CHƯƠNG 24: ĐÁM TANG NHƯ ĐÁM TIỆC

Tác giả: La Kiều Sâm ~~~ Dịch: Phong Lăng

Nhưng lúc đó tôi đúng là buồn ngủ quá, mơ mơ màng màng gọi một câu chú Văn Tam, xong lại ngủ thϊếp đi...

Nguyên một đêm, tôi ngủ vô cùng ngon giấc, thậm chí còn mơ một giấc mơ!

Mơ thấy mẹ tôi xoa đầu tôi, xoa nguyên cả đêm!

Mẹ ngồi ở đầu giường, để tôi gối đầu lên đùi bà ngủ.

Ngày hôm sau, tôi ngủ đến sầm trời tối đất, lúc tỉnh dậy, ánh nắng gay gắt chiếu vào trong phòng, chói đến không mở nổi mắt. Mò lấy điện thoại ở đầu giường, ngó đồng hồ, đã mười hai giờ rồi!

Những hình ảnh trong giấc mơ vẫn lởn vởn trong đầu. Tôi đích thực ngủ rất ngon, nhưng trong lòng lại dấy lên cảm giác đau buồn.

Lúc xuống giường, tim tôi đập thình thịch.

Dưới chân giường, giày của tôi đáng lẽ phải vứt lung tung mới đúng, đêm qua lúc lên giường tuy tôi có hơi mơ màng, nhưng vẫn nhớ rất rõ, hai chiếc giày đều bị tôi hất văng!

Nhưng lúc này, lại xếp ở dưới cạnh giường! Mũi giày hướng vào trong giường, gọn gàng ngăn nắp!

Cúi đầu nhìn quần áo trên người, chỉ mặc một chiếc áσ ɭóŧ mỏng, áo khoác mặc ngoài đã bị cởi ra, gấp gọn đặt ở đầu giường.

Đêm qua chú Văn Tam vào phòng tôi?

Đúng lúc ấy, cửa phòng bị mở ra, Lưu Văn Tam thần sắc sung mãn xuất hiện ở cửa.

Lão cười hề hề bảo: “Thập Lục, trưa rồi, dậy nhanh! Chú Văn Tam làm cho mày một bữa ngon!” Tiếp đấy, ánh mắt lão bất chợt ngưng lại, nhìn chằm chằm vào đôi giày dưới cạnh giường của tôi tận mấy giây liền.

“Thập Lục, nhớ kỹ một chuyện, từ sau tối đi ngủ, mũi giày không được hướng vào trong giường, phải hướng ra ngoài.”

“Mũi giày hướng vào trong là quỷ lên giường. Nếu đổi thành chỗ âm khí nặng một chút, thì tối qua trên giường mày phải náo nhiệt lắm.” Giọng điệu Lưu Văn Tam ngoài trịnh trọng ra, đồng thời còn có vài phần đùa giỡn.

Tim tôi đập đánh thịch, lẩm bẩm: “Chú Văn Tam, tối qua chú không vào phòng cháu à?”

Lưu Văn Tam cười cười: “Mày là con trai nuôi của chú, chứ có phải con gái nuôi đâu, chú Văn Tam nửa đêm mò vào phòng mày để làm gì! Nhanh dậy ăn cơm!”

Nói rồi, lão quay người đi ra sân.

Tôi cực kì mất tự nhiên mặc quần áo, đi giày. Lẽ nào đêm qua tôi quá mơ màng không tỉnh táo? Tự tôi xếp giày, cởϊ áσ?

Bởi vì Lưu Văn Tam bố trí quanh nhà bao nhiêu thế, những thứ kia chắc không vào được mới phải!

Đêm qua tôi nằm mơ thấy mẹ tôi, nhưng bà ấy chắc cũng không vào được trong phòng...

Đứng dậy đi ra ngoài, trên cái bàn đá ở giữa sân, bày đầy đồ ăn thịnh soạn!

Gà bạch trảm, vịt quay khoai môn, thịt lợn xào, hộp lá hẹ... Còn cả một âu canh móng giò to!

Chỉ mùi thơm thôi, đã khiến tôi thèm chảy nước dãi.

Lưu Văn Tam ngồi bên cạnh bàn, cầm ly rượu trắng nhấp một ngụm, nói: “Nhanh lên Thập Lục, ăn no bụng rồi, chú Văn Tam đưa mày vào thành phố một chuyến!”

Tôi cũng đói quá rồi, vội ngồi vào bàn, gắp một miếng thịt lợn xào, ăn đến miệng mồm đầy mỡ.

Rồi lại vặt một cái đùi vịt, tế cái miếu ngũ tạng, cuối cùng cũng cảm giác tinh thần hồi phục ít nhiều.

“Chú Văn Tam, không phải đã nói là chúng ta sẽ về thôn nhà cháu, xem có để mẹ cháu đi đầu thai được không à, bà nội cháu cũng về trước rồi, cháu lo là bà cháu...”

Tôi vừa nói xong, Lưu Văn Tam lại hớp một ngụm rượu, chép chép miệng nói: “Thập Lục, chuyện này, tạm thời không phải vội, chú vẫn chưa nghĩ ra cách nào tiễn mẫu sát hơn hai mươi năm như mẹ mày đi đầu thai, phải đi tìm người hỏi, không chừng còn phải nhờ người ta giúp nữa!”

Tôi hoảng hồn: “Chú Văn Tam, cháu sốt ruột, bà nội cháu...”

Kết quả Lưu Văn Tam lại ngắt lời tôi: “Lúc Lưu âm bà nói chuyện riêng với chú, có dặn chú là, trước khi bố mày bốn mươi chín ngày phá sát nhập âm, không được đưa mày về.”

Nói câu này xong, lão hớp một hớp hết nửa ly rượu.

Tôi nghe mà đơ luôn, ngơ ngác hỏi: “Bà nội cháu không cho chúng ta về luôn bây giờ?”

“Đúng thế! Lưu âm bà sợ mày về sớm, không nhịn được lại ra mộ thắp hương, làm hỏng việc, thêm nữa, bà nội mày giai đoạn này còn phải làm một số chuyện.” Lưu Văn Tam gắp một cái đùi gà đặt vào bát tôi.

“Thập Lục, mày cứ yên tâm, Lưu âm bà không phải nhân vật đơn giản. Bà có nói gì với mày chưa?”

Tôi gượng cười, nói: “Bà nội nói với cháu, bà còn chưa được nhìn cháu lập gia đình chưa được bế chắt, thì không dễ mà chết được...”

“Thế là xong rồi, việc mày cần làm bây giờ, là nghe lời bà mày, nỗ lực kiếm tiền, chú Văn Tam dẫn mày đi đánh một vụ lớn! Chuyện kiếm vợ, cũng tiện thể làm cho mày luôn!”

Tôi cười khổ, bà nội đã nói thế rồi, tính bà nói một là không có hai, sợ là giờ tôi mà về, là bà nội sẽ giận.

Tôi cũng sợ bà đang làm chuyện gì đó, không tiện có mặt tôi và chú Văn Tam, về lại làm hỏng chuyện của bà.

Còn về nội dung di thư của ông nội, khiến tôi có ngàn vạn suy tư, cảm giác chiếc đùi gà cũng trở nên vô vị, chẳng thơm ngon mấy nữa.

Lưu Văn Tam vừa ăn vừa hỏi tôi, thích kiểu con gái như thế nào, tầm bao nhiêu tuổi, cao bao nhiêu.

Tôi thấy Lưu Văn Tam có lẽ uống say mất rồi.

Tôi với lão đi làm một vụ lớn! Cái này thì không khó! Những năm này sông Dương chắc chắn còn không ít xác mẫu tử chưa vớt lên được, nếu không Lưu Văn Tam cũng chẳng phải vì hai cái xác này mà ngày nào cũng đến nhờ bà nội giúp.

Muốn kiếm cho tôi một cô vợ? Đấy mới gọi là phiền phức lớn.

Việc tôi đang làm là việc gì? Đỡ âm linh cho người chết! Đi làm cùng với lão vớt xác sông Dương, ai dám tính chuyện yêu đương với tôi? E là chưa lại gần đã sợ mất mật.

Ăn cơm xong, Lưu Văn Tam lại đi ngủ trưa.

Tôi dọn dẹp đồ ăn thừa trên bàn xong, thì ngả người ra ghế tựa ở trong sân, phơi người dưới ánh nắng ấm áp, đọc quyển Âm sinh cửu thuật.

Chuyện quay về thôn, tạm thời bị tôi nén lại trong lòng. Bà nội không cho về bây giờ, mà kì thực tôi về cũng chẳng có tác dụng gì, tất cả đều phải nhờ Lưu Văn Tam!

Bà nội bảo tôi đợi đến sau bốn chín ngày của bố tôi, phá sát nhập âm xong, chắc chắn cũng có lý do của bà. Tôi cũng có thời gian, học cho hết Âm sinh cửu thuật!

Đại khái tầm hơn một tiếng đồng hồ, tôi đã đọc xong Âm sinh cửu thuật.

Tên sách rất sát với nội dung, cửu thuật, là chín loại công cụ đỡ âm linh được làm từ các loại động vật thuộc âm, và phương thức ứng phó với xác mẫu tử, bao gồm trấn sát phù cũng là một trong số đó. Áo khoác da mèo, tượng gốm xương mèo, găng tay tiên xám, cùng với kéo và trấn sát phù, chỉ được tính là tứ thuật!

Áo khoác da mèo và tượng gốm xương mèo, đều bắt nguồn từ thuật đầu tiên, dùng huyền miêu, cũng là mèo đen để chế thành công cụ đỡ âm linh, gọi chung là Hắc thuật! Găng tay tiên xám, thì dùng da lông của chuột, là một phần của Khôi thuật! Các công cụ còn lại, bà nội không có, không biết là dùng hết rồi, hay là những năm qua chẳng chế cái nào.

Tôi nghĩ là, phải thử nghiệm chút, chế vài cái công cụ khác ra.

Có một thứ đạo lý là, kỹ thuật không đủ, lấy trang bị bù, tôi vũ trang cho mình từ đầu đến chân, thêm chịu học chịu làm! Lẽ nào còn có ca đỡ âm linh nào tôi không làm được!

Còn cái quyển Trạch kinh, tôi cũng đọc hơn một tiếng, có điều chương đầu tiên cũng chẳng hiểu, thuật phong thủy quá huyền bí khó hiểu.

Tôi rút ra một kết luận.

Độ khó của việc học hết tri thức trong quyển Trạch kinh, tương đương với học nguyên bộ thuật toán cao cấp... Đáng sợ hơn nữa là, phong thủy chẳng có quy luật gì mà lần, toàn bộ đều dựa vào sự ghi nhớ và lý giải của bản thân.

Muốn tôi học hết quyển Trạch kinh thật, thì phải cho tôi học đại học lại lần nữa, phải ngày ngày đọc Trạch kinh, còn phải có thầy phong thủy chuyên nghiệp giảng bài, giải thích những chỗ tôi không hiểu.

Khoảng tầm ba bốn giờ chiều, Lưu Văn Tam cuối cùng cũng dậy.

Lão dụi dụi mắt, bảo tôi đi xách nốt chỗ tiền còn lại, đưa tôi vào thành phố một chuyến để gửi tiền vào ngân hàng, tiện thể lại đi sông Dương một chuyến, xử lý một vụ làm ăn lớn!

Tôi vào trong phòng xách tiền ra. Tuy là chi ra mười vạn cho dân trong thôn, nhưng tôi vẫn còn bốn mươi vạn!

Chi ra bốn mươi vạn, vừa đủ đóng tiền đợt đầu! Tôi theo Lưu Văn Tam mới có mấy ngày, tính ra, vừa tròn năm ngày!

Vớt thêm vài vị khách quý nữa lên, còn nói gì chuyện ra biển làm việc? Đúng là như mẫu trẻ trong club!

Cái cảm giác vừa căng thẳng vừa khao khát ấy, đã khiến tôi quên mất lời bà nội nói, rằng chỉ cần tôi làm nửa năm một năm!

Trên đời này cái gì cũng là giả hết, chỉ có tiền mới là ông lớn!

Lúc đi ra cổng thôn, ngang qua nhà lão Liễu.

Kết quả nhà lão Liễu đang làm đám rất to, các loại kèn trống, hát hò nhảy múa, phải nói là gom đủ bộ các loại tục lệ tồi tệ!

Cổng nhà lão mở toang hoang, có thể nhìn thấy cái quan tài đen xì, nay đã được thay bằng chiếc quan tài đỏ lớn!

Lưu Văn Tam liếc một cái, liền hạ giọng nói một câu: “Làm càn, khách đột tử dùng quan tài đen, hỉ tang cho người già mới dùng quan tài đỏ! Chúng nó làm thế này, đến lúc đấy lão Liễu tiền không đi, mà chúng nó cũng có chuyện!”

Trong lòng tôi cũng không tự nhiên. Đây là lễ tang! Vừa cười vừa nhảy múa, kiểu gì cũng không hợp chứ?

Mập mờ, tôi dường như còn nhìn thấy ở giữa đám các bà các mợ đang nhảy điệu ương ca, lão Liễu mặc một bộ quần áo tang đỏ chót, khom lưng, thậm thụt uốn éo qua lại!

Lão hình như phát hiện ra tôi đang nhìn lão, trợn mắt nhìn tôi một phát, tôi cảm giác dọc sống lưng đều đang toát mồ hôi lạnh.

Định thần nhìn lại... Làm gì còn có lão Liễu nào?

Trong đám nhảy ương ca, Liễu Chí đang hằm hằm nhìn tôi, còn làm động tác cắt cổ, cái vẻ mặt ấy, hung hãn đến cực điểm!

Như là đang uy hϊếp tôi, còn nhìn nữa, là sẽ lấy mạng tôi!

PS: “Hỉ tang” là cách người TQ gọi về đám tang dành cho người già sống thọ. Đám tang dạng này con cháu và người đến viếng không bắt buộc phải liên tục khóc tang, mà được phép hát hò cười đùa, ngụ ý mừng vì người đã mất được sống thọ, đồng thời muốn được hưởng cái phúc sống thọ như người đã mất.