***[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]***
Sáu tuổi tụ dương, mười hai tuổi dương cử, hai mươi hai tuổi khám dương quan.
Mẹ tôi không muốn rời tôi, chỉ cần sinh nhật hai mươi hai tuổi tôi nhìn thấy ma, khám dương quan xem như thất bại.
Mẹ sẽ có thể theo tôi cả đời! Thế làm sao tôi dám ra khỏi nhà?
Sau khi bà nội đi, bố ngồi trong nhà uống rượu giải sầu, đến hột lạc cũng chẳng ăn.
Đỏ mắt nhìn di ảnh của mẹ trên tường. Mỗi uống một hớp rượu, là lại rơi một vốc lệ.
Tôi dựa người vào ghế tựa chơi game.
Đến tầm sáu giờ tối, bố tôi khàn giọng bảo: “Thập Lục, bố ra đầu thôn mua rượu, mày đừng có chạy lung tung.”
“Ơ....” đến lúc tôi ngẩng đầu lên, bố đã say khướt, ngất ngưởng ra khỏi nhà.
Nhưng bố tôi mãi hai tiếng sau vẫn chưa về!
Vào thu rồi, ban ngày trở nên rất ngắn, tám giờ trời tối đến ghê người, đèn ga tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng cam, lại càng khiến không gian tĩnh mịch rợn người.
Có con mèo đen ngồi chồm hỗm trước đầu cổng, chằm chằm nhìn tôi. Tôi cũng nhìn lại nó mãi một lúc.
Bà nội vẫn chưa về, tôi gọi điện cho bà, bà nội cũng mốt hơn nhiều người già khác, biết dùng máy cho người già.
Tôi mang việc bố ra ngoài kể cho bà nghe.
Nghe giọng bà có vẻ hoảng, bảo tôi đừng có quản bố, dù có thế nào cũng đừng quản! Tối nay có lẽ bà nội không về kịp....
Dặn tôi đúng mười giờ lên giường đi ngủ, đợi qua hết giờ tý, là coi như khám xong dương quan. Tôi đồng ý xong, bà nội mới cúp điện thoại.
Đang chuẩn bị vào bếp kiếm chút đồ ăn.
Thằng cháu út nhà trưởng thôn, Trần Tiểu Bàn hổn hển lao vào nhà tôi, nó chạy đến trước mặt tôi, khư khư nắm lấy cánh tay tôi, gấp đến tái cả mặt.
“La Thập Lục, to chuyện rồi! Bố mày nhảy sông rồi!”
“Mày nói gì!” Đầu tôi ong ong, mắt đỏ cả lên!
Bố tôi nhảy sông rồi?
Bố tôi làm sao mà nhảy sông được! Ban ngày bố còn đang phát rầu chuyện làm sao kiếm tiền cưới vợ cho tôi cơ mà!
Bố uống say quá, trượt chân ngã xuống sông?
“Cứu lên chưa?” Tôi cố cắng trấn tĩnh, lạc giọng hỏi.
Trần Tiểu Bàn ậm ậm ừ ừ, không nói nổi câu nào.
Tôi lúc đấy như bị dội gáo nước lạnh, phi chạy ra đầu thôn! Gì mà dặn dò, gì mà kiêng kị! Vứt tất qua một bên!
Vài phút sau, tôi lao ra đến bờ sông Tiểu Liễu ở đầu thôn.
Đến mấy chục người vây quanh bờ sông, chỉ chỉ chỏ chỏ.
Bố tôi ngửa mặt trôi nổi trên mặt nước đen kịt.
Bố chết không nhắm mắt, con ngươi lồi ra, trên làn da tái xanh, yên lặng lạnh lẽo!
Phịch một cái, tôi quỳ sụp bên bờ sông, gào lên một tiếng: “Bố!”
Bố tôi mất rồi...
Tôi khóc đến hoa mắt chóng mặt, chỉ thấy đầu óc ong ong, người xung quanh hình như đều thành trùng ảnh.
Bọn họ nói gì mà đàn ông chết xác chìm mặt ngửa lên, là điềm báo đại hung, bố tôi chết không bình thường chút nào, tuyệt đối không được vớt lên!
Tôi làm gì mà nghĩ được nhiều thế, lập tức nhảy xuống sông Tiểu Liễu!
Nước sông vào thu, lạnh thấu xương. Giá buốt thấm vào từ cột sống, tôi tê buốt cả da đầu, lập tức tỉnh táo hơn nhiều.
Trên bờ có người hét tôi mau lên bờ!
Tôi chẳng buồn để ý đến bọn họ, bơi về phía xác của bố.
Lúc chạm vào bố, tôi lại rùng cả mình.
Thân thể bố giống như cây cột gỗ, cứng ngắc, hoàn toàn không giống người vừa chết đuối.
Kéo bố bơi vào đến bờ, đã lạnh đến mức toàn thân gần như tê liệt.
Tôi đang chuẩn bị lên bờ, kết quả bị một cây sào tre đẩy mạnh vào vai, đau đến mức tôi uống thêm mấy ngụm nước sông!
“La Thập Lục! Bố mày sắp thành quỷ rồi! Bố mày không được lên bờ! Mày buông nó ra nhanh!” Lão đó là thợ mộc Lưu trong thôn, mặt mũi trắng bệch gào lên với tôi.
Lão còn cố sức lấy sào tre đập vào cánh tay tôi! Khiến tôi buông xác bố tôi ra!
Đấy là bố tôi! Làm sao tôi buông ra được?!
Tôi cắn răng không buông tay, còn định bò lên bờ.
Thợ mộc Lưu giơ sào tre lên, đập bốp một nhát, tôi đau hét lên một tiếng, cảm giác tay như gãy đến nơi.
Tiếp đó là tiếng chửi bới của những người khác.
“La Thập Lục! Mày định kéo bố mày lên bờ, để hại cả thôn à!”
“Bố mày chết dưới nước lại ngửa mặt lên trời, đấy là âm hồn không tan! Là sắp thành quỷ đấy! Mày không được đưa nó lên bờ!”
“La Thập Lục, mày là âm sanh tử! Mày mà dám đưa bố mày lên bờ, bọn tao sẽ dìm cho mày chết dưới đó luôn!” Thợ mộc Lưu mặt mày hung dữ trừng mắt nhìn tôi, lại đập tôi một nhát nữa.
Tay phải của tôi đã không còn cảm giác gì, cũng chẳng biết có bị đánh gãy hay chưa.
Những người khác cũng vác sào tre và gậy gộc tới! Bọn họ thấy tôi thà chết không buông tay, cũng sợ đánh chết tôi, bèn ra đẩy xác bố tôi!
Bố tôi cứ thế bị bọn họ đẩy lại xuống lòng sông, còn có mấy người chửi bới, nhổ nước bọt, rồi đái vào xác bố!
Vì người già hay nói, rằng quỷ sợ bẩn, nhất là cứt đái.
Nhưng bọn họ như thế là nhục mạ xác bố tôi! Tôi lao lên bờ, điên cuồng đẩy bọn họ ra.
Dân trong thôn cũng khùng lên, hoặc là do nỗi oán hận tôi dồn nén những năm qua bộc phát, lao vào tôi tay đấm chân đá.
Tôi cố hết sức che đầu mặt và bộ phận quan trọng, cố nhìn ra sông.
Nhưng lại nhìn thấy xác bố, đang từ từ chìm xuống....
Không biết do chìm xuống, hay là do bố cử động nữa!
Bố nghiêng mặt về phía tôi, con ngươi lồi ra, giống như đang trợn mắt nhìn những người đánh tôi!
Bọn họ đánh rất lâu, tôi cảm giác toàn thân như sắp rã ra, không còn là của mình nữa, những đòn đấm đá ấy mới dừng lại.
Mơ mơ hồ hồ, nghe bọn họ nói xác chìm rồi, không việc gì nữa rồi. Lại nói không biết tôi bị đánh chết chưa, phải chuồn nhanh...
Mí mắt tôi nặng trĩu, sắp ngất đến nơi, bỗng dưng có người cõng tôi dậy.
Cảm giác lạnh lạnh buốt buốt, khiến tôi tỉnh táo lại.
Thân thể người này rất cứng, còn cứng hơn cả xác bố.
Tôi khó khăn mở mắt ra, thì phát hiện đấy là gò má của một người đàn bà.
Mái tóc đen dài bay bay theo gió, che mất đa số tầm nhìn của tôi, bà ta lẩm bẩm nói gì đó, tôi chẳng nghe rõ nữa.
Hình như đang gọi tên tôi Thập Lục ... rồi lại nói đều đáng chết... còn xen lẫn tiếng xin lỗi đầy tự trách.
Cuối cùng tôi cũng ngất đi...
Khi tôi tỉnh lại, toàn thân đau nhức, còn nằm trên giường ở nhà tôi.
Bà nội ngồi bên cạnh giường, vừa rơi nước mắt, vừa giúp tôi lau vết thương, tôi đau rít một hơi.
Thấy tôi tỉnh lại, trong mắt bà nội mới có vài phần linh hoạt.
“Thập lục, lũ người này xuống tay tàn nhẫn quá, rồi chúng nó sẽ bị báo ứng thôi!” Bà nội mím môi, những nếp nhăn trên mặt đều rung rung.
Nước mắt tôi cứ thế trào ra.
“Bà nội, bố cháu mất rồi...”
Môi bà nội giật giật một cái.
Giờ tôi mới phát hiện, bà vốn dĩ còn vài sợi tóc đen, đều đã bạc trắng hết!
Tôi im mồm, không nói nữa. Tôi rất đau khổ, không còn bố nữa.
Bà nội cũng chẳng phải cũng mất đi người con trai duy nhất sao?
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cũng chẳng khá hơn tôi chút nào.
Cùng lúc đấy, có tiếng gọi khàn đặc vọng vào trong nhà.
“Lưu âm bà! Tôi tới rồi, bao giờ thì đi vớt xác?”
Bà nội quay sang tôi cười cười, nếp nhăn khóe mắt díu lại với nhau.
“Lưu Văn Tam đến rồi, chỉ có nó mới vớt bố cháu lên được!”