Chương 2: Online

Cùng với việc đồng ý làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© cho cô thì hợp đồng giữa hai công ty cũng được ký kết một cách nhanh chóng.

Hiện nay thì nàng đang làm chủ một cửa hàng thời trang nổi tiếng ở Châu Âu chứ không quản lý công ty của gia đình. Lần hợp tác trước là do ông của nàng đổ bệnh nên nàng phải về giải quyết.

Khi nàng gặp cô thì cũng đã là ngày thứ 10 nàng về nước, hôm nay là lúc phải về lại bên Châu Âu chăm lo cho cửa hàng.

==Sáng hôm sau==

- - Ưm…..

Nàng thức dậy với cơ thể đầy đau nhức và âm ỉ. Thầm oán trách nhóc con kia không biết thương hoa tiếc ngọc vì dù gì nàng cũng sắp 30 rồi chứ ít ỏi gì đâu.

Bỗng có tiếng mở cửa, ngay sau đó là cô bước vào với cái khay đồ ăn thơm tho mới nấu tức thì, làm bụng nàng bỗng réo lên đầy xấu hổ.

- - Dậy vệ sinh cá nhân đi rồi ra ăn sáng.

- - Không….không đi được.

Tú nhỏ giọng nói mang theo chút trách móc và nũng nịu. Cô chẳng nói gì, lại gần bế xốc nàng lên vào phòng tắm. Nhìn nàng cuối đầu móc tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra lại chẳng còn giọt nào, chuẩn bị khóc nức nở thì cô mới dịu dàng đem nàng tắm rửa, đánh răng rồi cho nàng mặc một cái áo ngủ bằng vải lụa, không mặc đồ lót.

Ôm nàng ngồi trên giường đút nàng ăn từng chút, thỉnh thoảng hôn hôn đôi má hoặc xoa xoa đầu nàng, cứ như thú cưng vậy.

- - Hôm nay là ngày đầu nên tôi tha cho chị, lần sau chị phải dậy trước tôi, thực hiện đúng các nội quy, nếu không sẽ bị phạt.

Cô nói xong khẽ nhéo đầu ti nàng làm nàng bất ngờ rên một tiếng “Ưmm”. Dương còn vỗ vỗ mông nàng mấy cái khiến nàng hứng lên.

- - Phải trả lời chủ nhân thế nào đây hả con đĩ?

- -Dạ vâng ạ.

Trừ những lúc được yêu cầu làm chó hay mèo, còn ngoài ra cô sẽ gọi nàng là con đĩ, tiểu nô ɭệ, con cɧó ©áϊ,……

Ăn sáng xong cô cho nàng mặc đồ bình thường, bôi thuốc giảm đau rồi chở nàng ra sân bay. Chỉ là không ai biết được, trên chiếc áσ ɭóŧ của nàng là hàng chữ được thêu tay tinh xảo nằm ngay gọng áo: ‘Nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© của Vũ Dương’.

Nàng lên máy bay mà cứ ngỡ như mọi thứ là mơ vậy, nàng đã trở thành một nô ɭệ cho một cô gái 21 tuổi và không thể quay đầu được nữa.

Đáp chuyến bay về căn hộ ở Đức, nàng nhận được một bưu kiện. Là vòng cổ và dây xích, bát cơm, sεメtoy, quần áo,……cô đặt cho nàng.

Đến lúc này đây Tú mới biết tất cả mọi chuyện là thật. Khung chat hiện lên, người gửi là Vũ Dương.

Vũ Dương: “Chị đã nhận được bưu phẩm rồi chứ? Là món quà của tôi đó, chúng ta sẽ huấn luyện qua online. Đừng thắc mắc vì sao, thông tin cá nhân, địa chỉ nhà tôi cũng đã biết nên tôi có thể gửi đồ qua cho chị bất kỳ lúc nào. Hôm nay mệt mỏi rồi, chị nghỉ ngơi sớm đi. Còn việc chat thì chỉ khi nào tôi chủ động thay đổi xưng hô, lúc ấy chị sẽ thành nô ɭệ, ngoài ra nhắn tin bình thường là được. Chúc ngủ ngon.”

Ngọc Tú: “Tôi vừa nhận được, ca….cảm ơn em. Chúc em ngủ ngon”

Tối đó, nằm trên giường trằn trọc mãi, cuối cùng chị đánh bạo đổi biệt danh của cô thành: ‘baby honey’. Thấy cô không ý kiến gì mà lòng chị vui vui, cả hai có thể coi như là người yêu của nhau rồi nhỉ? Ít nhất thì họ gần gũi như vậy mà. Tú đã ngủ rất ngon, lòng lại có chút háo hức chờ mong cho ngày mai.

Phía bên kia, Việt Nam, trong phòng làm việc của mình, Kỳ Dương ngồi trước màn hình máy tính mỉm cười đầy tính toán khi nhìn hình ảnh một cô gái tầm ba mươi tuổi.

===Ngày huấn luyện của Ngọc Tú===

Ngày 2.

Baby honey: “Dậy đi nào con đĩ nhỏ. Hôm nay chị có nhiệm vụ đấy”.

Ngọc Tú: “Con đĩ đã dậy rồi ạ”. Ngay sau đó có một cuộc gọi video call, nàng bắt máy.

Baby honey: “Qùy gối lên, lạy chủ nhân của chị ba cái, cảm ơn vì được làm con đĩ của tôi”. Nghe thấy mệnh lệnh, nàng không dám chậm trễ quỳ thẳng người rồi lại cúi gập, lạy cô ba cái, nói ra lời cảm ơn chân thành:

“Cảm ơn chủ nhân đã chọn Ngọc Tú làm con đĩ của người ạ”.

“Thật ngoan, lại gói hàng lấy ra cái tuýp bôi cái l*и đĩ đi và một cái pug không đuôi”.

“Vâng ạ”. Lấy xong mấy món đồ chơi, cô ra lệnh cho nàng cởϊ qυầи lót, banh háng trước camera và lấy thuốc bôi lên. Mệnh lệnh của cô làm nàng nứиɠ vô cùng, đúng là có máu đĩ từ trong xương tủy.

“Ưm…..ha…….”

“Hừ, đúng là một con đĩ biếи ŧɦái thích khẩu da^ʍ, mau dùng nước l*и bôi lên pug rồi nhét vào c̠úc̠ Ꮒσα đi. Hôm nay mày phải đeo nó cả ngày đó con đĩ cái, đừng hòng tháo ra”. Cô cười sỉ vả, ấy vậy mà chỉ càng khiến nàng nứиɠ hơn thôi.

“T…..to…..ưm….to quá……..ah…h.a.a.a……không…..vừa….uưm…”. Thấy nàng khó khăn, cô cho nàng hai lựa chọn: một là cố đeo pug, hai là không mặc qυầи ɭóŧ mà đi làm. Tú nghe xong thì băn khoăn, cuối cùng hít một hơi đẩy mạnh cái pug vào trong c̠úc̠ Ꮒσα.

“Giỏi. Mặc quần áo rồi đi làm đi, khi nào tao cần thì mày phải chụp ngay ảnh l*и gửi qua để tao theo dõi biết chưa”. Cô hài lòng, đúng là một con nô ɭệ ngoan ngoãn.

“Dạ, con đĩ biết rồi ạ. Cảm ơn chủ nhân”. Nàng lại cúi gập người chờ cô tắt máy mới dám ngồi dậy thay đồ đi làm.

Ngày ấy đúng thật là khủng khϊếp với nàng, mang một bộ mặt đầy nghiêm túc giải quyết các vấn đề tồn đọng, trò chuyện với đối tác và khách hàng nhưng phía dưới lại đeo sεメtoy khiến cho việc ngồi xuống là cực hình của nàng. Vào 12 giờ trưa hay 3 giờ rưỡi chiều cô yêu cầu chụp hình làm nàng phải tìm ngay một nhà vệ sinh hay căn phòng trống để chụp ảnh. Nhân viên thắc mắc tại sao mà giám đốc của họ hôm nay lại đi vệ sinh nhiều lần như vậy nhỉ? đã thế khi ngồi ghế mặt cô ấy nhăn lại rất khó chịu.

Kí©h thí©ɧ từ chiếc pug nên đôi khi Tú phải đi wc để lau nước da^ʍ của mình. Nàng khóc không ra nước mắt a ~~

Về nhà lúc 6 giờ chiều, Kỳ Dương ngồi trên ghế da trong phòng sách, gọi video call cho “Con đĩ Tú”.

“Dạ….chủ nhân” nàng hình như vừa về tới nhà, trên người còn mang bộ đồ lúc sáng, quỳ gối dưới đất ở ngoài phòng khách.

“Mau vạch l*и ra” cô ra lệnh. Tú chẳng dám chần chừ, vội cởi chiếc váy công sở, chiếc qυầи ɭóŧ, hai ngón tay banh mép l*и ra cho chủ nhân nhìn.

“Lấy ngón tay thọc vào l*и rồi bôi lên hai đầṳ ѵú đĩ thỏa xem nào, sẵn tiện nếm luôn mùi vị của bản thân”. Cô ngồi banh hai chân, hai tay chống cằm bộ dáng chăm chú nhìn con nô ɭệ trên màn hình, chẳng chút nào để ý c̠ôи ŧɧịt̠ đang căng cứng bên dưới.

Tú làm theo, lòng ngại ngùng vô cùng nhưng đâu đó lại thấp thoáng mong chờ và…..hưng phấn. Bỏ ngón tay vừa thọc vào l*и vô miệng, Tú liếʍ láp càng lúc càng say mê, lúc đầu thì hơi khó ngửi nhưng khi quen rồi chị lại thấy chẳng sao cả.

Dương vẫn chưa cho chị dừng lại thế là chị cứ liếʍ mãi, hết liếʍ rồi lại mυ"ŧ, liếʍ, mυ"ŧ,…cứ thế đến nỗi nước dãi chảy xuống bộ ngực hung vĩ, tới đám lôиɠ ʍυ rậm rạp rồi cái l*и ướŧ áŧ.

“Được rồi, đi lấy cái xích chó rồi đeo vào, tháo pug ra”. Tự nhìn bản thân trên điện thoại Tú tự thấy sao mình dâʍ đãиɠ vô cùng, bản thân nửa kín nửa hở, bên dưới lại chỉ còn cái qυầи ɭóŧ treo lủng lẳng ngay mắt cá chân, trên cổ đeo một cái vòng cổ màu hồng có lông, dòng chữ nổi bật: ‘Dương’s slave’. Còn người kia thì vận một bộ suit sang trọng ngồi nhìn chị, như đang trong sở thú vậy.

Tháo được pug, Tú thở dài thỏa mãn trong lòng. Hôm nay kết thúc như thế, chị phải đeo vòng cổ mà ngủ. Trước khi ngủ phải quỳ lại và nói cảm ơn cô vì đã huấn luyện chị.

Kỳ Dương càng nghĩ càng thấy hài lòng vì bản thân có một con đĩ nô ɭệ vừa xinh đẹp lại vừa hiểu chuyện.

Chắc đã đến lúc nên tìm một con cɧó ©áϊ cho vui nhà vui cửa rồi nhỉ. Tao sẽ gặp mày sớm thôi, con chó Ái Trinh ạ.

Nghĩ vậy, cô lại tiếp tục quay mình với công việc, vì nàng đang ở Đức (Việt Nam nhanh hơn Đức 5 tiếng) nên cô phải về nhà sớm để dạy dỗ nàng chứ thật ra công việc thì chưa xong.

11 giờ đêm ngày hôm ấy.

“Sắp xếp 1 hợp đồng với công ty Ái thị cho tôi, phải, ừ, được rồi, vậy nhờ hết vào cô”. Cô duỗi mình một cái vì đã hoàn thành công việc, xuống lầu lái một chiếc moto đi bar les để giải quyết ©ôи ŧɧịt̠ đang cứng này.

Vào quán cô đi thẳng lên tầng cao nhất, phòng của Diệp – chủ quán bar, là bạn tốt của cô hồi đi học.

- - Lâu lắm không gặp mày, dạo này khỏe không?

Cô đi lại vuốt vuốt mái tóc dài của Diệp, nàng chẳng thèm liếc nhìn cô một cái, chỉ để cô tùy ý hôn hít, luồn tay vào bóρ ѵú, se se ti mình, Diệp chăm chăm đánh máy tính.

- - Lại giường ngồi đi.

Mỗi lần Diệp nói vậy tức là nàng đã xong việc, sẽ hầu hạ cô tối nay. Tắt đèn, đi lại chỗ Dương đang ngồi ngay mép giường, Diệp quỳ gối giữa hai chân cô, tự thoát đi quần áo, ngay bên hông của nàng là hình xăm chữ “D”, xõa mái tóc dài ra Diệp cuối xuống kéo quần ra cho cô. Dươиɠ ѵậŧ cương cứng bật tung ra, đầu khất rỉ tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c, thân dươиɠ ѵậŧ nổi đầy gân xanh, hai trái tinh hoàn thì lủng lẳng, l*и lại ngập nước da^ʍ.

- - Mau bú đi. Cô ra lệnh.

Liếʍ quanh đầu khấc, liếʍ dọc côn ŧᏂịŧ, hai tinh hoàn, húp sùm sụp cái l*и ướŧ áŧ của cô, nàng ngẩng đầu lên để cô chụp tấm hình dươиɠ ѵậŧ để trên mặt nàng, như là Diệp tôn thờ dươиɠ ѵậŧ của cô đến nỗi để nó lên đầu vậy.

Hít một hơi, Diệp ngậm dươиɠ ѵậŧ cô mà bú ʍúŧ hăng say, cái lưỡi hoạt động liên tục trong miệng. Rồi Dương đứng lên, nắm đầu nàng và thúc từng cú vào sâu trong cuống họng, hoàn toàn coi miệng nàng là cái mồm l*и mà đυ..

- Ưm…Ứmm..mm…m.m.m.

Diệp chẳng thể nói được lời nào, c̠ôи ŧɧịt̠ trong miệng khiến nàng khó thở, hai quả trứng dái to bự liên tục đập vào cằm làm nó đỏ lên. Diệp chỉ có thể tranh thủ hớp từng hơi thở và nắm đùi cô làm điểm tựa.

Đêm nay chỉ mới bắt đầu mà thôi…….