diệc Trạch rồi.
“Xin đi theo tôi” Thông đạo vừa mở ra, quỷ sai đã dẫn đầu đi vào trước tiên.
Hắn cũng toát mồ hôi thay Bạch Diệc Trạch, nhìn thấy cậu là dẫn linh sư có linh lực yếu kém, nhưng vẫn có thể mở ra thông đạo lớn như ở luân hồi tuyền, hắn cảm thấy độ khó của nó đối với cậu không cần nghĩ cũng biết. Vì giảm bớt trách nhiệm cho Bạch Diệc Trạch, hắn đành phải nắm chặt thời gian, mau chóng đem chuyện của Tôn Uy giải quyết cho nhanh. Hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên Bạch Diệc Trạch giao nhiệm vụ quan trọng như vậy cho hắn, hắn không thể làm hỏng chuyện được.
Tôn Uy thấy quỷ sai biến mất, thì thầm hít một hơi thật sâu rồi cũng đi theo vào. Ngay khi tiến vào cánh cửa, đối với thế giới chưa bao giờ biết tới ở sau cánh cửa, Tôn Uy dừng lại một chút. Hắn biết lần này rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, nên xoay người đối với Bạch Diệc Trạch cúi người, xem như là tạm biệt rồi nói: “Diệc Trạch, cám ơn cậu!”
Bạch Diệc Trạch vuốt cằm không nói gì, ra hiệu cho Tôn Uy biết là cậu đã nghe được. Tôn Uy sau khi đạt được câu trả lời của cậu, thì đi thẳng trên con đường âm dương không quay đầu lại nữa.
Cũng không biết qua bao lâu, Bạch Diệc Trạch vẫn cố gắng duy trì cánh cửa thông với âm dương như cũ. Nhưng cậu có cảm giác linh lực của bản thân đang tiêu hao rất nhanh, cậu bắt đầu nhận thấy tuy có lòng nhưng bất lực. Cậu muốn cứu người, nhưng cậu rất lo lắng sợ rằng người cứu không được mà bản thân mình còn gặp họa. Nếu không nhờ có ấn ký dẫn linh sư chống đỡ, cậu rất nghi ngờ có phải con đường âm dương này ngay cả một phút cậu cũng không chống đỡ được hay không.
Bỗng nhiên Bạch Diệc Trạch nhìn thấy linh hồn đang nằm trên giường của bác Tôn lắc lư kịch liệt vài cái, sau đó từ từ nhập vào trong thân xác, cuối cùng là hợp lại thành một thể.
Bạch Diệc Trạch ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, điều này có nghĩa là Tôn Uy đã thành công, khiến tâm cậu cũng được buông xuống. Trong pháp thuật trung cấp, thì tục mệnh này được mệnh danh là khó nhất. Nếu như trong sổ dương thọ không chấp nhận lần tục mệnh này, thì chỉ sợ bác Tôn cũng không thể sống tiếp, thậm chí công đức cũng mất luôn.
Nhìn sắc mặt của bác Tôn ở trên giường đã khôi phục lại vẻ hồng hào, Bạch Diệc Trạch lại lo lắng nhìn cánh cửa âm dương. Mồ hôi trên trán cậu đã ướt đẫm, thời gian mở ra cánh cửa này đã rất lâu rồi, nên linh lực trong cơ thể cũng đao tiêu hao gần hết… cậu sợ là không thể chống đỡ được thêm nữa.
May mà rất nhanh sau đó cậu đã nhìn thấy Tôn Uy được quỷ sai hộ tống xuất hiện ở trong phòng bệnh. Bạch Diệc Trạch như trút được gánh nặng, đợi đến khi cậu thu hồi lại pháp thuật thì cả người đã mất hết sức lực mà ngã xuống.
“Diệc Trạch! Cậu không sao chứ!” Tôn Uy cả kinh lập tức tiến đến muốn đỡ Bạch Diệc Trạch, nhưng hắn lại quên mất giờ hắn đang ở trong trạng thái linh hồn. Nên đợi tới khi chạm tới người Bạch Diệc Trạch, thì hắn mới thấy tay mình đã xuyên qua người cậu, căn bản không thể chạm vào được.
May mà Bạch Diệc Trạch đúng lúc đấy lại ngã vào giường bệnh cạnh đó, mới không làm cậu bị ngã xuống mặt đất.
“Đừng lo lắng, tôi không sao” Thi triển pháp thuật chưa từng làm lần nào, lại còn rất nguy hiểm nữa, nên Bạch Diệc Trạch muốn ngồi xuống để nghỉ ngơi. Tiếc là chiếc ghế duy nhất đã bị thân thể Tôn Uy chiếm, cậu đành phải ngồi ở mép giường.
Đợi tới khi đỡ hơn một chút cậu mới giải thích với Tôn Uy: “Vừa rồi là vì linh lực tiêu hao quá lớn, nên tôi mới cảm thấy mệt mỏi thôi. Giờ chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ ổn”.
Tôn Uy lo lắng nhìn vẻ mặt tái nhợt của Bạch Diệc Trạch, hắn muốn đi rót chén trà cho cậu nhưng mà lại không làm được. Lúc này hắn chỉ có thể đứng một chỗ lo lắng, tay chân luống cuống mà thôi.
“Tôi thật sự không sao đâu” Bạch Diệc Trạch cảm nhận được lo lắng của Tôn Uy, nên cậu cảm thấy rất buồn cười, vì thế mà đành phải đưa mắt nhìn về phía bác Tôn đang nằm ở trên giường nói: “Anh xem, bác Tôn hiện tại đã không sao rồi. Chờ tới ngày mai bác tỉnh lại, thì bệnh tình của bác cũng sẽ bình phục”.
Tôn Uy từ âm phủ trở lại, chỉ kịp giật mình khi thấy Bạch Diệc Trạch suy yếu. Nên khi nghe cậu nói xong, hắn mới nhớ tới việc mình vừa làm. Ánh mắt nhìn về phía cha mình, thấy ông đã có dáng vẻ của một người khỏe mạnh như mọi người khác, không còn có bóng dáng nào chồng lên thân thể của ông nữa, ngay cả sắc mặt xám như tro tàn cũng đã tốt lên, thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Diệc Trạch! Cám ơn, cám ơn cậu…” Tôn Uy kích động đến nỗi nói năng lộn xộn, lúc này trừ bỏ cám ơn ra thì hắn cũng không biết phải nói gì với Bạch Diệc Trạch nữa.
Linh hồn của Tôn Uy không thể rời khỏi thân thể trong thời gian dài, nên Bạch Diệc Trạch cũng không dám trì hoãn thêm nữa. Cậu miễn cưỡng tụ tập linh lực, lập tức đem linh hồn Tôn Uy trở lại thân thể nguyên bản của hắn.
Thân thể của Tôn Uy động một cái, trong nháy mắt khi linh hồn nhập vào thì hô hấp cũng khôi phục lại. Tôn Uy mở to mắt, hoạt động ngón tay mấy lần, đợi tới khi thần trí trở lại thì hắn mới nhìn quanh bốn phía. Tuy vẫn là phòng bệnh như cũ, xung quanh giường bệnh vẫn còn phù chú mà Bạch Diệc Trạch bố trí, nhưng lúc này hắn lại không nhìn thấy mấy người mặc đồ đen nữa.
Tôn Uy dụi mắt, hắn biết mấy người đó được gọi là quỷ sai, họ vẫn ở đây nhưng chỉ là hắn không thể nhìn thấy mà thôi.
“Diệc Trạch, cậu rốt cuộc là ai?” Ánh mắt Tôn Uy nhìn Bạch Diệc Trạch lúc này đã có thêm vài phần kính sợ.
Thời gian chỉ ngắn ngủi trong một giờ, nhưng thế giới quan của hắn đã triệt để bị phá vỡ. Thì ra thế giới mà hắn đang sống còn có những mặt khác mà hắn không biết, hóa ra thật sự tồn tại nơi vẫn thường được nhắc đến như âm tào địa phủ. Hắn còn biết thêm, tuổi thọ của một người dài hay ngắn đều do một quyển sổ dương thọ gì đó quyết định!
Mà chuyện làm hắn kinh ngạc nhất lại chính là Bạch Diệc Trạch, trước kia hắn chỉ mơ hồ cảm giác được cậu không giống người bình thường. Nhưng khi hắn nhìn thấy mấy người quỷ sai mặc đồ đen mà người thường không thể nhìn thấy, rồi lại thấy cậu có thể sai khiến được mấy người đó…. thì hắn mới thật sự hiểu ra. Đi qua thế giới kia, Tôn Uy cũng đã nhìn ra, mấy người được gọi là quỷ sai này ở thế giới kia có rất nhiều, nhưng địa vị cũng không hề thấp. Vậy mà ở tại thế giới của hắn, lại có thể để cho một người bình thường chỉ huy, chuyện này khiến hắn rất khó tưởng tượng nổi, chẳng lẽ Bạch Diệc Trạch cũng là người thuộc về thế giới kia…..
Tôn Uy vừa rồi vội vàng đi cứu cha, nên đối với mấy chuyện hắn nghi ngờ này không hỏi nhiều. Hiện tại cha đã không có việc gì, nếu bảo hắn cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, rồi lờ đi coi như không biết thì hắn không làm được. Thấy được những chuyện không thuộc trong phạm vi của thế giới này, hắn cảm thấy hắn không thể nào đối mặt với Bạch Diệc Trạch như trước được nữa.
Bạch Diệc Trạch cũng không trả lời vấn đề của Tôn Uy, ánh mắt không hề thay đổi nhìn hắn. Ngay tại lúc Tôn Uy còn chưa kịp phản ứng, thì cậu đã lấy khí thế sét đánh không kịp che tai mà rút ra một đạo phù chú, ném thẳng lên đầu Tôn Uy.
Tôn Uy thật không ngờ Bạch Diệc Trạch sẽ đột nhiên đột kích, hắn trừng to mắt nhìn cậu, trong đầu đột nhiên lóe lên ánh sáng màu trắng, rồi sau đó Tôn Uy liền hôn mê rơi vào giấc ngủ.
Đêm nay Tôn Uy đã biết quá nhiều chuyện, mà chuyện về thế giới kia không phải người thường có thể tiếp xúc được. Mà ngay từ đầu Bạch Diệc Trạch cũng không tính toán đi giải thích với Tôn Uy, nên phương pháp tốt nhất chính là dùng phù chú làm cho Tôn Uy quên đi những gì đã thấy vào đêm nay.
Đợi ngày mai khi Tôn Uy thức dậy, hắn chỉ nhớ rõ bản thân vì mệt quá nên ngủ một giấc, còn chuyện cha hắn tự nhiên khỏe lại thì chỉ có thể là do kì tích xuất hiện.
Bạch Diệc Trạch khó khăn kéo cái ghế đến gần giường, rồi để cho Tôn Uy nằm ghé lên giường mà ngủ. Sau đó cậu dặn quỷ sai giúp mình trông coi Tôn Uy, nếu có chuyện gì phát sinh thì lập tức thông báo ngay với cậu.
Trong nháy mắt khi Bạch Diệc Trạch bỏ đi phù chú trên giường bệnh, các loại âm thanh ồn ào cũng nhanh chóng trở lại. Bạch Diệc Trạch nhìn Tôn Uy một cái rồi cứ như chưa hề xảy ra chuyện gì mà rời đi.
“Tiểu Trạch! Tiểu Trạch!”
Có người liên tiếp gọi tên cậu, Bạch Diệc Trạch mới kịp phản ứng lại. Đầu của cậu lúc này rất nặng nề, vì vừa thi triển pháp thuật nên thân thể cậu rất mệt mỏi, nhưng cụ thể đau mệt ở đâu thì lại không thể nói rõ.
Theo âm thanh mà tìm kiếm, cậu nhìn thấy Sở Mặc đang đứng ở gần đó cười nhìn cậu.
Bạch Diệc Trạch đi qua, khó hiểu hỏi: “A Mặc, tại sao anh lại ở trong này?”
“Tiểu Trạch, sắc mặt em sao lại kém vậy hả. Có phải bị bệnh hay không?” Sở Mặc thấy vừa Bạch Diệc Trạch đến gần, anh lập tức phát hiện ra ngay sắc mặt cậu rất xấu, nên lo lắng hỏi han: “Vừa tiện đang ở bệnh viện, tôi mang em đi vào kiểm tra”
Sở Mặc sau khi chào hỏi bạn ở trong bệnh viện, thì cũng không đi tìm Bạch Diệc Trạch ngay. Anh lựa chọn cách ôm cây đợi thỏ, chờ cậu xuất hiện. Cũng may là cậu không để anh phải chờ lâu, rất nhanh đã thấy cậu đi ra rồi.
“Tôi không sao, chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ tốt thôi” Bạch Diệc Trạch thuận miệng giải thích, sau đó lại bám riết không tha vấn đề vừa nãy cậu đã hỏi rồi hỏi lại lần nữa: “Anh vì sao lại ở đây?”
“Tôi đến để thăm bạn” Sở Mặc trả lời rõ ràng tình huống vì sao mình tới đây, anh cũng không muốn giấu cậu. Rồi sau đó nói thẳng mục đích của mình: “Vừa rồi khi ra khỏi phòng bệnh, tôi nhìn thấy em, nên mới ở lại chờ em đi ra rồi cùng về. Đi thôi, chúng ta dù sao cũng cùng đường, tôi đưa em về”
Lần này Bạch Diệc Trạch không từ chối nữa, cậu đi theo Sở Mặc ra xe luôn. Thời gian lúc này đã muộn, cậu không muốn phải tốn thời gian đứng chờ xe bus nữa đâu. Sở Mặc nói cũng đúng, bọn họ cùng đường mà, nên đi cùng nhau về cũng tiện.
Hết chương 40.