Chương 87: Quân tử nhất ngôn, khoái mã nhất tiên

Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Nhưng tiếng gào thét trong đầu tôi lại càng lớn hơn!

Bị kẹp chặt bởi nắp quan tài, Tưởng Thục Lan càng lúc càng đau đớn, như thể sắp trút hơi thở cuối cùng.

Không thể chịu đựng nổi cơn đau lòng này, tôi run rẩy bước về phía trước.

Nhưng ngay lúc này, một tiếng "Răng rắc!" vang lên bên tai tôi!

Âm thanh quá rõ ràng, khiến tim tôi bỗng chốc run lên!

Mọi thứ trước mắt tôi đã thay đổi.

Chiếc quan tài nhỏ thực sự hé mở ra một khe hở, nhưng không phải Tưởng Thục Lan ở đó, mà là một bàn tay gầy guộc thò ra!

Bàn tay kia nâng lên, vồ vập về phía tôi...

Cả người tôi toát mồ hôi lạnh.

Nhanh chóng thu lại bước chân đã bước ra, tôi vội vàng đặt miếng vàng vào hố lõm thứ hai.

Lúc này tôi mới phát hiện ra, miếng vàng có một vết nứt ở giữa...

Chẳng lẽ là do nó nứt ra mà tôi mới tỉnh táo lại?

Lòng tôi càng bất an, nhưng tôi không dám chần chừ, vội vàng đặt ba miếng vàng còn lại vào ba hố lõm cuối cùng!

Tôi một lần nữa cảnh giác nhìn về phía chiếc quan tài nhỏ.

Bàn tay giơ lên trước đó giờ đã buông thõng xuống một cách vô lực.

Lúc này tôi mới chợt nhớ ra, vừa rồi tôi gặp quỷ, sao Tần Lục Nương không gọi tôi?

Tôi lập tức quay đầu lại.

Bỗng chốc, tim tôi gần như nhảy ra khỏi cổ họng!

Tần Lục Nương đã đến bên cạnh chiếc quan tài lớn, vẻ mặt cô ấy vô cùng kỳ quái, vừa khóc vừa cười.

Và cô ấy đang đặt hai tay lên trên quan tài, như muốn nhấc thứ gì đó lên!

"Dì Tần!" Tôi lập tức lớn tiếng quát lên!

Nhưng cô ấy không hề phản ứng, miệng còn lẩm bẩm: "Tiêu Tiêu, mẹ chỉ có chỉ mình con thôi, mẹ sẽ lập tức thả con ra..."

Cô ấy giơ tay lên, thực sự nhấc một nửa lá bùa ra khỏi nắp quan tài!

Lúc này tôi mới hiểu ra, chiếc quan tài nhỏ được phong ấn bằng miếng vàng, còn chiếc quan tài lớn được phong ấn bằng vải bùa!

Mỗi loại đều có cách bảo vệ riêng!

Mọi chuyện diễn ra trong tích tắc, tôi vội vàng nhấc chân, lao về phía Tần Lục Nương.

Nắm lấy vai cô ấy, tôi dùng hết sức kéo cô ấy về phía sau.

Đồng thời, tay kia dùng lực đánh vào tay cô ấy, cô ấy mới buông vải bùa vải bù!

Tần Lục Nương lại nhìn tôi với vẻ mặt dữ tợn và sắc bén, khàn khàn nói: "Cậu không cho tôi thả Tiêu Tiêu ra! Cậu là hung thủ, đúng không?!"

Cô ấy giơ hai tay về phía mặt tôi cào cấu!

Tôi không kịp lấy ra bất cứ thứ gì khác.

Chỉ có thể cắn đầu lưỡi, "phụt" một tiếng, phun ra một đám máu.

Máu đầu lưỡi có dương khí mạnh nhất, cộng thêm việc tôi chưa phá thân, hiệu quả trừ tà càng tốt hơn.

Tần Lục Nương run một cái, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ sợ hãi.

Cô ấy vùng vẫy để thoát khỏi tôi, hoảng hốt chộp lấy thứ gì đó ở thắt lưng.

Lúc này tôi mới nhìn thấy, hóa ra trên hông cô ấy đang quấn xác khô của con hồ ly!

Xác khô bị cô ấy lấy xuống, ném mạnh xuống đất.

"Đây là Xuất Mã Tiên [1]... Nơi này quá tà môn, chúng ta mau đi thôi..." Tần Lục Nương run rẩy nói.

[1] Thường là những loài động vật như hồ ly, rắn, chồn, ... tu luyện hàng trăm năm chuyển hóa thành linh thể. Sau đó tiếp tục tự tu luyện, hoặc nhận được thượng tiên, chân thần giao nhiệm vụ đến phàm trần tích lũy công đức, giúp đỡ con người, đắc đạo thành tiên.

Sắc mặt tôi lại biến đổi, nhưng cũng không có lập tức rời đi.

Nhanh chóng dán lại tấm vải bùa mà Tần Lục Nương đã lật lên, nhưng rõ ràng tấm vải bùa đã bị lỏng, không thể khôi phục lại được . . .

Phần rìa của tấm vải bùa thậm chí còn bắt đầu cuộn tròn lại!

Có vẻ như có thứ gì đó đang chuyển động dưới đất.

Tôi liếc nhìn, nhưng chỉ thấy những xác khô động vật kia ...

Lòng tôi bỗng chốc lạnh toát, nhưng tôi không nghĩ đây là ảo giác.

"Đi thôi, dì Tần..."

Tôi không chút do dự, tôi kéo Tần Lục Nương đi về phía cửa hang mà chúng tôi vừa chui vào.

Để Tần Lục Nương chui vào trước và trèo lên, đợi đến khi hai chân cô ấy cũng chui vào rồi, tôi mới cúi người chui vào theo.

Nhưng quỷ thần xui khiến, tôi lại quay đầu nhìn lại.

Lại nhìn thấy trên nắp quan tài có rất nhiều thiếu nữ trẻ đẹp đang ngồi, khuôn mặt họ đầy nước mắt và máu, lộ vẻ vô cùng đau đớn. Lòng tôi bỗng chốc thót lại, không dám nhìn thêm nữa, vội vàng chui lên trên.

Cái hang chật hẹp, chui vào khiến cả người tôi đau đớn không thôi. Mùi tanh nồng nặc trong khoang miệng cũng khiến tôi rất khó chịu.

Hơn nữa, tôi cảm thấy hông mình căng phồng, như có thứ gì đó bên trong...

Cuối cùng, Tần Lục Nương ở trên đã chui ra ngoài trước. Tôi cũng vội vàng chui theo sau.

Ánh trăng rọi xuống, không khí trong lành tràn vào phổi, tôi nhổ ra nước bọt lẫn máu, rốt cuộc cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Nhưng điều khiến tôi hoang mang là, Trương què đâu rồi?

Xung quanh là những bụi cây rậm rạp, lại không thấy Trương què đâu.

Mắt Tần Lục Nương đầy vẻ sợ hãi, lo lắng gọi một tiếng: "Lão Trương!"

Tiếng gọi của cô ấy vang vọng nhưng không có tiếng Trương què đáp lại...

Tim tôi chùng xuống!

Trương què không thể tự ý đi được, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rồi...

"Dì Tần..." Tôi vô cùng cảnh giác, gọi Tần Lục Nương một tiếng.

Toàn thân tôi căng cứng, bắt đầu ngó nghiêng hai phía.

Bỗng nhiên, Tần Lục Nương giơ tay lên, hoảng hốt chỉ vào vai tôi...

Mặt tôi cũng tái nhợt, vai tôi có gì đó?!

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh!

Một bóng đen vụt qua cổ Tần Lục Nương.

Một con rắn nhỏ quấn lấy cổ cô ấy!

Tần Lục Nương trợn tròn mắt, hoảng sợ đưa tay ra túm lấy cổ mình.

Tôi không kịp giúp cô ấy, vội vàng ngoảnh đầu nhìn ra sau.

Nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt một cô gái trắng trẻo, tinh tế, quyến rũ động lòng người.

Đôi mắt đào hoa của cô ta toát lên sát khí lạnh lẽo.

Tim tôi đập mạnh, đây chẳng phải là cô gái bên cạnh bà già kia sao? !

Còn chưa kịp suy nghĩ, tôi đột nhiên giơ tay lên khóa chặt cổ họng cô ta!

Chiêu thức khóa cổ họng xác chết này, chuyên để đối phó với xác chết!

Để luyện một chiêu này, Trương què t đã tìm cho tôi rất nhiều xác chết, để tôi bóp gãy cổ chúng.

"Phụt... !"

Bỗng nhiên một làn sương màu vàng tỏa ra từ vai cô gái.

Lúc này tôi mới nhận ra, mái tóc của cô ta...

Tôi vội vã nín thở, nhưng đã quá muộn...

Cơ thể tôi bỗng dưng mềm nhũn, tay cũng buông thõng xuống.

Con chồn hôi lông trắng vàng nheo mắt nhìn tôi, phát ra tiếng kêu "chi chi" tức giận.

Cô gái nở nụ cười, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng.

"Anh trai nhỏ à, ra tay tàn nhẫn thế, không sợ gϊếŧ chết tôi sao?"

Tôi chợt nổi da gà khắp người.

Giọng nói ngọt ngào mềm mại của cô ta kết hợp với ngữ điệu lạnh lùng tạo nên cảm giác vô cùng kỳ quái!

Thở hổn hển, tôi liếʍ lấy máu đầu lưỡi, muốn dùng dương khí để hồi phục.

Nhưng tôi vẫn không thể nhấc tay lên...

"Chú Trương đâu ...?" Tôi khàn khàn nói...

"Bà đang hỏi chuyện ông ấy, nhưng trước tiên anh có thể nói cho tôi biết, tại sao không đi giúp chúng tôi tìm người mà lại chui vào cái mộ này? Dưới này chôn ai vậy?"

Cô gái tiến lại gần tôi hơn, đôi mắt hoa đào nhấp nháy, dường như rất vô hại.

Mặt tôi tái nhợt, cả người như rơi vào hầm băng!

Nếu để họ biết dưới đây chôn chính là lão thần tiên, sợ là chúng tôi sẽ lập tức mất mạng.

Trong đầu tôi không ngừng suy nghĩ, tôi khàn khàn lên tiếng: "Tốt nhất các cô đừng xuống đó, nơi đó chôn cất những hung thi mà người cõng xác chúng tôi bao năm qua không thể giải quyết được. Tôi vừa xuống là để bổ khuyết bùa chú, sau khi bổ khuyết xong, tôi sẽ giúp các cô tìm người! Quân tử nhứt ngôn, khoái mã nhất tiên!"

"Xuống đó sẽ chết người đấy!"

Ánh mắt cô gái trở nên sâu thẳm hơn nhiều.

Cô ta đưa tay nhấc cằm tôi lên, ánh mắt mang theo vài phần chán ghét.

Nhưng ở cằm tôi, lại cảm nhận được một cơn đau nhói nhọn, như muốn bị đâm thủng.