Tác giả: La Kiều Sâm ~~~ Dịch: Phong Lăng
Tôi ngẩn người, cái xác nữ này đi đuổi bọn quỷ chết đuối?
Lưu Văn Tam lại tiếp tục chèo thuyền, lần này, chúng tôi không còn lòng vòng ở vũng Lương nữa.
Hơn nửa tiếng sau, cuối cùng cũng đến bãi lau Liễu ở sau thôn Liễu Hà.
Thuyền vừa cập bờ, tim tôi đã nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Bên bờ, lại nằm một người phụ nữ!
Người nằm đấy chẳng phải chính là cái xác nữ Vương Mộng Kỳ sao?
Lúc này bà nội cũng từ từ đứng dậy, bà gọi tôi một tiếng: “Thập Lục, ôm đứa bé lên, đi theo chú Văn Tam mày.” Tôi nghe theo lời bà nội, ôm cái tượng gốm xương mèo lên.
Lưu Văn Tam buộc bừa cái thuyền lại, lên bờ cõng cái xác nữ lên lưng.
Tôi thấy rất khó hiểu, hỏi nhỏ bà nội: “Sao chú Văn Tam không đóng đinh gỗ đào lên cái xác nữ này?”
Kết quả là tay tôi đau một cái thấu tim, giống như bị trẻ con cắn cho một phát vậy.
Bà nội trợn mắt: “Ăn nói mất dạy!”
Thế là, tôi cũng chẳng dám nói gì nữa.
Lưu Văn Tam mới giải thích rằng: “Vị khách quý này đã hóa sát rồi, cô ta chẳng muốn mà cũng càng chẳng làm gì chúng ta cả, cô ta chỉ muốn về nhà thôi.”
“Trấn xác, chỉ trấn được loại xác mà oán khí không tan, bắt buộc phải cưỡng chế chôn xuống đất.”
Tôi nghe thế thì hiểu rồi, trong lòng lại trở nên khó chịu.
Lão trấn xác của bố tôi, có nghĩa là bố tôi oán khí không tan? Trước khi chết rốt cuộc bố tôi đã gặp phải chuyện gì?
Về đến nhà Lưu Văn Tam, ngoài cổng đỗ một chiếc Mercedes-Benz Big G, và một chiếc xe tang.
Trong sân đặt một cỗ quan tài, bên cạnh là một đôi vợ chồng, cùng một gã đàn ông tầm ba mươi tuổi.
Rõ ràng, đôi vợ chồng ấy là bố mẹ của Vương Mộng Kỳ.
Chúng tôi vừa bước vào sân, nước mắt họ đã rơi liên tục, còn gã đàn ông kia thì lạnh nhạt hơn hẳn.
“Vương gia chủ, người tôi đón về đây rồi.” Lưu Văn Tam gọi một câu, rồi đặt xác nữ vào trong quan tài gỗ.
Đôi vợ chồng già ấy bước đến, nắm lấy tay Lưu Văn Tam, rối rít cảm ơn.
Còn bà nội lại đi đến trước mặt người đàn ông kia, tự nhiên nói một câu: “Mày tên là gì? Mày là chồng gái này à?” Gã đàn ông nhíu mày lại.
Lưu Văn Tam lập tức giải thích: “Vương thiếu gia, vị này là Lưu âm bà, tất cả đều nhờ bà đến đỡ âm linh, tôi mới đưa người về được.”
“Lưu Thành Hâm.” Lúc này gã đàn ông mới lạnh nhạt trả lời.
Bà nội gật đầu: “Gái này sinh con trai, sinh thần bát tự là năm Đinh Dậu, tháng Ất Dậu, ngày Ất Sửu, giờ Hợi, nặng ba cân ba lạng ba, tuổi gà.”
“Giờ nó nhập vào cái tượng gốm xương mèo này, mày phải đặt tên cho nó, rồi đặt ở từ đường nhà họ Vương mày, nếu không có, thì phải thờ cúng ở nhà, sau một năm, nó sẽ đi đầu thai.”
“Còn con bé đáng thương này, cố gắng thổ táng nhé.” Bà nội khẽ thở dài.
Mỗi một câu bà nói tôi đều nghe rất chăm chú.
Và cũng hiểu ra rằng, đỡ âm linh không chỉ là đỡ cho âm thai ra đời, càng phải xử lý đẹp chuyện hậu sự cho họ!
“Ừ!” Vương Thành Hâm vẫn lạnh nhạt như cũ.
Bà nội đột nhiên lại nheo mắt, nhìn xoáy vào gã nói: “Đừng có manh nha tư tưởng không đứng đắn nào, nó là vợ mày, là người sinh cho mày một đứa con.”
“Con chết yểu, lỗi từ bố! Lẽ nào dạo gần đây mày không hay mơ thấy ác mộng, cảm thấy như có đứa trẻ con đi theo sau sao?”
Trống ngực tôi đập đánh thịch, lập tức hiểu ra vấn đề, thế này là bà nội cảm thấy Vương Thành Hâm quá lạnh lùng!
Thế là nổi giận luôn?
Đôi vợ chồng già kia vội đi lại, trừng mắt nhìn Vương Thành Hâm một cái.
Vương gia chủ vẻ căng thẳng nói với bà nội: “Lưu âm bà đừng giận, Thành Hâm nó tính cách lầm lì, nhưng bà yên tâm, chúng tôi sẽ cúng tế cẩn thận cho đứa bé. Lợi hại lúc trước Lưu Văn Tam đều nói hết rồi, đây là cái nghiệp do nhà họ Vương gây ra, nên chắc chắn sẽ tiễn cháu lên đường an toàn.”
“Tên chúng tôi cũng chọn xong rồi, đặt tên cho cháu là Vương Đồng.”
Vừa dứt lời, phía quan tài đột nhiên có âm thanh vang lên.
Tôi giật nảy mình, ngoảnh đầu ra nhìn.
Lưu Văn Tam thì cười hề hề bảo: “Quan tài đậy nắp, người nằm trong cảm thấy hài lòng, đồng ý về nhà rồi.”
Đến lúc này tôi mới thở phào.
Sau đó đôi vợ chồng già lấy từ trên xe xuống một vali tiền, đưa cho Lưu Văn Tam ngay trước mặt mọi người.
Lại có mấy người từ trên xe tang xuống, rõ ràng là nhà họ Vương đưa đến làm giúp.
Bọn họ khiêng quan tài lên.
Cho đến khi nhà họ đã đi khuất, bà nội vẫn đứng ở vị trí đặt quan tài ban nãy, sắc mặt tương đối khó coi.
Lưu Văn Tam cười hề hề gọi bà: “Lưu âm bà, bà sao thế, tiền nhận rồi, người cũng đi rồi, mà còn rầu rầu rĩ rĩ thế.”
Tôi cũng hơi thấy sợ, hỏi bà nội làm sao vậy.
“Đỡ âm linh nó khác, nếu hậu sự của mẹ con nó không chu đáo, chúng nó sẽ hóa sát đấy, đến lúc đấy mà có án mạng, nợ nghiệp đều là tao với Thập Lục, không chừng, chúng nó còn quay lại tính sổ với bọn tao nữa.” Trống ngực tôi đập thình thịch.
Lưu Văn Tam giờ mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Lão trầm ngâm một lúc rồi bảo: “Lưu âm bà cứ yên tâm, vợ chồng nhà họ Vương này tôi cũng giao tiếp mấy lần rồi. Là người trọng tình cảm, chứ không, cũng chẳng bỏ ra bốn mươi vạn mời chúng ta ra vũng Lương đưa người về đúng không?”
“Tý nữa tôi gọi điện nói thêm lần nữa, bảo nhà họ nhất định phải làm theo lời dặn của bà!” Bà nội gật gật đầu, thần sắc linh hoạt hơn không ít.
Sau khi vào trong nhà, Lưu Văn Tam chia tiền ra làm hai phần, lão lấy ra hai mươi vạn, phần còn lại lão đóng vali khóa lại đặt vào tay tôi.
Nói thật, lúc trước sợ hãi là thế, nhưng giờ phút này, tôi chỉ thấy mừng rơn.
Đây là những hai mươi vạn cơ! Hàng thật tiền thật, hai mươi vạn nặng trình trịch!
Lưu Văn Tam cũng sắp xếp hai phòng cho tôi và bà nội.
Tôi đưa bà nội về phòng, bà bắt đầu hỏi tôi, lúc xem bà đỡ âm linh, đều chú ý đến những gì, có chỗ nào không hiểu, hoặc là không làm được không.
Tôi trung thực đáp lời, lắc đầu nói không có, tuy rằng có hơi sợ một chút, nhưng chắc tôi có thể làm được.
Giờ nhìn ở cự li gần, bà nội đúng là tiều tụy hơn trước mấy phần.
Chỗ hai mươi vạn này nhìn thì dễ kiếm, nhưng thực tế không hề dễ.
Lưu Văn Tam đang bất chấp mạng sống, còn bà nội chẳng phải cũng là liều cái mạng già hay sao?
Tôi không thể để bà nội tiếp tục làm cái việc này nữa.
Bà nội xoa xoa đầu tôi, nụ cười cũng hiền từ hơn nhiều: “Thập Lục, như thế, bà cũng yên tâm rồi.”
“Chúng ta nghỉ ngơi vài hôm, xong bảo Lưu Văn Tam xem xem, chuyến tiếp theo thì đi đâu vớt xác đỡ âm linh, nhưng trước đấy, bà phải nói với cháu một chuyện.”
“Vâng vâng.” Tôi lập tức gật đầu.
Bà nội lại khẽ thở dài: “Chuyện này, liên quan đến việc cháu khám dương quan tối qua, cháu còn nhớ bà từng nói, nếu khám dương quan thất bại, thì mẹ cháu sẽ không rời đi không?” Tôi cứng người.
Bà nội vẫn tiếp tục nói: “Ngàn tính vạn tính, cũng không tính được thằng bố đoản mệnh của cháu lại xảy ra chuyện đúng vào ngày cháu khám dương quan, bà cũng biết cháu đang đoán cái gì.”
“Nhưng bà có thể khẳng định với cháu, mẹ cháu không hại bố cháu, nó cũng không hề có tư tưởng hại cháu.”
“Nó chết tại nhà, nên nhà mình, cũng là nhà ma của nó, làm sao mà ngăn nó vào được?”
“Hổ dữ không ăn thịt con! Trên đời này vĩ đại nhất là tình mẹ, nó không vào được nhà ta, là bởi nó không vượt qua được rào cản trong lòng, nếu cháu ra khỏi nhà, nó chắc chắn không nhịn được mà đến gặp cháu, nên mới khiến cháu khám dương quan thất bại.”
“Đây mới là nguyên nhân bà không cho cháu ra khỏi nhà.”
Tôi ngẩn người, ngơ ngác hỏi: “Bà nội, bà đang an ủi cháu phải không? Nhưng mà bố cháu, đúng là bị quỷ đẩy xuống sông mà, trên lưng bố cháu còn có vết bàn tay.”
“Ai làm hại bố cháu?”