Hai vị học viên võ viện trao đổi ánh mắt, đều nhìn ra chút vấn đề, quan hệ giữa Yến Khinh Vũ và Khương Nghị này tốt đến mức không bình thường.
- Người Triệu gia thì ít đi lại tròn Đại Hoang đi, rất nguy hiểm. Vạn nhất có việc gì ngoài ý muốn cũng đừng vu vạ trên đầu Bạch Hổ quan.
Khương Nghị cõng Yến Khinh Vũ từ bên cạnh Triệu Cảnh Thiên rời đi.
- Là ngươi?
Triệu Cảnh Thiên đang muốn ngăn Khương Nghị lại, nhưng chợt nhớ tới cái gì.
Ngày đó ở bên ngoài Yến phủ lần đầu tiên nhìn thấy Khương Nghị đã có một loại cảm giác quen thuộc không nói được, hôm nay dáng vẻ Khương Nghị máu me đầy mặt, để hắn nghĩ tới một người.
Khương Nghị dừng lại, quay đầu mắt nhìn Triệu Cảnh Thiên, cười nhạt một tiếng:
- Triệu công tử còn thiếu ta vài gốc linh thảo đó.
- Quả nhiên là ngươi.
Ánh mắt Triệu Cảnh Thiên có chút ngưng tụ.
Hai vị học viên cũng kịp phản ứng, đây không phải là hài tử ngày đó gặp phải tại Đại Hoang Long Nguyên sao?
Cũng chính là hài tử tùy tiện chỉ để sáu vị học viên bọn hắn mất mạng.
- Long nguyên có phải ở trên tay ngươi hay không?
Sắc mặt Triệu Cảnh Thiên càng khó coi, hắn bỗng nhiên có hoài nghi, ngày đó căn bản cũng không có lão đầu nào, chỉ có một mình Khương Nghị. Nếu thật là như thế, long nguyên Địa Long kia rất có thể bị Khương Nghị đào đi, còn cố ý chỉ dẫn bọn hắn chạy đến chỗ sâu Đại Hoang.
- Ngươi từ đâu tới cảm giác ưu việt, vênh váo tự đắc chất vấn ta?
- Ta là con trai Triệu Vương, ngươi chỉ là con nuôi Khương Vương. Ta là Linh Anh cảnh cửu trọng thiên, ngươi bất quá chỉ vừa mới bắt đầu tu luyện. Ta là lục phẩm linh văn, mà ngươi...
Triệu Cảnh Thiên khinh thường hừ một tiếng.
- Ta? Ta cõng đại cô nương đây.
Khương Nghị lung lay thân thể, quay đầu rời đi.
- Có thể đứng đắn một chút hay không.
Yến Khinh Vũ tức giận đập hắn một cái, bất quá không tiếp tục quay đầu tạm biệt với Triệu Cảnh Thiên, cũng không lại nói thêm cái gì.
Hai vị học viên ngăn ở phía trước, ngữ khí bất thiện,
- Nghị công tử, còn chưa nói sẽ để cho ngươi đi đâu.
- Triệu Cảnh Thiên, quản tốt chó của ngươi.
Khương Nghị không có cảm tình gì đối với mấy người đầu nhập vào Triệu gia này.
- Ta hỏi lần nữa, long nguyên có phải ở trên người ngươi hay không?
Triệu Cảnh Thiên chất vấn Khương Nghị.
- Có ở đó trên người của ta hay không, có quan hệ gì tới ngươi sao? Vật vô chủ, tới trước được trước.
- Nói như vậy, ngươi thừa nhận?
- Nhìn thái độ này của ngươi, làm sao giống như long nguyên vốn là ngươi, bị ta cướp đi? Triệu gia tặc tử, không cần mặt nữa sao?
- Làm càn!
Hai vị học viên giận dữ mắng mỏ.
- Tiểu phế vật, ngươi coi nơi này là Bạch Hổ? thành
Triệu Cảnh Thiên tức giận, một tên con nuôi phế vật mà thôi, dám liên tiếp khẩu xuất cuồng ngôn ở trước mặt hắn.
- Cô xuống trước đi.
Khương Nghị buông Yến Khinh Vũ ra.
- Không xuống.
Yến Khinh Vũ lại dùng sức ôm chặt Khương Nghị, nàng thế nhưng đã lĩnh giáo qua Khương Nghị tàn nhẫn như thế nào. Ở bên trong vùng rừng rậm này, Khương Nghị tựa như là dã thú, bọn người Triệu Cảnh Thiên nhất định không phải đối thủ của Khương Nghị.
- Xuống đi.
- Ta không xuống!
Yến Khinh Vũ càng ôm càng chặt, cũng khuyên Triệu Cảnh Thiên:
- Cảnh Thiên ca ca, hôm nay coi như xong đi, nể tình ta, được không?
Triệu Cảnh Thiên nhìn dáng vẻ hai người thân mật, sắc mặt càng trầm hơn.
Yến Khinh Vũ lại nói:
- Nơi này cách cứ điểm chỉ có hơn mười dặm, vạn nhất bị người khác nhìn thấy, phát sinh hiểu lầm gì đó, đối với các ngươi rất bất lợi.
Ánh mắt Triệu Cảnh Thiên lấp lóe một lát, trầm mặt giơ tay lên, ra hiệu hai học viên thối lui.
- Tiểu phế vật, việc này không xong đâu.
Ánh mắt hai vị học viên cảnh cáo nhìn Khương Nghị.
- Đi mau, nhanh đi.
Yến Khinh Vũ thúc giục Khương Nghị.
- Chúng ta... Sau này còn gặp lại.
Khương Nghị cũng đáp lễ bọn hắn một câu.
- Tiện nhân.
Triệu Cảnh Thiên đưa mắt nhìn bọn hắn rời đi, thấp giọng mắng một câu.
Lúc trước hắn bởi vì phụ thân cùng Khương Vương phủ có ân oán, rất ít khi đến Đại Hoang này rèn luyện, đều là ở địa phương khác. Lần này tiến vào Đại Hoang một là bởi vì nơi này cơ duyên càng nhiều, có thể giúp hắn mau chóng ngưng tụ Linh nguyên. Còn có một mục đích trọng yếu, chính là phụ thân hi vọng hắn có thể nghĩ biện pháp tiếp xúc với Yến Khinh Vũ, từ Yến Khinh Vũ nơi đó giải quyết việc với Yến Tranh.
Nếu có thể, Triệu gia có thể thành thông gia cùng Yến gia, cũng thúc đẩy Yến Tranh đứng ở bên phía Khương Hồng Dương.
Triệu Cảnh Thiên trước đó kỳ thật rất không tình nguyện, nhưng sau khi đến trông thấy dáng người tịnh lệ của Yến Khinh Vũ mới có chút động tâm.
Nhưng, Yến Khinh Vũ vậy mà ở cùng một chỗ với Khương Nghị, bộ dáng thân mật để cho người ta nhịn không được mà hoài nghi bọn họ có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.
Một học viên nữ khẽ nói:
- Công tử, loại nữ nhân này không cần cũng được, mới mười buốn mười lăm tuổi đã không tự ái như vậy, trưởng thành còn chịu nổi sao?
Triệu Cảnh Thiên dùng sức nắm chặt quyền lại:
- Khương Nghị muốn khiêu chiến Bạch Hoa trong kỳ thi chiêu sinh mùa Thu của võ viện?
- Là như vậy, còn nói sinh tử chiến gì đó.
Triệu Cảnh Thiên rét căm căm nói nhỏ:
- Hắn không đi được võ viện, càng đợi không được kỳ thi chiêu sinh mùa Thu. Ta muốn hắn chết.
Khương Nghị cõng Yến Khinh Vũ đi trong rừng rậm chạy, không kịp chờ đợi muốn thử một chút hiệu quả của Cửu Chuyển Kim Dương Sâm.
- Ngươi và Triệu Cảnh Thiên có phải có hiểu lầm gì hay không?
- Ta không có hiểu lầm, là hắn hiểu lầm. Nghĩ lầm đồ tốt khắp thiên hạ đều là vật của hắn.
- Đáp ứng ta, đừng lại tìm hắn gây sự.
- Hắn không tìm ta phiền phức, ta sẽ không phiền phức hắn. Bất quá nhìn dáng vẻ của Cảnh Thiên ca ca cô trừng mắt kia, tám phần đã không còn gì lưu luyến đối với thế giới này nữa rồi.
- Có thể đừng luôn chém chém giết giết hay không.
Yến Khinh Vũ bị hắn làm cho toàn thân khó chịu, gia hỏa này lại không hiểu thương hương tiếc ngọc, nàng bắt đầu hối hận làm sao không chọn quải trượng.
- Ta đã bắt được Kim Dương Sâm.
- Cái gì?
- Ngay sáng sớm hôm nay, ta bắt được Cửu Chuyển Kim Dương Sâm.
- Thật sao? Ngươi làm sao bắt được.
- Vận khí tốt.
Yến Khinh Vũ ngạc nhiên nhìn Khương Nghị, sau khi xác định hắn không phải đang nói đùa, cũng gấp thúc giục:
- Nhanh nhanh nhanh, mau trở về tìm Uyển Nhi thử một chút.