***[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]***
Tết trung thu từ cổ đến nay đều là ngày trăng tròn hoa thắm, cả nhà đoàn tụ.
Có một câu nói rằng mười lăm trăng sáng mười sáu trăng tròn, rất nhiều người đều lý giải thành ngày 16 tháng 8 là ngày trăng tròn, nhưng thực tế không phải vậy.
Người xưa dùng mười hai canh giờ để tính thời gian, trung thu là ngày nguyệt doanh, nguyệt thuộc âm, doanh là đầy đặn, giờ tý âm khí ngút trời, đây mới thực sự là lúc trăng tròn.
Xã hội ngày nay, chính khắc giờ tý vừa đúng 0 giờ, cũng là ngày 16!
Tôi là La Thập Lục ... ! ( tức La Mười Sáu )
Hồi năm 95, nhà nghèo, không có tiền đi viện, mẹ sinh tôi tại nhà!
Vỡ ối từ lúc chính ngọ, khó sinh cho đến hơn 11 giờ đêm, cho đến khi mẹ tắt thở, tôi vẫn chưa ra.
Bà đỡ nói hết cách rồi, một xác hai mạng, chỉ còn cách mời bà Lưu đến đỡ âm linh...
Bà Lưu là bà nội tôi, là bà đỡ âm linh nổi tiếng khắp vùng.
Những năm trước không đủ điều kiện đi viện, phụ nữ sinh con tại nhà, chuyện một xác hai mạng thường xuyên xảy ra.
Chết vì khó sinh, sản phụ căm hận không cam lòng, đứa trẻ oán hận ngút trời, xử lý không đúng cách là thành mẫu tử sát (hung thần mẹ con) gây họa một phương.
Đỡ đẻ cho người chết, được gọi là đỡ âm linh.
Bà nội kể, phải đợi đến lúc trời sáng mới đỡ âm linh cho mẹ tôi.
Giờ tý ngày trung thu, âm khí ngút trời, đỡ đẻ cho đứa trẻ ra, bà không trấn áp nổi! Tôi sẽ thành quỷ!
Bố tôi vừa lau nước mắt, vừa mặc quần cho mẹ.
Kết quả bố nhìn thấy da bụng mẹ đυ.ng đậy!
Bà nội lập tức quả quyết cầm dao rạch bụng mẹ, lôi tôi ra từ giữa đống máu me be bét!
....
Từ nhỏ đến lớn, tôi đều không được người khác chào đón.
Tôi là đứa trẻ được đỡ âm linh từ bụng người chết, được gọi là âm sanh tử!
Tuổi thơ của trẻ con nông thôn, là kết bè kéo đảng lên núi xuống sông, móc trứng chim, bắn súng cao su.
Còn tuổi thơ của tôi, là núp sau bờ tường gốc cây, thèm thuồng nhìn những đứa trẻ khác chơi đùa.
Có điều, không ai dám bắt nạt tôi!
Có duy nhất một lần, hồi năm tuổi, tôi ra đầu thôn mua xì dầu, bị thằng con nhà thợ mổ lợn trong thôn đuổi đánh sưng đầu, máu mũi chảy ròng ròng!
Bà nội đến cổng nhà thợ mổ lợn, bảo cả nhà đấy ra quỳ lạy tạ lỗi.
Một con gà đền ba giọt máu, nên còn phải gϊếŧ đủ một trăm con gà, một con lợn cho tôi mới đủ để bảo toàn mạng sống của cả nhà đấy!
Thằng mổ lợn ngày nào cũng dao dính máu, người khác sợ bà nội tôi chứ nó không sợ! Nó cầm dao kề cổ bà nội, bảo bà cút!
Đừng nói là một trăm con gà, đến một cái lông gà cũng không cho!
Nó còn nói từ sau thằng con nó gặp tôi một lần là tẩn tôi một trận, tẩn cho tôi nát mặt nát mông luôn!
Bà nội tím mặt đi về!
Vừa đi vừa gân cổ hét, có đứa muốn chết, thì không chết không được!
Mười mấy hai mươi năm trước địa vị của bà nội ở trong thôn rất cao. Bà đỡ âm linh mà, mọi người vừa sợ vừa nể.
Đã năm 2000 rồi, cơ bản đều đủ điều kiện đi viện, cả năm không có nổi một ca đỡ âm linh, người trong thôn bắt đầu ngăn chặn bà!
Nói bà là tàn dư của xã hội phong kiến, là thứ mê tín chưa bị phá bỏ của tứ cựu ( tứ cựu gồm tư tưởng cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ, tập quán cũ)
Thậm chí, thằng con trai nhà mổ lợn còn lẻn vào vườn nhà tôi, hắt tôi ướt nguyên cả người toàn máu lợn!
Còn bảo cho tôi từ từ mà bổ máu!
Bà nội không nói câu nào, lẳng lặng đuổi nó đi.
Bảo rằng nhà nó làm thế là rước họa vào thân!
Thằng mổ lợn không những không sợ, còn ngày nào cũng dắt thằng con ra đái bậy ở cổng nhà tôi.
Gặp ai cũng bảo, tôi là âm sanh tử, là thằng con hoang đáng chết!
Hồi đó bố tôi đi làm xa, nhà không có đàn ông, thế nên bị người ta đè đầu cưỡi cổ cũng không có cách phản kháng.
Ngày nào tôi cũng trốn trong nhà khóc.
Tôi ức chứ!
Nhưng lại không dám ra ngoài!
Tôi sợ ra ngoài bị tẩn cho nát cả mặt lẫn mông thật.
Cứ thế chịu đựng liền bảy ngày.
Đến tối ngày thứ bảy, bà nội dỗ tôi đi ngủ từ sớm, còn cho tôi ăn thứ sô cô la tôi thích nhất.
Ngày hôm sau, cả thôn đều run rẩy ...
Xe cảnh sát vây kín toàn thôn, mấy chục cảnh sát đem theo chó nghiệp vụ lục soát từng nhà một!
Bởi trong thôn xảy ra thảm án, cả nhà chết thảm!
Cả nhà thợ mổ lợn bảy mạng người, đều chết cả!
Con trai thằng mổ lợn bị chặt cụt chân tay, còn mỗi thân người. Vợ, bố vợ, mẹ vợ, bố đẻ mẹ đẻ của nó đều chết trên giá mổ lợn.
Duy thằng mổ lợn là đỡ nhất, bị cắt cổ chết.
Cuối cùng cảnh sát đưa ra giải thích, theo kết quả xét nghiệm tử thi của nhiều chuyên gia, và kết quả điều tra hiện trường, hung thủ là bản thân thằng mổ lợn!
Nó hít ma túy quá liều, thần kinh có vấn đề! Sau khi dùng thủ đoạn tàn nhẫn gϊếŧ hại cả nhà xong thì tự sát!
Nhưng tôi biết, sự việc này e là không đơn giản như thế....
Ngay đêm hôm đấy, tôi mơ một giấc mơ.
Trong mơ, tôi nhìn thấy một người đàn bà toàn thân bê bết máu, bụng bị rạch một đường lớn, bà ta ôm tôi, hát ru cho tôi nghe, còn bảo tôi là mạng sống của bà ấy!
Trên đời này ai dám hại tôi, đều đáng chết!
Đêm hôm ấy, bà nội không về nhà, ở trong thôn khóc tang nguyên một đêm.
Rất nhiều tin đồn đều nói, nguyên nhân thằng mổ lợn phát điên, là vì nhà nó bắt nạt tôi!
Năm đó mẹ tôi chết xong mới đẻ, nên thành mẫu sát, không chịu đi đầu thai, ngày nào cũng theo tôi!
Chính bà ấy lấy mạng bảy người nhà thợ mổ lợn!
Từ đó trở đi, cả thôn không còn ai dám trêu ngươi tôi nữa!
Cứ thế cho đến khi tôi ra thị trấn vào học cấp một, cấp hai, cấp ba ...
Tôi kết bạn, nhưng vẫn nhớ kỹ lời dạy của bà, không xung đột với người khác, từ đó dần hình thành nên tính cách trầm lặng hướng nội.
Cuộc sống như vậy tiếp diễn trong nhiều năm, cho đến khi tốt nghiệp đại học, tôi mới nghĩ...
Trên đời này có ma quỷ thật sao?
Cả nhà thằng mổ lợn, đúng là do mẹ tôi chết mà không hóa nên mới bị gϊếŧ không?
Thứ tình thương của mẹ như thế, thực tình có chút đáng sợ!
Vì tính tình nhút nhát, quá hướng nội, nên nhiều đơn vị coi thường tôi, trường lại không phụ trách sắp xếp việc làm, tôi chỉ còn nước về quê.
Bố tôi cũng lo lắng.
Lo nghèo mà!
Trong nhà chẳng để ra được mấy đồng! Tôi sợ là phải sống độc thân thôi.
Bà nội bảo, có cách cho tôi hành cái nghề kiếm tiền nhanh, làm nửa năm một năm, gom đủ tiền, ra thành phố mua cái nhà, rồi cưới cô vợ về sống!
Lúc đó tôi kích động không tả nổi, tôi cũng muốn kiếm tiền, không muốn ở thôn làm ruộng. Mấy ông già bà cả ở trong thôn, giờ cứ thấy tôi là chỉ chỉ chỏ chỏ! Tôi thấy rất mất mặt, không ngẩng đầu lên được.
Mà cái ngày hôm tôi về quê, vừa đúng vào tết trung thu!
Ngày mà nhà người ta đoàn tụ.....
Ngày sinh nhật tôi, cũng là ngày giỗ mẹ tôi...
Trung thu mỗi năm, tôi đều bắt buộc phải về quê, bà nội phải trông chừng cho tôi ngủ.
Vậy mà đúng hôm đó, trưởng thôn đến nhà chúng tôi, cầu xin bà nội đi với ông ấy một chuyến.
Cháu dâu nhà ông ấy ở viện huyện khó sinh, người mất rồi ... thai cũng chết lưu!
Bà nội trước khi ra khỏi nhà cứ dặn đi dặn lại, nói hôm nay là ngày sinh nhật tôi hai mươi hai tuổi.
Hai tháng hai, rồng ngóc đầu.
Hai mươi hai, khám dương quan.
Bà nội sẽ cố gắng về trước khi trời tối.
Vì hôm nay cũng là ngày giỗ của mẹ tôi! Mẹ không muốn tôi khám dương quan, trừ âm khí.
Nếu như thế, mối liên hệ giữa tôi và mẹ sẽ bị cắt đứt, mẹ sẽ thành du hồn dã quỷ.
Tôi là mạng sống của mẹ!